Chương 1047 Đổ Thêm Dầu Vào Lửa
Thưởng Đan Lâu trên Thủy Lệ Đảo, kỳ hạn ba ngày thu thập sắp kết thúc, mấy vị
Nhập Đạo cảnh cùng nhau ngồi đàm đạo, lực chú ý cũng một lần nữa chuyển dời đến trên chuyện thu thập linh dược.
- Chư vị, xem ra lần tụ họp này sắp kết thúc rồi, đã có võ giả từ trong dãy núi dưới đáy biển đi ra!
Thủy Lệ Đan Vương phất ống tay áo rộng của mình một cái, chỉ vào phương xa nở nụ cười.
Theo võ giả kia leo lên Thủy Lệ Đảo, lần lượt có võ giả từ đáy biển bay lên, sau đó lên trên hải đảo, tự có một đám quản gia võ giả của Thủy Lệ Đảo dẫn dắt tiến đến làm thống kê tính toán.
Nhưng sau khi nhóm võ giả đầu tiên thăm dò trở về, mùi thuốc súng giữa các vị vương giả Khai Phủ cảnh cũng một lần nữa dấy lên.
Mừng rỡ nhất tự nhiên thuộc về Phá Hải Đại Thánh.
Sau khi ánh mắt lướt qua bốn phía một phen, đầu tiên thở dài một hơi.
Cho đến bây giờ, Giải Thiên Hà không hề rời khỏi, cũng không thu đến bất luận phù tấn nào, từ một điểm này thôi, nhân mã Long Minh hẳn chưa bắt sống được Tứ đệ của hắn.
Số mệnh chi địch trong truyền thuyết của Giải Thiên Hà, hắn cũng đã được nghe nói một chút, nếu thật bắt sống Diệp Chân, Giải Thiên Hà tuyệt đối sẽ không ngồi ở chỗ này đấu khẩu với bọn họ.
Tuyệt đối sẽ ngay đầu tiên nghĩ trăm phương ngàn kế thu hoạch được hắc long truyền thừa hoàn chỉnh.
Mấy vị cường giả Nhập Đạo cảnh ở đây, người nào không phải hạng người tâm tư linh lung, Phá Hải Đại Thánh nới lỏng một ngụm thở dài, bọn hắn đã hiểu ý tứ của Phá Hải Đại Thánh.
Thủy Lệ Đan Vương thấy vậy chỉ cười cười, hắn cũng không nguyện ý tham gia vào phân tranh của những người này.
Nhưng Nhị đảo chủ Âm Dương Đảo - Dương Bôn thì không được như vậy, lần trước Âm Dương Đảo bọn hắn và Thiên Dực Đảo kết cừu oán lớn như vậy, gần như khó hóa giải.
Nhưng vì trở ngại thực lực củaThiên Dực Đảo nên bọn hắn tạm thời còn không thể triệt để vạch mặt, lúc này có cơ hội có thể châm ngòi ly gián giữa Long Minh, Vạn Tinh Lâu và Thiên Dực Đảo, hắn tuyệt đối phi thường vui lòng.
Nói cho đúng, hẳn là đổ thêm dầu vào lửa!
Ba nhà này đánh đến càng hung ác, giết càng nhiều, tổn thất càng lớn thì hắn càng cao hứng.
Cho nên không chút do dự, Dương Bôn đã làm một cây gậy quấy phân heo.
- Úc, nhìn bộ dáng của Phá Hải huynh hình như buông xuống một chút lo lắng cuối cùng trong lòng? Có phải hay không đã xác định Tứ đệ Trấn Hải Đại Thánh nhà ngươi bình yên vô sự?
Nói rồi Dương Bôn đưa ánh mắt nhìn về phía Giải Thiên Hà và Âu Đột.
- Xem ra nhân thủ hai vị phái ra thật sự hơi bọc mủ một chút, không ngờ lại bắt không được một võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng?
Lời này của Dương Bôn là lời mà Phá Hải Đại Thánh không thích nghe nhất.
- Úc. Nói như vậy, trước đó vài ngày Dương đảo chủ thua ở dưới tay Tứ đệ của ta cũng là bọc mủ phải không?
Phá Hải Đại Thánh ra vẻ giật mình.
- Cái gì?
Lần này, vô luận Giải Thiên Hà hay Âu Đột hoặc Thủy Lệ Đan Vương, còn có đảo chủ
Hắc Sát Đảo một bộ mặt như người chết được phủ trong tầng tầng trong hắc khí cũng kinh sợ nhìn về phía Dương Bôn.
- Việc này là thật?
Không phải bọn hắn không giữ được bình tĩnh, mà chuyện này thực sự quá khiếp sợ.
Một võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng đỉnh phong chiến thắng võ giả Khai Phủ cảnh lục thất trọng, thậm chí có thực lực đối kháng với võ giả Khai Phủ cảnh thất bát trọng. Còn có thể lấy xưng yêu nghiệt hiện thế.
Như vậy, một võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng đỉnh phong có thể đối kháng một Nhập Đạo cảnh thì được gọi là cái gì?
Đang ngồi ở đây, tất cả đều là Nhập Đạo cảnh, ít thì một hai trăm năm, nhiều thì bốn năm trăm năm, giống Phá Hải Đại Thánh thậm chí là tu luyện hơn ngàn năm mới đột phá đến Nhập Đạo cảnh.
Mới thành một nhóm đứng đầu nhất trên thế giới này.
Có thể thấy được con đường tu luyện gian nan cỡ nào.
Nhưng đột nhiên có một võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng đỉnh phong lại có thể nhẹ nhõm khiêu chiến một người nào đó ngay trong bọn họ, đây quả thực là đẩy ngã thế giới quan của bọn hắn, làm sao không kinh ngạc?
Một gương mặt mo của Dương Bôn lập tức biến thành màu gan heo.
Đổ thêm dầu vào lửa không thành không ngờ lại làm cho mình mất hết mặt mũi.
- Không phải, không phải như các ngươi suy nghĩ! Ba mươi hơi thở. Chỉ là tiểu tử này dựa vào một chút thủ đoạn quái dị, chống đỡ dưới tay ta ba mươi hơi thở!
Dương Bôn nói.
- Đúng rồi, Lôi Quang Châu của Lôi Thánh đã tốn bao nhiêu công sức, chiêu Lôi Xà Thiểm của Lôi Thánh ngay cả ta cũng đuổi không kịp! Lúc ấy, lão phu không ngờ lại không nhận ra được!
Dương Bôn lại bổ sung một câu.
Nhắc đến chuyện này, Dương Bôn vẫn không quên đổ thêm dầu vào lửa.
Nghe thế, kinh sợ trên mặt đám người Thủy Lệ Đan Vương, Âu Đột, đảo chủ Hắc Sát Đảo giảm xuống, mặc dù không phải đối kháng, nhưng có thể chống nổi ba mươi hơi thở trong tay một Nhập Đạo cảnh, đó cũng đã rất khó lường!
Dưới tình huống bình thường, võ giả Khai Phủ cảnh thất bát trọng bình thường cũng không thể chống nổi ba mươi hơi thở trong tay Nhập Đạo cảnh.
- Lôi Quang Châu chính là bảo bối của Long Minh chúng ta, món bảo bối này cuối cùng phải vật quy nguyên chủ!
Giải Thiên Hà mở miệng.
Phá Hải Đại Thánh lại nhếch miệng cười một tiếng.
- Nói thật nhẹ nhàng linh hoạt, sao ngươi không nói luôn toàn bộ ngoại vực Tử
Hải này đều là của Long Minh các ngươi, các ngươi cùng dọn đi được!
Giải Thiên Hà lại cũng không muốn đấu võ mồm với Phá Hải Đại Thánh mà cười lạnh nói.
- Là của chúng ta thì bản tọa nhất định sẽ tự tay thu hồi! Nói không chừng, Long Vương dưới trướng bản tọa sẽ tự tay phụng Lôi Quang Châu cho bản tọa!
- Còn về Diệp Chân kia có lẽ sẽ trốn ở một chỗ nào đó dưới biển sâu, chờ bản tọa đến thu thập!
- Nếu như thế, còn xin Giải minh chủ thủ hạ lưu tình, kém nhất, cũng phải giữ lại đầu của tên Diệp Chân kia, trước mộ phần của đám người Diêm gia chúng ta tốt xấu cũng cần một chút máu tươi để tế điện!
Âu Đột cười lạnh.
Cái này đã không thua gì khai chiến với Thiên Dực Đảo, nhưng thân phận không giống nhau, thời gian không giống nhau, thân là tam khôi lâu Vạn Tinh Lâu, Âu Đột làm ra quyết định như vậy là hoàn toàn có thể, hoàn toàn có tư cách.
Nhưng với thân phận của Hoàng Miện thì không có tư cách tự tiện làm ra loại quyết định này.
- Khoác lác ai không biết nói, còn muốn cầm lại Lôi Quang Châu, còn muốn cầm đầu Diệp Chân đi tế điện? Các ngươi xuân thu đại mộng đi!
- Nếu lũ sói thủ hạ của các ngươi thật sự đắc thủ, sao bây giờ còn không tranh thủ thời gian hướng các ngươi tranh công, nhưng đến giờ cũng không có bất cứ tin tức gì, ta nghĩ đã sớm sắp thành lại bại!
- Nói không chừng, những tổng quản, Long Vương gì đó dưới trướng các ngươi đã bị
Tứ đệ nhà ta xử lý! Còn muốn bắt sống Tứ đệ nhà ta, nằm mơ đi!
Nước miếng của Phá Hải Đại Thánh văng tung tóe như mưa.
Trước một câu, mặc dù Giải Thiên Hà và Âu Đột rất tự tin đối với thực lực thủ hạ của nhà mình, nhưng thật ra vẫn có chút lo sợ, nhưng lúc này còn không có tin tức, xác thực không quá hợp lẽ thường.
Thế nhưng một câu sau, bọn hắn tuyệt đối không tin.
Không bắt sống Diệp Chân nhưng thủ hạ của bọn hắn vẫn là nhân thủ tinh anh, bị
Diệp Chân cho chém giết, điều này có thể sao?
- Hôm nay bản tọa xem như kiến thức bản sự của Thiên Dực Đảo, là người chỉ biết khoác lác!
Giải Thiên Hà ngẩng lên đầu vẻ mặt khinh thường.
- Khoác lác? Nếu không, chúng ta đánh cược sinh tử của Tứ đệ của ta đi? Cược trăm tòa hải đảo không người như thế nào?
Phá Hải Đại Thánh ép sát.
- Các ngươi có gan tiếp hay không?
- Phá Hải, theo ngươi nói, lão phu xuất ra một trăm hải đảo không người, đánh cược với ngươi Diệp Chân xử lý một trong hai vị tổng quản Vạn Tinh Lâu chúng ta, có dám hay không?
- Bản tọa cũng xuất ra một trăm hải đảo, cùng Phá Hải huynh đánh cược sinh tử của hai vị Long Vương dưới trướng!
Giải Thiên Hà nói.
Phá Hải Đại Thánh trừng mắt lớn nhìn về hai người này.
Bởi vì còn không nhận được tin tức, Giải Thiên Hà và Âu Đột không có lòng tin đối với nhân mã dưới trướng hắn có thể bắt sống Diệp Chân, nhưng Phá Hải Đại Thánh đối với Diệp Chân có thể chém giết một hai vị trong nhân mã hai phe hay không, cũng không quá có lòng tin.
Cuối cùng, vụ cá cược này lấy hai phe trào phúng lẫn nhau mà kết thúc, trong này mấy vị đều là đầu não các phương, từng người đều là tặc tinh, chuyện không nắm chắc sẽ không làm!
Mà cũng ngay lúc này, chuyện Diệp Chân làm đã khiến Phá Hải Đại Thánh hối hận nhiều năm.
Khi Diệp Chân phát hiện Phong Dực Long Vương, Biên Bí đang bị hơn mười con Linh giai trung phẩm thân dài hơn trăm mét, giống như con voi, nhưng lại mọc ra gai lưng giống như yêu thú cương kiêu thiết chú huyết chiến dưới đáy biển.
Xung quanh đã có trải qua có bảy thi thể Thiết Thứ Hải Tượng, mười một con Thiết Thứ Hải Tượng vây công Biên Bí cũng đều mang thương, nhưng bộ dáng của Biên Bí cũng không khá hơn chút nào.
Hắn chủ tu phong linh lực, trong võ giả vô cùng ít thấy, trên đất bằng, chiến lực của Biên Bí chiến bầy quái, vô cùng lợi hại. Rất nhiều địch nhân ngay cả cái bóng của hắn cũng không có nhìn thấy đã bị hắn chém giết.
Nhưng đã đến cái này trong biển rộng, Biên Bí một thân phong linh lực thực lực liền bị nước biển cùng biển sâu áp lực của nước áp chế hơn phân nửa, trên lục địa có thể nhẹ nhõm ứng đối mười mấy con Linh giai trung phẩm yêu thú, lúc này vây công hắn dị thường chật vật.
Thậm chí bị thương!
- Loại chuyện kiếm tiện nghi này, gặp mà không làm sẽ bị trời đánh!
Khóe miệng Diệp Chân hiện lên một tia cười nhẹ, nhanh chóng lại gần.
Biên Bí đang khổ chiến đột nhiên nhìn thấy phương xa sóng nước thẳng tắp vọt tới, có thể hoạt động ở độ sâu ba ngàn mét này tuyệt đối là cao thủ.
Ngay sau đó, hắn không khỏi đại hỉ, vội vàng cổ động lực lượng thần hồn lớn tiếng la lên.
- Người đến là ai, tại hạ Phong Dực Long Vương Biên Bí của Long Minh, nếu có thể trợ mỗ một chút năng lực, Long Minh nhất định có thâm tạ!
Biên Bí cũng bất đắc dĩ mới mở miệng cầu cứu.
Những Thiết Thứ Hải Tượng này hắn có thể thu thập, nhưng phải tốn thời gian nhất định, có thể một khắc đồng hồ cũng có thể nửa canh giờ, nhưng muốn mạng chính là mùi máu tươi đã tản ra, không lâu nữa sẽ đưa tới càng nhiều yêu thú đáy biển cường đại hơn.
Một khi đến lúc đó, Biên Bí sẽ thật phải xong đời!
Cho nên vì mau sớm rời khỏi nơi này, ngày bình thường cao cao tại thượng Biên Bí bất đắc dĩ mới lên tiếng cầu cứu đối với người tới, còn ưng thuận thâm tạ!
Làm cho Biên Bí mừng rỡ chính là bóng người đang theo dòng nước nhanh chóng tiến lên, không ngờ thật sự ngừng lại, nhưng khi hắn thấy rõ ràng bóng người trong dòng nước thì thần sắc lại giật mình.
Không chỉ giật mình, mà còn trở nên vô cùng khó coi.
- Biên Long vương, ta giúp ngươi thoát khốn, ngươi lấy thủ cấp cảm tạ như thế nào?
Diệp Chân cười sang sảng nói, hơn mười đạo linh tác màu đen trống rỗng hiện lên ở thân trương của Phong Dực Long Vương Biên Bí, sau đó giây lát thít chặt.
- Họ Diệp, ngươi bỏ đá xuống giếng, ngươi không được....
Tiếng rên rỉ vang lên, tiếng mắng chửi của Phong Dực Long Vương Biên Bí dừng lại.
Chỉ một chiêu này, không cần Diệp Chân động thủ, Phong Dực Long Vương đã bị bọn Thiết Thứ Hải Tượng bao phủ lại.
Mấy hơi sau, lôi quang từ đỉnh đầu Diệp Chân bắn ra, một đám Thiết Thứ Hải Tượng hối hả tản ra, Diệp Chân dẫn theo Phong Dực Long Vương đang hấp hối nhanh chóng lướt đi.
Ngay khi cướp được, một chưởng vỗ ra, bộ óc trắng đỏ lập tức tạo thành một sợi dây màu đỏ ở trong nước, dẫn tới vô số yêu thú!