← Quay lại trang sách

Chương 1010 Băng Lưu Tinh

Ngươi...

Nhìn thấy Miêu Đồng bị Diệp Chân oanh sát, Dương Bôn tức giận đến cả ngón tay đều run rẩy.

Chủ yếu là Miêu Đồng rất có năng lực, hơn nữa xưa nay luôn nhìn mặt mà nói chuyện, có vài ý nghĩ, không cần hắn nói, Miêu Đồng đã chủ động làm xong trước, dùng đến vô cùng thuận tay.

Quan trọng nhất chính là, Nhị đảo chủ hắn đều đã xuất đầu, muốn bảo vệ một mạng của Miêu Đồng, không ngờ, Diệp Chân vẫn ngay trước mặt hắn, trước mặt nhiều người, ngang nhiên chém giết Miêu Đồng.

Không chỉ có ngang nhiên chém giết, ngay cả tiên thiên Thần Hồn của Miêu Đồng cũng trực tiếp bị đánh nát!

Trong tích tắc để Dương Bôn có loại cảm giác không xuống đài được, lập tức chỉ vào Diệp Chân trên bầu trời chửi ầm lên.

- Trấn Hải, ngươi hết lần này tới lần khác chém giết võ giả Âm Dương Đảo chúng ta, ngươi có ý tứ gì? Ngươi đang muốn khai chiến sao?

Khi giận mắng, sát khí như thực chất tuôn trào ra, trực tiếp xua tán đi bụi mù tràn ngập giữa không trung!

Nghe vậy, Diệp Chân lại cười lạnh.

- Dương đảo chủ, ta cảm thấy rất kỳ quái! Trước khi khiêu chiến, Miêu Đồng này của ngươi luôn mồm nói nếu tại chỗ chém giết ta, còn sớm thỉnh cầu nếu chém giết ta tại chỗ, nói mấy vị huynh đệ của ta đừng tìm hắn gây phiền phức!

- Hắn muốn giết Trấn Hải Đại Thánh ta trong lúc khiêu chiến, đây là giang hồ quy củ, nếu giết được cũng là bản lãnh của hắn! Cho nên, mặc dù hắn tuyên bố muốn giết ta, đại ca ta bọn hắn lại không nói nửa chữ!

- Bây giờ, ta theo quy củ giang hồ giết quản gia của ngươi, ngươi lại chịu không được, ta thật sự không rõ, thân phận quản gia này của ngươi, chẳng lẽ còn muốn quý giá hơn so Trấn Hải Đại Thánh ta?

Nói, Diệp Chân hướng về Âm Dật xa xa chắp tay.

- Âm đảo chủ, Nhị đảo chủ thua không nổi như thế, không chơi nổi, ngày sau Âm Dương Đảo này còn có thể lăn lộn trên giang hồ hay không?

Lúc này mặt Âm Dật đã đen thành đáy nồi.

Nói thật, chỉ trong hai ba hô hấp, Đào Bá Phong và Miêu Đồng một trọng thương hôn mê một bị oanh sát. Mặt mũi của hắn cũng cực kỳ khó coi!

Nhất là nhị đệ Dương Bôn trước đó diễn xuất, kết quả này, quả thực đang liên tiếp vả mạnh vào hắn!

Hắn cũng hận muốn chửi ầm lên với Diệp Chân, thậm chí muốn tự mình xuất thủ thu thập Diệp Chân!

Nhưng, Diệp Chân không phải tiểu nhân vật, nếu là tiểu nhân vật, một bàn tay đập thành thịt nát, ai cũng không biết.

Nhưng Diệp Chân lại là nhân vật có bối cảnh có hậu đài. Hơn nữa còn rất cứng, còn đang chiến đấu, lúc này nhấc lên quy củ giang hồ, ngay cả hắn dù có lung lay răng và nuốt máu cũng phải tuân theo quy củ giang hồ.

Bằng không, sau này Thiên Dực Đảo làm lớn chuyện, nếu không tuân theo quy củ giang hồ làm loạn, vậy hắn mới thật sự là không có đầu óc!

Cho nên, lúc này kiềm chế Dương Bôn đồng thời vẫn phải khẳng định chuyện này!

- Trấn Hải Đại Thánh đa tâm, nhị đệ chỉ nhất thời nóng vội, giang hồ quy củ, nhất định phải tuân theo!

Nói xong, Âm Dật hung hăng nhìn chằm chằm Dương Bôn một chút.

- Lão nhị, ngươi đã lăn lộn nhiều năm như vậy? Chuyện này nên làm thế nào không cần ta dạy ngươi?

- Thua đã thua, quan trọng là còn chưa triệt để thua đâu!

- Đại ca, ta chủ yếu vì tên tiểu tử này quá phách lối, hành vi quá khinh người, lại có quan hệ....

Đương nhiên, vài câu răn dạy và đáp lại, sau đó hai huynh đệ dùng Thần Hồn giao lưu, chắc chắn sẽ không ngay trước mặt mọi người nói ra.

- Tốt, trận đầu này, Âm Dương Đảo chúng ta thua, tiếp theo, bắt đầu trận khiêu chiến thứ hai!

Âm Dật đàm nhiên nói.

Nghe vậy, hàn quang quanh người Liêu Phi Bạch lóe lên, nhiệt độ không khí xung quanh lập tức hạ xuống cực điểm, Liêu Phi Bạch đã bay lượn đến bầu trời.

- Sư tỷ, cẩn thận một chút, một hồi lúc khai chiến...

Không đợi Diệp Chân căn dặn xong, Liêu Phi Bạch đã trợn nhìn hắn.

- Không cần ngươi dạy, năm đó ngươi làm sao đánh nhau giết người, vẫn do ta dạy ngươi!

Nghe vậy, Diệp Chân trực tiếp bó tay, người này đơn giản chính là bưu hãn.

Liêu Phi Bạch dẫn đầu bay lên bầu trời, vốn dĩ đại quản gia Mạnh Địa Hải muốn khiêu chiến Liêu Phi Bạch là vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng trung kỳ, nhưng vẫn chưa lập tức bay lên không trung ứng chiến.

Mà ở nơi đó không ngừng khẽ gật đầu, mà quanh người Dương Bôn tản ra Thần Hồn ba động cực kì yếu, hiển nhiên, đang dặn dò Mạnh Địa Hải cái gì đó.

- Lão Mạnh, dựa vào tu vi của ngươi, chém giết yêu nữ Liêu Phi Bạch này, không có bất cứ vấn đề gì?

Mạnh Địa Hải gật đầu.

- Nhớ kỹ, vừa vào sân, dùng một kích lôi đình chém giết, nhưng, sau khi chém giết, phải dùng tốc độ nhanh nhất, giam cầm tiên thiên thần hồn của nàng!

- Giam cầm tiên thiên Thần Hồn của nàng? Không đánh nát, chỉ giam cầm?

Điểm này, Mạnh Địa Hải có chút không hiểu!

- Không sai! Có trời mới biết sau khi bọn hắn thua, có thể trả lại trữ vật giới chỉ của lão phu hay không, nhưng, có tiên thiên Thần Hồn của tiện nhân này trong tay, không sợ bọn họ không đi vào khuôn phép, hắc, thậm chí… ngươi nhưng hiểu rõ?

Dương Bôn hỏi.

- Thuộc hạ hiểu rõ!

Lần này, Mạnh Địa Hải nặng nề gật đầu.

- Ta nói các ngươi có muốn chiến hay không, ngươi là một vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng trung kỳ, khiêu chiến một võ giả Khai Phủ cảnh tam trọng như ta, còn lãng phí thương lượng đối sách, còn biết xấu hổ hay không?

Thời gian trôi qua quá lâu, Liêu Phi Bạch ngay trên bầu trời mắng.

Khi bị Liêu Phi Bạch mắng, trong lòng đại Âm Dật hiện lên một tia bất an, hắn vẫn không hiểu tại sao Liêu Phi Bạch rất tự tin?

Cho tới bây giờ chưa thấy qua vương giả Khai Phủ cảnh tam trọng ứng chiến vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng còn có thể mặt không đổi sắc hung hăng cuồng thúc như thế?

Mặt mo Mạnh Địa Hải đỏ ửng, vội vàng bay lên bầu trời.

Cũng là ở phía trên Âm Dương Đảo, hắn thân là võ nô đại đảo chủ Âm Dật, không cách nào từ chối cũng không cần thiết, bằng không, việc này hôm nay, thanh danh Mạnh Địa Hải hắn trên giang hồ sẽ bị tiêu tán.

Tồn tại Khai Phủ cảnh cửu trọng trung kỳ, khiêu chiến với võ giả Khai Phủ cảnh tam trọng, chẳng khác nào tráng hán khi dễ đứa bé tập tễnh học đi?

- Tới, lão phu Mạnh Địa Hải, tới để khiêu chiến.

- Bớt nói nhảm, đã tới, xuất chiêu đi!

Một tiếng quát của Liêu Phi Bạch, một đạo hàn khí cực kỳ nhỏ bé của lam sắc kiếm quang đột ngột từ trước người Liêu Phi Bạch bay ra.

Khoảnh khắc kiếm quang bay ra, nghênh phong dài ra, trong chớp mắt đã hóa thành một đạo kiếm quang dài ngàn mét thẳng tắp hướng về đầu Mạnh Địa Hải bổ xuống.

Khoảnh khắc kiếm quang đánh xuống, dưới ảnh hưởng của kiếm quang này, toàn bộ trên bầu trời đã bắt đầu xuất hiện bông tuyết trong suốt!

Trong chốc lát, hàn sương lập tức ngưng kết trên lông mày và tóc hơn ngàn võ giả xung quanh đại điện.

Thậm chí ngay cả ba người Tịnh Hải Đại Thánh, nhất là Phúc Hải Đại Thánh, thậm chí nhịn không được đánh run một cái!

Còn có trên lông mày, trên bờ vai hai người Âm Dương Nhị Thánh đều rơi xuống một tầng sương lạnh.

Nhưng, khoảnh khắc rơi xuống, hàn sương trên đầu vai năm người này trong chớp mắt tiêu tan, như chưa từng tồn tại.

Nhưng thời điểm này, sắc mặt hai người Âm Dật và Dương Bôn đồng thời kịch biến!

Dựa vào tu vi của bọn hắn, phi thường hiểu rõ điều này đại biểu cho cái gì?

Có thể ảnh hưởng thiên tượng, dù chỉ có thể ngưng rơi trên đầu vai của bọn hắn một khoảnh khắc, cũng đại biểu cho lực lượng ẩn chứa trong kiếm này đã có thể

ảnh hưởng đến bọn hắn!

Chỉ có bản thể lực lượng có thể ảnh hưởng đến bọn hắn.

Trong tích tắc, trái tim đại đảo chủ Âm Dật như rơi xuống động không đáy, hung hăng chìm xuống dưới.

Quỷ dị chính là, con mắt Dương Bôn trong nháy mắt này đột ngột trừng mắt đảo qua một cái.

Thân hình bỗng nhiên đứng lên, tay chỉ Huyền Băng tiên kiếm kim văn ẩn hiện trong tay Liêu Phi Bạch, thần sắc đột ngột trở nên vô cùng dữ tợn.

- Các ngươi. Các ngươi không ngờ lại...

Ầm!

Sắc mặt Âm Dật và Dương Bôn đồng thời kịch biến, một kiếm này của Liêu Phi Bạch không có chút nào hoa xảo, đã bổ tới đỉnh đầu Mạnh Địa Hải.

- Dám liều mạng với lão phu, đây không phải muốn chết sao?

Cười lạnh một tiếng, bàng bạc Thổ Linh Lực đột ngột sáng lên quanh người Mạnh Địa Hải, tiện tay quăng ra một đoàn linh quang, đã đỡ hướng về phía kiếm quang khổng lồ của Liêu Phi Bạch!

Theo Mạnh Địa Hải, một chiêu hàn băng kiếm quang của Liêu Phi Bạch nhìn trận thế xác thực kinh người.

Nhưng xác thực hắn không đặt vào trong mắt!

Dù sao giữa hai người chênh lệch tu vi quá xa, nếu không phải xuất phát từ cẩn thận, Mạnh Địa Hải cảm thấy, hắn thậm chí không cần chống cự, dùng nhục thân cũng có thể chọi cứng kiếm quang này.

Nhưng lúc trước Trấn Hải Đại Thánh biểu lộ thực lực quỷ dị, làm cho hắn thận trọng phòng ngự.

Đồng thời, một tiểu xảo ấn tỉ xuất hiện trước ngực Mạnh Địa Hải, đây là thượng phẩm Linh khí của hắn, chuẩn bị oanh sát Liêu Phi Bạch.

Xoạt!

Thanh âm như băng cứng vỡ vụn đột ngột vang lên, một tầng lam quang đột ngột vỡ vụn từ Huyền Băng tiên kiếm!

Trong chốc lát, sát khí của Huyền Băng tiên kiếm kia vô cùng lăng lệ cứ lan ra như vậy!

Trong chớp mắt, con ngươi Mạnh Địa Hải bỗng nhiên co rụt lại!

- Hồn khí? Không, đây là khí tức cực phẩm Linh khí?

- Hừ, cực phẩm Linh khí, đây chính là sát chiêu của ngươi sao?

Thần niệm khẽ động, thổ hoàng sắc ấn tỉ trước ngực Mạnh Địa Hải đang muốn oanh ra, nghênh hướng kiếm quang của Liêu Phi Bạch.

- Bản thân cực phẩm Linh khí không tệ, quả thật có thể lấy ra làm sát chiêu!

Nhưng cũng phải xem đến cùng là ai dùng?

- Ngươi chỉ là một Khai Phủ cảnh tam trọng, đừng nói dùng cực phẩm Linh khí, dù là Hồn khí cũng chưa chắc có thể đả thương lão phu!

Tự tin cười một tiếng, ấn tỉ trên đỉnh đầu Mạnh Địa Hải đột ngột quang hoa đại phóng!

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, tiếu dung của Mạnh Địa Hải đột ngột bị đông cứng!

Kiếm quang trên đỉnh đầu trong nháy mắt này đột ngột phân ra chín đạo kiếm quang cực nhỏ, thổ hoàng sắc ấn tỉ của hắn trong chớp mắt đã bị hàn băng kiếm quang khổng lồ đóng băng vỡ vụn.

Nhưng, vừa rồi phân hoá ra chín đạo kiếm quang thật nhỏ, lại trong một khoảnh khắc, cuồng bổ hơn trăm lần trên dưới quanh người hắn!

Mỗi một lần, đều làm cho hộ thể linh giáp trên thân hắn kịch liệt lấp lóe!

Nhất là trong đó có một đạo kiếm quang ẩn ẩn lóe kim sắc đường vân, vô cùng sắc bén!

Chỉ kiếm thứ hai đã chém nát hộ thể linh giáp của hắn, hung hăng bổ vào sau ngực hắn!

May là, một kiếm này bị hắn thôi động trung phẩm linh giáp thiếp thân toàn lực chặn lại.

Nhưng kinh khủng là, một cỗ hàn sát chi khí khó mà hình dung, lại nhân cơ hội này xâm nhập vào trong cơ thể của hắn, thoáng chốc làm cho hắn lạnh cả người, như tâm tạng, huyết dịch lưu động đều bị cỗ hàn sát chi khí này đông kết!

Đây là băng sát Linh Lực trong cơ thể Liêu Phi Bạch vừa mới tiến giai không bao lâu, được thôi động toàn lực, bị huyền băng linh sát trong Huyền Băng tiên kiếm xâm nhập vào trong cơ thể!

Huyền băng linh sát này, ngay cả Diệp Chân chuyên tu Hỏa Linh Lực đều phải thận trọng phòng hộ, một khi một sợi xâm nhập vào trong cơ thể, đó chính là một lần trọng thương!

Mặc dù Mạnh Địa Hải là vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng, lúc này bị Huyền Băng Linh Sát xâm nhập, lập tức toàn thân cứng ngắc, một tầng sương lạnh, lập tức bao trùm toàn thân của hắn từ trong đến ngoài!

Nhưng, Liêu Phi Bạch lại thôi động băng sát Linh Lực và huyền băng linh sát trong Huyền Băng tiên kiếm vẫn đang không ngừng xâm nhập cơ thể Mạnh Địa Hải.

Trong chớp mắt, đã đông cứng Mạnh Địa Hải thành một tảng băng cứng!

Cả người đều bị đông cứng thành tảng băng, đừng nói là ngự không!

Hưu!

Trong chốc lát, Mạnh Địa Hải như một đạo băng lưu tinh, từ trên không trung rơi xuống!