← Quay lại trang sách

Chương 980 Mở Miệng Hỏi Chi Sơ

Này tiểu tử, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, thức thời thì cút nhanh lên!

Thấy Diệp Chân không đáp lời, một vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng chỉ vào Diệp Chân không nhịn được giận mắng!

Không chỉ mắng to, mà lại Linh Lực quanh người cũng phun trào, một bộ muốn động thủ.

Hiển nhiên thấy Diệp Chân chỉ là võ giả Chú Mạch cảnh, mà bên phía bọn hắn lại nhiều người hơn nên căn bản không để Diệp Chân vào mắt.

- Ngươi nói chuyện với ai đấy? Biết nói tiếng người sao?

- Nếu ta không đi, ta ngược lại muốn xem thử ngươi có thể làm gì được ta?

Diệp Chân mặt nhăn lại, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Dưới ánh mặt trời, ấn ký Phúc Hải Lam Giao ở giữa trán hết sức bắt mắt.

Bị Diệp Chân chỉ vào cái mũi giận mắng, tên vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng lập tức giận dữ.

- Tiểu tử, ngươi đây là đang muốn chết! Trên đại dương bao la này.

- Được rồi!

Khuôn mặt âm trầm của lão giả Khai Phủ cảnh lục trọng tu vi cao nhất đột nhiên tiến lên, ngăn tên vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng đang muốn xuất thủ, sau đó bay đến trước mặt Diệp Chân.

- Huynh đệ kia, Âm Dương Đảo chúng ta và Thiên Dực Đảo ở trong vùng biển này luôn nước sông không phạm nước giếng, Dương đảo chủ chúng ta và Phúc Hải Đại Thánh cũng quen biết.

- Nếu huynh đệ đã là thuộc hạ của Phúc Hải Đại Thánh, chúng ta cũng không làm khó ngươi, ngươi hay mau chóng rời khỏi đi!

Nghe vậy, Diệp Chân không khỏi mừng thầm, vừa rồi hắn cố ý bày ra ấn ký Phúc Hải Lam Giao ở trên trán vốn thử lợi dụng thứ phế vật này một lần, không ngờ lại đưa lão giả tu vi cao tới Khai Phủ cảnh lục trọng, uy hiếp lớn nhất cho từ phía sau đến phía trước nhất.

Đây đối với tình huống trước mắt mà nói chính là thiên đại hảo sự!

- Hừ, vẫn là tiền bối này biết nói chuyện, đã như vậy ta sẽ không quấy rầy chuyện tốt của các ngươi!

Diệp Chân chắp tay, giả ý rời khỏi.

- Đa tạ. Không tiễn!

Lão giả Khai Phủ cảnh lục trọng từ xa chắp tay, nhưng không có ý tứ xoay người mà là ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Chân rời khỏi, hiển nhiên cực kỳ cẩn thận.

Đột nhiên, hai mắt Diệp Chân đột ngột trừng một cái, ánh mắt trở nên vô cùng kinh ngạc đồng thời hoảng sợ nói.

- Đại thánh. Sao ngươi lại tới đây?

Nghe được âm thanh kinh hô này của Diệp Chân, lão giả Khai Phủ cảnh lục trọng kia vô ý thức quay đầu nhìn lại, mà cùng thời khắc đó mắc lừa không chỉ là lão giả này.

Cơ hồ tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phương hướng ánh mắt Diệp Chân nhìn, chủ yếu là tên tuổi của Phúc Hải Đại Thánh quá vang dội, ai nghe được Phúc Hải Đại Thánh đích thân đến đều khó có khả năng thờ ơ.

Đám người quay đầu nhìn lại nhưng bầu trời nơi đó trống trơn, đừng nói là bóng người, cho dù là quỷ ảnh cũng không thấy một.

Thoáng chốc, sắc mặt lão giả Khai Phủ cảnh lục trọng trở nên vô cùng khó coi, thầm nghĩ không ổn.

- Tiểu…

Tiếng kinh hô chưa ra khỏi miệng đã đột nhiên ngừng lại, một đạo luyện hồn thần quang đột ngột đánh trúng đầu tên vương giả Khai Phủ cảnh lục trọng này, tiên thiên Thần Hồn tiêu tán lập tức như là cá chết từ trên bầu trời rơi xuống.

Cùng một giây, một lôi xà quang hoa to như cánh tay và Hắc Long Linh Tiên phân biệt từ đỉnh đầu và trước người Diệp Chân bay ra.

Lôi Xà Oanh chớp mắt đã đánh vào trên người vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng vô cùng phách lối vừa rồi, lôi quang kinh khủng được Hậu Thiên Linh Bảo Lôi Quang Châu gia trì trong chớp mắt đã xé toang giả hộ thể linh giáp và hạ phẩm linh giáp trên người của tên Khai Phủ cảnh tứ trọng vương kia, giữa ngực và bụng hắn bị đánh thủng một lỗ lớn!

Huyết nhục, xương cốt, ruột trong nháy mắt hóa thành than cốc.

Nhìn cái hang lớn ở ngực, vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn.

Dưới Hắc Long Võ Mạch thôi động, hắc long linh bá đột ngột biến ảo thành một quang hoa hình rồng màu đen đầu thân dài đến ngàn mét, trực tiếp gắt gao cuốn lấy người một vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng.

Âm thanh ti ti bá bá linh bạo bắt đầu không ngừng vang lên.

- Giết!

- Mẹ nó. Dám một mình đánh lén người Âm Dương Đảo chúng ta, giết cho ta!

Một vương giả Khai Phủ cảnh khác rống giận!

Nhưng ngay khi hắn gầm thét lên thì đồng bạn bên cạnh hắn lại hoảng sợ kêu to.

- Cẩn thận!

Cùng một giây, tên vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng cũng ý thức được nguy hiểm đến từ chỗ nào, bản năng một chưởng vỗ tới sau lưng.

Ầm!

Hổ trảo kích thước một mét giống như nghiền ép trực tiếp đập nát bàn tay của hắn, sau đó trùng điệp đánh vào trên ót hắn.

Hộ thể linh giáp phát ra âm thanh tư tư khó nghe, sau khi kịch liệt lóe lên một cái, hộ thể linh giáp toàn bộ vỡ vụn, nhưng cũng nhờ vận khí, bởi vì trước đây có Liêu Phi Bạch uy hiếp cho nên vô cùng cẩn thận, dưới Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu đánh lén mà vẫn sống tiếp được.

Nhưng cũng không khá hơn chút nào.

Một trảo này vỗ xuống mặc dù chưa chết, nhưng lại bị đập đến mắt nổi đom đóm, hoa mắt váng đầu, thậm chí ngay cả ngự không đều không thể duy trì, một đầu cắm xuống biển.

Một đôi cánh thịt của Vân Dực Hổ Vương hơi vẫy lập tức hóa thành một đạo bạch quang đuổi theo!

Ầm!

Thanh âm xương đầu vỡ vụn đột ngột vang lên!

Trong nháy mắt tiếp theo, tiên thiên Thần Hồn của tên vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng ngay được tiên thiên hồn quang bảo vệ bỏ chạy đi ra, nhìn nhục thân bị hủy diệt, phẫn nộ đến muốn gào thét.

Có lẽ là bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, không ngờ gia hỏa này lại không lập tức chạy trốn mà lăng không bồng bềnh ở nơi đó, trực tiếp dùng Lực lượng Thần Hồn chấn động hư không phát ra âm thanh giận mắng.

- Giết, giết hắn cho ta!

- Sau đó bắt sống Thần Hồn của hắn cho ta, dám hủy nhục thân của ta, ta nhất định phải dùng luyện hồn chi pháp, làm cho hắn Diệp Chân dùng ánh mắt ngu xuẩn nhìn thoáng qua tiên thiên Thần Hồn của vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng, cao giọng cười ha hả.

- Ngươi đây là đang nhắc nhở ta bào chế Thần Hồn của ngươi như thế sao?

Cùng một giây, thân hình Diệp Chân thoắt một cái, năm thận ảnh phân thân từ trong cơ thể Diệp Chân phân ra, chạy về phía mấy vương giả Khai Phủ cảnh khác, đồng thời thân hình triển khai như bổ dưa thái rau thu hoạch các vương giả Khai Phủ cảnh còn lại.

Đánh lén xử lý lão giả Khai Phủ cảnh lục trọng cường đại nhất, tiểu Miêu lại xử lý một vương giả Khai Phủ cảnh ngủ trọng chiến lực rất mạnh khác, những người còn lại đã không có bao nhiêu uy hiếp đối với Diệp Chân.

Thiên Linh Châu Lôi Quang Châu sau đỉnh đầu Diệp Chân lóe lên, một Lôi Xà Oanh oanh ra trọng thương một vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng, trên đầu ngón tay quang hoa lấp lóe Huyền Hỏa Toản lần lượt bắn ra.

Mỗi một Huyền Hỏa Toản nổ tung đều có một vương giả Khai Phủ cảnh bị giết.

Đột nhiên nhìn thấy một võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng chém giết vương giả Khai Phủ cảnh như thái thịt, như thế uy mãnh, năm vương giả Khai Phủ cảnh may mắn còn sống sót đều hoảng sợ hét rầm lên, tràng diện lập tức hỗn loạn.

Tràng diện vừa hỗn loạn, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu giống như cá gặp nước.

Cơ hồ một trảo vỗ xuống là sẽ xử lý được một vương giả Khai Phủ cảnh.

Trong ngắn ngủi năm hô hấp, tám vương giả Khai Phủ cảnh đã bị Diệp Chân xử lý sáu người, tiên thiên Thần Hồn của vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng lúc trước gào thét kia lúc này mới trở nên vô cùng hoảng sợ, lúc này mới kịp phản ứng, ý muốn chạy trốn!

- Hiện tại mới phản ứng, có phải quá muộn hay không?

Cười một tiếng dài. Thân hình Diệp Chân kích lóe lên một cái, phong cấm tiên thiên Thần Hồn của vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng.

Những tiên thiên hồn quang này đối với Diệp Chân chính là vật đại bổ, Diệp Chân sẽ không nỡ lãng phí.

Còn sót lại hai Khai Phủ cảnh tứ trọng vương giả hoảng sợ thét to, thân hình vừa lui định thoát đi.

Diệp Chân lại nhìn cũng không nhìn, quang hoa trên Lôi Quang Châu chớp liên tục, Kinh Hồn Lôi Quang chính xác oanh ra. Lập tức làm cho hai người này đứng lại tại chỗ, thân hình không bị khống chế run lẩy bẩy.

Không cần Diệp Chân phân phó, ánh sáng màu xám trắng chợt lóe lên, Vân Dực Hổ

Vương tiểu Miêu liên tiếp đập nát đầu hai người này.

Mà Diệp Chân thì dạo qua một vòng trên bầu trời, phong cấm từng tiên thiên hồn quang của vương giả Khai Phủ cảnh đang hoảng sợ bỏ chạy ném vào trữ vật giới chỉ!

Đến khi chiến đấu kết thúc, con mắt của Liêu Phi Bạch khí tức phù phiếm, vẫn như cũ gắt gao chằm chằm trên người Diệp Chân.

Một hồi nhìn Diệp Chân, một hồi nhìn Vân Dực Hổ Vương. Mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

Trên thực tế, từ khi Vân Dực Hổ Vương ra sân, Liêu Phi Bạch đã phát hiện không thích hợp.

Trên đời này võ giả dùng Vân Dực Hổ Vương làm tọa kỵ hoặc thu linh yêu bộc không ít, nhưng phần lưng huyết mạch hỗn tạp, hổ trảo thậm chí chữ Vương trên trán mà còn là Vân Dực Hổ Vương có bộ lông màu đen lại vô cùng ít gặp.

Chuyện này hẳn là không trùng hợp như vậy.

Có cái này mở đầu. Liêu Phi Bạch nhìn Diệp Chân càng nhìn càng giống, càng nhìn càng cảm thấy giống.

Nhưng cũng không dám mở miệng nhận nhau.

Làm cho người rất khó mà tin được.

Cho dù não của Liêu Phi Bạch có mở rộng đến đâu thì cũng không thể tin được trong mấy năm ngắn ngủi mà Diệp Chân đã trưởng thành kinh khủng đến mức có thể chém giết một vương giả Khai Phủ cảnh như bổ dưa thái rau.

- Giáo tập, thật là ta, Diệp Chân!

Thẳng đến chính tai Liêu Phi Bạch nghe được câu này thì vẫn như cũ có một loại cảm giác như trong mộng, nhưng Liêu Phi Bạch thần kinh căng cứng tới cực điểm vẫn không dám tin tưởng, chuôi hạ phẩm linh kiếm trong tay này tản ra hàn ý vẫn như cũ vắt ngang ở trước ngực.

- Mở miệng hỏi chi sơ…

Liêu Phi Bạch ráng chống đỡ hỏi năm chữ.

Trong đầu Diệp Chân chuyển một cái, lập tức hiểu ý Liêu Phi Bạch.

- Giáo tập, nếu muốn hỏi trước đúc gan!

Nghe được bảy chữ này, thần sắc của Liêu Phi Bạch buông lỏng, trong đôi mắt đột ngột lộ ra cực kỳ mừng rỡ, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy đột ngột như hoa Bạch Mẫu Đơn nở rộ.

- Diệp Chân, thật là ngươi.

Nói còn chưa dứt lời, Liêu Phi Bạch tâm thần buông lỏng trong mắt thần quang tản ra, toàn thân mềm nhũn sau đó không tự chủ được từ trên trời rơi xuống, linh kiếm trong tay đều không nắm được.

- Giáo tập!

Diệp Chân như thiểm điện nhào tới, ôm Liêu Phi Bạch vào trong ngực, ngay sau đó nắm cô tay Liêu Phi Bạch, Linh Lực và lực lượng Thần Hồn như linh xà chui vào trong cơ thể Liêu Phi Bạch.

Thoáng chốc, Diệp Chân lập tức cảm ứng được tình hình trong cơ thể Liêu Phi Bạch như lòng bàn tay, đồng thời, Diệp Chân hít vào một ngụm khí lạnh.

Diệp Chân biết thương thế của Liêu Phi Bạch rất nặng, nhưng hắn không ngờ lại nặng đến loại gần như thảm thiết thế này.

Ngũ tạng lục phủ tràn đầy vết nứt, kinh mạch mười thành thì gãy mất ba thành.

Bết bát nhất chính là độc trong người nàng, trong lúc nhất thời Diệp Chân không ngờ lại nhận không ra.

- Trước trị ngoại nội thương bảo mệnh rồi lại nói!

Ánh sáng lóe lên, Nguyệt Ảnh Khóa Hải Toa rơi xuống trên mặt biển, trong chớp mắt Diệp Chân ôm Liêu Phi Bạch chui vào.

Chữa thương cần một hoàn cảnh yên tĩnh mà an toàn, Nguyệt Ảnh Khóa Hải Toa là một lựa chọn tốt.

Ngay khi rơi vào trong Nguyệt Ảnh Khóa Hải Toa, Diệp Chân không tự chủ được sờ lên ấn ký Phúc Hải Lam Giao ở mi tâm, ấn ký của Phúc Hải Đại Thánh in dấu xuống này lại càng nóng!