← Quay lại trang sách

Chương 993 Đại Thủ Bút Của Liêu Phi Bạch

Khi Diệp Chân cảm ứng được thân thể Liêu Phi Bạch mềm mại giống như bị chạm điện run rẩy, lúc này mới phát giác khác thường, lập tức hiểu xảy ra chuyện gì.

Hắn lúc trước cùng Thải Y cưỡi Vân Dực Hổ Vương ngao du thiên hạ đã thường xuyên thế này, một khi Thải Y ngồi phía trước, Diệp Chân sẽ theo bản năng vòng lấy eo nhỏ nhắn của nàng, thời gian dài như vậy, gần như thành bản năng và thói quen.

Diệp Chân không ngờ thói quen này lại lan đến hôm nay.

Sau khi xấu hổ, Diệp Chân liên tục không ngừng đưa tay rụt trở về, có điều, Diệp Chân vẫn vụng trộm tán thưởng dáng người của Liêu Phi Bạch.

Liêu Phi Bạch xưa nay mặc y phục có vẻ hơi rộng rãi, chỉ có thể mơ hồ xem ra dáng người linh lung tinh tế, nhưng hôm nay tự tay cảm nhận, Diệp Chân mới phát hiện eo của Liêu Phi Bạch nhỏ nhắn, vô cùng tinh tế, phối hợp ngực cao thẳng kia, nếu mặc ít hơn chút, vậy thật bốc lửa.

- Lần sau còn như vậy, ta sẽ chặt đôi tay chó của ngươi!

Tiếng Liêu Phi Bạch mắng chửi khiến Diệp Chân thở dài một hơi, Diệp Chân còn tưởng rằng nàng muốn rút kiếm đuổi giết hắn nửa ngày đây!

- Ngươi và hắn đạt thành hợp tác rồi?

Sau khi yên lặng mấy hơi, Liêu Phi Bạch đột nhiên mở miệng.

- Có điều, ngươi phải cẩn thận, tu vi người này quá cao, hợp tác với bọn hắn, không thể nghi ngờ là bảo hổ lột da, không cẩn thận sẽ bị bọn hắn nuốt ngay cả da lẫn xương đầu không dư thừa.

- Giáo tập, ta hiểu.

- Đừng gọi giáo tập, không tự nhiên, ở trong Tề Vân tông ta là sư phụ của ngươi, còn sau khi ra khỏi sư môn thì ta và ngươi giống nhau, ý nghĩ của ấn chưởng môn là để ngươi tiếp chưởng Tề Vân tông, thậm chí còn cao hơn ta, sau này ngươi gọi ta là sư tỷ đi!

Liêu Phi Bạch đột nhiên mở miệng.

- Sư tỷ?

Diệp Chân hơi kinh ngạc.

- Thế nào, không đồng ý?

Băng sát kiếm khí lập tức dâng lên.

- Úc, không không không, sao lại không muốn chứ? Gọi sư tỷ. Đó mới lộ ra thân mật mới đúng!

Diệp Chân vội vàng xác nhận.

- Sư tỷ, vừa rồi nàng nhắc nhở ta cân nhắc qua, có điều, sở dĩ ta hợp tác với bọn hắn là có nguyên nhân!

Nói rồi Diệp Chân toàn bộ nói một lần chuyện hải vực đại chiến trước đây, còn có Thiên Dực Đảo làm ra sinh tế quy mô cực lớn, cùng chuyện vô số cường giả đại năng xung quanh đồng thời vây công.

- Sư tỷ, nếu bọn hắn đã coi trọng dị không gian bí cảnh như thế kia, lại có thể dẫn tới không tiếc vạch mặt các đại cường giả ngoại vực Tử Hải, tầm quan trọng của vật liệu ở trong đó đối với bọn hắn có thể nghĩ!

- Mặc kệ phát hiện ta nhìn thấy ở trong có hữu dụng với bọn hắn hay không, nhưng, ta tuyệt đối có thể coi đây là thẻ đánh bạc giao dịch với bọn hắn!

Diệp Chân tự tin nói.

Thần sắc Liêu Phi Bạch có chút ngưng trọng.

- Ý nghĩ của ngươi không tệ. Thế nhưng trên đời này, tầng tầng lớp lớp kỳ công bí pháp, lời thề Thần Hồn cũng không phải không có cách giải quyết. Tu vi cấp độ khác nhau thì chỗ nhận biết thế giới cũng khác nhau. Ngươi ở trong tiên thiên Thần Hồn bày ra bạo hồn ấn, bọn hắn những Nhập Đạo cảnh cường giả nói không chừng có cách giải quyết thì sao?

Diệp Chân đột nhiên phát hiện, đừng nhìn Liêu Phi Bạch xưa nay thần kinh không ổn định, nhưng thực chất bên trong lại còn cẩn thận hơn hắn.

- Sư tỷ, mọi việc đều có khả năng, nhưng chuyện phương diện Thần Hồn này, thật muốn luận tu vi Thần Hồn, ta thực sự không sợ. Bọn hắn có lẽ sẽ có phương pháp khống chế bạo hồn ấn, nhưng bước đầu tiên khống chế bạo hồn ấn. Chính là nhất định phải đột phá lực lượng Thần Hồn tiên thiên hồn quang của ta mới có thể!

- Nhưng có thể vô thanh vô tức đột phá tiên thiên hồn quang phòng ngự của ta, thật đúng là không thể!

Diệp Chân tự tin, điểm này, hắn không chút nghi ngờ!

Chênh lệch trên phẩm chất tiên thiên hồn quang tứ sắc cùng tiên thiên hồn quang tam sắc cũng không phải chênh lệch trên tu vi có thể bù đắp!

- Ngươi đã tin tưởng như vậy, ta cũng sẽ…

- Sư tỷ, đừng nói chuyện về ta nữa, thừa dịp còn thời gian, nói cho ta nghe một chút chuyện vì sao nàng bị trúng độc trước đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Diệp Chân hỏi.

Vừa nhắc tới việc này, sắc mặt Liêu Phi Bạch ảm đạm, sau đó kể qua tao nghộ của nàng gần đây cho Diệp Chân một lần.

Hóa ra Liêu Phi Bạch đang tìm hiểu tình báo một tán tu trên đảo nhỏ gần Thiên Phong hải vực. Trên ngoại vực Tử Hải du đãng mấy năm, chút Linh Tinh trên người đã sớm tiêu đến không còn một mảnh.

Mặc dù Liêu Phi Bạch chém giết qua một chút gia hỏa không có mắt, sau khi cầm trữ vật giới chỉ của bọn hắn cũng thu được một chút bổ sung, nhưng người mạnh nhất Liêu Phi Bạch giết chết cũng chỉ là vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng, thân gia có hạn. Trên Ngoại vực Tử Hải tốn hao lại nhiều, cho nên, Liêu Phi Bạch định cư nửa năm trên đảo nhỏ tán tu. Mỗi ngày ngoại trừ tìm hiểu tin tức tu luyện ra chính là dựa theo bảng giá trên đảo tìm kiếm đủ loại thiên tài địa bảo trân quý dưới đáy biển để đổi lấy tài nguyên tu luyện và chi tiêu cần thiết hàng ngày, thuận tiện chuẩn bị góp nhặt một chút thân gia để tiếp tục ra ngoài tìm kiếm Diệp Chân. Ước chừng một tháng trước, Liêu Phi Bạch ra biển, tìm kiếm một loại thiên tài địa bảo tên Tử Quang Long San ở đáy biển, khi phi hành trên biển đã gặp phải một đám nhân mã của Âm Dương Đảo.

Tam quản gia Miêu Đồng của Âm Dương Đảo cầm đầu hơn mười vương giả Khai Phủ cảnh. Miêu Đồng kia vừa thấy được Liêu Phi Bạch đã bao vây lại, nói vài lời xấu xa, nói là rất khó được nhìn thấy nữ tu như Liêu Phi Bạch, muốn đưa nàng cho Dương đảo chủ của bọn họ, uy hiếp lợi dụ Liêu Phi Bạch. Lấy cá tính của Liêu Phi Bạch, đương nhiên sẽ không đồng ý, lập tức xuất thủ tập kích.

Đáng tiếc, tu vi của Miêu Đồng kia cao hơn Liêu Phi Bạch nhiều lắm, tu vi Khai Phủ cảnh thất trọng, khi Liêu Phi Bạch đánh lén, cũng chỉ cắt mất một lỗ tai của hắn.

Sau đó, không chút huyền niệm, Liêu Phi Bạch đã bị Miêu Đồng bắt sống.

Một đám hơn mười vương giả Khai Phủ cảnh, tu vi thấp nhất đều giống Liêu Phi Bạch, Khai Phủ cảnh ngũ lục trọng càng có mấy người, cho dù Liêu Phi Bạch cường đại tới đâu, cũng không có khả năng thoát thân. May mà Miêu Đồng kia hình như hạ quyết tâm muốn đưa Liêu Phi Bạch cho Dương đảo chủ của bọn họ, trên đường đi Liêu Phi Bạch ngược lại không bị tội gì. Liêu Phi Bạch bị toàn thân khống chế, đưa đến nơi ở của đảo chủ Âm Dương Đảo - Dương Bôn. Khi đó, trong lòng Liêu Phi Bạch đã còn có tử chí, chuẩn bị vừa có cơ hội lấy Huyết Hồn phù trong trữ vật giới chỉ, để tránh làm cho mình chịu nhục.

Nhưng chuyển cơ lại xuất hiện khi nhìn thấy Dương Bôn, Dương Bôn thấy Liêu Phi Bạch, vô cùng vừa lòng, sau đó ưng thuận hứa hẹn cùng chỗ tốt cực lớn.

Sau đó cho Liêu Phi Bạch một bản bí tịch phối hợp song tu.

Liêu Phi Bạch cực kỳ lĩnh hội tu luyện, sau khi lĩnh hội thuần thục, lại đến tìm Liêu Phi Bạch cùng song tu.

Có lẽ có lòng tin đối với thực lực cường đại của mình, lúc Dương Bôn rời khỏi, không ngờ lại giải khai khống chế đối với Liêu Phi Bạch, làm cho Liêu Phi Bạch có thể tự do hoạt động.

Sự thật chứng minh, khi Dương Bôn triệt để giải khai cấm chế trên người Liêu Phi Bạch, Liêu Phi Bạch cũng không trốn thoát được tòa viện của Dương Bôn nhốt nàng.

Các loại phương pháp Liêu Phi Bạch đều dùng lấy hết, thử mấy ngày, đều không thể chạy đi, trong tuyệt vọng, Liêu Phi Bạch ngược lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp khác. Đương nhiên, một bước cuối cùng, chính là dẫn động Huyết Hồn phù.

Dương Bôn cách mỗi hai ngày đều sẽ tới khảo giác tiến độ lĩnh hội của Liêu Phi Bạch.

Mới đầu, Liêu Phi Bạch từ chối không phối hợp, nhưng Dương Bôn chỉ nói một câu đã làm cho nàng ngoan ngoãn bắt đầu tìm hiểu tới.

Hắn nói Liêu Phi Bạch mà còn không nghe lời sẽ phong tu vi của nàng, lột sạch ném tới trong nam lao của Âm Dương Đảo. Rốt cụcm dưới bức bách của Dương Bôn, bỏ ra thời gian gần một tháng, Liêu Phi Bạch mới chậm rì rì lĩnh hội xong quyển song tu bí tịch kia.

Thời khắc cuối cùng đã tới.

Đêm trăng tròn, Dương Bôn đốt lên một lò huân hương, muốn hợp song tu với Liêu Phi Bạch. Liêu Phi Bạch cũng không phải đèn đã cạn dầu, trong một tháng gần đây, sớm muốn ra một phương pháp có thể thoát thân, giả ý phối hợp, chủ động cởi của y phục Dương Bôn.

Khi đang thoát y cho Dương Bôn, Liêu Phi Bạch dùng móng tay nhẹ nhàng phá vỡ làn da của hắn.

Trên móng tay của Liêu Phi Bạch trước đó đã chứa một loại nọc độc tên Ngọc Chỉ

Hạt.

Ngọc Chỉ Hạt là một loại bọ cạp lúc Liêu Phi Bạch trên hải đảo hái thuốc phát hiện một loại sinh vật kỳ dị tại một nơi không người. Chỉ có kích thước bằng ngón tay người, dáng dấp trong suốt sáng long lanh, mà lại giống đốt ngón tay, hình như ngón tay ngọc phi thường xinh đẹp.

Nhưng muốn mạng chính là, lúc ấy Liêu Phi Bạch bị Ngọc Chỉ Hạt này đốt một cái đã làm cho Thần Hồn lập tức tê liệt mất khống chế. Một chút xíu lực lượng Thần

Hồn đều không điều động được, lực lượng Thần Hồn không điều động được, tự nhiên không điều động được bất luận Linh Lực gì.

Sau khi bị đốt, Liêu Phi Bạch nhìn qua không bất kỳ biến hóa nào, có thể đi lại, có thể nói chuyện, nhưng lại lập tức biến thành một người bình thường, lực lượng gì cũng không còn.

Tám ngày!

Liêu Phi Bạch tìm cái khe hẹp trong nham thạch, bẩn thỉu trốn trong đó tám ngày, không dám có bất kỳ động tĩnh gì, sợ bị Yêu Thú phát hiện, Thần Hồn mới chậm rãi có chỗ khôi phục, lại hai ngày sau đó, Liêu Phi Bạch mới hoàn toàn khôi phục khống chế Thần Hồn.

Trong vòng tám ngày kia, Liêu Phi Bạch còn tưởng rằng tu vi của mình đã triệt để bị phế.

May mà chỉ là một loại độc mà thôi.

Sau khi khôi phục, Liêu Phi Bạch đã lưu tâm Ngọc Chỉ Hạt độc kia. Chỉ là nhẹ đốt nàng một chút, độc của Ngọc Chỉ Hạt kia đã làm cho Liêu Phi Bạch trực tiếp biến thành phế nhân, còn kéo dài thời gian đến tám ngày, Liêu Phi Bạch chính là vương giả Khai Phủ cảnh tam trọng.

Liêu Phi Bạch cảm thấy, độc này vô cùng bất phàm, nói không chừng ngày sau sẽ có công dụng. Thế là lập tức muốn tận biện pháp tìm được hơn hai mươi con Ngọc Chỉ

Hạt còn sống trên hải đảo, sau đó gạt nọc độc của bọn chúng ra thu vào trữ vật giới chỉ.

Thời gian gần tháng Liêu Phi Bạch bị vây ở Âm Dương Đảo kia, trầm tư suy nghĩ gần một tháng, cảm thấy chỉ có vật này mới có thể giúp nàng thoát khốn!

Dùng nó như thế nào, Liêu Phi Bạch cũng nghĩ rất lâu. Nếu trên người nàng mang theo bất luận cái ngoại vật gì, khẳng định sẽ chạy không khỏi thần niệm cảm ứng của Dương Bôn, chỉ có vật liệu trên người chính bản thân Liêu Phi Bạch mới có thể không làm cho Dương Bôn sinh nghi, mới có thể có cơ hội ra tay.

Cuối cùng, Liêu Phi Bạch nghĩ đến móng tay.

Nhưng vấn đề là, Liêu Phi Bạch không cách nào xác định, Ngọc Chỉ Hạt độc này có hữu dụng đối với cường giả Nhập Đạo cảnh hay không?

Mặc dù độc của Ngọc Chỉ Hạt hữu dụng với nàng, nhưng chênh lệch tu vi ở giữa nàng và Dương Bôn quá lớn, mà lại kém một đại cảnh giới, có trời mới biết có hữu dụng hay không. Nếu vô dụng, vậy thì xong!

Cho nên, Liêu Phi Bạch trực tiếp nuốt Huyết Hồn phù không cách nào ẩn tàng đến trong bụng, dùng Linh Lực giữ lại, một khi chuyện có bất thường, lập tức dẫn bạo Huyết Hồn phù.

May mà chính là, không ngờ Ngọc Chỉ Hạt độc lại cũng hữu dụng với cường giả Nhập Đạo cảnh.

Ngay khi đầu ngón tay vạch phá làn da Dương Bôn, Dương Bôn phát giác không đúng, Linh Lực bỗng nhiên dâng lên nhưng Linh Lực ba động vừa rồi dâng lên, đã quỷ dị tán đi.

Vừa phát hiện cái này, Liêu Phi Bạch hiểu rõ Ngọc Chỉ Hạt độc đã phát huy tác dụng.

Đừng nhìn dáng dấp của Liêu Phi Bạch như hoa như ngọc, hơn nữa còn thật xứng hợp, nhưng trong Hắc Long Vực, Liêu Phi Bạch có danh xưng Yêu Diện La Sát, danh hào Hàn Băng Tiên Tử.

Khi ra tay, tuyệt không nương tay.

Ngay sau đó, Liêu Phi Bạch đã đem thủ đoạn có thể sử dụng, toàn bộ dùng trên người Dương Bôn.

Các loại thủ đoạn cấm chế, Liêu Phi Bạch thậm chí thọc một lỗ thủng trong suốt trên đùi Dương Bôn.

Đang lúc Liêu Phi Bạch hoặc không làm, đã làm thì làm cho xong muốn chém giết tai hoạ Dương Bôn này thì một hỏa kỳ đột ngột từ trong cơ thể Dương Bôn bay ra, che lại toàn thân cao thấp Dương Bôn, làm cho Liêu Phi Bạch không cách nào tổn thương đến hắn.

Liêu Phi Bạch cũng có chút kiến thức, hiểu rõ đó là Hồn khí chủ động hộ chủ do Dương Bôn luyện hóa.

Liêu Phi Bạch hiểu hơn, lấy tu vi nàng, căn bản không cách nào phá mất Hồn khí phòng ngự chủ động hộ chủ, cho dù nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Liêu Phi Bạch rất cẩn thận cũng rất điên cuồng.

Ra không được nên ở trong phòng này lẳng lặng đợi nửa ngày, sau đó hô một câu hướng về ngoài cửa, kêu thị nữ trông coi cửa ngoài đưa nước nóng vào.

Bởi vì Dương Bôn ở trong, những thị nữ kia cũng không nghi ngờ gì, đưa nước nóng đến cho Liêu Phi Bạch, từ đó nàng mới đào thoát.

Quá trình chạy trốn tự nhiên vô cùng mạo hiểm, thẳng đến khi được Diệp Chân cứu.

Mà sở dĩ những người Âm Dương Đảo kia sống chết đuổi theo Liêu Phi Bạch không thả, một là Dương Bôn vô cùng phẫn nộ, muốn bắt sống Liêu Phi Bạch trở về cho hả giận, thứ hai là bởi vì đi khi Liêu Phi Bạch thoát đi, mượn gió bẻ măng, tiện tay lấy luôn trữ vật giới chỉ của hắn.

Theo những người kia mấy ngày nay truy sát Liêu Phi Bạch, trong trữ vật giới chỉ của Dương Bôn có rất nhiều bảo bối, mới gần như phái ra trọn nhân thủ Âm Dương Đảo, tứ phía đuổi bắt Liêu Phi Bạch.

Trong lúc đào mệnh, các loại tình trạng nguy hiểm, Liêu Phi Bạch lại còn có tâm tư mượn gió bẻ măng, thật quá cường hãn.

Nói đến đây, Liêu Phi Bạch lấy ra một trữ vật giới chỉ có tầng tầng phong ấn.

- Diệp Chân, tu vi Thần Hồn của ngươi đã không tệ, ngươi xem một chút ngươi có thể mở ra trữ vật giới chỉ này hay không, nếu có thể mở ra, vậy ta thật phát tài!

Đang nói chuyện, Liêu Phi Bạch lại đưa một bình ngọc tinh xảo cho Diệp Chân nói.

- À, trong này chứa nọc độc của Ngọc Chỉ Hạt kia, ta triệt để lục soát hải đảo kia, mọi việc góp nhặt hai bình, một bình này ngươi cầm lấy đi dùng, nói không chừng lúc nào đó sẽ trở thành bảo bối cứu ngươi một mạng!

- Cái này sư tỷ, thứ này trân quý.

- Quý hơn mạng của ta? Mấy năm không gặp, tiểu tử ngươi làm sao trở nên làm kiêu như thế?

Con mắt Liêu Phi Bạch đột ngột trừng lớn.

- Nếu muốn cảm kích ta, trước hết mở trữ vật giới chỉ của lão già Dương Bôn kia ra cho ta, đau lòng chết hắn! Nói ta xem trong một chút rốt cuộc có bảo bối gì, không ngờ lại làm cho gia hoả kia coi trọng như thế!

- Ách, cũng tốt, vậy ta liền nhận!

Nói, thanh âm Diệp Chân ngừng lại.

- Cái trữ vật giới chỉ này…

Không đợi Diệp Chân nói xong, Liêu Phi Bạch đã không quan tâm lắc đầu.

- Mở không ra cũng không sao đâu, chúng ta chậm rãi tu luyện, sẽ có một ngày mở ra.

Trán Diệp Chân đột ngột bắn ra một sợi tiên thiên hồn quang tứ sắc, đánh vào trong trữ vật giới chỉ màu đỏ trước mặt, trữ vật giới chỉ không hiểu chấn động một cái, Diệp Chân đưa cho Liêu Phi Bạch nói.

- Sư tỷ, mở ra rồi!

- Cái gì, mở ra rồi?

- Làm sao có thể nhanh như vậy, không phải ngươi gạt ta chứ?

Liêu Phi Bạch giật mình, bỗng nhiên mở to hai mắt!