Chương 1006 Ra Điều Kiện
Năm đạo hắc sắc quang hoa được năm ngón tay của Diệp Chân điều khiển như lưới đánh cá bị kéo căng, gấp siết trên thân người, trong chớp mắt sắc sâu vào thịt.
Năm đạo hắc sắc quang hoa bị nắm chặt, cho dù vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng kia theo bản năng thôi động Linh Lực quanh người đến cực hạn vẫn không nhịn được phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương!
Như bị lưới cá phân thây, trong chớp mắt, tên vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng này bị năm đạo ánh sáng hắc sắc Diệp Chân lăng không ngưng hiện, cắt thành mấy chục viên thịt lớn nhỏ không giống nhau!
Da thịt bị cắt và nội tạng bị xé ra lập tức rải đầy đất, khi trái tim rơi xuống trên mặt đất, còn bị quăng lên, mỗi một lần nhảy lên, đều có thể bắn máu tươi ra xa hơn mười mét.
Tràng diện kia, tràn ngập huyết dịch.
Nhất là đối với những võ giả tu luyện xuôi gió xuôi nước mà nói, quả thực chưa bao giờ thấy qua.
Thoáng chốc, tiếng cười nhạo vừa rồi trong nháy mắt tiêu tan, toàn trường vang lên tiếng kinh hô, thanh âm hít một hơi lãnh khí, còn có thanh âm nhịn không được buồn nôn nôn mửa!
Sắc mặt hai vị đảo chủ Âm Dương Đảo lập tức trở nên vô cùng tái nhợt.
Nhưng dù sắc mặt khó nhìn, cũng không che giấu được chấn kinh trong mắt bọn họ!
Một màn vừa rồi, bọn hắn thấy rất rõ ràng.
Trước đó Diệp Chân ngồi ngay ngắn bên bàn dài, động cũng không động, bỗng ngưng tụ ra năm đạo hắc sắc quang hoa, sau đó trong nháy mắt, một vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng đã biến thành đống thịt vụn!
Một võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng hậu kỳ, làm sao có thể có được năng lực khủng bố miểu sát vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng như vậy?
Làm cho bọn hắn kinh ngạc nhất chính là, vừa rồi trong lúc công kích, bọn hắn không ngờ lại cảm ứng được một tia đạo văn lực lượng ba động!
Đạo văn lực lượng, đây chính là lực lượng cường giả Nhập Đạo cảnh mới có thể tiếp xúc đến!
Khiếp sợ của bọn hắn có thể nghĩ.
Nhưng khiếp sợ không chỉ có bọn hắn!
Còn có ba người Tịnh Hải Đại Thánh!
Lúc này, bọn hắn trực tiếp thấy rõ khoảnh khắc Diệp Chân siết chặt tên Khai Phủ cảnh ngũ trọng vương giả, cũng có một nỗi khiếp sợ không tên.
Trong đó kinh hãi nhất chính là Phúc Hải Đại Thánh!
Dựa vào nhãn lực của hắn, tự nhiên bị năm đạo hắc sắc quang hoa mê hoặc.
Năm đạo hắc sắc quang hoa lăng không ngưng hiện, hẳn là Diệp Chân cưỡng ép Thủy Linh Lực trong hư không ngưng kết thành, hội tụ đến trên người tên vương giả
Khai Phủ cảnh ngũ trọng, lại phối hợp với Linh Lực ba động của bản thân, ngưng tụ thành dây thừng bởi năm đạo hắc sắc Thủy Linh Lực.
Sau đó dùng dây thừng này làm điểm phát lực. Trực tiếp cắt chém nát vương giả
Khai Phủ cảnh ngũ trọng kia thành thịt vụn!
Loại sát chiêu này, đầu tiên cần lực lượng Thần Hồn cường đại vận chuyển, sau đó cần tinh thâm và lý giải được Thủy Chi Đạo Văn, rồi mới ứng dụng, còn cần Thủy Linh Lực trong bản thể cực kỳ cường hãn hô ứng.
Ba thứ này nếu thiếu một thứ cũng không được!
Nếu thiếu khuyết bất kỳ một nhân tố nào, chiêu này vẫn có thể thi triển ra, nhưng lực sát thương lại giảm xuống gấp bội.
Dù sao ngay cả Phúc Hải Đại Thánh cũng không làm được.
Đầu tiên là lực lượng Thần Hồn của Phúc Hải Đại Thánh không đủ cường đại, tuy tu vi Thần Hồn của Phúc Hải Đại Thánh mạnh hơn Diệp Chân rất nhiều, nhưng chỉ mạnh về số lượng, mà không phải chất lượng!
Phúc Hải Đại Thánh phi thường rõ ràng, nếu dưới số lượng giống nhau, lực lượng Thần Hồn của hắn, tuyệt đối bại hoàn toàn!
Ưu thế của hắn đối mặt với Diệp Chân, cũng chính là thời gian tu luyện lâu hơn một chút mà thôi.
Còn nữa, Phúc Hải Đại Thánh không ngờ, Diệp Chân chỉ tìm hiểu ba ngày, lý giải đối với Khống Thủy Đạo Văn của hắn, không ngờ đã đạt đến trình độ như vậy, không ngờ lại có thể cách không ngưng tụ thủy tác!
Mà năm đó, Phúc Hải Đại Thánh cần dùng thời gian ba năm!
Đây chính là một ác mộng đối với địch nhân của Diệp Chân!
Nếu không cẩn thận, Diệp Chân chỉ cần thần niệm khẽ động. Hắc tác này sẽ giáng lâm đến trên người bọn họ, có thể sống sót hay không, xem nhục thân bọn hắn có đủ cứng rắn hay không?
Tịnh Hải Đại Thánh và Phá Hải Đại Thánh lại không có suy nghĩ nhiều như vậy, bọn hắn khiếp sợ chính là Tứ đệ bọn hắn bày ra thực lực, mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn hắn!
- Ai, ngươi của mình muốn chết, ta cũng không có cách nào!
- Muốn giẫm lên người khác thượng vị, chính là tìm đường chết!
Toàn trường yên tĩnh, Diệp Chân khẽ thở dài một tiếng.
Âm thanh Diệp Chân than nhẹ lại đánh thức Dương Bôn đang vô cùng chấn động!
Ầm!
Dương Bôn vỗ một chưởng, bỗng nhiên đập vỡ nát bàn dài trước mặt, đứng dậy hướng về phía Diệp Chân chỉ tay gầm thét.
- Trấn Hải, ngươi có ý tứ gì?
- Cũng dám ngay trước trước mặt Âm Dương Nhị Thánh chúng ta, chém giết võ giả Âm Dương Đảo chúng ta, trong mắt ngươi, còn có Âm Dương Đảo chúng ta hay không?
- Các ngươi có phải cảm thấy Âm Dương Đảo chúng ta dễ khi dễ hay không, ngươi đây đang muốn tuyên chiến với Âm Dương Đảo chúng ta sao?
Một tiếng gầm này của Dương Bôn như một tín hiệu, khiến cho hơn ngàn cao thủ nơi này đồng thời tuốt đao kiếm ra khỏi vỏ, sát khí như thủy triều tuôn hướng về phía đám người Thiên Dực Đảo!
Phúc Hải Đại Thánh lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Bôn một chút, vung tay lên, Phúc Hải lệnh kỳ lập tức bay ra, che khuất bầu trời bao trùm toàn bộ quảng trường, khiến cho toàn bộ quảng trường lập tức biến thành ám lam sắc, đồng thời, thanh âm Phá Hải Đại Thánh có chút khoa trương vang lên.
- Ta nói Dương đảo chủ, nhiều người, không nhất định lực lượng lớn! Hơn nữa, làm người cũng không thể quá vô sỉ như vậy! Vừa rồi là ai chủ động khiêu chiến Tứ đệ nhà ta, nói là có thể tuỳ tiện diệt Tứ đệ nhà ta?
- Đây cũng chính là Tứ đệ nhà ta thắng, nếu Tứ đệ nhà ta bị thua, vậy hôm nay Thiên Dực Đảo chúng ta chẳng phải đã đi xuống hoàng tuyền rồi sao? Còn bị Âm Dương Đảo các ngươi chê cười đến chết?
- Thanh danh Thiên Dực Đảo sẽ lập tức mất hết!
- Hậu quả kia, so với một vị vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng bị giết lại nghiêm trọng hơn nhiều!
- Bây giờ Tứ đệ nhà chúng ta thắng, ngươi hẳn nên chúc mừng, làm sao có thể vô sỉ trách cứ Tứ đệ nhà chúng ta? Ngươi như thế không có phong độ, sau khi chúng ta còn có thể cùng nhau lăn lộn trên ngoại vực Tử Hải này?
Nói xong, ánh mắt Phá Hải Đại Thánh nhìn về phía đại đảo chủ.
- Âm đảo chủ ngươi coi trọng nhất lý lẽ, ngươi nói đúng không?
Lúc này sắc mặt Âm Dật cũng vô cùng âm trầm, trước mặt hơn ngàn thuộc hạ nòng cốt, bị người Thiên Dực Đảo ở trước mặt vả mặt, mặt mo này thế nhưng ném đi cũng được rồi.
Nhưng luận đạo lý, thật đúng là như thế, hôm nay việc này, là do lão nhị chọn trước lên khuấy lên, sau khi thua, lại có thái độ sai lầm!
Nhưng vô luận Diệp Chân hay bọn người Phá Hải Đại Thánh, đều đánh giá thấp độ dày da mặt của Âm Dật!
- Tuy lời nói như vậy, nhưng như thế nào đi nữa, cũng không thể ngay trước mặt Âm Dương Nhị Thánh chúng ta chém giết thuộc hạ chúng ta? Đây rõ ràng hành vi càn quấy!
Âm Dật nói.
- Càn quấy?
Phúc Hải Đại Thánh cười lạnh, chỉ chỉ võ giả vây quanh tứ phương trước mặt bàn dài nói.
- Cho dù chúng ta càn quấy, chủ nhân các ngươi cũng không khá hơn chút nào?
Dương Bôn lại cười lạnh một tiếng.
- Bất kể nói thế nào, trong địa bàn của lão phu giết người của lão phu, chính là không đúng, chuyện này, ngươi cũng nên có một câu trả lời thỏa đáng cho Âm Dương Đảo chúng ta.
- Thỏa đáng?
Sắc mặt Tịnh Hải Đại Thánh trầm xuống nói:
- Nếu các ngươi muốn thỏa đáng, vậy cứ ra tay, bản thánh sẵn sàng nghênh tiếp lấy!
- Đại ca, việc này, hay để ta giải quyết đi!
Diệp Chân nhìn về phía Tịnh Hải Đại Thánh.
Ngẫm nghĩ một chút, Tịnh Hải Đại Thánh nhẹ nhàng gật đầu.
- Dương đảo chủ, nếu ngươi đã khó chịu, vậy theo đại ca nói, các ngươi cứ ra tay, ấn theo quy củ giang hồ xuất thủ, ta sẵn sàng nghênh tiếp!
Diệp Chân đứng lên nói.
Nghe vậy, thần sắc Dương Bôn biến đổi nói.
- Thật chứ?
- Hừ, ta cũng vô sỉ không giống như Âm Dương đảo!
Diệp Chân cười lạnh!
- Ngươi!
Trong nháy mắt, sắc mặt Dương Bôn đã biến thành màu gan heo, sau đó lăng lệ cười to.
- Tốt tốt tốt tốt, nếu các ngươi dám uy hiếp Âm Dương Đảo chúng ta, cũng đừng trách Âm Dương Đảo chúng ta không khách khí!
- Nếu theo quy củ giang hồ giải quyết, vậy Âm Dương Nhị Thánh chúng ta tự mình ra.
Lời nói Dương Bôn còn chưa nói xong, ánh mắt ba người Tịnh Hải Đại Thánh, Phúc Hải Đại Thánh, Phá Hải Đại Thánh tràn ngập sát khí, trực câu câu nhìn chằm chằm về phía Dương Bôn.
Trong ánh mắt tràn đầy ý cảnh cáo.
Nếu Dương Bôn thật không biết xấu hổ như thế, muốn tự mình xuất thủ đối phó Diệp Chân, vậy chuyện hôm nay, cũng chỉ có thể thương nghị tới đây, còn lại, hai thế lực chỉ có thể dùng nắm đấm quyết định.
Hơn nữa, đều là những đại gia hỏa tham gia đại hỗn chiến!
Bị ánh mắt ba người nhìn chằm chằm, trong lòng Dương Bôn khẽ run lên.
- Một trong Âm Dương Nhị Thánh chúng ta tự mình xuất thủ, đó là không thể nào!
Mặc dù Trấn Hải Đại Thánh đủ mạnh, nhưng tu vi, thật sự quá kém!
- Lão phu sẽ tùy ý chọn một vị cao thủ dưới trướng phái ra khiêu chiến Trấn Hải Đại Thánh!
- Nếu Trấn Hải Đại Thánh thắng, việc này một bút xóa bỏ! Nhưng nếu Trấn Hải Đại Thánh thua, vậy phải trả lại trữ vật giới chỉ của lão phu, phải bồi thường cho tên thuộc hạ vừa bị giết của lão phu!
Nói xong, ánh mắt Dương Bôn đã nhìn về phía ba người Tịnh Hải Đại Thánh.
- Như thế nào?
- Ha ha ha ha.
Trong tiếng cười lớn, giọng Diệp Chân vô cùng mỉa mai.
- Dương đảo chủ bàn tính, thật sự đủ tinh!
- Ta thắng chẳng có chuyện gì, như ta thiếu nợ ngươi? Nhớ kỹ, lúc trước trận chiến kia, chính là các ngươi bốc lên, là gia hoả kia tự tìm đường chết, không trách không được ta!
Dương Bôn biến sắc.
- Nói như vậy, các ngươi không tiếp thụ rồi?
- Không phải không tiếp nhận, nếu ta thắng, cũng phải có thêm phần thưởng?
Diệp Chân nói.
Dương Bôn còn muốn nói tiếp cái gì, lại bị Âm Dật cản lại.
- Trấn Hải Đại Thánh, các ngươi muốn phần thưởng gì?
Diệp Chân không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Tịnh Hải Đại Thánh, việc này, vẫn phải đại ca nói!
- Âm đảo chủ, là như vậy, lần này Âm Dương Đảo chúng ta tới, cũng có chuyện muốn cầu!
Nói xong, Tịnh Hải Đại Thánh chỉ về phía Liêu Phi Bạch nói.
- Vị muội tử này của chúng ta, ngày trước từng có một chút ân oán với Dương đảo chủ Âm Dương Đảo, dưới cơ duyên xảo hợp, đả thương Dương đảo chủ, nhưng bản thân cũng trúng độc dược độc môn của Dương đảo chủ!
- Lần này đến đây, chúng ta chính là vì muội tử này hướng Dương đảo chủ cầu lấy giải dược!
- Bây giờ Dương đảo chủ đã đưa ra điều kiện nếu trận chiến này Tứ đệ ta thua, muốn lấy lại trữ vật giới chỉ của hắn, như vậy nếu Tứ đệ ta thắng, Dương đảo chủ có thể dùng giải dược làm phần thưởng tặng cho chúng ta hay không?
- Không thể nào!
- Tuyệt đối không thể nào, lão phu hận không thể giết chết tiện nhân kia, sao có thể nhẹ nhàng đưa giải dược cho nàng?
Dương Bôn như bị dã thú bị chọc giận, cuồng loạn rống giận.
Thần sắc của Diệp Chân đột ngột lạnh lẽo, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm về phía Dương Bôn.
- Thế nào mới có thể giao ra giải dược, ra điều kiện đi!
Tạo Hóa Chi Vương -