Chương 1011 Cho Hay Không Cho?
Mạnh Địa Hải như một đạo băng lưu tinh, từ trên bầu trời chợt lóe lên, trong chốc lát rơi về phía mặt đất!
Ầm!
Như một tảng đá lớn rơi xuống, tất cả mọi người cảm giác mặt đất chấn động vì Mạnh Địa Hải rơi xuống.
Sau đó, trong lòng mọi người đều không hiểu phát lạnh!
Vì trong nháy mắt này, bọn hắn nghe được thanh âm tảng băng vỡ vụn!
Trong chốc lát, thanh âm hít một hơi lãnh khí vang thành một mảnh, mặc dù những võ giả kia thường thấy sát lục tràng diện cũng không nhịn được từng tên biến sắc!
Một vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng, cứ vẫn lạc như vậy!
Một khoảnh khắc trước còn rất tốt bưng bưng uy thế vô song, vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng khí diễm trùng thiên, cứ như vậy biến thành băng vụn đầy đất!
Mỗi một viên viên vụn thi thể, nhìn qua đều có máu oánh oánh trong suốt sáng long lanh, lóe sáng dị thường, nhưng mỗi một viên, đều để trong lòng mọi người đều phát lạnh!
Vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng trung kỳ đã là tồn tại gần đến đỉnh trên thế giới, cứ như vậy thân tử hồn diệt!
- Gia hỏa này, chết thật thảm!
Phúc Hải Đại Thánh nhìn thi thể đại quản gia Mạnh Địa Hải, lần nữa đánh run một cái.
Mấy ngày trước Liêu Phi Bạch tìm hắn thí chiêu, lúc ấy hắn cũng không để ý, bị oánh trúng một kích, sau đó run rẩy đánh vài cái rùng mình.
Trọn vẹn bỏ ra ba ngày mới đuổi hết hàn độc!
Hạ tràng Mạnh Địa Hải so với hắn quá thảm, chủ yếu là tu vi của Mạnh Địa Hải đối với Phúc Hải Đại Thánh kém rất xa.
Nhưng Phúc Hải Đại Thánh lại hơi kiêng kị Liêu Phi Bạch!
Hắn không chết ai chết?
Khóe miệng Âm Dật không tự chủ được co quắp, khuôn mặt của hắn co giật đều bắt đầu vặn vẹo, tim của hắn đều đang chảy máu.
Chỉ ngắn ngủi này nửa canh giờ, ba vị quản gia chủ quản bọn hắn mọi sự vụ Âm Dương Đảo, hai chết một thương nặng hôn mê!
Không nói tổn thất trên thực lực, ba vị này quản gia hai chết một thương nặng.
Tương lai một đoạn thời gian rất dài, Âm Dương Đảo đều sẽ rất lộn xộn, bọn hắn cũng phải vô cùng đau đầu.
Món đồ chơi võ nô này, cũng không phải ngươi muốn nhận là sẽ nhận được, võ giả có tu vi cường đại nguyện ý làm võ nô, rất hiếm có.
Trừ phi đụng tới một chút chuyện đặc thù.
Không có võ nô sẽ phải để những người khác tới làm quản gia, thay bọn họ quản phiến cơ nghiệp lớn như vậy, hơn nữa bọn hắn còn phải tín nhiệm.
So với mặt đại đảo chủ Âm Dật vặn vẹo, Nhị đảo chủ Dương Bôn trực tiếp trợn tròn mắt.
Cho đến bây giờ, hơi giật mình nhìn chằm chằm Mạnh Địa Hải hóa thành mấy viên thịt vụn, ánh mắt đều có chút đăm đăm, chợt nhìn, hình như không chưa kịp nhìn rõ, thần sắc hết sức cổ quái.
Lúc này Diệp Chân lại thở dài một hơi.
Vốn dĩ hắn vẫn còn có chút lo lắng cho Liêu Phi Bạch. Dù sao đối chiến với Khai Phủ cảnh cửu trọng, trang bị trong tay hắn lại có chút cường hãn.
Nếu đối phương cẩn thận đề phòng, cho dù vừa rồi Liêu Phi Bạch có tiến giai băng sát Linh Lực và Huyền Băng tiên kiếm, cũng chỉ có chiến bại một đường.
Dù sao tu vi Liêu Phi Bạch cũng còn ở đó.
Nhưng vấn đề là, vì tu vi Liêu Phi Bạch quá thấp, chênh lệch quá xa với vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng!
Đương nhiên, chỉ điểm này, còn không phải lý do Mạnh Địa Hải chủ quan bị giết chết, nguyên nhân quan trọng nhất chính là Miêu Đồng đã từng dẫn người bắt sống Liêu Phi Bạch.
Lúc đó đã đưa ra kết luận về chiến lực của Liêu Phi Bạch, sau khi Liêu Phi Bạch thoát khỏi truy sát, làm đại quản gia chủ quản sự vụ Âm Dương Đảo, Mạnh Địa Hải đối với tình hình truy sát càng thêm rõ ràng.
Có thể nói, toàn bộ trên Âm Dương Đảo, Mạnh Địa Hải đối với thực lực của Liêu Phi Bạch vẫn kém so với Miêu Đồng đã từng bắt sống Liêu Phi Bạch.
Mà đối với ngươi nắm rõ tinh chuẩn chiến lực của Liêu Phi Bạch chính là Mạnh Địa Hải vừa bị giết chết.
Nếu đổi lại thành bất kỳ một vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng nào muốn hiểu rõ Liêu Phi Bạch, Liêu Phi Bạch có thể tùy ý tiếp chiêu, có thể sẽ thua, nhưng tuyệt sẽ không vẫn lạc tại chỗ!
Nhưng nói đi thì nói lại, ai có thể ngờ tới, ngắn ngủi hơn hai tháng, chiến lực Liêu Phi Bạch có thể tăng lên nhanh chóng như thế?
Còn thu được Huyền Băng tiên kiếm cực kỳ hiếm có?
- Âm đảo chủ, Dương đảo chủ, bây giờ hai trận khiêu chiến đã kết thúc, Thiên Dực Đảo chúng ta khi có mấy phần vận khí nên có kết quả tốt đẹp! Cho nên, xin hai vị đảo chủ theo ước định trước đó, giao ra giải dược!
Khiêu chiến kết thúc, Tịnh Hải Đại Thánh lên tiếng.
Khóe miệng Âm Dật vô cùng cay đắng, việc đã đến nước này, hắn còn có thể như thế nào đây?
Thật ra giao ra giải dược rất đơn giản, mấu chốt là chuyện hôm nay, quá mất mặt!
Đây nếu truyền đi, mặt mũi Âm Dương Đảo bọn hắn, sợ đều sẽ mất hết!
Lúc trước ỷ vào Thiên Dực Đảo cầu người, Âm Dương Đảo mặt dạn mày dày chiếm hết hậu đãi điều kiện, thật không nghĩ đến, lại thua thảm bại như thế.
Hơn nữa, tất cả đều là người tai to mặt lớn của Âm Dương Đảo!
Chỉ trong thời gian ngắn, Âm Dương Đảo đều sẽ trở thành trò cười trên vùng biển này.
May là, lần này người Thiên Dực Đảo tới cũng không nhiều, chỉ có năm vị, hắn chỉ cần khống chế miệng võ giả Âm Dương Đảo, chuyện này cũng sẽ không lưu truyền quá rộng!
- Ai, do các ngươi Thiên Dực Đảo cao hơn một bậc, lão nhị…
- Không đúng, lão đại, bọn hắn giở trò lừa bịp, bọn hắn trước giở trò lừa bịp đùa bỡn chúng ta, giải dược này, chúng ta không thể cho!
Ách!
Dương Bôn đang im lặng đột ngột nhảy dựng lên, dùng một loại ngữ khí cuồng loạn chỉ tay vào Diệp Chân rống giận.
Vừa dứt lời, không chỉ có đám người Thiên Dực Đảo sợ ngây người, ngay cả võ giả
Âm Dương Đảo cũng một mặt kinh ngạc nhìn về phía Nhị đảo chủ của mình.
- Dương đảo chủ, ngươi chính là tồn tại Nhập Đạo cảnh, là tồn tại đứng trên đỉnh cao của nhân sinh, không cần chơi nổi như vậy không?
- Dương đảo chủ, ngươi có ý tứ gì? Trước khi khiêu chiến, tất cả điều kiện đều do ngươi an bài, các ngươi chiếm hết ưu thế! Mà sau đó lại lật mặt không nhận, đây chính là tác phong làm việc của Âm Dương Đảo các ngươi?
Phá Hải Đại Thánh lên tiếng cười nhạo.
- Ha ha, không ngờ, ngoại vực Tử Hải chúng ta, không ngờ lại ra có một vị không thể nào tin tưởng.
- Lão nhị, ngươi câm miệng cho ta!
Thoáng chốc, đại đảo chủ Âm Dật gầm thét một tiếng, không chỉ có đánh gãy tiếng cười nhạo của Phá Hải Đại Thánh, một tiếng quát lớn này, cũng trấn trụ Nhị đảo chủ Dương Bôn!
Loại tên tuổi không giữ chữ tín chơi xỏ, nếu mặc trên người, vậy sau này Âm Dương Nhị Thánh bọn hắn còn lăn lộn như thế nào trên Tử Hải ngoại vực?
Bọn hắn thân là cường giả Nhập Đạo cảnh. Có nhiều khi, phải hợp tác với võ giả khác thăm dò phát hiện bí phủ linh cung, thậm chí đối phó những đại yêu cực kỳ khủng bố.
Nếu này cái danh này truyền đi, ai còn dám hợp tác với bọn hắn.
Cho nên, đại đảo chủ Âm Dật nổi giận!
- Đại ca.
Dương Bôn ngẩn người.
- Ngươi câm miệng cho ta, việc này thua chính là thua, sao có thể không nhận?
Âm Dật rơi vào đường cùng, trước mặt mọi người răn dạy lên Dương Bôn!
Nghe vậy, Dương Bôn gấp.
- Đại ca, không phải ta không nhận, là bọn hắn chơi xấu trước!
- Ngươi còn nói, ngươi câm miệng cho ta!
Âm Dật cũng triệt để nổi giận!
- Không phải, đại ca. Huyền Băng Linh Sát, đại ca, chính là viên Huyền Băng Linh Sát ta phải liều mạng mới cầm về được từ Cực Dương Chi Địa!
Dương Bôn vội la lên.
- Ừm?
Khi Âm Dật đang muốn răn dạy Dương Bôn lại ngây ra, ánh mắt nhìn về phía Dương Bôn, hơi nghi hoặc một chút.
Huynh đệ bọn họ ở chung hai trăm năm, xưa nay cũng có chút mâu thuẫn, nhưng theo hắn biết, Dương Bôn làm người hơi cực đoan một chút, nhưng cũng hiểu rõ lí lẽ, biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
- Thật sự như vậy?
- Đại ca, ngươi nghĩ tới, chính là Huyền Băng Linh Sát ngươi không dùng đến, không hợp với sở tu công pháp của ngươi!
Dương Bôn lần nữa bổ sung một câu.
- Thì ra là Huyền Băng Linh Sát. Ngươi không phải vì mất đi trữ vật giới chỉ nên mới mất…
Nói tới chỗ này, ánh mắt Âm Dật dừng lại, bỗng nhiên nhìn về phía Liêu Phi Bạch.
- Lão nhị, ngươi nói thật?
- Đại ca, ngươi hiểu rõ?
Một khoảnh khắc này, Dương Bôn cao hứng vừa rồi bị răn dạy không cách nào nói ra được, làm cho hắn buồn bực muốn thổ huyết!
- Nữ nhân này, nữ nhân này vô luận là Linh Lực hay Linh khí trong tay nàng, đều tràn ngập khí tức Huyền Băng Linh Sát cực kỳ thâm hậu!
Dương Bôn quát.
- Ý của ngươi là?
Đại đảo chủ Âm Dật vẫn còn có chút không rõ!
- Đại ca, trước đó bọn hắn ước định với chúng ta, không phải nói nếu bọn hắn thắng, chúng ta giao ra giải dược, nếu bọn hắn thua, sẽ hoàn hảo trả về trữ vật giới chỉ của ta!
Nhưng vấn đề là, bọn hắn đang nói láo, bọn hắn đang lừa gạt chúng ta, bọn hắn đã mở ra ta trữ vật giới chỉ, thậm chí còn lấy Huyền Băng Linh Sát luyện hóa!
- Nếu bọn họ thua, bọn hắn làm sao trả cho trữ vật giới chỉ hoàn hảo không chút tổn hại, còn Huyền Băng Linh Sát kia, gần như là độc nhất vô nhị!
- Một khi bọn hắn thua, bọn hắn căn bản không cách nào thực hiện hứa hẹn!
- Còn chưa khai chiến, bọn hắn đã đùa bỡn chúng ta!
Dương Bôn càng nói càng giận, nói xong lời cuối cùng, đã chỉ vào một đoàn Diệp Chân giận dữ mắng.
- Các ngươi thật coi lão phu là kẻ ngu sao? Hôm nay chuyện này, không cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, sẽ không xong!
- Còn muốn giải dược, các ngươi nằm mơ đi?
Theo một tiếng gầm này của Dương Bôn, hai phe nhân mã thoáng chốc đã giương nanh vuốt lên!
- Nhưng vấn đề là, không phải chúng ta thắng sao?
- Chẳng phải các ngươi thua sao?
- Chúng ta tuyệt đối tự tin!
- Nếu các ngươi bị thua, các ngươi là đang đùa bỡn chúng ta!
- Nhưng vấn đề là, chúng ta thắng!
- Hừ, các ngươi đùa bỡn chúng ta như vậy, vậy lão phu cũng nói thẳng, trước khi khai chiến, ta đã hủy hết giải dược, vì chúng ta tự tin tuyệt đối có thể thắng!
- Nhưng bây giờ thua, không bỏ ra nổi giải dược, các ngươi cắn ta?
Theo Dương Bôn vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Chân đột ngột biến đổi, thần sắc trở nên vô cùng khó coi!
Nếu Dương Bôn muốn cắn chuẩn điểm này chơi xấu, hắn thật sự không có cách nào khác!
Trong nháy mắt tiếp theo, đại đảo chủ Âm Dật cũng đứng lên, thần sắc một mặt ngưng trọng.
- Tịnh Hải huynh, chuyện này, ngươi phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!
Tịnh Hải Đại Thánh có chút khó chịu, hắn cũng không ngờ, thắng được hai trận khiêu chiến đẹp như thế, cuối cùng bị Dương Bôn cương quyết tạo thành một màn như thế, còn làm cho hắn bị động!
Nhưng làm khó thì làm khó, Thiên Dực Tam Thánh, trước kia trên biển, cũng là nhân vật đã quen cường ngạnh.
Ngay sau đó, Tịnh Hải Đại Thánh quét ngang mặt, quát.
- Giao phó, các ngươi vô sỉ vô lại trước, các ngươi còn muốn giao phó gì? Dương Bôn, giải dược này ngươi cho hay không cho?
- Ngươi nói nửa chữ không, bản thánh lập tức sẽ không quay đầu lại!
- Nhưng, qua mấy ngày bản thánh lại đến lấy giải dược, cũng không phải loại phương thức như hiện tại!
Theo câu nói này của Tịnh Hải Đại Thánh rơi xuống đất, Tịnh Hải Đại Thánh, Phúc Hải Đại Thánh, Phá Hải Đại Thánh ba người cùng nhau bước về phía trước một bước, sát khí vô biên thảm liệt lập tức phóng lên tận trời!
Thoáng chốc, sắc mặt Âm Dật và Dương Bôn cũng biến đổi, cùng nhau tiến lên trước một bước, khoảnh khắc sát khí quanh người phóng lên tận trời, sát khí lập tức khóa chặt đám người Thiên Dực Đảo!
Đại chiến, hết sức căng thẳng!