← Quay lại trang sách

Chương 1004 Kẻ Đến Không Thiện

Trên biển lớn vô cùng bát ngát, ngay khi mặt trời đỏ vừa ló ra khỏi mặt biển, ánh mặt trời chiếu xuống, bốn đạo lưu quang chợt lóe lên, chính muốn phân cao thấp với tốc độ phóng xạ của ánh nắng.

Tốc độ nhanh chóng đó, nếu có người ở phía xa nhìn thấy, sẽ chỉ cảm thấy là bốn đạo ánh nắng chợt lóe lên, căn bản sẽ không cảm thấy đó là bốn võ giả bay qua không trung.

- Tứ đệ, theo tốc độ trước mắt, chúng ta bay nửa ngày nữa, đến giữa trưa có thể đến Âm Dương Đảo.

Trong lưu quang, vang lên thanh âm của Tịnh Hải Đại Thánh.

Đừng nhìn bốn người bay cực nhanh, nhưng bốn người song song phi hành lại có thể vừa trò chuyện vừa phi hành, rất vui vẻ.

- Đại ca phí tâm, các ngươi có muốn nghỉ ngơi mấy canh giờ rồi tiếp tục bay hay không, dù sao chúng ta đã liên tục phi hành hai ngày hai đêm, theo đại ca nói, chuyện trên Âm Dương Đảo khẳng định sẽ có phiền phức!

Diệp Chân nói.

- Tứ đệ, đối với võ giả thì tu vi đạt tới Nhập Đạo cảnh là một cảnh giới toàn mới, chỉ cần không phải chuyển vận linh lực cường độ cao, tốc độ phi hành như thế này ba người chúng ta có thể liên tục phi hành một tháng mà sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với chiến lực!

Phúc Hải Đại Thánh diệt hết hàn độc trong cơ thể cười nói.

- Dưới tình huống bình thường, lúc này hẳn là nghỉ ngơi, ngược lại là hai người!

Nhưng mà, các ngươi cưỡi tọa kỵ tới cho nên không cần!

- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Vân Dực Hổ Vương này của ngươi thật đúng là dị chủng, dưới uy áp phi hành của chúng ta, không ngờ lại không bị ảnh hưởng chút nào.

- Những năm này ta đi tìm thật nhiều tọa kỵ thay đi bộ, tìm tới hơn một trăm con, nhưng đại đa số tọa kỵ không đợi chúng ta ngồi lên đã trước hết xụi lơ như bùn.

- Một chút miễn cưỡng có thể bay, cũng run run rẩy, càng đừng đề cập đến tốc độ!

Nói đến đây, Phá Hải Đại Thánh nháy mắt một cái, nói.

- Tứ đệ, tọa kỵ của ngươi dễ tìm, nếu không ngươi đưa Vân Dực Hổ Vương này cho ta dùng đi! Về phần tọa kỵ của ngươi ta sẽ giúp ngươi tìm gia hỏa có tốc độ còn nhanh hơn ba thành so với Vân Dực Hổ Vương, như thế nào?

Diệp Chân có chút trầm tư một chút, sau đó chắp tay hướng về phía Phá Hải Đại Thánh nói.

- Theo lý thuyết lần đầu tiên tam ca mở miệng, vô luận như thế nào tiểu đệ ta cũng không thể từ chối.

- Nhưng Vân Dực Hổ Vương này là ta nuôi từ nhỏ, khi tu vi của ta còn đang ở Chân Nguyên cảnh ngũ trọng đã cơ duyên xảo hợp đạt được Vân Dực Hổ này. Khi đó, nó chỉ là con non.

- Những năm gần đây, ta và nó một đường trưởng thành, cùng nhau vào sinh ra tử.

Trong lòng ta, Vân Dực Hổ Vương cũng giống như huynh đệ của mình…

- Được rồi, ngươi đừng nói nữa, nếu không ta phải hướng ngươi bồi tội mất!

Phá Hải Đại Thánh liếc mắt!

Nghe vậy, Tịnh Hải Đại Thánh lại trừng mắt liếc Phá Hải Đại Thánh.

- Lão tam. Ngươi biết lão tứ không phải người hẹp hòi mà còn dùng loại phương thức này đến trêu đùa lão tứ làm gì?

Bị đại ca huấn, Phá Hải Đại Thánh cũng không dám cãi lại, miệng lầm bầm một câu cho dù che giấu.

- Còn có, nhớ kỹ phương án hành động của chúng ta trên Âm Dương Đảo, phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, liều mạng!

Tịnh Hải Đại Thánh lần nữa cường điệu.

Nghe vậy, Phúc Hải Đại Thánh và Phá Hải Đại Thánh đồng thời nhẹ gật đầu, thần sắc của Diệp Chân lại run lên.

Không thể không nói, mấy vị này đại ca của hắn, đối với chuyện này vẫn vô cùng hết sức.

Trước khi đến, Tịnh Hải Đại Thánh cẩn thận nói qua chuyện này cho Diệp Chân.

Diệp Chân bế quan khổ tu hai tháng này, Thiên Dực Tam Thánh cũng không nhàn rỗi, nghĩ trăm phương ngàn kế thăm dò tình huống trên Âm Dương Đảo, trên cơ bản tìm hiểu rõ ràng tình huống gần đây của Nhị đảo chủ Dương Bôn.

Sau khi đám người cẩn thận thương nghị, cảm thấy Dương Bôn ăn thua thiệt lớn như vậy, mất đi nhiều như vậy, chỉ dựa vào mặt mũi ba người bọn họ, còn không được đến giải dược.

Dù sao Dương Bôn cũng là Nhập Đạo cảnh.

Sau khi thương nghị, vẫn cảm thấy tự mình tiến về Âm Dương Đảo một chuyến, còn phải nghĩ cách thu hoạch giải dược.

Nhưng trước khi xuất phát, đám người đã làm xong dự tính xấu nhất!

Có Diệp Chân dẫn đầu, lại có ba vị yêu tộc đại năng Thiên Dực Tam Thánh, khí tức vừa hạ xuống, chỗ gặp phải đàn yêu thú, đã sớm tránh đi.

Cho nên, trên đường đi vô cùng thuận lợi, giữa trưa đã xa xa thấy được hình dáng Âm Dương Đảo.

Âm Dương Đảo cũng là một đảo lớn, bàn về diện tích thì chỉ có một phần hai Thiên Dực Đảo nhưng tài nguyên lại không kém hơn Thiên Dực Đảo chút nào.

Trên Âm Dương Đảo lấy hai loại vật liệu hàn đàm hỏa quật phân bố ở trên đảo mà gọi tên, bản thân hàn đàm hỏa quật này là nơi cực tốt để tu luyện, người tu luyện Hỏa hệ công pháp và âm hàn công pháp sẽ làm ít công to.

Gần hàn đàm hỏa quật đó, sinh trưởng cỏ cây linh quả dược tính cực đoan, nhất là Hàn Linh Quả và Hỏa Linh Quả, một khi thành thục, phục dụng một quả sẽ bù đắp được mười năm khổ tu của võ giả.

Chỉ là hơn ba trăm năm trước, Âm Dương Đảo bị hai vị đảo chủ hiện tại chiếm đoạt, hàn đàm hỏa quật trở thành cấm địa trên Âm Dương Đảo, kẻ nào tự tiện xông vào phải chết.

Về phần cái kia Hàn Linh Quả và Hỏa Linh Quả, tự nhiên bị bọn hắn bỏ vào trong túi, ngẫu nhiên có một hai quả xuất hiện trên đấu giá hội đều có thể bán ra giá trên trời.

Mà Âm Dương Đảo còn có đủ loại đặc sản khác, Linh Tinh khoáng mạch đã phát hiện có hơn mười đầu, mượn nhờ một lượng lớn ích lợi này, những năm này Âm Dương Đảo cũng thu nạp đại lượng võ giả hiệu lực.

Luận số lượng không kém hơn Thiên Dực Đảo.

Nhưng mà phương thức quản lý khác biệt, trên số lượng và trung thành, kém một chút so với Thiên Dực Đảo mà thôi.

Bằng không, Âm Dương Đảo cũng sẽ không trở thành thế lực lớn thứ ba ở ngoại vực Tử Hải!

Giữa trưa, một nhóm năm người Diệp Chân đã tới trên bầu trời Âm Dương Đảo, cũng coi là hàng xóm trên biển cho nên Tịnh Hải Đại Thánh cũng trước theo cấp bậc lễ nghĩa làm việc, xuất ra bái thiếp đưa lên nói Thiên Dực Tứ Thánh đến đây bái phỏng.

Thiên Dực Tứ Thánh, thánh thứ tư không hiển hách cho lắm, nhưng ban đầu cái tên Thiên Dực Tam Thánh là đường đường chính chính giết ra.

Ngay khi tin tức thông truyền vào, hai đạo lưu quang lập tức phân biệt từ hai đầu Âm Dương Đảo bay ra, nhanh chóng hội tụ tại cùng một chỗ.

Bởi vì nguyên nhân mỗi người tu luyện một công pháp, hai vị đảo chủ của Âm Dương Đảo cũng không ở cùng một chỗ mà ở riêng tại gần hỏa quật hàn đàm.

Nhìn tư thế của hai đạo lưu quang, mười phần chính là hai vị đảo chủ của Âm

Dương Đảo.

Hiển nhiên, Thiên Dực Tứ Thánh đột nhiên đến thăm làm cho bọn hắn cho kinh hãi, hai người này đang gặp mặt thương nghị!

Không bao lâu sau, từng đạo phù quang phát tán khắp bốn phương tám hướng Âm Dương Đảo, không bao lâu sau, trên trăm đạo khí tức vương giả Khai Phủ cảnh từ cái nơi Âm Dương Đảo từng dâng lên, hội tụ hướng vùng đất trung ương!

Lúc này, cách lúc bọn người Tịnh Hải Đại Thánh đưa lên bái thiếp đã qua hơn phân nửa canh giờ.

Ngay khi hai đạo lưu quang một đỏ một tối bay vụt tới, thật xa, tiếng cười trước hết vang lên.

- Thật có lỗi, cực khổ mấy vị đợi lâu! Mấy vị có thể tự mình giá lâm hòn đảo nhỏ này của lão phu, lão phu thật sự vinh hạnh, vinh hạnh!

- Ta nói mấy vị đại thánh, các ngươi muốn tới sao không thông báo trước một tiếng để lão phu cẩn thận chuẩn bị, thật tốt chỉnh đốn một bàn thiên địa kỳ trân chào hỏi mấy vị!

- Nhưng vẫn là chậm chạp tiếp đãi, đến lúc đó, lão phu tự phạt ba chén bồi tội, bồi tội!

Đại đảo chủ Âm Dật một thân áo xanh cười tiến lên đón, Nhị đảo chủ Dương Bôn một thân đại hồng bào phục theo sát ở phía sau.

Tịnh Hải Đại Thánh cười nghênh đón.

- Hai vị đảo chủ chớ trách, chúng ta không mời mà tới, cũng coi là ác khách, còn xin hai vị đảo chủ thứ lỗi!

- Sao lại thế?

Âm Dật và Dương Bôn đồng thời cười lớn, ánh mắt đảo qua một nhóm năm người này.

- Thiên Dực Tứ Thánh, Tịnh Hải huynh, xin hỏi thánh thứ tư của Thiên Dực Đảo các ngươi là vị nào, có thể giới thiệu một chút hay không?

Thần sắc Âm Dật hơi nghi hoặc một chút.

Tịnh Hải tự xưng Thiên Dực Tứ Thánh cùng nhau bái phỏng, thế nhưng nơi này, ngoại trừ Thiên Dực Tam Thánh ra thì tu vi của hai người khác căn bản không thể nào là thánh thứ tư ngồi ngang hàng với Thiên Dực Tam Thánh.

Ngay lúc đó, thần sắc Dương Bôn đột ngột cứng lại, trong chớp mắt trở nên vô cùng dữ tợn.

- Tiện nhân, ngươi lại còn dám đến đây? Trả bảo bối của ta đây!

Quanh thân ánh lửa lóe lên, mặt mũi Dương Bôn tràn đầy dữ tợn giận không kềm được xông về Liêu Phi Bạch.

Ầm!

Quang hoa cùng ánh lửa màu xanh thẳm đồng thời dâng lên sau đó lại đồng thời chôn vùi, Phúc Hải Đại Thánh đã sớm chuẩn bị ngăn ở trước mặt Liêu Phi Bạch.

- Phúc Hải, tránh ra cho ta!

Dương Bôn rống giận!

Thần sắc Đại đảo chủ Âm Dật lập tức khẽ giật mình, chỉ vào Liêu Phi Bạch hoảng sợ nói.

- Chẳng lẽ tiện nhân này là vài ngày trước độc hại huynh đệ của ta?

Nói đến đây, thần sắc Âm Dật đột nhiên trở nên vô cùng âm trầm.

- Mấy vị, các ngươi mang tiện nhân này tới là có ý gì, chẳng lẽ?

- Hừ, hai vị đảo chủ, miệng các ngươi tốt nhất đặt sạch sẽ một chút, bằng không…

- Hai vị đảo chủ, các ngươi đi nhà cầu xong quên lau miệng sao?

Không đợi Diệp Chân nói xong, Liêu Phi Bạch lăng lệ phản kích đã đến, nghe xong lời này, mặt hai người Âm Dật và Dương Bôn đồng thời đen lại.

Diệp Chân cũng một mặt chính nhiên, sư tỷ phản kích quả nhiên sắc bén, nhưng mà thoải mái!

Sống hơn nửa đời người, Âm Dật tự nhiên hiểu rõ đấu võ mồm với nữ nhân đó là chuyện ngu xuẩn nhất.

Ngay sau đó nhịn xuống câu ác miệng này của Liêu Phi Bạch, sau đó một mặt âm trầm nhìn về phía Tịnh Hải Đại Thánh.

- Tịnh Hải huynh, xem ra hôm nay các ngươi kẻ đến không thiện?

- Đại ca, mặc kệ hắn, bà nương này hôm nay đã đưa tới cửa thì tuyệt đối không thể để cho nàng tiếp tục cho trốn! Việc ngày hôm nay, ả không cho ta một câu trả lời thỏa đáng thì đừng nghĩ yên ổn!

Dương Bôn một mặt tức giận hừ lạnh một tiếng, run tay một cáii phát ra hơn mười đạo phù quang!

Tịnh Hải Đại Thánh lại thản nhiên nhìn lướt qua hai người Âm Dật và Dương Bôn.

- Hai vị, chúng ta hôm nay đã mang theo nàng tới chính là đến giải quyết chuyện này!

Nói đến đây, thần sắc Tịnh Hải Đại Thánh đột ngột mãnh liệt.

- Hai vị không phải muốn đại chiến một trận với mấy huynh đệ chúng ta đấy chứ?

- Hoặc là nói, ngươi cảm thấy Thiên Dực Tứ Thánh chúng ta dễ khi dễ?

Ngay khi tiếng nói rơi xuống, con mắt ba người Tịnh Hải Đại Thánh, Phúc Hải Đại Thánh, Phá Hải Đại Thánh đồng thời híp lại, một mặt nguy hiểm.

Thấy thế, Diệp Chân nháy mắt một cái, cũng đem ánh mắt híp lại, hắc, bọn hắn không phải Thiên Dực Tứ Thánh sao?

Dương Bôn còn muốn phát tác lại bị đại đảo chủ Âm Dật cản lại, trong mắt quang hoa không hiểu lấp lóe mấy lần, Âm Dật đột ngột cười lạnh một tiếng, làm ra dấu tay xin mời.

- Đã như vậy, vậy mời nhập đảo một lần, lão phu cũng muốn nhìn một chút, các ngươi muốn giải quyết vấn đề này thế nào!