Chương 1012 Chơi Quá Mức?
Trên không Âm Dương Đảo, sát khí của Thiên Dực Tam Thánh ngưng tụ lại như giao long, sát khí của Âm Dương Nhị Thánh ngưng tụ cùng một chỗ lại như đại bàng.
Trên bầu trời Âm Dương Đảo, một chim một rồng ngươi lao đến hướng ta, ngươi bay đi tránh né, giữa hình thái biến ảo, sát khí thảm liệt lập tức liền hướng về bốn phương tám hướng phóng xạ ra.
Những nơi sát khí thảm liệt đi qua, tất cả sinh vật trên Âm Dương Đảo đều cả kinh mềm như rạ, xụi lơ tại chỗ trên mặt đất.
Hai bên sát khí đụng kịch liệt, hiện trường khí tức, cũng khẩn trương đến cực hạn.
Hơn ngàn võ giả Âm Dương Đảo đã tự động đứng vào vị trí hình thành trận thế, quanh người Linh Lực lấp lóe, khí tức hơn nghìn người, bắt đầu ngưng kết thật nhanh.
- Hừ, ngươi đang đe dọa Thiên Dực Đảo chúng ta?
- Lần tiếp theo đến cũng không phải bộ dáng này, các ngươi đang muốn diệt sát chúng ta, hay muốn vây công?
- Muốn diệt sát hai huynh đệ chúng ta, Âm Dương Nhị Thánh chúng ta cũng không phải bùn nặn, trong huynh đệ các ngươi cũng phải vẫn lạc một hai vị?
Đại đảo chủ Âm Dật cười nhạo, Nhị đảo chủ Dương Bôn càng thêm bất mãn.
- Lão phu cũng đã lăn lộn giang hồ nhiều năm, các ngươi không phải đang muốn giải dược sao?
- Muốn lão phu lấy ra giải dược, nếu giết chúng ta, ngươi làm sao lấy được?
Thần sắc Tịnh Hải Đại Thánh có chút lạnh nhạt.
- Cũng không có gì, đến lúc đó, chúng ta diệt tận dòng dõi huyết mạch các ngươi là được! Về phần mấy huynh đệ chúng ta, chỉ cần lộ ra bản thể, các ngươi cao nữa chỉ có thể làm chúng ta trọng thương, để cho chúng ta vẫn lạc, đó là chuyện tuyệt đối không thể!
Mấy câu nói đó, Tịnh Hải Đại Thánh nói đến vô cùng tự tin!
Thần sắc Âm Dật lại càng thêm mãnh liệt.
- Tịnh Hải, nếu ngươi tự tin như vậy, vậy hiện tại ngươi nếm thử một chút? Nhìn hôm nay hươu chết vào tay ai?
Ánh mắt Tịnh Hải Đại Thánh đột ngột ngưng tụ, thần sắc trở nên vô cùng ngưng trọng.
- Đây chính là ngươi nói?
Nghe hai phe nói chuyện mùi thuốc súng càng ngày càng đậm, Diệp Chân lại càng nghe càng gấp, nói nhiều càng thêm hỏng!
Quả thật, lúc này cách làm của đại ca Tịnh Hải Đại Thánh, hẳn là chính xác nhất.
Lúc này phải vô cùng cường ngạnh, bằng không, nếu có chút lùi bước, có trời mới biết Dương Bôn tên gia hỏa vô sỉ này sẽ đưa ra loại yêu cầu vô sỉ nào.
Nhưng vấn đề là, điểm xuất phát Tịnh Hải Đại Thánh bọn hắn cân nhắc lại khác với Diệp Chân.
Lúc này Tịnh Hải Đại Thánh bọn hắn cứng rắn như thế, chủ yếu vì cân nhắc cho Diệp Chân, không cho Dương Bôn làm khó dễ Diệp Chân. Dựa vào tư thái cứng rắn có lẽ có thể làm cho Dương Bôn nhượng bộ.
Nhưng Diệp Chân lại không như vậy, Diệp Chân đang cân nhắc điểm xuất phát chuyện này, dựa vào an nguy của Liêu Phi Bạch làm chủ, dù có nỗ lực lớn hơn nữa hay mạt sát đại giới, cũng phải lấy được giải dược cho nàng.
Bởi vì hàn băng Linh Lực trong cơ thể Liêu Phi Bạch tiến giai thành băng sát Linh Lực, áp chế độc tố quái dị kia lại mạnh mấy phần, miễn cưỡng còn có thể lại kéo dài thêm một tháng.
Nhưng thời gian một tháng, chớp mắt sẽ qua, hơn nữa độc dược kia chính là độc dược độc môn của Dương Bôn, Diệp Chân muốn giải dược, chỉ có thể thu hoạch được từ trên người Dương Bôn!
Theo thái độ bây giờ của Tịnh Hải Đại Thánh, nếu Dương Bôn không xuất ra giải dược, sẽ lập tức khai chiến!
Dựa vào thực lực Thiên Dực Tứ Thánh của bọn hắn, một khi khai chiến, phần thắng rất lớn.
Nhưng vấn đề là, dù có chiến thắng, khả năng cầm được giải dược từ trên tay Dương Bôn cũng phi thường nhỏ.
Như Dương Bôn nói, một khi Thiên Dực Đảo dùng sức mạnh, đến thời khắc cuối cùng, hắn có thể sẽ hủy đi giải dược.
Chưa kể tính cách Dương Bôn nhất định sẽ làm như vậy, nếu Diệp Chân đứng trên vị trí của Dương Bôn, tối hậu quan đầu cũng sẽ làm như vậy.
Nếu như thế, Diệp Chân chỉ sợ đều phải hối hận xanh cả ruột!
Trong điện quang hỏa thạch, suy nghĩ một tràng dài hiện lên trong đầu Diệp Chân từng cái, trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân đột ngột bước ra một bước, một tia đặc hữu sát khí thuộc về hắn trực tiếp khóa chặt trên người Dương Bôn!
- Dương đảo chủ, hôm nay ta xem như chân chính biết được như thế nào gọi là vô sỉ!
- Nhưng, nếu là ta, cũng không thể không nói, loại vô sỉ như ngươi, vô cùng có tác dụng, làm cho ta không thể không cúi đầu trước ngươi!
Nói xong, Diệp Chân vươn hai đầu ngón tay hướng về phía Dương Bôn.
- Hai đường, ngươi tự mình chọn!
- Con đường thứ nhất, chúng ta triệt để đàm phán không thành, Thiên Dực Đảo chúng ta và Âm Dương Đảo các ngươi toàn diện khai chiến, xem ai có thể chống đến cuối cùng, cười đến cuối cùng!
Nghe Diệp Chân nói con đường thứ nhất, Tịnh Hải Đại Thánh ba người vô cùng kinh ngạc, đồng thời vươn ngón tay cái cho Diệp Chân, chỉ bằng lời này của Diệp Chân, cũng có thể chứng minh Diệp Chân đã dung nhập vào Thiên Dực Tứ Thánh bọn hắn.
Chí ít, Diệp Chân nói lời này không có đánh mất danh dự Thiên Dực Đảo bọn hắn!
Sắc mặt Dương Bôn biến đổi, đang muốn nói chuyện, lại bị Diệp Chân cắt ngang.
- Con đường thứ hai, như thế nào mới giao ra giải dược, ngươi nói đi!
Vừa dứt lời, sắc mặt Tịnh Hải Đại Thánh ba người đồng thời biến đổi, Diệp Chân lại quay người chắp tay nói.
- Các ca ca, ta biết các huynh vì muốn tốt cho ta, các huynh cũng không sợ gây chuyện.
Nhưng đây là chuyện của sư tỷ ta, nếu ta không ra mặt, ai ra mặt? Không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không nguyện ý để các ca ca vì ta mà hiện ra bản thể chém giết!
Ánh mắt Liêu Phi Bạch đột ngột nhìn về phía Diệp Chân, đang muốn nói cái gì, lại bị Diệp Chân nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu, lộ ra một ánh mắt hiểu rõ.
- Đây chính hai con đường ngươi cho ta?
Dương Bôn khặc khặc lệ cười lên.
- Ngươi cho rằng ta sẽ chọn thứ hai con đường, hắc hắc, nếu ta hết lần này tới lần khác chọn con đường thứ nhất, huyết chiến đến cùng với Thiên Dực Đảo các ngươi, không chết không thôi, cũng không cho các ngươi giải dược thì sao?
- Ngươi cắn ta? Ngươi sẽ cầu xin ta à?
- Sư đệ, không cần cầu hắn, giải dược này, không cần cũng được!
Liêu Phi Bạch cũng nhịn không được nữa gầm thét.
Diệp Chân lại cười.
- Ai nói ta sẽ cầu hắn rồi? Nếu hắn đã muốn sống chết đến cùng, vậy chúng ta chỉ cần phụng bồi!
Nói xong, Diệp Chân xoay người lần nữa, chắp tay nói với ba huynh đệ Tịnh Hải Đại Thánh sau lưng.
- Đại ca, chung quy vẫn nên đi bước này!
- Ha ha ha, chúng ta cầu còn không được!
Tịnh Hải Đại Thánh ba người đồng thời cười to lên, tiếng cười như lưỡi mác, như muốn mặc kim liệt thạch, trong tiếng cười lớn, quanh người Tịnh Hải Đại Thánh ba người bắt đầu bùng lên linh quang, bàng bạc Linh Lực đột ngột đột ngột từ quanh người ba người dâng lên.
Cũng trong nháy mắt này, Âm Dật bỗng nhiên quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm Dương Bôn một chút, trong ánh mắt, tràn đầy ý vị cảnh cáo!
Về phần cảnh cáo ý gì, bất kỳ kẻ nào ở đây không cần suy nghĩ nhiều đều có thể đoán được kha khá!
Hẳn là đang cảnh cáo Dương Bôn đừng có chơi lớn quá mức, đừng đào hố cho mình nhảy vào!
Dù sao Thiên Dực Tam Thánh với bọn hắn Âm Dương Nhị Thánh, đều là cường giả Nhập Đạo cảnh, mặc dù chưa nói tới ai sợ ai. Nhưng bằng tâm mà nói, chiến lực Thiên Dực Tam Thánh còn mạnh hơn bọn họ một chút, nhất là dưới tình huống bọn hắn hiện ra bản thể.
Nhưng quan trọng nhất chính là, khi cường giả Nhập Đạo cảnh chiến đấu thật sự quá kinh khủng!
Một khi Âm Dương Đảo bọn hắn toàn diện khai chiến với Thiên Dực Đảo, chỉ sợ một mảnh cơ nghiệp những năm này bọn họ vất vả dốc sức tạo nên sẽ tiêu tan mất!
Toàn bộ ngoại vực Tử Hải có vô số những hòn đảo vì Nhập Đạo cảnh cường giả liều mạng mà trực tiếp biến mất, cứ qua mấy năm đều sẽ xảy ra.
Trước mắt mà nói, đại đảo chủ Âm Dật vẫn không nguyện ý nhìn thấy loại tình huống này xảy ra.
Có vô số hòn đảo trên biển rộng mênh mông, nhưng muốn tìm một hải đảo giống Âm Dương Đảo phi thường thích hợp cho bọn hắn tu luyện, lại có thể cung cấp nuôi dưỡng bọn hắn tu luyện lại quá khó khăn.
Bị lão đại trừng một cái, thần sắc Dương Bôn hơi có chút khó xử!
- Nhưng, lòng dạ lão phu từ bi, cũng không nguyện ý vạn tỷ bình dân bách tính trên Thiên Dực Đảo vì chúng ta đại chiến mà chết thảm, cho nên, Trấn Hải, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội!
Dương Bôn có chút ngoài mạnh trong yếu quát!
- Dừng!
Khí tức quanh người Phá Hải Đại Thánh tản ra, khinh thường quát nhẹ một tiếng, khinh bỉ nhìn chằm chằm Dương Bôn đang cố làm ra vẻ!
- Nhát gan mà la làng!
Phúc Hải Đại Thánh không lưu tình chút nào chế giễu.
- Ha ha, Dương đảo chủ đưa ra quyết định này, hẳn là vận khí vài tỷ dân bách tính Âm Dương Đảo!
Tịnh Hải Đại Thánh cười ha hả.
Ba người này kẻ xướng người hoạ, trào phúng liên tục, trực tiếp làm cho gương mặt già nua của Dương Bôn đen kịt, kém chút đã bị chọc giận bộc phát tại chỗ!
Một màn này, cũng làm cho Diệp Chân liên tục cười khổ.
Ba vị đại ca này, đến cùng tính là dạng đồng đội gì?
Nhưng, nhìn bộ dáng bị tức giết của Dương Bôn thật sảng khoái.
- Cho ta cơ hội, Dương đảo chủ dự định làm như thế nào?
Diệp Chân quát hỏi.
Tròng mắt Dương Bôn hơi híp, trong mắt lóe ra quang hoa nguy hiểm, sau đó một chỉ Diệp Chân nói.
- Trấn Hải, có dám theo đấu với ta một trận hay không, nếu ngươi có thể…
- Dương đảo chủ, ngươi sẽ không nói nếu ta thắng ngươi? Ta là Chú Mạch cảnh, ngươi là Nhập Đạo cảnh, ta tưởng tượng không ra da mặt của ngươi đến cùng dày đến bao nhiêu, mới có thể nói câu nói này!
Diệp Chân trực tiếp đánh gãy lời nói của Dương Bôn.
Mặt mo Dương Bôn đột ngột đỏ bừng.
- Ai nói nếu ngươi thắng ta? Có khả năng này sao? Ý của lão phu, là đỡ được đòn của lão phu, chỉ cần ngươi có thể kéo dài ba mươi hơi thở đánh với lão phu một trận, lão phu sẽ cấp giải dược cho ngươi!
- Đánh với người kéo dài ba mươi hơi thở, sẽ cho giải dược?
Ách, hàn quang trong mắt Diệp Chân lóe lên.
- Thật chứ?
- Thật chứ?
Vừa dứt lời, Tịnh Hải Đại Thánh ba người lập tức gấp.
- Tứ đệ, cũng đừng khinh thường Dương Bôn! Hắn là cường giả Nhập Đạo cảnh, nếu thật sự liều lĩnh chém giết ngươi, đừng nói ba mươi hơi thở, thời gian mười hơi cũng đủ giết ngươi ba mươi lần!
Cùng thời khắc đó, Phúc Hải Đại Thánh Thần Hồn truyền âm vang lên trong đầu Diệp Chân.
- Tứ đệ, ta biết tự tin của ngươi ở nơi nào!
- Ngày đó ngươi giao thủ với ta, ngươi có thể dưới tay ta chèo chống vượt qua ba mươi hơi thở thậm chí nhiều hơn!
- Nhưng ta với Dương Bôn không giống nhau!
Ngày đó đúng là ta toàn lực xuất thủ, nhưng đối với ngươi không có bất kỳ sát tâm nào! Không giống với Dương Bôn, một khi ngươi giao thủ với hắn, hắn sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp giết chết ngươi!
- Mỗi một chiêu, đều sẽ là sát chiêu cực kỳ lăng lệ!
- Dựa vào tu vi của Dương Bôn, chỉ cần ngươi trúng một chiêu, hơn nữa, tu vi của Dương Bôn không sai biệt lắm với chúng ta, thời khắc mấu chốt, dù chúng ta muốn cứu ngươi, cũng không có cơ hội kia!
Nghe Thiên Dực Tam Thánh khuyên, Diệp Chân đột nhiên có chút cảm động, ba người này mặc dù vì vài giao dịch nên trở thành huynh đệ với hắn, nhưng thật sự đang vì hắn cân nhắc!
- Ta hiểu rõ, nhưng ta nhất định phải…
Nói đến đây, Diệp Chân bỗng nhiên nhìn thoáng qua Liêu Phi Bạch, Diệp Chân tuyệt đối không cách nào trơ mắt nhìn nàng độc phát thân vong!
Ánh mắt Diệp Chân đột ngột nhìn về phía Dương Bôn.
- Tốt, Dương đảo chủ, ta đáp ứng ngươi, giao thủ với ngươi, nhưng, ta cũng có một điều kiện rất đơn giản!
- Điều kiện gì?
Dương Bôn hỏi!
- Thần Hồn thệ ngôn!
- Ngay trước trước mặt tất cả chúng ta, phát hạ Thần Hồn thề độc, chỉ cần ta có thể dưới tay ngươi chống nổi ba mươi hơi thở, ngươi nhất định phải giao ra giải dược!