← Quay lại trang sách

Chương 1062 Mấu Chốt Giành Chiến Thắng

Sở dĩ đám người tham gia cạnh tranh có xúc động ân cần thăm hỏi nữ nhân cả nhà Thủy Lệ Đan Vương, thật ra nguyên nhân cũng không ở bản thân Thủy Lệ Đan Vương.

Thủy Lệ Đan Vương là người yêu đan, cảm thấy lấy vin Linh Tinh tăng giá sẽ giày xéo Đại Tàng Khai Phủ đan đã thất truyền.

Bản thân cái này là rất chân thành, ai cũng tin tưởng.

Nhưng vấn đề xuất phát từ loại phương thức ngầm đấu này.

So với đấu giá, ra giá bao nhiêu, có thể đấu giá được hay không, người đấu giá vẫn có mấy phần nắm chắc, trên cơ bản tốn hao bao nhiêu, trong lòng vẫn có nắm chắc.

Nhưng ngầm đấu thì không giống.

Nhất là đối với người đấu giá nhất định phải có được kia.

Quan trọng hơn là, lúc trước Sinh đan tăng thiên phú huyết mạch vỗ ra giá trên trời hai trăm mười vạn Tinh Linh thượng phẩm, Đại Tàng Khai Phủ đan càng thêm trân quý sẽ ra giá tiền bao nhiêu mới có thể thắng được?

Mà cạnh tranh Đại Tàng Khai Phủ đan không quy định giá, chỉ cần có giá trị, cái gì đều có thể.

Như vậy, ngươi ra giá hai trăm vạn Tinh Linh thượng phẩm, mà đối thủ của ngươi lại ra giá một trăm bốn mươi vạn Tinh Linh thượng phẩm cộng thêm một phần đan phương hiếm thấy?

Hoặc là một gốc linh dược hiếm có?

Ngươi nói Thủy Lệ Đan Vương sẽ chọn cái nào?

Sở dĩ đám người tức giận là bởi vì ngầm đấu căn bản không bị mình khống chế, sau khi giống như cái động không đáy đưa ra giá còn phải chờ vận khí.

Nói thật, ngầm đấu, chỉ sợ là loại phương thức cạnh tranh tất cả võ giả không thích nhất.

Nhưng lại là một loại phương thức cạnh tranh đấu giá sư thích nhất, loại phương thức này, có thể ép ra giá trị lớn nhất của người đấu giá, có thể cho hắn ung dung chọn lựa kẻ ra giá cao nhất.

Nhưng phòng đấu giá bình thường trên cơ bản không dám làm ngầm đấu, nếu ngươi dám làm mấy lần ngầm đấu thì đợi đến đóng cửa đi.

Thế nhưng Thủy Lệ Đan Vương không giống, cho dù hắn toàn bộ đều ngầm đấu thì người tới vẫn sẽ nhiều vô số kể.

Nhưng nói trở lại, ngầm đấu này là một loại phương thức cạnh tranh văn nhã nhất.

Đương nhiên. Ở đây, võ giả có tư cách cạnh tranh nhiều như vậy, Thủy Lệ Đan Vương lại không quan tâm, có bản lĩnh ngươi đừng đến.

- Tiếp theo, ngầm đấu lần này bắt đầu! Mời các vị võ lâm đồng đạo đưa ra giá của mình. Một khắc đồng hồ sau sẽ cùng nhau nộp lên, sau đó sẽ do lão phu công bố kết quả cạnh tranh!

Sau khi thanh âm của Thủy Lệ Đan Vương vang lên, lông mày đám võ giả cố ý và có tư cách cạnh tranh Đại Tàng Khai Phủ đan này, bao gồm cả Diệp Chân lập tức khóa chặt.

- Ra giá bao nhiêu là đủ?

- Hai trăm vạn Tinh Linh thượng phẩm, hay là hai trăm ba mươi vạn, thậm chí hai trăm sáu mươi vạn Tinh Linh thượng phẩm?

Diệp Chân ngẫm nghĩ một hồi lâu, nhưng vẫn như cũ không quyết định được, bởi vì cho dù là viết thành ba trăm vạn Tinh Linh thượng phẩm, cũng chưa chắc đấu giá được Đại Tàng Khai Phủ đan này.

- Tam ca, ngươi có ý kiến gì không?

Diệp Chân nhìn về phía Phá Hải Đại Thánh.

Phá Hải Đại Thánh chậm rãi lắc đầu.

- Bản thân loại phương thức ngầm đấu này là không đáy, nhưng loại phương thức ngầm đấu này cũng không phải không có dấu vết để tìm kiếm!

- Có một thứ rất mấu chốt!

Phá Hải Đại Thánh vươn một đầu ngón tay.

- Mời tam ca chỉ điểm!

Diệp Chân rất thức thời nói.

- Tiêu chuẩn chiến thắng ngầm đấu!

Phá Hải Đại Thánh nói.

Lông mày Diệp Chân nhíu lại.

- Tiêu chuẩn chiến thắng ngầm đấu? Đây không phải xuất ra cái giá cao nhất sao?

Lời nói một nửa, lời nói của Diệp Chân đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên có chút hưng phấn nhìn về phía Phá Hải Đại Thánh.

- Ta hiểu được, ý của tam ca là, tiêu chuẩn chiến thắng ngầm đấu thật ra không phải cố định!

- Tiêu chuẩn chiến thắng ngầm đấu lần này là ý muốn của Thủy Lệ Đan Vương.

- Nói một cách khác, tiêu chuẩn Thủy Lệ Đan Vương phán đoán giá trị, chính là tiêu chuẩn chiến thắng ngầm đấu!

- Mà tiêu chuẩn của một người phán đoán giá trị của thứ gì đó thường có quan hệ với sở thích của người đó! Tựa như đối với người không thích. Sơn hào hải vị có ngon đến đâu cũng không bằng một bát cháo gạo thơm ngọt nóng hổi!

- Ý của tam ca là nói ta đánh vào sở thích của Thủy Lệ Đan Vương?

Diệp Chân nói liên tiếp, Phá Hải Đại Thánh mới đầu nghe thần sắc bình thường, sau đó Phá Hải Đại Thánh cũng có chút kinh ngạc ngồi ngay ngắn. Nhìn Diệp Chân, một mặt kinh dị.

Phá Hải Đại Thánh không ngờ, hắn chỉ nhắc nhở một chút mà Diệp Chân thoáng cái đã nghĩ đến nhiều như vậy, còn có thể nghĩ thấu!

Cái này thật sự là…

Mà sở dĩ Phá Hải Đại Thánh hắn biết chuyện này là bởi vì trong vòng ba trăm năm, hắn ít nhất tham gia hoặc nghe đại ca, nhị ca nói qua không dưới bảy lần Thủy Lệ

Đan Vương cử hành ngầm đấu, còn có kết quả ngầm đấu nên mới tìm được một điểm mấu chốt như thế.

Không ngờ Diệp Chân lại lập tức hiểu thấu....

Cái này khiến Phá Hải Đại Thánh có chút buồn bực, so với võ giả đường đường chính chính xuất thân nhân loại, võ giả yêu tộc bọn hắn trên một số phương diện vẫn còn có chút khiếm khuyết.

- Đương nhiên, đối với Thủy Lệ Đan Vương thì ngươi cảm thấy là hai trăm vạn Tinh Linh thượng phẩm giá trị cao hơn? Hay là một đan phương hi hữu có giá trị cao hơn?

- Đan si, đó cũng không phải là gọi không!

Phá Hải Đại Thánh khẳng định ý nghĩ của Diệp Chân.

- Ừm, tam ca nói không sai, mà ta cảm thấy, Thủy Lệ Đan Vương biến cạnh tranh đại bảo áp trục thành ngầm đấu, có lẽ là đã không có cảm giác đối với Linh Tinh.

Linh Tinh đối Thủy Lệ Đan Vương đã biến thành một con số, cho nên mới có thể ngầm đấu!

Thủy Lệ Đan Vương chân chính muốn có thể chính là những thiên tài dị bảo hiếm thấy trên đời.

Nói đến đây, Diệp Chân hối hận.

- Đáng tiếc, Huyền Minh bảo thụ ta đã giao dịch thành công với Thủy Lệ Đan Vương, bằng không, chỉ dựa vào Huyền Minh bảo thụ ta đã chắc chắn có thể trong ngầm đấu đập tới Đại Tàng Khai Phủ đan này.

- Đúng vậy, suy nghĩ lại một chút cái khác! Nhớ kỹ, theo như lời ngươi nói, Linh Tinh một viên cũng đừng thả, quan trọng là vật kia phải hi hữu, hơn nữa còn phải có liên quan đến đan dược!

Phá Hải Đại Thánh nói.

Nghe vậy, Diệp Chân nặng nề gật đầu, suy nghĩ.

Không chỉ Diệp Chân, phàm là võ giả cố ý cạnh tranh Đại Tàng Khai Phủ đan này đều là một mặt như bị táo bón, khó chịu.

Phải viết giá bao nhiêu mới đủ?

Đương nhiên, những võ giả phiền não đều là võ giả không hiểu thấu tâm tư của Thủy Lệ Đan Vương, còn riêng bọn người Âu Đột, Dương Bôn, Giải Thiên Hà đều đang nhíu mày lại, suy nghĩ đến cùng dùng vật phẩm gì giao dịch là thích hợp nhất.

Bọn hắn những lão già thành tinh này, Diệp Chân có thể nhìn thấu thì bọn hắn cũng nhìn thấu.

Nhưng vấn đề là nhìn thấu thì nhìn thấu, ngươi có thể lấy ra vật liệu phù hợp với sở thích của Thủy Lệ Đan Vương hay không.

Vẫn là câu nói kia, vật liệu không thích thì cho dù có trân quý, cũng sẽ không được Thủy Lệ Đan Vương chọn.

Thậm chí Diệp Chân đang nghĩ, nếu có người thật đưa lên một đan phương hiếm thấy, như vậy cho dù một người khác ra giá là một món hạ phẩm Hồn khí sợ cũng không cách nào thắng được trong ngầm đấu này!

Một khắc đồng hồ thời gian rất nhanh, nhất là còn phải vắt óc suy nghĩa, quả thực trôi qua như bay.

- Chư vị, trong mười hơi viết giá muốn đấu vào ngọc phù rồi đưa đến trước mặt, lão phu sẽ thu lấy, trong mười hơi, nếu còn chưa đưa lên ngọc phù thì lão phu sẽ xem hắn chủ động từ bỏ cạnh tranh!

Thanh âm Thủy Lệ Đan Vương đột ngột vang lên.

Rất nhanh, phần lớn người đều đưa ngọc phù đến trước người, chỉ thấy năm ngón tay của Thủy Lệ Đan Vương khẽ nhếch, từng đạo ngọc phù giống như chảy tràn đã rơi vào lòng bàn tay của lão.

Nhưng thẳng đến lúc này, Diệp Chân còn chưa đưa ra ngọc phù của mình.

Thấy bộ dáng này của Diệp Chân, Lãnh Cang một mực không có cơ hội trút cơn giận ngồi không yên, muốn nhân cơ hội chế nhạo Diệp Chân, chí ít trước thu chút lợi tức bị Diệp Chân đánh mặt cũng tốt.

- Không ngờ, không ngờ Trấn Hải Đại Thánh lại giống như nữ nhân không quả quyết!

Đến bây giờ còn chưa viết ra giá, Trấn Hải Đại Thánh không có lòng tin đối với mình hay trả giá không được?

Lãnh Cang đột nhiên hướng về phía Diệp Chân cười nhạo.

- Ta dù là nữ nhân không quả quyết thì dù sao cũng tốt hơn gia môn khắp nơi làm con rùa đen rút đầu nhiều?

Nói rồi, Diệp Chân bấm tay gảy nhẹ, đem một viên ngọc phù bắn ra hư không, đồng thời hướng về phía Lãnh Cang đang khoa tay.

- Diệp mỗ cảm thấy nếu Lãnh thiếu cung chủ mặc cái cung trang này, cầm thêm cái quạt, ngay cả son phấn đều không cần bôi là có thể đi một ít lầu các mời chào khách nhân!

Đối với địch nhân, cho tới bây giờ Diệp Chân đều không cho hắn sắc mặt tốt!

Chỉ một câu đã làm cho cả sảnh đường Thưởng Đan Lâu cười vang.

Sắc mặt Lãnh Cang lập tức trở nên vô cùng tái nhợt.

- Ngươi…

Đang lúc Lãnh Cang bỗng nhiên đứng lên đang muốn phát tác thì ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của Trần Bì làm cho hắn giật mình.

Sau khi bỗng nhiên đứng lên Lãnh Cang có chút bất đắc dĩ chậm chạp ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Chân, nói từng chữ.

- Trấn Hải, ngươi đừng rơi vào trong tay ta, bằng không, ta nhất định đưa ngươi đi thanh lâu làm bán cái mông nhỏ!

Nghe vậy, Diệp Chân lại vỗ tay cười ha hả.

- Rất tốt, không ngờ Lãnh thiếu cung chủ lại cho ta một đề nghị rất tốt, tương lai, đề nghị này ta nhất định sẽ cho ngươi thử một chút!

Cũng vào lúc này, người cuối cùng, tức là Âu Đột rốt cục gảy nhẹ ngọc phù ra giá trước mặt ra ngoài.

- Ha ha, Âu huynh, nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của ngươi, nhất định phải có được Đại Tàng Khai Phủ đan này hay sao?

Thấy thế, Giải Thiên Hà khẽ nở nụ cười.

- Ha ha, chưa nói tới! Nhưng mặc dù chúng ta không giống như Long Minh lâu dài ở trên biển kiếm ăn, nhưng cũng có một chút bảo bối hiếm có đưa lên.

- Chỉ cần Giải minh chủ không có xuất huyết nhiều, có lẽ vẫn có mấy phần nắm chắc!

Âu Đột nói lời này hết sức xảo diệu, nghe vậy Giải Thiên Hà cũng cười khẽ.

- Nào có, nếu bàn về bảo bối, chúng ta vô luận như thế nào cũng kém Vạn Tinh Lâu!

Nghe như hai người này nắm chắc thắng lợi trong tay, để rất nhiều người đấu giá có chút khó coi.

- Sao lại thế, trên đời này nơi có nhiều bảo bối nhất, sợ sẽ là ngoại vực Tử

Hải! Một hồi nếu Đại Tàng Khai Phủ đan bị Giải minh chủ vỗ trúng, ta nghĩ, vô luận từ phương diện nào Giải huynh đều sẽ vui lòng ngồi xuống nói chuyện với lão phu!

Vừa nói, Âu Đột vừa có thâm ý khác nhìn chằm chằm Diệp Chân.

Ý kia, xem ở trong mắt người hữu tâm không thể hiểu rõ hơn được nữa, cũng thấy bọn người đối đầu với Diệp Chân như là Dương Bôn, Lãnh Cang cười lạnh.

Âm thầm chờ mong ngày Diệp Chân gặp xui xẻo!

- Đương nhiên, vui lòng đã đến!

Thời khắc ứng thanh, Giải Thiên Hà cũng có thâm khác ý nhìn chằm chằm Diệp Chân, lần này, ý tứ nhiều hơn.

Trong mắt của bọn người Dương Bôn, Lãnh Cang, Diêm Vô Lạc tràn đầy chờ mong.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hô hấp của tất cả mọi người trong Thưởng Đan Lâu đều cùng lúc ngừng lại.

Chỉ thấy trên đài đấu giá, sau khi Thủy Lệ Đan Vương nhận được hai mươi sáu ngọc giản đấu giá, sau đó theo thứ tự cầm lấy, xem xét đánh giá.

Tạo Hóa Chi Vương -