← Quay lại trang sách

Chương 992 Cần Duy Trì Hữu Nghị

Đại thánh, thời gian hai mươi hơi thở đã sớm kết thúc, bây giờ đều đã sắp sáu mươi hơi thở, không phải ngươi muốn quịt nợ chứ?

Diệp Chân cao giọng quát to.

Trong tiếng quát của Diệp Chân, Phúc Hải Đại Thánh đã hóa thành nhân hình không có bất luận động tĩnh gì, kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, nhìn chằm chằm gần trăm hơi thở, nhìn chằm chằm đến mức trong lòng Diệp Chân cảm thấy sợ hãi, lúc này mới một lần nữa mở miệng.

- Không ngờ, đến cùng bản thánh đã xem nhẹ ngươi! Ngươi so với trong tưởng tượng của bản thánh mạnh hơn nhiều!

Nơi xa trong hư không, thân hình Liêu Phi Bạch cưỡi Vân Dực Hổ Vương cầm Diệt Ma Nguyên Nhung từ trong vân khí lộ ra một nửa, mắt có ý tứ hỏi thăm.

Diệp Chân phất phất tay, lúc này Liêu Phi Bạch mới một lần nữa ẩn vào trong vân khí.

- Đại thánh, cả ngày trộn lẫn trên giang hồ, mà con người của ta lại dễ dàng để người hận, lại yêu thích gây phiền toái khắp nơi, nếu không phải có mấy thứ bảo mệnh thì ta chỉ sợ sớm đã hóa thành một đống phân trong biển rộng.

Diệp Chân cảm thán.

- Úc, ẩn ý lời này của ngươi, bản sự bảo mệnh của ngươi hình như còn không phải chỉ những thứ này trong hôm nay?

Phúc Hải Đại Thánh hỏi.

Nghe vậy, Diệp Chân tự tin cười cười, không trả lời, nhưng ý tứ này lại không nói cũng hiểu.

- Nếu tên tiểu tử ngươi đã tự tin đến như vậy, hay là ngươi làm tiếp với ta một trận?

Phúc Hải Đại Thánh đột nhiên đề nghị.

- Được rồi, còn mấy bản sự bảo mệnh kia đều là bản sự liều mạng, một khi thi triển thì không phải ngươi chết chính là ta vong, đại thánh vẫn đừng kiến thức thì hơn!

- Đương nhiên, nếu như Đại Thánh chơi xấu không nhận nợ, cũng có thể thử một chút, ta tin tưởng tuyệt đối sẽ cho đại thánh một bất ngờ vô cùng lớn!

Nói xong, ánh mắt Diệp Chân sáng rực nghênh đón ánh mắt Phúc Hải Đại Thánh, không có chút nhượng bộ.

Đồng thời, Lôi Quang Châu trên đỉnh đầu lần nữa bắt đầu lấp lóe!

Phúc Hải Đại Thánh ngẩn người, sau đó ha ha cười vang.

- Ngươi nói cái gì vậy? Đại trượng phu lời hứa ngàn vàng, bản thánh giống như kẻ nói không giữ lời hay sao?

Nói xong, Phúc Hải Đại Thánh còn hướng về phía Diệp Chân trịnh trọng khom người vái chào.

- Diệp Chân, chuyện vừa rồi, xin hãy tha lỗi! Vừa rồi bản thánh thấy ngươi có thể phá bí pháp khống thủy của bản thánh nên mới thử động tâm tư.

- Không ngờ, cuối cùng kém chút lại bị ngươi thu thập!

Nói xong Phúc Hải Đại Thánh tự mình nở nụ cười khổ.

Lời nói xin lỗi trịnh trọng này để Diệp Chân đối với Phúc Hải Đại Thánh lập tức lau mắt mà nhìn.

- Đúng rồi, Diệp Chân, ngươi đến cùng như thế nào mà phá vỡ bí pháp khống thủy của bản thánh, có thể nói cho bản thánh một chút hay không? Thần thông khống Thủy này của Bản thánh cho dù Long Vương Giải Thiên Hà cũng chưa chắc có thể phá vỡ!

Phúc Hải Đại Thánh nói.

Diệp Chân chậm rãi lắc đầu.

- Đại thánh, ngươi hiểu …

- Hả?

Phúc Hải Đại Thánh thất vọng.

Thật ra, như thế nào phá được khống thủy của Phúc Hải Đại Thánh, thiên phú thần thông này cho dù Diệp Chân cũng không phải quá rõ ràng.

Nhưng lại có quan hệ với Hắc Long Võ Mạch!

Theo Hắc Long Võ Mạch của Diệp Chân giải phong đến hơn hai thành, Diệp Chân từ dị không gian bí cảnh đi ra rơi vào trong nước, Hắc Long Võ Mạch đã từng có dị động.

Lúc đó, Diệp Chân đã có ý nghĩ, nếu như Hắc Long Võ Mạch đã giải phong hơn hai thành, vậy liệu rằng mang đến một điểm chiến lực cho Diệp Chân hoặc năng lực nào không?

Diệp Chân thử một chút, không có!

Nhưng Diệp Chân phát hiện, khi hắn đem thần niệm chìm vào trong Hắc Long Võ Mạch, nước biển xung quanh, sẽ tùy tâm mà động, nếu như hắn thôi động hắc long Thủy linh lực, nước biển ở xung quanh cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng cực lớn.

Lúc đó khi Diệp Chân bị Phúc Hải Đại Thánh dùng khống thủy thiên phú thần thông ngưng tụ roi biển công kích, thời khắc mấu chốt đã nghĩ đến chuyện này.

Không ngờ, thật đúng là có tác dụng!

Việc này khiến Diệp Chân có một ý nghĩ, có phải năng lực của Hắc Long Võ Mạch chính là có thể khống thủy hay không?

Dù sao hắn được truyền thừa từ hắc long Hắc Long Võ Mạch của Hắc Long chân chính, mà Phúc Hải Đại Thánh tuy có tên Giao Long, nhưng trên thực tế chỉ là giao mà thôi, cũng không phải thật sự là Thượng Cổ Thần Thú Hắc Long.

Phẩm giai chênh lệch sẽ làm cho năng lực khống thủy có chênh lệch, có lẽ, chính là nguyên nhân này.

Lại có lẽ có quan hệ đến lúc ấy Phúc Hải Đại Thánh cách quá xa.

Nhưng vừa rồi Phúc Hải Đại Thánh nói một câu nói khác lại làm cho Diệp Chân có chút không quá xác định ý nghĩ của mình.

Phúc Hải Đại Thánh nói minh chủ Long Minh Giải Thiên Hà cũng không phá được thiên phú thần thông khống thủy của hắn.

Theo Diệp Chân hiện tại phỏng đoán, Giải Thiên Hà hẳn là thu được một nửa truyền thừa khác của Hắc Long, nhưng lại không phá được thiên phú thần thông khống thủy của Phúc Hải Đại Thánh.

Đây là nguyên nhân gì?

- Chẳng lẽ, hai bộ phận hắc long truyền thừa này đều có huyền ảo?

- Diệp Chân, hôm nay một trận chiến này, bản thánh thua, hiện tại, ngươi hãy cùng bản thánh quay lại Thiên Dực Đảo đi, mấy người gặp huynh trưởng và huynh đệ của ta, chúng ta bàn lại giao dịch cụ thể, còn có tin tức nơi đó của ngươi.

Phúc Hải Đại Thánh nói.

- Hả?

Diệp Chân đột ngột lộ ra một tia kinh ngạc, cười nói.

- Còn tưởng rằng đại thánh sẽ gấp không thể nhịn hỏi ta một ít chuyện trước đây?

- Không vội, đến lúc đó, ba huynh đệ chúng ta cùng một chỗ hỏi ngươi, cùng giao dịch của ngươi, đến lúc đó biết cũng không muộn, dù sao đợi cũng không phải một ngày hai ngày!

Phúc Hải Đại Thánh đưa ra câu trả lời này lại làm cho Diệp Chân lần nữa lộ ra một tia kinh ngạc.

Nhìn thần sắc Diệp Chân, Phúc Hải Đại Thánh đột nhiên nói.

- Diệp Chân, ngươi cảm thấy, hữu nghị là cái gì?

- Hữu nghị?

Diệp Chân đột nhiên rơi vào trầm tư, mấy hơi sau khi, Diệp Chân mới nở nụ cười khổ.

- Bình thường không chút nghĩ tới, vấn đề này rất khó trả lời, nhưng làm bằng hữu không tiếc mạng sống, tiền bạc không hề quan trọng, chính là như thế!

- Đương nhiên, cũng có thể là một bình lão tửu, vài câu nói lắm điều, thế gian hữu nghị, có ngàn ngàn vạn, thực tình thì sẽ tốt!

- Hay cho một thực tình!

Phúc Hải Đại Thánh hướng về phía Diệp Chân dựng thẳng ngón tay cái.

- Chỉ dựa vào câu nói này, bản thánh đã có thể kết luận, tiểu tử ngươi cũng là một hán tử trọng tình trọng nghĩa.

- Nhưng cách nhìn của bản thánh đối với hữu nghị lại hơi có khác biệt, bản thánh cho rằng, tình hữu nghị này cũng cần giữ gìn!

- Giữ gìn?

Diệp Chân có chút ngoài ý muốn.

- Giống như hôm nay, tại sao bản thánh phải sau khi mang ngươi về Thiên Dực Đảo mới hỏi thăm ngươi chuyện Thượng Cổ không gian kia, đây chính là một loại giữ gìn thận trọng!

- Nếu như ta hỏi được quá nhiều, thật sớm đã đạt thành một số giao dịch với ngươi, sau khi ta trở về, nói chuyện với đại ca và tam đệ, bọn hắn tự nhiên sẽ không từ chối, nhưng trong đáy lòng, có lẽ sẽ chôn xuống một cây gai.

- Thời gian dài, những chuyện tương tự nhiều lên, cây gai này có lẽ sẽ nảy mầm mọc rễ!

- Thiên Dực Tam Thánh chúng ta ở chung mấy trăm năm, từng có không tiếc mạng sống, cũng có khi tranh đến mặt đỏ tới mang tai, tiếp xúc trong cuộc sống, trong lúc vô hình cũng sẽ gieo xuống rất nhiều dạng gai này.

- Nhưng chúng ta biết giữ gìn, có đôi khi tiện tay làm thay đối phương một việc, thay đối phương suy nghĩ một chút thì sẽ có thể tan đi loại gai vô hình này, cho nên, hữu nghị Thiên Dực Tam Thánh chúng ta mới có thể tiếp tục hơn mấy trăm năm!

- Cũng bởi vì chúng ta biết giữ gìn hữu nghị!

Phúc Hải Đại Thánh nói những lời này, nói đến Diệp Chân trợn mắt hốc mồm.

Ai có thể nghĩ đến một vị yêu tu thô hào như thế, bản thể khổng lồ như vậy, không ngờ lại nhưng có tâm tư tinh tế tỉ mỉ hơn người.

Nhưng nói trở lại, Phúc Hải Đại Thánh nói những lời này cũng không phải không có lý.

Trên giang hồ, Diệp Chân thường thấy những trảm đầu gà uống máu rượu kia, thậm chí nhóm huynh đệ kết nghĩa vào sinh ra tử cũng không tiếc mạng sống, dưới thời gian tàn phá, từng người đều trở mặt thành thù, không chết không thôi, có thậm chí thành mối thù truyền kiếp!

Những thứ này đã hoàn toàn ứng chứng đạo lý của Phúc Hải Đại Thánh.

Bằng không, Thiên Dực Tam Thánh ba vị huynh đệ yêu tộc kết nghĩa này cũng sẽ không hơn mấy trăm năm hữu nghị không thay đổi.

Có lẽ, Phúc Hải Đại Thánh nói đúng, hữu nghị, thật sự cần giữ gìn!

Diệp Chân nói ý nghĩ của mình cho Phúc Hải Đại Thánh tùy ý giật vài câu, sau đó nghi ngờ nói.

- Đại thánh nói tới hữu nghị cần giữ gìn là lẽ phải không sai.

- Nhưng ta không rõ, đại thánh tại sao phải tận lực nói với Diệp mỗ những thứ này?

Nghe vậy, Phúc Hải Đại Thánh thần bí nhìn Diệp Chân một chút.

- Bởi vì, bản thánh đột nhiên có một ý nghĩ to gan!

- Ý tưởng gì?

Đột nhiên thần sắc Phúc Hải Đại Thánh nghiêm túc, trước đây thấy bộ dáng Diệp Chân hóa giải được khống Thủy Thần thông huyền áo của hắn nên lúc này mới chậm rãi lắc đầu.

- Diệp Chân, ngươi hiểu rõ.

Thấy thế, Diệp Chân trừng mắt, trực tiếp chán nản!

- Ha ha ha ha.

Trong tiếng cười lớn, Phúc Hải Đại Thánh nhanh chóng đi xa.

- Tiểu tử ngươi cũng có khi kinh ngạc! Hôm nay bị tiểu tử ngươi tính kế nửa ngày, cuối cùng cũng đã xả được cơn giận!

Diệp Chân trực tiếp ngây ngốc tại chỗ!

Trong tiếng cười lớn, thanh âm Phúc Hải Đại Thánh từ phương xa truyền đến.

- Tiểu tử ngươi sẽ không phải theo không kịp bản thánh chứ?

- Yên tâm đi, đại thánh, đuổi theo ngươi chỉ là một bữa ăn sáng!

Diệp Chân vẫy tay một cái, Vân Dực Hổ Vương lập tức chở Liêu Phi Bạch tới, Diệp Chân cũng sốt ruột, mặc dù không sợ Phúc Hải Đại Thánh quăng nó, nhưng mất dấu luôn thì thật mất mặt.

Hắn trực tiếp nhảy lên Vân Dực Hổ Vương, quát.

- Tiểu Miêu, nhanh!

Theo bản năng, hoặc theo thói quen, hai tay Diệp Chân hướng về phía trước khép lại, sau đó vòng lấy eo nhỏ nhắn của Liêu Phi Bạch phía trước!

Thoáng chốc, thân thể mềm mại của Liêu Phi Bạch giống như đã bị giật điện run rẩy.