Chương 1005 Không Thể Trêu Vào?
Có lẽ vì xung đột trên không Âm Dương Đảo, cho nên, yến hội tiếp đãi này phi thường khó coi.
Trước mặt mỗi người đều có một chén trà nguội, ngoài ra không có vật gì khác.
Đương nhiên, ở chỗ này không ai quan tâm hình thức của yến hội tiếp đãi.
Nhưng, cách “Trang trí” của yến hội tiếp đãi lại rất đẹp.
Hai vị đảo chủ của Âm Dương Đảo an bài nơi tiếp đãi trực tiếp trên quảng trường trước đại điện cung điện trung ương Âm Dương đảo, bốn phương tám hướng quảng trường, lúc này có hơn ngàn người.
Đó là võ giả tinh nhuệ lệ thuộc Âm Dương Đảo, chỉ vương giả Khai Phủ cảnh đã trên trăm vị, những võ giả khác, tất cả đều là Chú Mạch cảnh.
Hơn nữa những võ giả Chú Mạch cảnh kia trong lúc mơ hồ xếp thành một trận thế, nếu vừa có dị biến, sẽ lập tức được phát động.
Nhất là sau lưng Âm Dật và Dương Bôn, hơn ba mươi vương giả Khai Phủ cảnh có khí tức cực kỳ cường đại đứng trên không, những người kia, tu vi thấp nhất, đều là Khai Phủ cảnh ngũ trọng.
Khai Phủ cảnh bát cửu trọng cũng có mấy vị.
Nhưng, thu hút sự chú ý của Diệp Chân lại là một vị vương giả Khai Phủ cảnh thiếu một tay lăng không đứng bên cạnh Dương Bôn.
Nghĩ đến, chính là tên trước kia đuổi bắt Liêu Phi Bạch, muốn đem Liêu Phi Bạch tặng cho Dương Bôn, Tam quản gia Miêu Đồng.
Sau khi nhập đảo, hai phe còn chưa trao đổi, trên toàn bộ quảng trường đã đằng đằng sát khí.
Hiển nhiên, hai vị đảo chủ Âm Dương Đảo đối với Thiên Dực Tam Thánh là phi thường kiêng kị.
Đối với Thiên Dực Tứ Thánh, nói thật, bọn hắn không có cảm giác gì.
Nhưng làm cho Diệp Chân hơi kinh ngạc, lại là phong độ của ba vị đại thánh Thanh Biển, Phúc Hải, Phá Hải.
Bị ngàn người đằng đằng sát khí soi mói, lại vẫn nói nói cười cười, khẽ nhấp một ngụm trà nguội, rồi chỉ điểm hư thực, chỉ ra trận pháp bày trên trên quảng trường đại điện là loại nào.
Thấy thần sắc hai vị đảo chủ Âm Dương Đảo khó coi vô cùng.
Vì nhìn bộ dáng này, đám người Thiên Dực Đảo rõ ràng có chuẩn bị mà đến.
Lên tiếng đầu tiên chính là đại đảo chủ Âm Dật.
Ánh mắt nhìn lướt qua Liêu Phi Bạch, Âm Dật hướng về phía Phúc Hải Đại Thánh nói.
- Phúc Hải huynh, huynh đệ các ngươi hôm nay đồng loạt xuất động, muốn làm chỗ dựa cho nàng ta?
- Không biết nàng ta có quan hệ gì với Thiên Dực Đảo các ngươi, lại có thể để cho các ngươi dốc hết toàn lực?
Bộ dáng Dương Bôn lại đang cắn răng nghiến lợi.
- Còn phải hỏi sao? Khẳng định là nữ nhân này lấy trữ vật giới chỉ của ta, đưa cho ba người các ngươi.
- Lão nhị, không nên gấp. Thiên Dực Đảo đến đây, chắc là đến giải quyết vấn đề, trước nghe bọn hắn nói một chút như thế nào?
Âm Dật quát.
- Dương đảo chủ, trữ vật giới chỉ của ngươi, chúng ta thật không để vào mắt! Sở dĩ chúng ta vì thế nữ đến đây, vì nàng này chính là sư tỷ của Tứ đệ chúng ta.
- Có tầng quan hệ này, chúng ta chính là đuổi canh đạo lửa cũng lại không thể chối từ!
Phúc Hải Đại Thánh nói.
- Sư tỷ tứ đệ?
Âm Dật ngẩn người, lập tức kịp phản ứng.
- Chẳng lẽ các ngươi trước đó vài ngày hướng các phương thông truyền vị đảo chủ thứ tư của Thiên Dực Đảo, sư tỷ của Thiên Dực Tứ Thánh?
- Vị Thiên Dực Tứ Thánh này ở đâu? Lão phu cũng phải nhìn qua một chút, là dạng tồn tại gì lại có thể để Thiên Dực Tam Thánh tung hoành trên ngoại vực Tử Hải nhiều năm như vậy tiếp nhận làm huynh đệ?
Âm Dật cười nói.
Sắc mặt Phúc Hải Đại Thánh đột ngột trầm xuống.
- Hẳn là mắt của hai vị đảo chủ không dùng được? Trước đây trên bái thiếp của chúng ta, đã nói là sẽ đến thăm với Thiên Dực Tứ Thánh!
- Bây giờ toàn bộ chúng ta đều ở nơi này, ngươi nói vị nào là Tứ đệ của chúng ta?
Thời khắc thần sắc Âm Dật và Dương Bôn trở nên kinh ngạc, ánh mắt đồng thời nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân, Phúc Hải Đại Thánh nói như thế có thể hiểu rõ, nếu bọn hắn lại không hiểu rõ Thiên Dực Tứ Thánh là ai, vậy trí thông minh thật sự không dùng được rồi!
Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, thần sắc Âm Dật và Dương Bôn trở nên vô cùng ngạc nhiên!
Bởi vì khí tức Diệp Chân, lúc này quá rõ!
Chú Mạch cảnh lục trọng hậu kỳ!
Trong khoảng thời gian này, toàn bộ trên ngoại vực Tử Hải truyền luận ngôn về
Thiên Dực Tứ Thánh, lại là một sâu kiến Chú Mạch cảnh lục trọng?
Thoáng chốc, Dương Bôn đã chỉ vào Diệp Chân cười lên ha hả.
- Thiên Dực Tam Thánh các ngươi không phải bị ngốc chứ? Không ngờ lại nhận một võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng làm Tứ đệ các ngươi? Các ngươi không có bị bệnh chứ?
- Nếu các ngươi thật thiếu huynh đệ, tùy tùng của ta là vương giả Khai Phủ cảnh trung kỳ, tùy cho các ngươi chọn, cũng tốt hơn tìm món đồ chơi như thế?
Nhưng nụ cười trên mặt Dương Bôn trở nên vô cùng âm trầm.
- Ta nói ba vị, các ngươi sẽ không vì tìm lý do chính đáng đến Âm Dương Đảo chúng ta nháo sự, mới tìm một gia hỏa búng tay một cái là giết chết được rồi nhận làm Tứ đệ chứ?
Khinh thường Diệp Chân, sắc mặt Thiên Dực Tam Thánh lại cùng nhau chìm xuống.
Ba huynh đệ bọn hắn đã thành thói quen cùng tiến lùi, cùng vinh nhục. Qua nhiều năm như thế, đã thành một kiểu thói quen trong thực chất, bây giờ, mặc dù có thêm một huynh đệ, nhưng tập quán này, lại không có bất kỳ thay đổi nào!
Ầm!
Phá Hải Đại Thánh đột ngột làm rơi bát trà trước mặt vỡ nát, để thần sắc mọi người toàn trường trở nên vô cùng khẩn trương.
- Họ Dương, ta có thể hiểu thành câu nói này của ngươi đang vũ nhục Thiên Dực Tứ
Thánh chúng ta không? Đã bao nhiêu năm, trong toàn bộ ngoại vực Cửu Hải, còn chưa có người nào dám ở trước mặt vũ nhục Thiên Dực Tứ Thánh chúng ta đâu!
Sát khí vô cùng lăng lệ đột ngột từ trong cơ thể Phá Hải Đại Thánh tuôn trào ra, trắng trợn khóa chặt quanh người Nhị đảo chủ Dương Bôn, để lông tơ Dương Bôn đều dựng đứng lên, vội vàng thôi động Thần Hồn, quanh người dâng lên tầng tầng hộ thể linh quang, lúc này mới an tâm.
Khoảnh khắc Phá Hải Đại Thánh khuynh tiết sát khí ra, bốn phương tám hướng Linh Lực quanh người hơn ngàn võ giả trào lên, trong chớp mắt ngưng tụ thành hộ thể linh giáp, lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Đại chiến, hết sức căng thẳng!
- Không không không, ta cũng không phải đang vũ nhục Thiên Dực Tứ Thánh, chỉ là đang chất vấn ánh mắt của các ngươi!
Nói xong, Dương Bôn mỉm cười.
- Các ngươi tìm một sâu kiến Chú Mạch cảnh lục trọng làm huynh đệ, có phải quá thấp kém rồi hay không?
- Khỏi cần phải nói, chỗ này của ta tùy tiện xuất ra vài võ giả Khai Phủ cảnh tam tứ trọng là sẽ diệt sát hắn hơn trăm lần!
- À, đúng, có thể vị này là cường giả Chú Mạch cảnh lục trọng có thiên phú dị bẩm, phi thường bất phàm, có thể đối kháng với võ giả Khai Phủ cảnh sơ kỳ, nhưng vương giả Khai Phủ cảnh tứ ngũ trọng, cũng có thể vài phút diệt hắn mấy chục lần, các ngươi tin hay không?
Khuôn mặt Dương Bôn cười nhạo.
Trong nháy mắt tiếp theo, âm thanh ba tiếng cười nhạo đồng thời vang lên.
Chính là Tịnh Hải Đại Thánh, Phúc Hải Đại Thánh, Phá Hải Đại Thánh ba người nghe vậy đồng thời cười nhạo.
Thực lực của Diệp Chân, bọn hắn rất rõ ràng nhưng…
Lại có người xem thường Thiên Dực Tam Thánh bọn hắn tùy tiện kéo người tới nhận làm huynh đệ?
- Xem ra các ngươi thật đúng là không tin? Nếu không, thử một chút?
Ngoài miệng đang hỏi, Dương Bôn lại hướng về phía sau lưng vung tay lên.
- Vị hảo hán nào Âm Dương Đảo chúng ta, nguyện ý chứng minh thuyết pháp của lão phu!
Nghe vậy, sắc mặt mọi người Âm Dương Đảo đồng thời biến đổi. Con mắt Diệp Chân đột ngột híp lại, loé lên quang mang vô cùng nguy hiểm.
Đại đảo chủ Âm Dật đối với tràng cảnh này, mặc dù đặt ở trong mắt, nhưng cũng không có tiến lên ngăn cản, là muốn dung túng.
Nghĩ đến, lão ta đang thăm dò hắn, cũng muốn cơ hội này tìm hiểu rõ Thiên Dực Tứ
Thánh.
- Đảo chủ, thuộc hạ bất tài, muốn lĩnh giáo cao chiêu của Thiên Dực Tứ Thánh một chút! - Chỉ là thuộc hạ có chút sợ…
Một võ giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng hình thể nhỏ bé đột ngột vừa sải bước ra.
Dương Bôn cười nhìn thoáng qua đám người Âm Dương Đảo mới hỏi.
- Ngươi sợ cái gì? Nói, bản đảo chủ làm chủ cho ngươi!
- Đảo chủ, nếu giao thủ với Thiên Dực Tứ Thánh đại danh đỉnh đỉnh, thuộc hạ không thể không dốc toàn lực giao chiến, nhưng tu vi Thiên Dực Tứ Thánh như thế, nếu thuộc hạ không cẩn thận, một bàn tay chụp chết hắn, vậy phải làm sao bây giờ?
- Thuộc hạ lại không thể trêu vào Thiên Dực Tam Thánh?
Tên vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng lớn tiếng nói.
Vừa dứt lời, trong toàn bộ quảng trường, tiếng cười lập tức vang lên bốn phía, một đám võ giả Âm Dương Đảo, cười thành một mảnh, Âm Dật chỉ vuốt râu dài, nhưng không có bất kỳ ý tứ ngăn cản nào.
Nghe vậy, Dương Bôn lại ra vẻ kinh ngạc kinh hô một tiếng.
- Ai nha, đây thật là vấn đề lớn!
Ánh mắt Dương Bôn đột ngột chuyển hướng Diệp Chân.
- Vị Trấn Hải Đại Thánh này, ngươi nói làm sao bây giờ? Thuộc hạ này của ta rất sợ! Ngay cả lão phu ta, cũng đảm đương không nổi tội danh chém giết Thiên Dực Tứ
Thánh!
- Nếu không, xin thương ngươi xót, trực tiếp nhận thua, không nên tính toán làm khó lão phu và thuộc hạ của lão phu tên?
Dương Bôn cố ý nói.
Thoáng chốc, toàn bộ quảng trường lần nữa cười vang thành một mảnh, những võ giả
Chú Mạch cảnh phía sau, thậm chí cười đến ngã trái ngã phải, một vài vương giả
Khai Phủ cảnh thậm chí tận lực trào phúng cười ha hả!
- Nhận thua?
- Ta là Trấn Hải Đại Thánh lần đầu tiên ra sân, không thể biệt khuất như thế?
Nếu không, ngươi còn nói sau này ta làm sao lăn lộn?
Thấy Dương Bôn giả ngây giả dại trào phúng hắn, Diệp Chân cũng giả dạng hồ đồ.
- Vị đại ca này, nếu không, chúng ta đến chiến một trận?
Diệp Chân cười nói.
- Tốt, đánh thì đánh, đây chính là ngươi nói, sinh tử chớ luận, nếu ngươi bị ta giết, những người khác cũng không thể tìm ta gây phiền phức!
Vị vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng kia đột ngột đi đến chính giữa đại điện hướng về phía Diệp Chân khiêu chiến.
Thấy thế, Diệp Chân lại thầm thở dài một tiếng, trên đời này, thật sự sợ loại người ngu xuẩn như thế.
Thật sự ngốc đến đáng thương!
- Tốt, ta đáp ứng ngươi!
Diệp Chân đáp.
Nghe vậy, tên vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng này đại hỉ, vỗ ngực nói.
- Nếu ngươi đã muốn chiến, vậy nhanh đi lên, gặp Thiên Dực Tam Thánh ta ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhưng là Thiên Dực Tứ Thánh như ngươi, đánh một quyền, đảm bảo cho ta thoải mái nửa năm, ha ha!
Theo tiếng cười, toàn bộ võ giả trong quảng trường đại điện lần nữa không chút kiêng kỵ cất tiếng cười to, Dương Bôn cười ha hả theo tiếng cười kia, trong tiếng cười, tràn đầy trào phúng!
Ngay trong tiếng cười kia, thanh âm Diệp Chân đột ngột vang lên.
- Vị đại ca này, ngươi chuẩn bị xong chưa? Ta sắp xuất thủ!
- Ta đã sớm chuẩn bị xong!
Tên vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng kia, hướng về phía bàn dài của Diệp Chân thúc giục một tiếng.
- Ngươi nhanh lên, còn muốn đánh nữa hay không, nếu không dám, cứ nói thẳng!
- Tốt, vậy ta xuất thủ đây!
Trong tiếng nói, Diệp Chân ngồi vẫn còn sau bàn dài, năm ngón tay khẽ nhếch, sau đó bỗng nhiên một nắm!
Thoáng chốc, một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm bỗng nhiên xông lên trong lòng Âm Dật và Dương Bôn.
- Cẩn thận!
Âm Dật kinh hô một tiếng!
Cũng ngay khoảnh khắc Âm Dật kinh hô, năm đạo hắc sắc quang hoa lớn bằng ngón cái, đột ngột xuất hiện trên thân của vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng kia.
Năm đạo hắc sắc quang hoa kia từ khi bắt đầu xuất hiện như trói gô bao trùm trên thân tên vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng!
Theo năm ngón tay Diệp Chân bỗng nhiên nắm lại!
Năm đạo hắc sắc quang hoa, như sợi dây thừng bị gấp đầu, bắt đầu thít chặt, như thần binh lợi khí sắc bén nhất trên đời này, trong chớp mắt bổ vào trên hộ thể linh giáp của vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng.
Thanh âm cắt thịt vang lên xuy xuy xuy,.
Năm đạo hắc sắc quang hoa, trực tiếp cắt nát trung phẩm linh giáp thiếp thân của hắn, cuối cùng, trực tiếp bổ vào nhục thể của hắn!