← Quay lại trang sách

Chương 984 Có Mắt Như Mù

Rất rõ ràng, vệt sáng màu lam kia cũng chính là Phúc Hải Đại Thánh đã cùng lúc phát hiện nhóm người của Kim Hồng Long Vương, hắn đột ngột giảm bớt tốc độ.

Xa xa, Kim Hồng Long Vương cũng mang theo mười hai Bạch Long Lệnh Sứ tới nghênh đón.

- Ha ha ha ha, quả thật quá trùng hợp! Không ngờ chúng ta có thể đụng tới Đại

Thánh ngươi trên hải vực mênh mông này, xem ra vận khí của lão phu quả thực không tệ! Không biết Đại Thánh tới đây có chuyện gì quan trọng?

Dù cho Kim Hồng Long Vương cười sang sảng nhưng hắn và mười hai Bạch Long Lệnh Sứ cấp dưới vẫn vô cùng cảnh giác. Không chỉ quanh người Kim Hồng Long Vương có linh quang kim sắc vờn quanh bay múa, khí tức tràn ra trước ngực hắn cũng đã đủ khiến người khác run sợ không nói nên lời.

Ngay cả mười hai Bạch Long Lệnh Sứ cũng mơ hồ kết thành một trận thế kỳ quái, khí tức mười hai người dường như hoà làm một thể, từng người như lâm đại địch.

So với sự chào hỏi dối trá của Kim Hồng Long Vương thì thái độ của Phúc Hải Đại Thánh ngay thẳng hơn nhiều.

Nhưng trước khi mở miệng, Phúc Hải Đại Thánh đầu tiên là kinh ngạc nhìn về phía hải vực nơi Diệp Chân ẩn thân, lúc này mới lạnh lùng nói.

- Bản thánh muốn làm gì còn tới lượt ngươi quản?

- Còn vận khí, đi ra ngoài đụng phải con rệp nhà ngươi, quả thực xúi quẩy!

Mặc dù bị Phúc Hải Đại Thánh mắng nhưng Kim Hồng Long Vương vẫn cười ha hả như cũ, hoàn toàn không bị lời của Phúc Hải Đại Thánh ảnh hưởng cảm xúc, chỉ điểm này là đã thấy được hắn ta vô cùng cao minh.

- Ha ha, chỉ ngẫu nhiên gặp được Đại Thánh nên ta có chút kinh hỉ mà thôi! Nếu đã như vậy thì lão phu không quấy rầy Đại Thánh nữa, mời Đại Thánh cứ tiếp tục!

Kim Hồng Long Vương vung tay lên, mười hai Bạch Long Lệnh Sứ lập tức tránh ra một con đường, nhưng tư thái đề phòng vẫn không hề buông lỏng chút nào.

Thấy thế, sự kinh ngạc trên mặt Phúc Hải Đại Thánh càng lộ rõ.

Mục đích lần này hắn tới đây rất rõ ràng, cũng bởi vì cảm ứng được ấn ký hắn tự tay gieo trên người Diệp Chân cho nên mới ngựa không ngừng vó chạy suốt đêm.

Bây giờ hắn đến nơi này, có thể rõ ràng cảm ứng được trí của Diệp Chân, cũng đã biết rõ Diệp Chân đang ẩn thân dưới đáy biển.

Vốn dĩ nhìn thấy Kim Hồng Long Vương của Long Minh ở đây đã khiến hắn rất kinh ngạc, bây giờ đối phương lại còn thúc giục hắn rời khỏi, cái này không khỏi khiến hắn càng thêm kinh ngạc.

Hắn hoài nghi Long Minh cũng phát hiện Diệp Chân, cho nên đang lùng bắt hắn?

Vừa nghĩ đến đây, đôi mắt Phúc Hải Đại Thánh xoay tròn một vòng.

- Bản Thánh có đi hay không thì liên quan gì đến ngươi? Lại nói, hải vực xung quanh đây cũng tiến nhập địa bàn của Thiên Dực Đảo chúng ta? Người nên rời khỏi hẳn là các ngươi mới đúng?

- Ai có thể nói biển rộng mênh mông này là của nhà ai, ta nói có đúng không Đại Thánh? Đương nhiên, nếu Đại Thánh đã mở miệng nói như thế, vậy thì cảm phiền chờ lão phu làm xong chút chuyện riêng sẽ lập tức đi ngay!

Phúc Hải Đại Thánh ngửa mặt lên trời cười ha ha.

- Các ngươi muốn làm việc đúng không? Vậy thì mau xử lý? Ta nhìn các ngươi làm việc, chờ các ngươi đi thì bản thánh lại đi!

Kim Hồng Long Vương buông tư thái rất thấp, cái này khiến Diệp Chân rất bực bội.

Theo suy nghĩ ban đầu của Diệp Chân, Kim Hồng Long Vương và Phúc Hải Đại Thánh vừa chạm mặt nhau sẽ lập tức đánh võ mồm, sau đó không ai nhường ai, cuối cùng biến thành hai bên tử đấu, Diệp Chân thì nấp ở một chỗ xem kịch vui.

Nhưng Diệp Chân không nghĩ tới, không những Kim Hồng Long Vương vô cùng khắc chế mà ngay cả thái độ của Phúc Hải Đại Thánh cũng không cường ngạnh như những gì hắn tưởng tượng.

Nhìn dáng vẻ hai bên xem ra là không đánh nhau.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, võ giả tới cấp bậc như Phúc Hải Đại Thánh và Kim Hồng Long Vương không phải nói tử chiến là có thể tử chiến.

Tu vi của Phúc Hải Đại Thánh cao tuyệt, đối phó một Kim Hồng Long Vương cũng không phải nói chơi, nhưng bên cạnh hắn còn có mười hai Bạch Long Lệnh Sứ tu vi cao cường, cái này mới là thứ khiến Phúc Hải Đại Thánh kiêng kị.

Hơn nữa dù cho Thiên Dực Đảo và Long Minh bất hòa, nhưng hai bên đã có thể tồn tại nhiều năm trong cùng một phiến ngoại vực Tử Hải, tự nhiên cũng không khả năng vừa thấy mặt là lập tức đánh sống đánh chết!

Tình hình này có chút vượt quá dự kiến của Diệp Chân, nhưng tiếp theo lại xuất hiện việc càng vượt quá dự kiến của hắn.

- Tốt thôi, lão phu đang chờ người! Nếu Đại Thánh muốn chờ, chỉ cần có thể chờ nổi thì cứ chờ đi, lão phu không ngại!

Lời đáp lại của Kim Hồng Long Vương khiến Phúc Hải Đại Thánh có chút khó chịu, tựa như dốc toàn lực đấm ra một quyền nhưng lại đánh vào một đống bông mềm nhũn, rất khó chịu.

Hơn nữa Phúc Hải Đại Thánh cũng có suy nghĩ của riêng mình.

Một Kim Hồng Long Vương lại thêm mười hai Bạch Long Lệnh Sứ đã khiến hắn vô cùng kiêng kị.

Nếu như kéo thời gian thêm chút nữa, lúc đó lại đến thêm một Cửu Vực Long Vương hoặc lại đến thêm nhóm sáu Bạch Long Lệnh Sứ nữa, đến lúc đó thì hắn muốn mang Diệp Chân rời khỏi sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Vừa nghĩ tới chuyện này, Phúc Hải Đại Thánh lập tức trợn trắng mắt nhìn Kim Hồng Long Vương.

- Bản thánh mới lười lãng phí thời gian ở nơi này với các ngươi.

Nói xong, quanh người Phúc Hải Đại Thánh loé lên vầng sáng xanh lam, thân hình hắn khẽ động rồi giống như cá bơi rơi về phía mặt biển.

Động tác đột nhiên này khiến cho nhóm người của Kim Hồng Long Vương có chút kinh ngạc, nhưng lại cũng không tính quá ngoài ý muốn. So với những người được gọi là Long Vương như bọn hắn thì Phúc Hải Đại Thánh mới là bá vương chân chính trong biển, hiện tại hắn muốn ngao du ở đại dương cũng chuyện rất bình thường.

Nhưng chuyện này lại khiến cho thần sắc của Diệp Chân trở nên vô cùng khó coi.

Nhìn thấy Phúc Hải Đại Thánh muốn xuống nước, Diệp Chân lập tức hiểu rõ được ý đồ chân chính của hắn.

Người của Long Minh không biết hắn ẩn núp trong đáy biển, nhưng Phúc Hải Đại Thánh lại có thể cảm ứng được trí của mình một cách tinh chuẩn.

Diệp Chân đã sớm được chứng kiến bản sự khống chế nước của Phúc Hải Đại Thánh.

Lúc trước ở trên bầu trời, Phúc Hải Đại Thánh có thể bắt sống Diệp Chân, bây giờ

Diệp Chân đã tăng cao chiến lực, nếu chạm trán ở trên bầu trời lần nữa thì nói không chừng hắn còn có thể liều mạng một phen.

Nhưng nếu như chạm phải ở biển cả, Diệp Chân vô cùng xác định, hắn chắc chắn sẽ không cách nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Phúc Hải Đại Thánh.

Mặc dù Diệp Chân có được một chút năng lực ngự thủy của Yêu Thú trong biển, nhưng nếu so với Yêu Thú biển chân chính như Phúc Hải Đại Thánh thì vẫn còn kém xa lắm.

Dưới đáy biển, Phúc Hải Đại Thánh có thể nhẹ nhàng bắt sống rồi mang Diệp Chân rời khỏi.

Như thế thì sinh mệnh của Diệp Chân sẽ không nguy hiểm, nhưng nếu như vậy thì kế hoạch mà hắn khổ tâm mưu đồ sẽ đổ sông đổ biển hết!

Đây không phải chuyện mà Diệp Chân muốn nhìn thấy.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Chân lập tức có một quyết định.

Cơ hồ là trong ngay khi Phúc Hải Đại Thánh lộn người lao xuống biển, Linh Lực quanh người Diệp Chân khẽ nhúc nhích, sau đó thân hình hắn nhanh chóng phóng lên tận trời.

Khi Phúc Hải Đại Thánh cảm ứng được khí tức nhanh chóng vọt lên tận trời kia, sắc mặt hắn ta đột ngột biến đổi, sau đó rống giận một tiếng.

- Đồ hỗn trướng, ngươi muốn chết sao? Mau trở về cho bản thánh!

Trong nháy mắt, Phúc Hải Đại Thánh đã có chút hiểu rõ ý đồ của Diệp Chân.

Nhưng hắn ta vẫn còn cách Diệp Chân một đoạn, vì vậy dù cho Phúc Hải Đại Thánh đã hiểu rõ suy nghĩ của Diệp Chân thì vẫn không cách nào ngăn cản hắn lại.

Phúc Hải Đại Thánh vừa chạm vào nước thì thân hình của Diệp Chân đã xông ra mặt biển rồi vọt thẳng lên giữa không trung.

Kim Hồng Long Vương và mười hai Bạch Long Lệnh Sứ thì đang nhìn chòng chọc vào Diệp Chân, người vừa rồi phóng lên tận trời. Bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ, đáy biển mà cả đám cực khổ lục soát nửa ngày lại vẫn còn cất giấu một người sống.

- Đại Thánh, ngươi đang tìm ta phải không?

Diệp Chân đứng lơ lửng trên không trung rồi la to một câu.

Phúc Hải Đại Thánh lộn một vòng trên mặt biển, sau đó cũng nhanh chóng vọt về phía Diệp Chân. Hắn muốn thừa cơ hội đám người Kim Hồng Long Vương còn chưa kịp phản ứng mà nẫng tay trên, mang Diệp Chân rời khỏi.

Khi lao về phía Diệp Chân, sau lưng hắn loé lên một tia sáng, Phúc Hải Lệnh Kỳ màu lam đột ngột bay ra!

Mà Diệp Chân tất nhiên sẽ không để cho kế hoạch của Phúc Hải Đại Thánh được như

ý.

Hắn chà xát ngón tay, hai quả Huyền Hỏa Toản tam trận với khí tức cực kỳ ngưng trọng lập tức xuất hiện giữa ngón tay.

- Long Minh các ngươi mắt mù hết rồi à? Đuổi bắt truy nã lão tử nhiều ngày như vậy, hôm nay lão tử đứng ở trước mặt các ngươi thế mà các ngươi lại làm như không quen biết?

- Lão tử chính là Trịnh Phù Vân mà các ngươi muốn tìm đấy?

Diệp Chân vô tình chế giễu.

Thật ra ngay khi đầu ngón tay Diệp Chân xuất hiện Huyền Hỏa Toản tam trận thì hai mắt của Kim Hồng Long Vương đã nhanh chóng co rụt lại, hắn lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là tình hình hiện trường quá mức phức tạp cho nên chưa có kịp phản ứng mà thôi.

Đợi đến khi Diệp Chân báo ra danh hào của mình, hai mắt của Kim Hồng Long Vương đã trừng tròn xoe.

- Ranh con, dám hố bản thánh, ngươi muốn chết!

Nghe thấy Diệp Chân tự giới thiệu, Phúc Hải Đại Thánh tức giận tới mức chửi ầm lên.

Vút!

Một tia kiếm quang kim sắc bỗng dưng bay ra từ phía sau lưng Kim Hồng Long Vương, nó nhanh tới mức như một tia chớp màu vàng kim, trực cản đường Phúc Hải Đại Thánh.

- Đại Thánh, tên này là trọng phạm bị Long Minh chúng ta truy nã, chúng ta không thể để cho ngươi mang hắn ta đi được!

Kim Hồng Long Vương quát lạnh một tiếng rồi quay sang ra mệnh lệnh cho mười hai Bạch Long Lệnh Sứ.

- Lão phu ngăn đón Phúc Hải Đại Thánh, các ngươi nhất định phải bắt sống kẻ này trong thời gian ngắn nhất!

Thấy kiếm quang kim sắc lao tới bên đây, đầu ngón tay Diệp Chân khẽ bắn một cái, hai Huyền Hỏa Toản tam trận lúc đầu muốn đánh về phía Phúc Hải Đại Thánh nhanh chóng đổi hướng đánh về phía hai Bạch Long Lệnh Sứ gần Diệp Chân nhất!

Kiếm quang kim sắc của Kim Hồng Long Vương toả ra khí tức cực kỳ khủng bố, những nơi kiếm quang đi qua, ngay cả hư không cũng bị cắt thành hai nửa, trong nháy mắt, thế giới kiếm quang đi qua như bị chia làm đôi.

Bị kiếm quang bức bách, Phúc Hải Đại Thánh oán hận liếc nhìn Diệp Chân một cái, thân hình hắn bỗng nhiên ngừng lại trong tích tắc, không thể không từ bỏ Diệp Chân mà nghênh chiến Kim Hồng Long Vương!

Ngay cả hắn cũng không dám dùng thân thể làm cho cương với độ sắc bén của kiếm quang kia.

Phúc Hải Lệnh Kỳ cùng lúc quang hoa đại phóng, nó xoay mình cuốn lên vô số nước biển sau đó nghênh hướng về phía kiếm quang kim sắc. Trong tích tắc, nước biển đã sụt giảm hơn trăm mét!

Keng!

Kiếm quang kim sắc oanh kích Phúc Hải Lệnh Kỳ phát ra một âm thanh va chạm của sắt thép. Phúc Hải Lệnh Kỳ đột ngột run lên, nước biển vừa rồi bị cuốn lên đã rớt xuống lần nữa, Phúc Hải Lệnh Kỳ nhanh chóng hóa thành một dải ánh sáng màu xanh lam, trực tiếp cuốn về phía Diệp Chân!

- Muốn ở trước mặt ta mang tên này đi, ngươi nằm mơ đi!

Kim Hồng Long Vương gầm lên một tiếng, kiếm quang kim sắc trước ngực hắn run lên bần bật sau đó biến thành kiếm quang màu đỏ ánh kim, đây chính là bản sự giữ nhà của Kim Hồng Long Vương, cũng là bản sự làm nên tên tuổi của hắn, Kim Hồng Kiếm Quang.

Khi Kim Hồng Kiếm Quang vừa xuất hiện, hư không lập tức run rẩy kịch liệt, hàng rào hư không bắt đầu vặn vẹo, nó như bị kim đâm mà tạo ra từng tầng gợn sóng rồi như cá bơi lao nhanh về phía Phúc Hải Lệnh Kỳ!

Nhưng vào lúc này, mục tiêu của Phúc Hải Lệnh Kỳ lại thay đổi một cách hài kịch hoá, nó bỗng nhiên chuyển hướng rồi nhanh chóng tăng tốc vọt về phía bốn Bạch Long Lệnh Sứ gần Diệp Chân nhất, cuốn lấy bốn người vào trong.

Kim Hồng Kiếm Quang như bóng với hình đâm vào phía trên Phúc Hải Lệnh Kỳ, thoáng chốc, hai vùng sáng đỏ xanh đan chéo nhau, hừng hực đến cực hạn!

Bị kiếm quang khuấy động, Phúc Hải Lệnh Kỳ bỗng nhiên co duỗi một cái, lúc mở ra thì chỉ còn lại bốn đống thịt nát!

Trong nháy mắt bốn Bạch Long Lệnh Sứ đã đi đời nhà ma.

Nhìn thấy một màn này, Diệp Chân lại cười ha hả một cách thoải mái.

- Đại Thánh, ngươi toàn lực chém giết Kim Hồng Long Vương đi, tám con tép riu còn lại thì cứ giao cho ta!

Bằng sự cố gắng của mình, rốt cuộc thì mưu tính của Diệp Chân cũng đã thành công!