Chương 1007 Đừng Trách Là Không Nói Trước.
Thế nào mới có thể giao ra giải dược, ra điều kiện đi!
Khoảnh khắc thanh âm Diệp Chân vang lên, Dương Bôn đã nhe răng cười một tiếng, nhìn tư thế kia, như muốn công phu sư tử ngoạm một cái.
- Dương đảo chủ, trước khi ra điều kiện, cần phải biết! Thiên Dực Đảo chúng ta cũng không phải để cho người ta tùy tiện khi dễ, tùy tiện để cho người ta làm thịt.
Cũng vào lúc này, thanh âm Tịnh Hải Đại Thánh tràn đầy cảnh cáo đột ngột vang lên.
- Lần trước các ngươi phá hư kế hoạch sinh tế của chúng ta, sau đó triệt để hủy đi tế đàn mở ra lối vào Dị không gian bí cảnh Thượng Cổ, khoản nợ này, chúng ta còn chưa tính với Âm Dương Đảo các ngươi đâu!
- Hôm nay việc này, do ngươi mở miệng trước, muốn cân nhắc tốt, nếu cảm thấy Thiên Dực Đảo chúng ta dễ lừa gạt, vậy bốn người huynh đệ chúng ta, hôm nay đã dám đến, cũng không có ý định tay không quay về!
Tiếng nói Tịnh Hải Đại Thánh vừa rơi xuống, thanh âm Phá Hải Đại Thánh đã vang lên.
- Ha ha, hoặc cầm ra giải dược, hoặc mỗi người xách một chuỗi đầu trở về!
Phá Hải Đại Thánh vừa dứt lời, con mắt Dương Bôn đột ngột trợn trừng, bỗng nhiên đứng lên, rõ ràng là trắng trợn uy hiếp.
Nhưng, Dương Bôn đang muốn nổi giận, lại bị đại ca đè xuống.
- Hai vị, hôm nay điều kiện mặc cho các ngươi chọn! Vô luận thắng thua, tất cả quy củ tặng thưởng đều do các ngươi định đoạt, Thiên Dực Đảo chúng ta đã xuất ra thành ý cực lớn đến để giải quyết vấn đề!
Lúc này Phúc Hải Đại Thánh mở miệng.
- Các ngươi nhìn xem, đại ca tam đệ ta, tính tình cũng không quá tốt, cho nên vấn đề này, các ngươi nhìn mà xử lý, đến lúc đó xảy ra vấn đề, đừng trách là không nói trước!
Ba huynh đệ mỗi người một câu, làm cho Âm Dật và Dương Bôn cũng hoảng sợ.
Bốn vị này, hôm nay tận lực đến gây chuyện, nếu không phải bọn hắn trước náo động lên chuyện vừa rồi, chỉ sợ này sẽ trực tiếp mở miệng yêu cầu giải dược.
Thiên Dực Tứ Thánh có chuẩn bị mà đến, bọn hắn cũng không dám khinh thường.
Trước kia Thiên Dực Tam Thánh trên ngoại vực Tử Hải, nổi danh là Nhị Lăng Tử.
Mỗi một lần có việc, đều là trước đàm phán, nếu đàm phán không xong. Chính là lôi đình xuất thủ, xuất thủ không chút nào lưu tình đánh cho đến chết.
Bị Thiên Dực Đảo xuất thủ như thế, lại trở tay không kịp bị diệt mất thế lực, có đến tám phần mười.
Mặc dù bọn hắn nghĩ Thiên Dực Tứ Thánh mạnh hơn cũng chém giết không được Âm Dương Nhị Thánh bọn hắn, nhưng nếu thật sự liều mạng, một mảnh cơ nghiệp bọn hắn vất vả tạo dựng có khả năng mất hết!
Loại tình huống này. Vừa rồi ba huynh đệ Tịnh Hải đã cảnh cáo, ngay cả Dương Bôn phách lối cũng phải thận trọng đối đãi, cũng không dám sư tử ngoạm công phu.
Ngay sau đó, Dương Bôn và lão đại Âm Dật bắt đầu dùng Thần Hồn giao lưu.
Thần sắc của Diệp Chân lúc này lại có chút cổ quái.
Tất cả mọi chuyện, đều bắt nguồn từ câu nói vừa rồi của Tịnh Hải Đại Thánh.
Trách không được trước đây Diệp Chân và Thiên Dực Tam Thánh hợp tác thuận lợi như vậy, Thiên Dực Tam Thánh không ngờ lại trực tiếp cho hắn nhập bọn, thành Thiên Dực Tứ Thánh, đối với chuyện của hắn vẫn còn để bụng.
Thì ra là vì tế đàn mở ra lối vào Dị không gian bí cảnh Thượng Cổ bị hủy, như vậy cửa ra vào mà Diệp Chân biết, lại trở thành cửa vào duy nhất.
Những chuyện này, trước đây Diệp Chân cũng không biết, hiện tại sáng tỏ.
Nhưng, Diệp Chân cũng nói với lương tâm.
Mặc dù có nguyên nhân như vậy, để Thiên Dực Tam Thánh cực kỳ không để bụng đối với Diệp Chân, nhưng bằng tâm mà nói. Thiên Dực Tam Thánh đối với Tứ đệ như Diệp Chân hắn vẫn chiếu cố rất chân thành.
Chí ít Phúc Hải Đại Thánh trực tiếp thôi động diễn hóa đạo văn của hắn để Diệp Chân lĩnh hội, loại chuyện này dù là huynh đệ ruột bình thường cũng chưa chắc làm được.
Đây thật không khác gì đem bí mật môn phái bất truyền truyền cho Diệp Chân.
Cũng chính vì vậy, Diệp Chân mới ngộ ra được sát chiêu khủng bố của Hắc Long Giảo!
Nói đến Hắc Long Giảo, thật ra nguyên nhân căn bản nhất do Diệp Chân có được tứ sắc tiên thiên hồn quang cường đại và hắc long Thủy Linh Lực trong Hắc Long huyết mạch có phẩm chất cực cao.
Nhất là tác dụng của tứ sắc tiên thiên hồn quang của Diệp Chân, tầm quan trọng nó là không thể thay thế.
Cho nên, mặc dù Phúc Hải Đại Thánh cũng có thể thi triển ra sát chiêu như Hắc Long Giảo, nhưng tạo nghệ hắn khống thủy đạo văn yếu hơn mấy lần so với Diệp Chân, Phúc Hải Đại Thánh thi triển Hắc Long Giảo, vĩnh viễn cũng không đạt được uy lực Hắc Long Giảo do Diệp Chân thi triển!
Thời gian trôi qua rất lâu, hai người Âm Dật và Dương Bôn đã thương nghị thỏa đáng, Dương Bôn mở miệng!
- Tịnh Hải, nếu các ngươi muốn theo quy củ giang hồ quyết định, vậy thì theo quy củ giang hồ quyết định! Các ngươi phải trả lại trữ vật giới chỉ của lão phu và tiền hàng làm tặng thưởng, lão phu sẽ xuất ra giải dược làm tặng thưởng!
- Tốt!
- Nếu Dương đảo chủ đã nói như thế, Thiên Dực Đảo chúng ta cũng sẽ không keo kiệt, cuộc chiến này, nếu chúng ta thua, Thiên Dực Đảo chúng ta sẽ ngoài định mức xuất ra hơn hai thành tiền hàng trong trữ vật giới của Dương đảo chủ, thời điểm đó sẽ đưa cho Dương đảo chủ!
Tịnh Hải Đại Thánh nói.
Tịnh Hải Đại Thánh này diễn xuất, thấy Diệp Chân trực tiếp gật đầu.
Trong ba huynh đệ Thiên Dực Tam Thánh, đừng nhìn tướng mạo lão tam Phá Hải Đại Thánh âm trầm, nhưng tính cách lại rất mưu mô, dễ dụ người khác nhất.
Lão nhị Phúc Hải Đại Thánh, làm người rất có nguyên tắc, có cá tính của mình, chính là người nặng tình nghĩa.
Lão đại Tịnh Hải Đại Thánh, lại là người khéo đưa đẩy nhất trong ba người, là người làm việc có thủ đoạn nhất, nhưng đối với tình nghĩa huynh đệ, cũng rất biết giữ gìn.
- Chậm đã, Tịnh Hải huynh đừng vội hứa hẹn, nghe lão phu nói cho hết lời!
Dương Bôn nói.
- Bên ta tài sở nói, chỉ là tặng thưởng.
Nhưng cụ thể khiêu chiến như thế nào, lại không nói, tặng thưởng này quyết định bởi hai trận khiêu chiến!
Dương Bôn nói.
- Hai trận chiến?
Phá Hải Đại Thánh nhướng mày.
- Hai trận khiêu chiến làm sao có thể quyết định? Nếu đánh hòa, chẳng phải khó giải quyết? Muốn quyết định thì dựa vào một trận hoặc ba trận khiêu chiến, chỉ cần thắng một hoặc thắng hai trận, là thắng được rồi, như vậy mới dễ phân thắng thua?
Nghe vậy, Dương Bôn lại cười lạnh.
- Không nên gấp, trước nghe ta nói hết!
- Lão phu hiểu ý tứ hai huynh đệ các ngươi, hai trận khiêu chiến, Thiên Dực Đảo các ngươi chỉ có toàn thắng, nếu thời điểm các ngươi thắng được, chỉ cần trong đó có một trận khiêu chiến các ngươi chiến bại, đó chính là các ngươi thua, chúng ta thắng!
Dương Bôn nói.
- Ta dựa vào, trên đời này lại có người vô sỉ đến cảnh giới này, nửa đời người Phá Hải ta, thật đúng là lần đầu tiên gặp!
Phá Hải Đại Thánh một mặt cười nhạo, hiển nhiên vô cùng bất mãn!
- Phá Hải huynh, không thể nói như thế, yêu nữ kia ám toán nhị đệ ta, lại trộm đi trữ vật giới chỉ của hắn, giải dược này, sao có thể nhẹ nhàng cho nàng như vậy?
- Cho nên, hai trận chiến đấu nhất định các ngươi toàn thắng, mới có thể cho giải dược, đây là ranh giới cuối cùng của chúng ta!
Đại đảo chủ Âm Dật quát.
- Không sai. Đây là ranh giới cuối cùng chúng ta!
Nhị đảo chủ Dương Bôn nói.
Thật ra chủ yếu là vừa rồi Diệp Chân biểu hiện ra thực lực để bọn hắn rất kiêng kị, hai người bọn họ lại không thể xuất thủ, chỉ một trận chiến đấu, bọn hắn cũng không thể nắm chắc.
Nhưng theo ý nguyện của bọn hắn, an bài hai trận chiến, vậy tỷ số bọn hắn thắng, gần như trăm phần trăm. Bọn hắn chiến thắng cầm lại trữ vật giới chỉ, cũng chính là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Phá Hải Đại Thánh còn muốn trào phúng. Tịnh Hải Đại Thánh đột nhiên khoát tay áo ngăn cản sau nói.
- Bản thánh muốn biết, hai trận khiêu chiến này, Dương đảo chủ an bài như thế nào?
- Rất đơn giản, bên ta phái ra hai võ giả, phân biệt khiêu chiến Trấn Hải Đại Thánh các ngươi và ả họ Liêu kia! Nếu các ngươi toàn thắng, hai tay dâng lên giải dược, nếu các ngươi bại một trận, vậy trả lại trữ vật giới chỉ cho lão phu!
Đạt được đáp án. Tịnh Hải Đại Thánh cũng không có tự tiện làm chủ, mà dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Diệp Chân và Liêu Phi Bạch.
- Mặc kệ bọn hắn phái ai đến, cuộc khiêu chiến này, ta đều tiếp nhận!
Liêu Phi Bạch vô cùng bá khí trực tiếp đáp.
Diệp Chân thì giang tay ra nói.
- Sư tỷ ta đều sảng khoái như vậy, ta làm sư đệ, đương nhiên sẽ không rơi ở phía sau!
- Đã như vậy, hai trận khiêu chiến này, chúng ta tiếp nhận!
Tịnh Hải Đại Thánh nói.
- Bên các ngươi muốn phái ra ai tới khiêu chiến, mời hai vị đảo chủ chọn ra nhân tuyển đi!
Dương Bôn quay đầu lại quét một vòng trong đám tinh anh võ giả sau lưng, tùy ý chỉ nói.
- Đào Bá Phong, Mạnh Địa Hải, hai người các ngươi đi ra khiêu chiến. Không có vấn đề chứ?
- Đảo chủ yên tâm!
Hai người đáp.
- Chư vị, Đào Bá Phong ta, chính là Nhị quản gia Thiên Dực Đảo, chủ quản mọi sự vụ của Âm Dương Đảo phủ, chính là hạ thần thứ nhất Âm Dương Nhị Thánh chúng ta thu dùng, có tu vi Khai Phủ cảnh bát trọng đỉnh phong, cho hắn khiêu chiến Trấn Hải Đại Thánh, các ngươi không có ý kiến chớ?
Hạ thần, chính là võ nô!
Vừa dứt lời, sắc mặt ba huynh đệ Tịnh Hải đột ngột phát lạnh.
Cũng không phải an bài này có vấn đề, mà là lúc này Dương Bôn tận lực nói như thế, dùng một hạ thần tới khiêu chiến Tứ đệ Trấn Hải Đại Thánh bọn hắn, đây là mượn cơ hội nhục nhã Thiên Dực Tứ Thánh bọn hắn.
Mặc kệ, lúc này là loại tình huống nào, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn!
Ánh mắt Dương Bôn rơi vào trên thân Mạnh Địa Hải một thân thanh sam.
- Mạnh Địa Hải chính là Đại tổng quản đảo chúng ta, tổng quản cân mọi sự vụ đối Âm Dương Đảo, có tu vi Khai Phủ cảnh cửu trọng trung kỳ, đến lúc đó, cho hắn tới khiêu chiến ả họ Liêu kia!
- Thế nào, ta an bài khiêu chiến như vậy, các ngươi cảm thấy thế nào?
Dương Bôn hơi có chút đắc ý nói.
Vừa rồi vì muốn an bài khiêu chiến, hắn đã động tâm không ít.
Mặc dù Diệp Chân là Trấn Hải Đại Thánh chỉ có tu vi Chú Mạch cảnh lục trọng, lại có chiến lực kinh người, là nhân tố không ổn định, mặc dù nhìn qua vương giả
Khai Phủ cảnh bát trọng tuyệt đối có thể dễ dàng thắng, nhưng nếu thật có trọng bảo sát chiêu thì sao?
Dù sao cũng là một trong Thiên Dực Tứ Thánh!
Cho nên, Dương Bôn đã an bài một vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng trung kỳ tới khiêu chiến Liêu Phi Bạch!
Tu vi Liêu Phi Bạch, bọn hắn biết đến, dễ dàng đối phó với Khai Phủ cảnh lục trọng, nên an bài một vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.
Cứ như vậy, bọn hắn sẽ thắng rất dễ dàng!
Hơn nữa, sở dĩ an bài hai vị tổng quản tới khiêu chiến, còn có nguyên nhân.
Trên Âm Dương Đảo, võ giả có tu vi cao so với hai vị tổng quản này cũng có mấy vị, Khai Phủ cảnh cửu trọng trung kỳ và Khai Phủ cảnh cửu trọng hậu kỳ, cũng có một người!
Nhưng hai vị tổng quản này lại là võ nô của bọn hắn, xưa nay tín nhiệm nhất nhưng đại lực bồi dưỡng, sát chiêu bảo bối trong tay rất nhiều, luận chiến lực, không thể kém hơn nếu so với hai vị kia Khai Phủ cảnh cửu trọng trung hậu kỳ.
Đây mới là tính toán của Dương Bôn!
Dương Bôn an bài như thế, để huynh đệ ba người Tịnh Hải, sắc mặt đều có chút khó coi!
Chiến lực Diệp Chân và Liêu Phi Bạch không tệ, nhưng chênh lệch vẫn còn nhiều lắm, hơn nữa, bọn hắn cũng rõ ràng, Dương Bôn an bài võ giả tới khiêu chiến Diệp Chân và Liêu Phi Bạch, tuyệt đối không phải vương giả Khai Phủ cảnh bình thường.
Tịnh Hải Đại Thánh đang suy nghĩ như thế nào điều chỉnh, Diệp Chân đã đột nhiên đứng lên rời khỏi cái bàn dài, nói.
- An bài như vậy, ta có ý kiến!
Nghe vậy, Nhị đảo chủ Dương Bôn đắc ý cười một tiếng.
- Làm gì, Trấn Hải Đại Thánh sợ?