← Quay lại trang sách

Chương 1048 Đợi Không Được

Ở trong dãy núi dưới đáy biển này giày vò gần ba ngày, Diệp Chân đã sớm ý thức được mình ở dưới biển sâu cường đại thế nào.

Nếu có lựa chọn, Diệp Chân tình nguyện ở dưới biển sâu nghênh chiến những võ giả muốn đuổi theo giết hắn, đương nhiên ngoại trừ Giải Thiên Hà.

Hắc Long Võ Mạch của Diệp Chân chỉ giải phong sáu thành mà ở trong biển sâu đã lợi hại như vậy, Giải Thiên Hà có được một nửa khác hắc long truyền thừa, đồng thời chìm đắm tìm hiểu hai ba trăm năm, đến cùng lợi hại cỡ nào?

Nếu có lựa chọn, Diệp Chân tuyệt đối sẽ không nguyện ý đối chiến dưới nước với Giải Thiên Hà.

Nói đi thì phải nói lại, đối đầu với người khác thì Diệp Chân tuyệt đối nguyện ý đối chiến ở trong biển sâu.

Sau khi dễ dàng xử lý Phong Dực Long Vương, Diệp Chân vẫn luôn chờ mong có thể gặp phải mấy võ giả đuổi giết hắn, giống như Thanh Sam Long Vương, còn có Diêm Vô Lạc mà Diệp Chân cực kỳ muốn giết.

Trên đất bằng, Diệp Chân muốn giải quyết hết những người này là chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng nếu ở trong biển sâu, Diệp Chân cảm thấy chính diện đối kháng với những người này cũng không có vấn đề gì.

Đáng tiếc, trời không theo ý người.

Chủ yếu là hẻm núi dưới đáy biển này quá rộng lớn, nửa canh giờ trước khi kỳ hạn ba ngày sắp tới, Diệp Chân rốt cục từ bỏ.

Hắc long Thủy linh lực hơi lóe lên, Diệp Chân giống như một ngư lôi thẳng tắp từ trong biển sâu phóng lên tận trời, bơi về phương hướng Thủy Lệ Đảo.

Khi thân hình Diệp Chân lại gần mặt biển, khi cách mặt biển còn khoảng trăm dặm, lông mày Diệp Chân đột nhiên khẽ động.

Phía trước mấy chục dặm, bảy võ giả giống như bảy con nhộng đang bồng bềnh ở trong nước biển, toàn bộ thu liễm mọi lực lượng ba động, nhịp tim, linh lực ba động, quanh người còn bao phủ một tầng nước biển giống như thực chất.

Nếu không phải thần niệm của Diệp Chân có thể bám vào Thủy linh lực, trong mỗi một giọt nước biển, thần niệm có thể trực tiếp xuyên qua thân hình bọn hắn ẩn giấu dưới nước biển thì thật không dễ dàng phát hiện những người này.

Nhìn thấy bảy võ giả ẩn tàng giống như người chết, khóe miệng Diệp Chân hiện lên một tia cười lạnh.

Kỳ hạn ba ngày sắp kết thúc, đồng thời, thu thập linh dược dưới đáy biển lần này cũng sắp đến thời khắc nguy hiểm nhất, máu tanh nhất.

So với chịu nguy hiểm tính mạng hao tâm tổn trí phí sức thu thập từng cây linh dược dưới đáy biển, nào có nhanh bằng trực tiếp cướp thành quả của người khác?

Tốc độ của Diệp Chân cực nhanh, trong chớp mắt đã tới vùng biển này.

Cơ hồ là đồng thời, bảy võ giả đã sớm từ ba động của nước biển biết có người đến, cùng nhao nhao lộ ra nhe răng cười, từ ẩn tàng trong nước biển phá xuất, đánh úp về phía Diệp Chân.

- Muốn mạng sống thì cút ngay cho ta!

Một âm thanh ẩn chứa lực lượng thần hồn đột ngột lấy Diệp Chân làm trung tâm tản ra.

Đáng tiếc là tiền tài động nhân tâm. Bảy võ giả cản đường ăn cướp không có chút ý tứ nhượng bộ nào, quang hoa linh lực bàng bạc bắt đầu nhanh chóng thoáng hiện.

Sát khí từ khóe mắt Diệp Chân chợt lóe lên.

Cũng không thấy Diệp Chân làm động tác gì, ánh mắt khẽ quét qua thân thể bảy người này, những nơi ánh mắt đi qua, trên người bảy võ giả này cùng lúc xuất hiện năm đến mười đường linh tác màu đen khác nhau.

Theo năm ngón tay Diệp Chân hơi xiết chặt, linh tác màu đen bao trùm xung quanh những người này đột ngột siết chặt!

Xuy xuy xuy, thanh âm thi thể bị chia cắt không dứt bên tai, máu tươi lập tức nhuộm đỏ toàn bộ mặt biển.

Võ giả một đợt ăn cướp võ lâm đồng đạo, dẫn đầu là một vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng. Sáu người khác, tu vi đều từ Khai Phủ cảnh tứ đến lục trọng.

Trận này, dưới mai phục tập kích thu thập Khai Phủ cảnh bát trọng cũng đủ.

Thế nhưng, đối với Diệp Chân chỉ là vấn đề của một ánh mắt.

Tên võ giả Khai Phủ cảnh thất trọng dẫn đầu tu vi thâm hậu nhất. Chống đỡ dưới Hắc Long Giảo của Diệp Chân lâu nhất, nhưng hắn cũng là người đầu tiên phát hiện thân phận của Diệp Chân.

Ngay khi phát hiện thì cả âm thanh cũng run rẩy lên.

- Trấn Hải Đại Thánh, tha mạng!

- Đại thánh tha mạng. Tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn Tiếng nói chưa dứt, nhục thân của tên vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng này đã chia năm xẻ bảy dưới Hắc Long Giảo siết chặt.

Ngay khi nhục thân vỡ vụn, Diệp Chân đột ngột xuất hiện bên người của hắn, giữa ngón tay quang hoa lóe lên, tiên thiên thần hồn của tên vương giả Khai Phủ cảnh vừa chạy ra đã bị Diệp Chân phong cấm.

Lúc này, trong lòng bàn tay Diệp Chân. Sáu đám tiên thiên hồn quang tiên thiên thần hồn sung doanh dày đặc, cũng bị Diệp Chân gắt gao phong chặt, bao gồm sáu trữ vật giới chỉ còn lại.

Sau khi thu sạch những thứ này, Diệp Chân lại ngửa đầu hướng về phía bóng người lờ mờ phía trên khóe miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng lóe ra hàn quang.

Trong nháy mắt tiếp theo, một đám võ giả mai phục ở chỗ biển cạn giống như hoàng tước, lập tan tác như chim muông, ngay cả đầu cũng không dám quay lại!

Nói đùa, trong tích tắc miểu sát bảy võ giả Khai Phủ cảnh trung kỳ, cho dù toàn bộ bọn hắn đi tới cũng không đủ người ta giết, huống chi, bọn hắn cũng là chủng loại tốp năm tốp ba từng người tự chiến!

Phốc!

Xông ra khỏi mặt biển, Diệp Chân có chút tham lam hít một hơi mang theo vị mặn của không khí mới mẻ.

Mặc dù Diệp Chân ở đáy biển có thể dựa vào nội tức sinh tồn thời gian rất lâu, nhưng vẫn không phải sinh vật sống dưới nước cho nên vẫn ưa thích lục địa.

So với lúc đến, lúc quay lại Thủy Lệ Đảo, Diệp Chân dễ dàng hơn nhiều.

Lúc đến Diệp Chân là từng bước sinh tử, kém một chút trước khi xuống biển bị vây đánh chặn giết, nhưng lúc trở về, Diệp Chân lại tỏa ra sát khí bốn phía.

Rất nhiều võ giả tránh cũng không kịp, về phần người dám truy sát Diệp Chân, thật đúng là không thấy được.

Thật ra Diệp Chân vẫn còn muốn nhìn thử một chút, trước khi bước vào Thủy Lệ Đảo chém giết bọn hắn cũng không tính vi phạm lệnh cấm!

- Ha ha, Tứ đệ, ngươi quả nhiên hoàn chỉnh trở về, không có thiếu bộ phận nào, tốt, tốt, tốt!

Xa xa nhìn thấy thân ảnh của Diệp Chân, tiếng cười của Phá Hải Đại Thánh vang lên.

Tiếng cười kia chấn động đến đám mây trên bầu trời tẫn tán, cũng chấn động đến sắc mặt hai người Giải Thiên Hà, Âu Đột vô cùng khó coi.

Diệp Chân hoàn chỉnh không thiếu sót trở về, vậy đại biểu hai nhà bọn họ săn giết thất bại.

Sắc mặt Dương Bôn cũng không tốt hơn chút nào, theo ý nghĩ của hắn, Diệp Chân táng thân ở đáy biển vĩnh viễn không nên quay lại đó mới là tốt nhất.

Diệp Chân trở về tương đối trễ, đã là hạn chót của kỳ hạn ba ngày.

Nhưng ngoại trừ Diệp Chân ra thì tám cao thủ của hai nhà lúc trước liên thủ truy sát Diệp Chân lại là một người cũng chưa trở lại.

Trận thế này làm cho trong lòng hai người Giải Thiên Hà và Âu Đột thầm kêu không ổn.

Đội hình truy sát xa hoa như vậy, không thể nào xong đời được?

Nhất là Âu Đột, lông mày càng nhíu chặt cùng một chỗ, một chi đội ngũ thu thập linh dược của Âu gia bọn hắn đã trở về, không có người vẫn lạc, chỉ là hai người thụ thương mà thôi.

Thế nhưng võ giả thu thập linh dược Diêm gia không ngờ lại một người cũng không trở về. Hoàng Miện cũng không thấy tăm hơi, cái này khiến hắn có một loại dự cảm vô cùng không tốt!

Đột nhiên, bỗng nhiên Giải Thiên Hà đứng lên, nhìn lên đạo lục sắc lưu quang trong bầu trời, một mặt nhẹ nhõm.

- Trở về!

- Thuộc hạ tham kiến minh chủ!

Bộ dáng của Thanh Sam Long Vương có chút chật vật:

- Thuộc hạ không công mà lui. Còn xin minh chủ trách phạt.

- Người trở về là tốt!

Giải Thiên Hà an ủi một câu, thuận miệng hỏi.

- Biên Bí thì sao?

- Hồi minh chủ, sau khi Biên Bí vào biển một ngày đã tách ra khỏi thuộc hạ truy tìm.

Nói rồi, Thanh Sam Long Vương tức giận nhìn thoáng qua Diệp Chân ở bên cạnh cười tủm tỉm, nói.

- Từ đó lại không có tin tức, nhưng hẳn là rất nhanh sẽ trở về thôi!

- Vậy là tốt rồi!

Đối với thực lực của thuộc hạ mình, Giải Thiên Hà vẫn rất có lòng tin!

Nhưng lúc này thanh âm của Diệp Chân lại không đúng lúc vang lên.

- Sợ là Giải minh chủ không đợi được Phong Dực Long Vương!

- Ừm?

Ánh mắt Giải Thiên Hà đột ngột như lưỡi dao nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân.

- Trấn hải, ngươi có ý tứ gì?

- Không có ý gì, có một món bảo bối ta không rõ cách dùng. Muốn hướng thỉnh giáo Giải minh chủ một chút!

Diệp Chân cười tủm tỉm nói.

- Úc?

Giải Thiên Hà lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Chân, mặt mũi tràn đầy sát khí, hận không thể hiện tại xuất thủ thu thập Diệp Chân.

Thế nhưng Thủy Lệ Đan Vương ở bên, không dám phá hư quy củ, mà Phá Hải Đại Thánh cũng vô tình hay cố ý đứng nghiêng ở trước người Diệp Chân, tư thế kia rất rõ ràng.

- Bảo bối này vừa đạt được không lâu, còn không biết nó tên gọi là gì, cách dùng cũng không rõ lắm, còn xin Giải minh chủ chỉ giáo!

Nói xong, một đoàn thanh sắc lưu quang đột ngột xuất hiện tại lòng bàn tay Diệp Chân, trong ánh sáng màu xanh, hai cánh chim sinh động như thật đang ở nơi đó tỏa ra ánh sáng lung linh, cực kỳ hấp dẫn anh mắt.

Ngay khi nhìn thấy, con mắt Giải Thiên Hà liền trừng lớn.

- Thiên Ưng Phá Phong Dực, cực phẩm Linh khí Thiên Ưng Phá Phong Dực của Biên Bí làm sao ở trên tay ngươi?

Câu nói này, cơ hồ Giải Thiên Hà là hét ra, tròng mắt của Giải Thiên Hà cũng ở trong nháy mắt này trở nên dày đặc đầy tơ máu, khí tức quanh người đột ngột biến thành vô cùng bạo ngược.

Thần sắc Phá Hải Đại Thánh đầy vui mừng, bất động thanh sắc tiến lên trước một bước, che Diệp Chân lại.

Diệp Chân lại lần nữa cười khẽ.

- Câu nói này của Giải minh chủ thật kỳ quái, Biên Long Vương muốn giết ta, ta cũng không thể đưa cổ ra cho hắn giết?

- Bị trói bất đắc dĩ, ta chỉ có thể phản kích, bỏ ra đại giới mới giết chết được Phong Dực Long Vương giải trừ nguy cơ! Nhưng tịch thu được cực phẩm Linh khí này cũng coi như bồi thường hao tổn cho ta!

- Đáng tiếc, suy nghĩ một đường vẫn không có cách nào tìm hiểu được cách dùng, nếu không phải Giải minh chủ mới mở miệng thì ta cũng không biết tên của nó là Thiên Ưng Phá Phong Dực, hắc, chỉ bằng cái tên này cũng biết là bảo bối tốt!

- Về cách dùng bảo bối này, hay là Giải minh chủ cũng chỉ giáo một hai đi.

Diệp Chân ngoài miệng đang cười, ánh mắt lại vô cùng sâm nhiên, nếu xung đột với Long Minh đã không thể tránh né vậy Diệp Chân sẽ phải bắt đầu toàn phương vị đả kích Long Minh, miễn cho có ít người lung tung đứng đội!

- Tên nhãi ranh.

Bỗng nhiên Giải Thiên Hà tiến lên trước một bước, phát ra một tiếng nộ hống kinh thiên!

Trong tiếng rống giận dữ, các loại chén trà, đồ uống rượu, cái bàn kiểu dáng tinh mỹ của đám người gần đó, nhao nhao trong một tiếng này rống giận dữ này hóa thành bột phấn.

Thủy Lệ Đan Vương bất động thanh sắc quơ quơ ống tay áo, không mang theo một tia yên hỏa khí tức, chặn đứng sóng âm vô hình phương viên mười mét, bằng không, Thưởng Đan Lâu có thể giữ được hay không cũng khó nói.

- Giải minh chủ, xem ra là ngươi ghét bỏ bát trà ly rượu nơi này của lão phu không đủ tinh xảo, như thế không kịp chờ đợi đã muốn lão phu đổi một bộ hoàn toàn mới!

Thủy Lệ Đan Vương giống như nhắc đến việc nhà, trong chớp mắt đã làm cho Giải Thiên Hà từ trong cực kỳ phẫn nộ giật mình tỉnh lại, lúc này mới nhớ tới hắn hiện tại đang ở phương nào, lập tức một mặt xấu hổ!

- Ha ha, ta còn tưởng rằng Giải minh chủ muốn cho một lần nữa xây một tòa Thưởng Đan Lâu cho Bành Đan Vương đây!

Phá Hải Đại Thánh hợp thời bổ một đao.

- Bành Đan Vương nói đùa, chẳng qua là bản tọa cảm thấy mới mùi máu tanh trên người tên nhãi ranh lây dính những này chén trà, mấy ngày nữa, ta sẽ gom góp một vạn bộ toàn bộ đồ uống trà, sái cụ kiểu dáng tinh mỹ của Chân Huyền đại lục đưa tới bồi tội với Đan Vương!

Giải Thiên Hà một mặt xấu hổ!

Ngay lúc đó, ánh mắt Diệp Chân lại chuyển hướng Âu Đột đang lộ vẻ mặt khiếp sợ.

Khi thấy Diệp Chân nhìn qua, trong lòng hắn lộp bộp một tiếng!Tạo Hóa Chi Vương

-