Chương 1015 Long Minh Thăng Trướng
Khi đạo lưu diễm màu tím thứ nhất từ trong Liệt Hồn Tử Hỏa Linh oanh ra, đỉnh đầu Tịnh Hải Đại Thánh và đại đảo chủ Âm Dật dùng linh quang tính toán đồng thời biến thành ba mươi đạo.
- Ba mươi hơi thở, thời gian đã đến!!
Tịnh Hải Đại Thánh cơ hồ hô lên câu này.
Âm thanh vừa ra, Phúc Hải Đại Thánh và Phá Hải Đại Thánh đã sớm chuẩn bị xong cùng lúc xông ra, Phúc Hải lệnh kỳ đột ngột hóa làm một đạo lưu quang xông về
Diệp Chân.
Phúc Hải lệnh kỳ nhanh, nhưng nhanh nhất, là trước ngực Phá Hải Đại Thánh xạ ra tơ lụa quang hoa màu đen, cơ hồ là trong chốc lát, tơ lụa màu đen đã hiện đầy toàn bộ bầu trời.
Vô cùng nhanh chóng quấn lên lưu diễm màu tím liên tiếp đánh về phía Diệp Chân.
Từng đạo lưu diễm màu tím dưới tơ lụa màu đen quấn quanh tốc độ đột ngột giảm, bỗng nhiên bạo thành một đoàn, cùng tơ lụa màu đen đồng quy vu tận.
Nhưng cho dù Phá Hải Đại Thánh và Phúc Hải Đại Thánh hành động nhanh thì vẫn còn có chút chậm.
Dương Bôn ở một khắc cuối cùng đã liên tiếp đánh ra mười lưu diễm màu tím, ý muốn tuyệt sát Diệp Chân.
Trong mười lưu diễm màu tím, Phá Hải Đại Thánh cản lại năm trong số đó.
Ngay khi Phúc Hải lệnh kỳ của Phúc Hải Đại Thánh bay cuộn tới thì đã chậm, hai đạo tử sắc lưu diễm trong đó đã triệt để thôn phệ Diệp Chân, Phúc Hải lệnh kỳ chỉ quét sạch ba đạo lưu diễm màu tím còn lại.
- Tứ đệ
Phúc Hải Đại Thánh bi hô một tiếng kinh thiên động địa, lập tức vượt qua tiếng kêu thảm thiết của hơn ngàn võ giả Âm Dương Đảo trên mặt đất.
Một tiếng bi thiết này làm cho khuôn mặt Liêu Phi Bạch đột ngột tái đi, thân thể mềm mại như muốn ngã.
Cùng một giây, Dương Bôn lau một chút vết máu ở khóe miệng, nhìn một ánh lửa kia thần sắc cuối cùng buông lỏng.
Rốt cục trong một khắc cuối cùng diệt sát Diệp Chân.
Bằng không, hôm nay thua trận này việc nhỏ, mất mặt là lớn.
Lập tức, phía dưới võ giả Âm Dương Đảo tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai Dương Bôn.
Ánh mắt Dương Bôn chỉ quét qua, thần sắc cũng có chút đau thương.
Vừa rồi bất đắc dĩ, một khác hắn vận dụng hắn hạ phẩm sát chiêu của Liệt Hồn Tử
Hỏa Linh, Liệt Hồn Linh Âm.
Liệt Hồn Linh Âm, là một sát chiêu hắn hiếm khi vận dụng. Là một loại công kích Thần Hồn cực kỳ quái dị, hơn nữa còn là công kích phạm vi lớn không phân địch ta.
Chỉ cần trong phạm vi của Liệt Hồn Linh Âm, tất cả mọi người, đều sẽ nhận công kích, nhưng lại bởi vì khoảng cách xa gần uy lực có mạnh có yếu.
Nhưng lại vô cùng sắc bén.
Trước đây Dương Bôn giao thủ với nhiều vị Nhập Đạo cảnh mạnh cùng nửa bước cường giả Nhập Đạo cảnh, có đến vài lần, đều là bằng vào Liệt Hồn Linh Âm này mà còn sống.
Thậm chí dựa vào Liệt Hồn Linh Âm này chém giết một vị nửa bước nhập đạo, trọng thương một vị cường giả Nhập Đạo cảnh.
Mà lại thời khắc cuối cùng, bởi vì nguyên nhân khoảng cách, vì đảm bảo uy lực của Liệt Hồn Linh Âm, Dương Bôn còn rót vào một ngụm bản nguyên tinh huyết để đề thăng uy lực của Liệt Hồn Tử Hỏa Linh.
Nhằm vào Diệp Chân hiệu quả, hắn rất hài lòng.
Làm cho hắn rất thoải mái, rất sung sướng.
Nhưng phía dưới, sau lưng Âm Dật từng thi thể võ giả Âm Dương Đảo nằm lăn, còn có đám võ giả tinh anh của Âm Dương Đảo đang ôm đầu gào thảm làm cho Dương Bôn lại không quá vui mừng.
Từng đợt đau lòng.
Thô sơ giản lược nhìn lướt qua. Bởi vì một Liệt Hồn Linh Âm này võ giả Chú Mạch cảnh Âm Dương Đảo ở đây trực tiếp ngã lăn hơn hai trăm. Đây là thời khắc mấu chốt được Âm Dật bảo vệ một bộ phận người.
Những người khác còn sống, chín thành đều mang thương, có hơn một phần ba đều là trọng thương, mà còn là trọng thương thần hồn.
Nhìn bộ dáng kia, không có nhiều năm thì không có cách nào khôi phục.
Nói một cách khác, chỉ một kích này đã suy yếu gần nửa lực lượng của Âm Dương Đảo trong vòng ba, bốn năm trong tương lai.
Đương nhiên, có Âm Dương Nhị Thánh tọa trấn. Bình thường cũng không ai dám trêu chọc Âm Dương Đảo.
- Lần này tổn thất thảm rồi, lại phải chịu đại ca dạy dỗ…
Thầm than một tiếng. Ánh mắt Dương Bôn trở nên vô cùng lăng lệ.
- Tất cả mọi việc đều là do Trấn Hải khốn kiếp này.
Ánh mắt Dương Bôn nhìn về phía Diệp Chân bị lưu diễm màu tím của hắn oanh trúng.
Hắn muốn biết, dưới một kích trí mạng đó, tiên thiên thần hồn của Diệp Chân còn có thể còn sót lại mấy thành.
Mặc dù lưu diễm màu tím của hắn không phải công kích Thần Hồn, nhưng cũng có tổn thương nhất định đối với lực lượng thần hồn.
Nếu có thể tàn phá ba thành tiên thiên thần hồn của Diệp Chân - Trấn Hải Đại Thánh này, tiên thiên thần hồn của Diệp Chân đó ngay cả tìm kiếm một thân thể thích hợp phụ thể đoạt linh cũng không được.
Sau khi phụ thể đoạt linh, tu vi và tiên thiên thần hồn bản thân đều sẽ hao tổn rất lớn, chớ nói chi trước khi phụ thể đoạt linh tiên thiên thần hồn đã bị trọng thương.
Về phần nhục thân của Diệp Chân?
Dương Bôn không cần nghĩ, khẳng định đã hóa thành tro bụi rồi.
Thế nhưng khi ánh mắt thương tiếc của Dương Bôn thu hồi lại từ thi thể đầy đất trên nhìn sang thì thần sắc bỗng nhiên ngẩn ngơ.
Sau đó, Dương Bôn cuồng loạn rống to.
- Chuyện này sao có thể? Sao Trấn Hải có thể còn sống? Làm sao có thể?
Nơi xa, Diệp Chân bị lưu diễm màu tím oanh tới trên mặt đất tạo thành cái rãnh to, Phúc Hải Đại Thánh đang đem đủ loại đan dược chữa thương cho vào miệng hắn.
Từng thanh lương Thủy linh lực bao trùm trên thân thể cháy đen như than của Diệp Chân, khu trừ hỏa độc trong cơ thể Diệp Chân.
Lúc này, Liêu Phi Bạch đã bay nhào tới, vui đến phát khóc kéo tay Diệp Chân, hoan hô.
- Sư đệ, ngươi còn sống, ngươi còn sống.
- Làm sao sư tỷ? Ngươi muốn cho ta…
Diệp Chân lời nói còn chưa nói xong, miệng đã bị Liêu Phi Bạch dùng một viên đan dược chặn lại.
- Cái này, sao có thể còn sống?
Âm Dật cũng bị thanh âm của Diệp Chân dọa kinh hãi.
Một kích cuối cùng, Dương Bôn không tiếc tiêu hao bản nguyên tinh huyết tăng cường uy lực của Liệt Hồn Tử Hỏa Linh, càng làm cho hơn hai trăm võ giả tinh anh của Âm Dương Đảo chôn cùng Diệp Chân, thật không nghĩ đến, Diệp Chân còn sống.
Dù Diệp Chân này nhìn qua rất thảm.
Là rất thảm, nhưng xác thực còn sống.
- Âm đảo chủ, ta còn sống, ta thắng Dương Bôn, cho giải dược đi.
Diệp Chân có chút tốn sức nói.
- Ngươi không muốn sống nữa à, tranh thủ thời gian áp chế hỏa độc trong cơ thể đi.
Phúc Hải Đại Thánh trừng Diệp Chân một chút.
Nghe được thanh âm của Diệp Chân, gương mặt già nua của Dương Bôn thoáng chốc u ám rất nhiều, cả người bả vai buông lỏng ủ rũ cúi đầu từ trên bầu trời chậm rãi rơi xuống.
Nhưng Dương Bôn lại không vội giao ra giải dược. Ngược lại đưa ánh mắt nhìn về phía đại đảo chủ Âm Dật, trong ánh mắt hình như có ý hỏi thăm.
Âm Dật bất động thanh sắc lắc đầu. Khẽ thở dài một tiếng, sau đó không tiếp tục quản Dương Bôn. Ngược lại nhanh chóng cứu chữa người bị thương trên Âm Dương Đảo.
- Dương đảo chủ, còn xin đúng hẹn giao ra giải dược.
Tịnh Hải Đại Thánh nhìn thoáng qua Diệp Chân, thần sắc có chút phức tạp.
Diệp Chân có thể vì vị sư tỷ này của hắn mà liều mạng như vậy, hữu tình nghĩa như thế chí ít chứng minh Phúc Hải Đại Thánh không nhìn lầm người, mà bọn hắn, hình như cũng không có chọn lầm người.
- Giải dược?
Trên gương mặt Dương Bôn đột ngột hiện ra một tia tươi cười cực kỳ quái dị.
- Giải dược, tốt?
Tịnh Hải Đại Thánh biến sắc.
- Dương đảo chủ, không phải ngươi muốn?
- Ta dám sao?
Dương Bôn đột nhiên có chút trêu tức nhìn Liêu Phi Bạch một nói.
- Giải dược ta không có, nhưng ta lại có đơn thuốc giải độc, mà làm rất dễ dàng.
- Không có? Đơn thuốc gì? Nói?
Diệp Chân giãy dụa ngồi dậy nói.
- Đây là độc môn bí phương của lão phu, chỉ có thể nói cho sư tỷ kia của ngươi.
Nói rồi ánh mắt Dương Bôn nhìn về phía Liêu Phi Bạch.
- Ta thần hồn truyền âm cho ngươi, ngươi vừa nghe sẽ biết.
- Tốt.
Liêu Phi Bạch nhìn Diệp Chân, cắn môi khẽ gật đầu một cái.
Trong nháy mắt tiếp theo, thần hồn ba động rất nhỏ chập trùng giữa hai người
Liêu Phi Bạch và Dương Bôn, ngay khi thần hồn ba động vừa dâng lên, thần sắc Liêu Phi Bạch trở nên hơi kinh ngạc.
Thậm chí là giật mình.
- Tốt, phương pháp giải độc ta đã nói cho ngươi biết, về phần có thể giải độc hay không phải xem chính ngươi ha ha ha.
Dương Bôn cười to mấy tiếng, thần sắc cực kỳ quái dị nhìn chằm chằm Liêu Phi Bạch một chút, sau đó cùng đại ca mình bắt đầu cứu chữa người bị thương của Âm Dương Đảo.
Thấy thế. Diệp Chân lại gấp.
- Ngươi có ý gì?
- Ta có ý gì? Lão phu còn hỏi ngươi có ý tứ gì thì sao? Giải dược đều đã cho nàng. Làm gì, ngươi vẫn còn muốn tìm gốc rạ đúng không?
Dương Bôn cực kỳ bất mãn nói.
- Thế nhưng?
- Nhưng cái gì? Không tin ngươi hỏi sư tỷ của ngươi?
Dương Bôn lần nữa cười hắc hắc.
- Sư đệ, hắn đúng là đã nói cho ta biết phương pháp giải độc, chúng ta đi thôi.
Liêu Phi Bạch nói.
Mặc dù Diệp Chân còn có chút nghi hoặc, nhưng Liêu Phi Bạch đều nói như vậy, Diệp Chân chỉ có thể làm thôi.
Phúc Hải Đại Thánh dùng Phúc Hải lệnh kỳ nâng Diệp Chân lên, không ngừng thôi động Thủy linh lực hùng hậu trong Phúc Hải lệnh kỳ trị liệu thương thế trong cơ thể Diệp Chân.
Mấy hơi sau, ba người Tịnh Hải Đại Thánh mang theo Diệp Chân và Liêu Phi Bạch đồng thời lên không.
- Âm đảo chủ, Dương đảo chủ, hôm nay làm phiền, ngày khác gặp lại.
- Gặp lại.
- Mấy vị, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chuyện hôm nay, Dương Bôn ta nhớ kỹ, ngày sau tất trả lại.
Âm Dật còn không có gì, Dương Bôn lại cười lạnh mấy tiếng, một mặt âm lệ.
Hiển nhiên, chuyện này hắn không có ý định kết thúc như vậy.
- Dương đảo chủ yên tâm, hôm nay hiểm tử hoàn sinh, đều là do Dương đảo chủ ban tặng, ngày sau, Diệp mỗ chắc chắn sẽ hồi báo.
Diệp Chân cao giọng quát to.
- Rất tốt, ta rất chờ mong!
- Ha ha, Dương đảo chủ cũng nên cẩn thận, tu vi bây giờ của ta là Chú Mạch lục trọng, có thể không dùng đến mấy năm, tu vi của ta sẽ tăng lên mấy lần.
- Hi vọng đến lúc đó, tu vi của Dương đảo chủ cũng có thể tăng lên như ta. Bằng không, hắc hắc.
Lời nói sau cùng, Diệp Chân cũng không hề nói, chỉ tới một câu cười lạnh, nhưng ý tứ thì Dương Bôn lại không thể hiểu rõ hơn được nữa.
Trong chốc lát, sắc mặt Dương Bôn trở nên vô cùng âm trầm, liên đới lấy trên nét mặt đều có ba phần ngưng trọng.
Một câu nói sau cùng của Diệp Chân lại nói đến tâm khảm trong hắn.
Không dùng đến thời gian mấy năm, lấy tài nguyên của Thiên Dực Đảo, tu vi Diệp Chân tuyệt đối có thể tăng lên gấp đôi, nhưng hắn thì sao?
Hắn là cường giả Nhập Đạo cảnh, tu vi lại có thể đề cao mấy phần?
Nhớ tới gông cùm xiềng xích không hiểu kia, Dương Bôn đã từng đợt phiền não.
- Lão nhị, hôm nay ngươi thất thủ đã xác định Trấn Hải Đại Thánh này là đại địch, là tử địch, ngay từ đầu, ngươi nên không tiếc dùng mấy trăm võ giả chôn cùng để xử lý Trấn Hải Đại Thánh này.
- Đến cuối cùng mới làm như thế, ngươi thật sự là lòng dạ đàn bà.
Thanh âm Âm Dật vang lên khiến cho Dương Bôn càng thêm ảo não.
- Đại ca, ai biết tiểu tử này biến thái như thế, Liệt Hồn Tử Hỏa Linh của ta phát ra lưu diễm màu tím, vương giả Khai Phủ cảnh cửu trong đón đỡ một kích đều bị thương nặng, tiểu tử này chịu liên tiếp hai kích lại cũng không chết.
- Hiện tại nói những này đã muộn, bây giờ chúng ta phải nghĩ là sau này…
Ánh mắt Âm Dật có chút xa xăm.
- Sau này?
Dương Bôn ngẩn người.
- Đúng vậy, ngươi không cảm thấy, Trấn Hải Đại Thánh Diệp Chân này đối với chúng ta là một phiền phức rất lớn sao?
Âm Dật nói.
Dương Bôn ngẩn người.
- Đại ca, ngươi nói là?
- Trước kia, Âm Dương Nhị Thánh chúng ta đối đầu với Thiên Dực Tam Thánh, mặc dù sẽ rơi vào hạ phong, nhưng thật nếu ảnh hưởng đến tính mệnh bọn hắn cũng không dám làm gì chúng ta.
- Loại tình huống này, Âm Dương Đảo chúng ta có thể chống lại Thiên Dực Đảo.
- Thế nhưng, bây giờ thêm một Trấn Hải Đại Thánh, mà tiềm lực của Trấn Hải Đại Thánh lại khổng lồ như thế, bây giờ dựa vào tu vi Chú Mạch cảnh lục trọng đã có thể diệt sát vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng, thậm chí trọng thương vương giả
Khai Phủ cảnh cửu trọng.
- Hơn nữa còn dưới tình huống ngươi toàn lực xuất thủ, chèo chống ba mươi hơi thở mà không chết.
- Vậy sau này thì sao, chờ tu vi của hắn đột phá đến Khai Phủ cảnh, lại tăng lên điên cuồng đến Khai Phủ cảnh nhị trọng tứ trọng lục trọng, chúng ta làm sao bây giờ?
- Chỉ sợ không đợi tu vi Trấn Hải Đại Thánh này tăng lên tới Khai Phủ cảnh lục thất trọng, tu vi của tiểu tử này chỉ cần tăng lên tới Khai Phủ cảnh nhị tam trọng, trong chiến đấu đã tạo thành uy hiếp cực lớn.
- Đến lúc đó, Âm Dương Nhị Thánh chúng ta có thể bị Thiên Dực Tứ Thánh đè đến sít sao, thậm chí tương lai chúng ta có khả năng vẫn mệnh dưới tay tiểu tử này Trong đôi mắt của Âm Dật tràn đầy sầu lo.
Nghe vậy, thần sắc Dương Bôn lại trở nên vô cùng dữ tợn.
- Đại ca, nếu tiểu tử này đã uy hiếp to lớn như thế, vậy chúng ta nghĩ biện pháp thừa dịp hắn còn chưa trưởng thành triệt để gạt bỏ hắn.
- Triệt để gạt bỏ hắn? Ngươi có biện pháp gì?
Âm Dật hỏi.
Dương Bôn trầm tư nửa ngày, lắc đầu.
- Đại ca, rất khó, kẻ này tu vi cao minh như thế, sau trận chiến này, tất nhiên bọn người Tịnh Hải sẽ bảo hộ chặt chẽ, muốn tìm được cơ hội, rất khó.
- Chỉ cần tìm, cơ hội luôn luôn có, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn, nhưng trong lúc này, ngươi nhất định phải hoàn toàn nghe theo ta giao phó.
Âm Dật nói.
Thần sắc Dương Bôn mãnh liệt nói.
- Đại ca yên tâm, chỉ cần có thể giết tạp toái này, để ta hết một ngụm ác khí, nói ta làm cái gì cũng được.
- Tốt, hiện tại, lập tức đi an bài ngay, lão phu muốn trong thời gian ngắn nhất biết mọi tình báo về tiểu tử này, mọi lai lịch.
Ngay khi Diệp Chân kể rõ hắn là như thế nào còn sống dưới oanh kích kinh khủng của Dương Bôn cho bọn người Phúc Hải Đại Thánh thì ở mênh mông ngoại vực Tử Hải, trên một hòn đảo nhỏ, đột nhiên dâng lên một mặt Hắc Long Kỳ to lớn quang hoa chói mắt lóe ra trong gió biển.
Hắc Long cờ xí theo gió biển tung bay phấp phới, từ xa nhìn lại giống như một hắc long đang ngủ chập trùng ở nơi đó.
Ngay khi Hắc Long Kỳ dâng lên, trong vòng nghìn dặm trong, tất cả yêu thú đều triết phục xuống dưới, thở mạnh cũng không dám.
Thậm chí mặt biển trong vòng nghìn dặm, đều trở nên bình tĩnh trở lại, không có sóng cả.
Nếu có người biết nhìn hàng nhìn thấy sẽ nhận ra, đây là Hắc Long Kỳ của minh chủ Long Minh Giải Thiên Hà.
Chỗ Hắc Long Kỳ dâng lên, chính là chỗ thăng trướng của minh chủ Long Minh.
Trung tâm hải đảo, một lều lớn đón giá dựng lên, đang từ từ bay lên.
Cũng không lâu lắm, một đạo lại một đạo lưu quang bắt đầu liên tiếp từ bốn phương tám hướng tụ đến, xông vào trong đại trướng minh chủ.
Tạo Hóa Chi Vương -