← Quay lại trang sách

Chương 983 Cá Lớn

Ngươi có ý gì? Lúc này đuổi ta đi, cảm thấy ta là phế vật?

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Liêu Phi Bạch ta sẽ kéo chân sau ngươi?

Lời nói của Diệp Chân khiến Liêu Phi Bạch bùng nổ.

Nghe Liêu Phi Bạch oán trách, Diệp Chân không khỏi nở nụ cười khổ, hắn phi thường rõ cá tính của nàng, nếu nàng ấy biết được hắn sẽ hành động mạo hiểm, cho dù Diệp Chân có khuyên thế nào thì Liêu Phi Bạch sẽ không rời khỏi.

Nhưng nếu hắn để nàng ấy tham gia thì biến số không thể khống chế sẽ càng ngày càng nhiều.

- Liêu giáo tập, nàng hiểu lầm ý của ta rồi. Ý của ta là nàng khống chế Nguyệt Ảnh Khóa Hải Toa rồi giấu ở trong Hải Vực gần đó, tới khi mấu chốt thì có thể đi ra tiếp ứng ta.

- Quan trọng nhất chính là, nếu thấy tình hình không ổn thì ta sẽ lập tức trốn trở lại trong biển, sau đó thoát đi nhờ sự trợ giúp của nàng!

Diệp Chân giải thích.

- Thật sao?

Liêu Phi Bạch vẫn còn có chút hoài nghi.

- Chuyện mà ta muốn làm rất có thể sẽ chọc cho đám vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng đến quấy nhiễu, nếu như không chuẩn bị đường lui bảo mệnh trước thì có khác gì tự sát?

Diệp Chân nói.

- Vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng?

Liêu Phi Bạch hít một hơi:

- Tiểu tử ngươi cũng dám tính kế vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng? Nhưng ta thích!

- Tốt thôi, vậy ta sẽ núp ở gần đó, tiếp ứng ngươi bất cứ lúc nào!

Diệp Chân đưa cho Liêu Phi Bạch một món Linh khí trung phẩm Hắc Long Linh Giáp, linh giáp của nàng ấy đã sớm vỡ nát trong trận chiến trước. Hắc Long Linh Giáp này với tu vi của Liêu Phi Bạch thì cũng có thể sử dụng dễ dàng, chỉ cần toàn lực thôi động thì cũng có thể chống đỡ qua một kích trí mạng của vương giả Khai Phủ cảnh bát cửu trọng.

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân rời khỏi Nguyệt Ảnh Khóa Hải Toa, phóng lên tận trời.

Hắn lẳng lặng lơ lửng trong hư không, thần niệm chìm vào trong Xích Nguyệt Hồn Giới tìm tòi một lúc, cuối cùng lấy ra một chuỗi ngọc phù đỏ đậm có kiểu dáng giống như đốt trúc, dài khoảng nửa mét.

Mỗi đoạn của chuỗi ngọc này như là đốt trúc, tổng cộng có chín chín tám mươi mốt viên tạo thành một chỉnh thể.

Diệp Chân cầm chuỗi ngọc phù màu đỏ đậm này trong tay, thần sắc hắn có chút ngưng trọng.

- Lần này có thể chơi bao lớn thì phải xem ngươi rồi!

Tiên thiên hồn quang tứ sắc giống như thực chất rơi ra từ trán Diệp Chân sau đó đánh vào trong chuỗi ngọc phù màu đỏ kia.

Thoáng chốc, chuỗi ngọc phù màu đỏ này lao ra khỏi tay Diệp Chân như một tia chớp, sau khi vọt tới không trung ngàn mét thì nó đột nhiên xoay tròn giống như một con thoi.

Trong lúc xoay tròn thì từng đoạn trúc tiết của chuỗi ngọc phù tróc ra rồi bay khắp bốn phương tám hướng, loé sáng chói mắt tới cực điểm. Điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ nhất là trong mỗi một đoạn nhỏ đều không ngừng tản ra từng luồng dao động Thần Hồn kỳ dị.

Chuỗi ngọc phù xoay vòng cực nhanh, cơ hồ là nửa hơi thở đã biến mất trong tầm mắt của Diệp Chân, trong hư không chỉ để lại một viên ngọc to bằng đầu nắm tay, tràn ra quang hoa chói mắt, có hình dạng mơ hồ như là một con rồng đang gầm thét, đặc biệt hơn là hư ảnh vẫn kéo dài không tiêu tan.

Chuỗi ngọc phù màu đỏ này cũng không phải vật sở hữu của Diệp Chân mà là Long Hồn Báo Động đặc hữu của Long Minh.

Nghe nói Long Minh đã phải mời luyện phù sư đứng đầu, tiêu hao rất nhiều tài liệu quý hiếm để luyện chế, hiệu quả cảnh báo cực giai.

Một khi kích hoạt Long Hồn Báo Động này thì có thể báo động khắp phạm vi năm mươi vạn dặm trong thời gian ngắn nhất.

Hơn nữa Long Hồn Báo Động này chính là báo động cao cấp nhất trong Long Minh, chỉ cần là thành viên Long Minh, một khi nhìn thấy nó, cho dù đang làm bất cứ cái gì thì nhất định phải bỏ xuống chạy tới địa điểm phát ra báo động để cứu viện.

Mà chỗ cao minh nhất của Long Hồn Báo Động là hư ảnh hình rồng đang gầm thét trên đỉnh đầu Diệp Chân.

Trong cao tầng Long Minh, giống như Cửu Vực Long Vương, nhóm bảy mươi hai Lệnh

Sứ đều nắm giữ trong tay một bộ pháp môn đặc thù. Khi nhìn thấy Long Hồn Báo Động, chỉ cần thôi động bộ pháp môn đặc thù này thì sẽ có thể cảm ứng được trí của hư ảnh hình rồng kia, nhanh chóng chạy đến cứu viện.

Những thứ này đều do Diệp Chân nghe được từ miệng Quyền Băng.

Có điều ngoại vực Tử Hải cực kỳ rộng lớn, đâu chỉ ngàn vạn dặm, mặc dù khoảng cách phạm vi năm vạn dặm đủ lớn, nhưng cũng chưa chắc có thể khiến bao nhiêu cao tầng Long Minh nhìn thấy.

Nhưng lần này Diệp Chân rất có lòng tin.

Bởi vì theo tình báo mà Diệp Chân lấy được trước đó, vì Bôn Lôi Long Vương mất tích cho nên các cao tầng Long Minh đuổi bắt Diệp Chân đồng thời cũng được mệnh lệnh lục soát nơi Bôn Lôi Long Vương rơi xuống.

Mà nơi Bôn Lôi Long Vương xảy ra chuyện chính là vùng biển này, cũng khu vực trọng điểm mà Long Minh lục soát.

Diệp Chân tin tưởng, nhất định sẽ có không ít cao tầng Long Minh tập trung ở gần hải vực này.

Về phần Long Hồn Báo Động này có thể dẫn tới bao nhiêu cao tầng Long Minh, vậy thì phải xem vận khí của Diệp Chân.

Nếu lại dẫn đến sáu Bạch Long Lệnh Sứ, dựa vào bản sự của Diệp Chân, lại thêm sự phối hợp của Liêu Phi Bạch, xử lý bọn hắn là vấn đề không lớn.

Nhưng nếu thật chỉ có như vậy thì Diệp Chân cũng quá thất vọng.

Diệp Chân căn bản không có ý định muốn đích thân động thủ.

Bởi vì trong mưu đồ của Diệp Chân, hắn không chỉ muốn mỗi một mình Long Minh liên luỵ vào chuyện này.

Diệp Chân lại sử dụng thần niệm chìm vào trong ấn ký Phúc Hải Lam Giao trên trán.

Sau mấy lần cảm ứng trước đây, Diệp Chân đột nhiên phát hiện một điều, Phúc Hải Đại Thánh có thể tìm được mình thông qua cái ấn ký này, mà Diệp Chân cũng có thể đồng dạng thông qua nó làm cho cảm ứng loáng thoáng Phúc Hải Đại Thánh.

Thậm chí, Diệp Chân còn có thể thông qua loại cảm ứng này làm cho biết được khoảng cách đại khái giữa hai người.

Nếu đã không thể thoát khỏi ấn ký của Phúc Hải Đại Thánh, Diệp Chân quyết định tới chơi lớn một lần.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sau một canh giờ rưỡi, chân trời đột ngột xuất hiện sáu vệt sáng lao tới với tốc độ vô cùng nhanh.

Nhìn thấy sáu vệt sáng này, Diệp Chân đột nhiên vui vẻ.

- Sáu Bạch Long Lệnh Sứ, cũng chỉ là một món khai vị, mình hẳn có thể nuốt vào!

Thần niệm khẽ động, Diệp Chân biến thành dáng vẻ của Bôn Lôi Long Vương, ý đồ đánh lén sáu Bạch Long Lệnh Sứ chạy đến cứu viện kia. Nhưng khi toàn thân Diệp Chân vừa loé lên lôi quang thì trên bầu trời phía bắc đột nhiên xuất hiện một vệt sáng kim sắc.

Vệt sáng kim sắc này di chuyển cực kỳ nhanh, quang hoa cực kỳ loá mắt, tựa như là một viên sao băng xẹt qua giữa bầu trời, vừa nhìn kỹ, tốc độ gấp đôi sáu Bạch Long Lệnh Sứ.

Vệt sáng kia vừa rồi xuất hiện đã khiến đồng tử của Diệp Chân co rụt lại.

- Vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng, tuyệt đối là vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng! Không ngờ lần này ta thật sự câu được cá lớn!

Diệp Chân khẽ lẩm bẩm một tiếng, hắn lập tức từ bỏ ý nghĩ trước đó, thân hình nhanh chóng vô thanh vô tức chìm vào đáy biển rồi hóa thành Độc Vĩ Giải Vương to lớn, ẩn giấu ở trong vùng biển sâu.

- Nếu như là người của Long Minh, vậy thì sẽ là Long Vương nào đây? Kim sắc...

Chẳng lẽ là Kim Hồng Long Vương?

Dưới đáy biển, đôi mắt Diệp Chân loé lên tia sáng kỳ dị, ấn ký Phúc Hải Lam Giao trên trán hắn càng ngày càng nóng.

Diệp Chân đã cảm ứng được Phúc Hải Đại Thánh đang cách nơi này càng ngày càng gần.

Người đầu tiên chạy tới nơi phát ra hư ảnh hình rồng chính là vệt sáng kim sắc có tốc độ cực nhanh kia.

Vệt sáng vừa dừng lại trong tích tắc, một trung niên nam tử mặc võ phục kim sắc tú long hiện ra, nhìn phục sức thì hẳn là Kim Hồng Long Vương, một trong Cửu Vực Long Vương của Long Minh.

Trên trán Kim Hồng Long Vương bắn ra một tia tiên thiên hồn quang tam sắc như thực chất rồi chìm vào trong hư ảnh hình rồng, có điều vừa rồi cảm ứng được một giây thì hai mắt hắn ta lập tức trừng lớn, trong nháy mắt tiếp theo, tiếng rống như lôi đình lập tức truyền khắp toàn bộ hải vực.

- Bôn Lôi, ngươi ở đâu, mau cút ra đây cho lão tử! Lúc này lại phát Long Hồn Báo Động, chẳng lẽ ngay cả chút việc nhỏ này mà ngươi cũng không chịu đựng nổi?

Kim Hồng Long Vương rống giận.

Diệp Chân hơi kinh ngạc, trong Long Minh có các loại bí pháp tầng tầng lớp lớp, không ngờ Kim Hồng Long Vương chỉ mới cảm ứng một chút mà đã có thể biết được Long Hồn Báo Động này thuộc về Bôn Lôi Long Vương.

Bây giờ trong tay Diệp Chân tồn trữ không dưới hai mươi cái Long Hồn Báo Động, Diệp Chân cố ý sử dụng Long Hồn Báo Động trong nhẫn trữ vật của Bôn Lôi Long Vương.

Lúc đó Diệp Chân cũng không nghĩ gì nhiều, hắn chỉ cảm thấy theo bản năng, Bôn Lôi Long Vương là một trong Cửu Vực Long Vương, như vậy thì Long Hồn Báo Động của hắn ta hẳn là sẽ cao cấp hơn một chút?

Không ngờ chó ngáp phải ruồi lại câu được Kim Hồng Long Vương tới đây, hơn nữa hắn ta còn có thể phân biệt Long Hồn Báo Động này là của ai.

Diệp Chân cảm thấy, nói không chừng chuyện này sẽ có sự trợ giúp nhất định đối với kế hoạch của hắn.

Rất nhanh, sáu Bạch Long Lệnh Sứ cũng chạy tới, Kim Hồng Long Vương tìm không có kết quả cho nên sai sử sáu Bạch Long Lệnh Sứ tìm tòi tỉ mỉ xung quanh một phen, không buông tha một chút vết tích nào.

Mà bản nhân Kim Hồng Long Vương thì nhắm hai mắt lại, Thần Hồn bàng bạc dao động lấy Kim Hồng Long Vương làm trung tâm rồi lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, lúc này hải vực gần đó có biến hoá hay động tĩnh nào thì Kim Hồng Long Vương cũng có thể lập tức cảm ứng được.

Nhưng vấn đề là cho dù tu vi Thần Hồn Kim Hồng Long Vương cường đại tới đâu thì cũng không cách nào xâm nhập quá sâu vào nước biển, vì vậy dù cho Kim Hồng Long Vương đã triệt để lục soát khắp hải vực gần đó thì cũng không phát hiện Diệp Chân đang ẩn giấu trong đáy biển.

Dù sao thì Kim Hồng Long Vương cũng không khống không thần thông như Phúc Hải Đại Thánh.

Sau nửa canh giờ, lại một đội sáu tên Bạch Long Lệnh Sứ chạy tới, gia nhập đội quân lục soát.

Cùng thời khắc đó, nhóm Bạch Long Lệnh Sứ đầu tiên đã phát hiện được dấu vết.

- Bẩm báo Long Vương, gần đó có vết tích chiến đấu, chúng ta phát hiện ba viên mảnh vỡ của vũ khí, hai viên mảnh vỡ của y phục, còn tìm được một khúc xương người từ trong miệng một con Yêu Thú, nhìn còn rất mới mẻ!

Sau khi cẩn thận dò xét một phen, Kim Hồng Long Vương lắc đầu.

- Những thứ này đều không phải của Bôn Lôi Long Vương, nhưng trên ba viên mảnh vỡ vũ khí kia lại có lưu một tia lực lượng Lôi Điện. Tám, chín phần là tác phẩm xuất từ tay Bôn Lôi Long Vương.

- Bôn Lôi, rốt cuộc thì ngươi như thế nào rồi?

Kim Hồng Long Vương quét nhìn xung quanh một vòng, thần sắc đột ngột trở nên vô cùng kiên nghị.

- Mười hai người các ngươi chia thành một tổ hai người, coi đây là trung tâm, lục soát khắp nơi cho ta, một khi phát hiện tung tích của Bôn Lôi Long Vương thì lập tức….

- Long Vương, bên kia có người đang đến?

Một Bạch Long Lệnh Sứ đột nhiên chỉ vào một vệt sáng màu lam ở phía đông đang bay về phía bên này.

Vừa nhìn thấy vệt sáng màu xanh kia, sắc mặt Kim Hồng Long Vương đột ngột đại biến.

- Là hắn ta? Chẳng lẽ….

Cùng thời khắc đó, ấn ký Phúc Hải Lam Giao trên trán Diệp Chân bỗng nhiên đau nhói một chút.

- Phúc Hải Đại Thánh cũng tới rồi, xem ra trò hay sắp bắt đầu!

Diệp Chân cười khẽ.