← Quay lại trang sách

Chương 1039 Không Phải Nằm Mơ?

Trên bầu trời Thủy Lệ Đảo, một đạo xích sắc lưu quang bay ra như chim bay vào rừng nhanh chóng hướng về ngoài mặt biển của Thủy Lệ Đảo.

Sau xích sắc lưu quang có tám đạo quang hoa các loại đuổi theo không bỏ, gắt gao đuổi theo xích sắc lưu quang Diệp Chân biến thành.

Đột nhiên, trong bốn đạo lưu quang phía trước, sau lưng một đạo thanh sắc lưu quang đột ngột xuất hiện một đôi cánh chim to lớn như thực chất.

Ngay khi cánh chim xuất hiện, mới khẽ rung lên thì thân hình của Phong Dực Long Vương Biên Bí đã đột ngột hóa thành huyễn ảnh giống như một đạo thiểm điện đuổi sát Diệp Chân.

Cánh chim màu xanh phía sau chỉ chấn động hai lần đã rút ngắn khoảng cách giữa hắn và Diệp Chân hai phần ba trở lên.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không tới nửa hơi thời gian, Phong Dực Long Vương Biên Bí sẽ chặn lại được Diệp Chân, sau đó bị bảy vị cao thủ phía sau nhanh chóng truy đuổi vây lại.

Thấy thế, sắc mặt Phá Hải Đại Thánh lần nữa biến đổi.

Mà khóe miệng Giải Thiên Hà lại xuất hiện một phen ý cười, ngược lại chắp tay hướng về Thủy Lệ Đan Vương:

- Bành Đan Vương, nhìn tình hình này, lão phu trước tiên cần phải cáo tội, xin lỗi vì tạm thời không tiếp được một hồi!

Thủy Lệ Đan Vương từ chối cho ý kiến nhẹ gật đầu, chuyện phương xa hắn cũng xem ở trong mắt, nhưng là một lão giả sống hơn ba trăm năm, loại chuyện này thật sự thấy rất rất nhiều, cho dù không phải đã sớm qua tuổi tác nhiệt huyết đảm nhiệm thì loại chuyện này hắn muốn quản cũng không quản được.

Chỉ cần không vi phạm lệnh cấm trên Thủy Lệ Đảo của hắn thì hắn sẽ không nhúng tay.

- Giải Long Vương, lão phu ngay ở chỗ này sớm cầu chúc Giải Long Vương đạt được tâm nguyện, ngày sau, hai nhà chúng ta phải thân cận hơn một chút!

Tam lâu khôi Vạn Tinh Lâu - Âu Đột chắp tay cười nói.

Ý của hắn không thể hiểu rõ hơn được.

Chỉ cần ngay một khắc Phong Dực Long Vương giữ lại Diệp Chân thì tám người sẽ nhanh chóng đuổi lên bao vây Diệp Chân.

Về phần có thể bắt sống Diệp Chân hay không, điểm này, căn bản không cần cân nhắc, bốn vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng, ba Khai Phủ cảnh bát trọng, một vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng, đội hình xa hoa như vậy, đừng nói vây quanh một võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng đỉnh phong, cho dù vây quanh một võ giả Nhập Đạo cảnh thì võ giả Nhập Đạo cảnh kia nói không chừng cũng phải bị bắt.

Nếu Diệp Chân bị bắt sống, vậy những chuyện còn lại cũng thuận lý thành chương.

Nói rồi, Giải Thiên Hà và Âu Đột hiểu ý cười một tiếng. Trong ánh mắt lúc lơ đãng quét Phá Hải Đại Thánh một chút, rất có vài phần ý khiêu khích.

- Chỉ sợ chưa hẳn!

Phá Hải Đại Thánh đột nhiên bật cười.

Ầm ầm!

Tiếng sấm đột ngột từ phương xa truyền đến, mắt thấy Diệp Chân sắp bị Phong Dực Long Vương đuổi theo, đột nhiên thân hình lại lập tức hóa thành một đoàn lôi quang lóe ra quang hoa xanh mênh mang, cổn lôi nổ hướng về phía phương xa. Trong chớp mắt đã kéo ra một khoảng cách với Phong Dực Long Vương.

Ngay khi nhìn thấy đạo lôi quang hình rắn này, Giải Thiên Hà bỗng nhiên đứng lên.

- Khí tức của Lôi Quang Châu!

- Lôi Quang Châu của Bôn Lôi Long Vương!

Khi nói chuyện, ánh mắt Giải Thiên Hà gắt gao trừng mắt về phía Phá Hải Đại

Thánh.

- Thì ra là các ngươi chém giết thủ hạ Bôn Lôi Long Vương của bản tọa?

Sát khí khó mà hình dung lập tức cuồn cuộn bay ra bay thẳng về Phá Hải Đại Thánh.

Tùy ý vung tay lên, Phá Hải Đại Thánh đã hóa giải sát khí của Giải Thiên Hà, sau đó khinh thường cười nhạo.

- Thì tính sao?

Con ngươi Giải Thiên Hà đột ngột co rụt lại.

- Quả thật như thế?

Phá Hải Đại Thánh bĩu môi khinh thường, một bộ dáng chính là ta làm đó thì ngươi lại có thể thế nào?

Mặc dù chuyện chém giết Bôn Lôi Long Vương không phải Thiên Dực Tam Thánh làm bọn hắn, nhưng do Diệp Chân - Trấn Hải Đại Thánh làm, dù khi đó Diệp Chân còn chưa trở thành Trấn Hải Đại Thánh.

Nhưng Thiên Dực Tứ Thánh bốn vị một thể, chuyện Diệp Chân làm ra cũng chính là chuyện bọn hắn làm.

Giải Thiên Hà nhận ra, thì cứ để hắn nhận ra.

Còn nữa, cho dù Phá Hải Đại Thánh phủ nhận chỉ sợ Giải Thiên Hà cũng không tin.

Chuyện Bôn Lôi Long Vương do Diệp Chân chém giết. Đừng nói Giải Thiên Hà không tin, tất cả mọi người đang ngồi ở đây cũng sẽ không tin.

Thần sắc Giải Thiên Hà trong nháy mắt này đột ngột biến thành vô cùng lăng lệ, sau đó lên tiếng lệ cười lên.

- Rất tốt, phi thường tốt!

- Ta tưởng là ai có thể vô thanh vô tức xử lý Lôi Thánh, thì ra là Thiên Dực Đảo các ngươi hạ thủ! Cũng chỉ có Thiên Dực Đảo các ngươi mới có năng lực vô thanh vô tức xử lý Lôi Thánh!

- Chỉ sợ không chỉ Lôi Thánh, Kim Hồng Long Vương mất tích cũng xuất từ thủ bút của Thiên Dực Đảo các ngươi?

Giải Thiên Hà nghiêm nghị hỏi.

Đến lúc này, Phá Hải Đại Thánh sớm đã là nợ quá nhiều không lo, huống hồ, lấy mối hận cũ giữa Diệp Chân và Giải Thiên Hà, giữa Thiên Dực Đảo và Long Minh đã không có bất kỳ cơ hội cứu vãn.

Thêm một cọc không nhiều, bớt một cọc không ít, đây cũng là nguyên nhân Phá Hải Đại Thánh thống khoái nhận chuyện này.

- Người Long Minh các ngươi tuy rằng bị bọn ta giết chết! Nhưng chuyện này do Long Minh các ngươi đuổi giết Tứ đệ Trấn Hải Đại Thánh chúng ta trước, cho nên bị giết cũng chết chưa hết tội!

Chuyện này đã nhận, nhưng phải có đại nghĩa danh phận, việc này lại không thể ngậm hồ.

- Xem ra, Thiên Dực Đảo các ngươi đang muốn tuyên chiến với Long Minh chúng ta?

Con mắt Giải Thiên Hà đột nhiên nhíu lại.

- Vậy Giải Thiên Hà ngươi có thể từ bỏ truy sát Tứ đệ ta sao?

Phá Hải Đại Thánh hỏi ngược lại.

Trong nháy mắt tiếp theo, Giải Thiên Hà và Phá Hải Đại Thánh liếc nhau, hai người cùng cười to lên, đáp án không nói cũng hiểu.

- Hai vị, Thủy Lệ Đảo này của lão phu chỉ là miếu nhỏ, hai vị muốn đánh muốn giết tốt nhất là nên đi ra xa, miễn tác động đến hoa cỏ trên hòn đảo nhỏ này của lão phu!

Thủy Lệ Đan Vương mở miệng.

- Bành Đan Vương nói đúng lắm, muốn đánh muốn giết cũng phải chờ thưởng đan đại hội kết thúc! Mà bây giờ không bằng chúng ta nhìn xem thử con chuột Trấn Hải Đại Thánh làm sao đào thoát khỏi tám con mèo bao vây giết?

Hồ tinh Âu Đột chen miệng nói.

- Âu huynh nói rất đúng!

Sát khí quanh người Giải Thiên Hà toàn bộ tiêu tán, lần nữa ngồi xuống!

- Ha ha, ai là chuột ai là mèo, còn chưa nhất định đâu!

Phá Hải Đại Thánh cũng nở nụ cười.

- Không tin, các ngươi xem!

Ánh mắt của mọi người lập tức chuyển hướng trên mặt biển, chỉ mới chút thời gian này, hai nhóm người một đuổi một chạy, đi đầu là Diệp Chân đã chạy trốn tới trên mặt biển.

Nhưng theo Diệp Chân thi triển Lôi Xà Thiểm làm cho Phong Dực Long Vương cũng phát hiện trên trán Diệp Chân bồng bềnh Lôi Quang Châu, kịp phản ứng Phong Dực Long Vương lập tức sẽ bão nổi.

Cơ hồ là ngay khi hắn thôi động một đôi Phong Dực đến cực hạn, trong hư không lưu lại liên tiếp tàn quang màu xanh, dù Diệp Chân mượn Lôi Quang Châu thi triển ra tốc độ của Lôi Xà Thiểm cũng lần nữa bị Phong Dực Long Vương lần nữa đuổi đến ần.

Mắt thấy Diệp Chân vừa đến trên mặt biển, nhưng sau đó Phong Dực Long Vương lại một lần tới gần, lấy ánh mắt của mọi người đang ngồi đều có thể nhìn ra, trước khi Diệp Chân vào biển, Phong Dực Long Vương tuyệt đối có thể ngăn Diệp Chân lại.

- Phá Hải huynh, một kiếp vừa rồi, Trấn Hải Đại Thánh dùng Lôi Quang Châu phá vỡ, mà lần này, không biết Trấn Hải Đại Thánh sẽ phá như thế nào?

Ánh mắt Âu Đột nhìn chòng chọc vào trên mặt biển Diệp Chân, một mặt chờ mong.

- Lão phu cũng có nghi vấn như vậy!

Ánh mắt Giải Thiên Hà cũng nhìn chòng chọc vào mặt biển, vô cùng chờ mong, lúc này, hắc long linh trụ trong linh phủ hắn đã bắt đầu rung động, đạo văn không thúc từ sáng, thậm chí là quang hoa đại phóng.

Hơn ba trăm năm, hắn rốt cục chờ đến lúc thu hoạch được hắc long truyền thừa hoàn chỉnh, có lẽ là ngay trong nháy mắt tiếp theo!

Đã bao nhiêu năm, loại tâm tình kích động này, lại một lần nữa hiện lên trong lòng Giải Thiên Hà.

- Thật đáng tiếc, các ngươi chờ mong, sợ là phải thất bại!

Phá Hải Đại Thánh tự tin lắc đầu!

- Nằm mơ!

Ngay khi Vạn Tinh Lâu tam lâu khôi Âu Đột chém đinh chặt sắt phun ra hai chữ này thì vô luận ánh mắt Âu Đột hay Giải Thiên Hà, hay Dương Bôn lại hoặc là Thủy Lệ cư sĩ cũng đồng thời xiết chặt.

Mắt thấy Phong Dực Long Vương sẽ đuổi kịp Diệp Chân, thậm chí phát động công kích đối với Diệp Chân.

Hơn mười đạo linh tác màu đen đột ngột trống rỗng ngưng hiện trái phải quan người Phong Dực Long Vương, là trống rỗng ngưng hiện quanh người Phong Dực Long Vương, giống như ngay từ đầu hơn mười đạo linh tác màu đen đó đã ở trên người Phong Dực Long Vương.

Lúc này, có một bàn tay vô hình nhẹ nhàng kéo linh tác một cái.

Thoáng chốc, Phong Dực Long Vương đã bị linh tác màu đen trống rỗng xuất hiện này trói gô lại.

Phong Dực Long Vương kinh hãi, một thân phong linh lực hiếm thấy giống như gió lốc phóng ra quanh người, trong chốc lát đã đánh vỡ nát hơn mười đạo linh tác.

Nhưng lần trì hoãn này, không chỉ có bọn người Thanh Sam Long Vương, Hoàng Miện, Diêm Vô Lạc ở sau đuổi kịp lên, mà Diệp Chân cũng giống phi ngư vào biển, trực tiếp chui xuống.

Không chút do dự, đám người lần nữa gia tốc, cùng nhau xông về mặt biển, nhưng ngay khi lại gần mặt biển, vẻ mặt mọi người đồng thời biến đổi, hộ thể chiến giáp quanh người ở trong tích tắc này cực kỳ loá mắt.

Cơ hồ là đồng thời, mặt biển phía dưới giống như sôi trào, nước biển giống như biển động, trong chớp mắt phóng lên tận trời, như vạn tên cùng bắn, đồng loạt đánh vào trên người bọn người Phong Dực Long Vương, Thanh Sam Long Vương, Hoàng Miện, Diêm Vô Lạc.

Uy lực của nước biển phát động công kích cũng không mạnh, cao nữa là chỉ là làm hộ thể chiến giáp của đám người ba động một chút, cản trở bọn hắn một chớp mắt.

Nhưng chính là chậm trễ một chớp mắt như thế, đến khi bọn hắn đuổi vào mặt biển, nước biển đã bị khuấy động trở nên vẩn đục đồng thời thân hình Diệp Chân cũng đã biến mất vô tung vô ảnh, toàn bộ mặt biển càng ba động không thôi, căn bản không biết phương hướng Diệp Chân rời khỏi.

Hai vị Long Vương của Long Minh và sáu vị cao thủ Vạn Tinh Lâu liếc nhau, đột ngột nổi giận quát một câu.

- Chia ra tìm!

Cuối cùng, Phong Dực Long Vương và Thanh Sam Long Vương vẫn không quên nhắc nhở đám người Vạn Tinh Lâu một câu.

- Đừng quên ước định giữa hai nhà chúng ta!

Trên lầu thưởng đan, Giải Thiên Hà và Âu Đột nhìn mặt biển dần dần bình tĩnh, im lặng thật lâu, ngay cả sắc mặt đều trở nên có chút khó coi.

Mặt biển bình tĩnh, nhân mã đuổi bắt Diệp Chân cũng không một người nào đi lên, vậy cũng chỉ có một kết quả đó là chưa đuổi kịp Diệp Chân, mất dấu!

Lúc này, Phá Hải Đại Thánh lại cố ý bấm bắp đùi của mình một cái, còn tận lực phát ra tiếng kêu thảm khoa trương.

- Ai, hình như không phải nằm mơ?

Sắc mặt Âu Đột lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Vừa rồi hắn còn khẳng định chắc chắn, lúc này đã sắp bị đánh mặt, còn bị đánh cho ba ba ba rung động.

Sắc mặt Giải Thiên Hà cũng tương tự cũng không khá hơn chút nào, nhưng hắn lại thoải mái hơn Âu Đột nhiều.

- Âu huynh, thời gian còn ba ngày nữa, gấp cái gì?

Thời gian ba ngày đủ cho tám con mèo bắt được con chuột nhỏ kia mười lần tám lần rồi? Tới tới tới, chúng ta lại uống mấy chén rượu, chờ tin tốt!

Nói xong, Giải Thiên Hà vẫn không quên kích thích Phá Hải Đại Thánh một câu.

- Phá Hải huynh, thời gian ba ngày, ngươi cứ nói đi?