Chương 1063 Chờ Không Nổi
Hai mươi sáu phần giá đáy, Thủy Lệ Đan Vương phải bỏ ra đúng mười lăm phút để xem hết. Có chút giá đáy mà sau khi xem xong hắn còn phải nhắm mắt suy nghĩ một phen.
Ngay sau đó, Thủy Lệ Đan Vương vươn tay lấy một viên ngọc phù rồi bắt đầu quan sát một cách tỉ mỉ.
Thấy vậy, rất nhiều trái tim của võ giả bỗng nhiên co rụt lại, trong đầu mọi người đồng thời hiện lên một ý niệm, kết quả cuối cùng sắp xuất hiện rồi.
Cùng lúc đó, Lãnh Cang ngồi ở trên lầu thứ tư Thưởng Đan Lâu cách Diệp Chân không xa, thần sắc của hắn đột nhiên trở nên vô cùng khẩn trương, tiếp đó lại biến thành vô cùng hưng phấn và chờ mong. Đôi mắt hắn nhìn chăm chú vào viên ngọc phù mà Thủy Lệ Đan Vương cầm trên tay.
Ngọc phù giá mà mỗi người đưa ra dù nhiều dù ít đều sẽ có kiểu dáng khác nhau.
Lãnh Cang nhìn thấy rất rõ ràng, ngọc phù mà Thủy Lệ Đan Vương đang cầm chính là đặc sản ngọc phù được luyện chế từ thủy ngọc của Huyền Thủy Cung bọn hắn, cũng chính là ngọc phù của Lãnh Cang hắn.
- Tuyên bố đi, mau tuyên bố!
Nhìn thấy Thủy Lệ Đan Vương cầm ngọc phù giá đáy của mình, Lãnh Cang nóng vội thúc giục, gần như sắp hô to.
Những võ giả khác đặc biệt là các võ giả tham gia đấu giá lại lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Ngay cả Diệp Chân cũng có chút kỳ quái, hắn nhìn hành động của Thủy Lệ Đan Vương rồi lại nhìn về phía Lãnh Cang đang hưng phấn cực kỳ, chẳng lẽ Đại Tàng Khai Phủ đan thật sự sẽ bị Lãnh Cang cướp đi?
Rốt cuộc thì gia hỏa này đã lấy ra loại giá đáy nào mà lại có thể nhẹ nhõm đánh bại Diệp Chân và nhóm người Âu Đột, Giải Thiên Hà, Dương Bôn?
Đinh!
Nhưng vào lúc này, một tiếng vang nhỏ đã đánh thức tất cả mọi người, ai nấy đều nhanh chóng lấy lại tinh thần, đồng thời tiếng vang này cũng khiến cho giấc mộng của Lãnh Cang vỡ nát!
Viên ngọc phù giá đáy màu lam mà Thủy Lệ Đan Vương cầm trước đó, cũng chính là viên ngọc phù cho giá của Lãnh Cang đã bị quăng vào trong một cái giỏ trúc tinh xảo đặt ở đáy bàn.
Giỏ trúc kia được chế tạo rất tinh xảo, nhưng nó lại được dùng để chứa đựng các loại mảnh vỡ ngọc phù, phế khí vật, đặc thù đóng gói trong lúc diễn ra đấu giá, tựa như một cái thùng rác.
Nói một cách khác, cái giá mà Lãnh Cang ký thác kỳ vọng đã trở thành cái thứ nhất bị vứt đi.
Tất cả võ giả cạnh tranh thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lãnh Cang thì trái lại, lúc này khuôn mặt tuấn tú của hắn lúc xanh lúc đỏ, vô cùng khó coi.
Vừa rồi hắn còn nghĩ ngầm đấu thầu trúng rồi, không ngờ lại là cái đầu tiên bị vứt bỏ.
Cái vả mặt này thật là….
Đương nhiên, Thủy Lệ Đan Vương hẳn là không hề có ý định vả mặt ai cả, hắn chỉ là lựa chọn bài trừ như bình thường mà thôi. Nhưng Lãnh Cang lại vạn phần khẩn trương và chờ mong, thậm chí còn kích động đứng dậy, như vậy đã biến thành Lãnh Cang tự đưa mặt lên cho người ta vả.
Tự chuốc nhục nhã!
Trong tích tắc, Lãnh Cang có loại cảm giác như mình bị người ta chơi, thậm chí hắn còn sinh ra xúc động phất tay áo rời khỏi nơi này.
Cùng lúc đó, Diệp Chân, Giải Thiên Hà, Dương Bôn thậm chí Hắc Thiên đều cười khẽ.
Lãnh Cang xấu hổ muốn chết!
Trong nháy mắt tiếp theo, Thủy Lệ Đan Vương đột ngột tăng tốc chọn lựa bài trừ giá đáy, âm thanh đinh đinh đinh giòn vang bên tai không dứt, một viên tiếp theo một viên ngọc phù giá đáy bị Thủy Lệ Đan Vương ném đến giỏ trúc dưới đáy bàn.
Nhìn thấy ngọc phù giá đáy của mình bị vứt bỏ, trên mặt rất nhiều người đều toát ra một tia thất vọng, hiển nhiên, giá đáy của bọn hắn không có bị Thủy Lệ Đan
Vương chọn trúng.
Vòng thứ nhất, Thủy Lệ Đan Vương đã vứt bỏ mười ba viên ngọc phù. Sau một hồi châm chước thì hắn lại vứt thêm ba cái nữa, lúc này trên đài đấu giá chỉ còn lại ba ngọc phù.
Phía trên tầng thứ tư Thưởng Đan Lâu, Giải Thiên Hà và Âu Đột đưa mắt nhìn nhau rồi đột nhiên nở nụ cười.
- Giải minh chủ, ước định lúc trước của chúng ta hẳn là còn hữu hiệu chứ?
Âu Đột đột nhiên nở nụ cười.
- Hữu hiệu, nếu cuối cùng lão phu đạt được Đại Tàng Khai Phủ đan này, như vậy lão phu cũng không ngại trò chuyện một hồi với Âu huynh!
Giải Thiên Hà đáp.
- Như thế rất tốt!
- Âu huynh, ba viên ngọc phù trên đài, ngươi ta mỗi người một viên, như vậy thì viên thứ ba chính là của ai? Ba phần ngọc phù này cũng chưa chắc sẽ rơi vào trong tay hai chúng ta?
Giải Thiên Hà đột nhiên hỏi.
Không chỉ Giải Thiên Hà mà ngay cả các võ giả khác trong Thưởng Đan Lâu cũng rất hiếu kỳ, chủ nhân của quả ngọc phù thứ ba chính là ai?
Ở đây đều là người thông minh, ánh mắt mọi người quét qua hơn hai mươi người võ giả có tư cách đấu giá, sau đó lập tức cho ra kết quả.
Diệp Chân!
Trấn Hải Đại Thánh Diệp Chân!
Trong tất cả các võ giả có tư cách đấu giá, ngoại trừ Giải Thiên Hà và Âu Đột thì cũng chỉ còn lại Diệp Chân là lộ ra vẻ mặt mong đợi nhìn chằm chằm ba viên ngọc phù kia.
Hiển nhiên, một trong ba ngọc phù đó có một cái là thuộc về Diệp Chân.
- Thật không ngờ Trấn Hải Đại Thánh không chỉ có thân gia phong phú mà ngay cả cất chứa cũng không kém cạnh, có thể khiến cho Bành Đan Vương động tâm không thôi.
Giải Thiên Hà nhìn về phía Diệp Chân rồi cười nói.
Đừng nhìn Giải Thiên Hà và Diệp Chân đã sớm trong tình trạng như nước với lửa, trong mắt những người có bụng dạ cực sâu như bọn hắn, lửa giận đảo mắt một cái là qua, có chuyện gì thì cũng sẽ tính toán ở trong lòng.
Đối với bọn hắn mà nói, nở nụ cười đâm đao tuyệt đối không phải việc khó gì.
- Chưa nói tới phong phú, nhưng nếu so với Vạn Tinh Lâu và Long Minh các ngươi thì Thiên Dực Đảo chúng ta đúng là cất giữ không ít.
Diệp Chân nói câu này khiến cho Phá Hải Đại Thánh phải âm thầm giơ ngón tay cái lên.
Theo như suy nghĩ của Phá Hải Đại Thánh, Diệp Chân có thể nói như thế chính là thật sự đã coi mình là thành viên của Thiên Dực Tứ Thánh.
Đây cũng là chuyện mà ba huynh đệ bọn hắn muốn nhìn thấy nhất.
- Ha ha!
Giải Thiên Hà cười gượng hai tiếng, sắc mặt có chút cứng đờ.
Với tính gian xảo của Giải Thiên Hà, mỗi một câu nói đều đã được hắn nghĩ sâu tính kỹ. Ý định lúc đầu của hắn chính là muốn khiến cho các cường giả khác ngấp nghé tài sản của Diệp Chân, làm nền cho kế hoạch sau này của hắn.
Không ngờ một câu của Diệp Chân đã khiến cho kế hoạch của hắn tan thành mây khói, hơn nữa còn tạo ra lực cản không nhỏ.
Nhưng lúc này lực chú ý của đại đa số người đều đang tập trung về phía Thủy Lệ
Đan Vương.
Ba viên ngọc phù trên đài đấu giá, mỗi một quả đều khiến cho Thủy Lệ Đan Vương yêu thích không buông tay, hắn cầm một viên lên rồi lại buông xuống, cứ thế lặp đi lặp lại liên tục, hiển nhiên cái nào cũng thích.
Nhưng mà hắn lại chỉ có thể lựa chọn một trong ba.
Thủy Lệ Đan Vương hận không thể lại ném ra hai viên Đại Tàng Khai Phủ đan nữa để hắn thu hết ba loại. Đối với một dược si như Đan Vương mà nói, vật liệu bên trong ba viên ngọc phù giá này đều quá có sức hấp dẫn.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu hắn thật sự có ba viên Đại Tàng Khai Phủ đan thì chưa chắc có thể đánh ra cái giá này.
Hắn cầm lên rồi lại buông xuống, buông xuống rồi lại cầm lên, cứ thế mà kéo dài hơn nửa khắc đồng hồ.
Đột nhiên Thủy Lệ Đan Vương cầm một viên ngọc phù lên rồi nắm chặt ở trong tay.
Khi thấy được Đan Vương cầm quả ngọc phù nào, thần sắc của Diệp Chân trở nên căng thẳng, bởi vì viên ngọc phù giá đáy đó đúng là của hắn.
Cơ hồ là đồng thời, Giải Thiên Hà và Âu Đột đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, hai người theo bản năng nhìn nhau, lại kiên định ý muốn giao dịch lần nữa.
Mà nụ cười trên mặt Âu Đột đã càng thêm rõ ràng.
Bởi vì dựa theo cử động trước đó của Thủy Lệ Đan Vương, một khi hắn cầm ngọc phù của Diệp Chân lên thì sẽ đồng nghĩa với việc vứt bỏ nó.
Còn lại hai ngọc phù, như vậy thì chủ nhân của Đại Tàng Khai Phủ đan chỉ có thể là Giải Thiên Hà hoặc Âu Đột hắn.
Dựa theo ước định mịt mờ lúc trước, chỉ cần hắn đánh đổi đủ đại giới thì Giải Thiên Hà sẽ nhường lại đan dược cho hắn.
Nói một cách khác, vô luận như thế nào thì Âu Đột hắn sẽ trở thành chủ nhân cuối cùng của Đại Tàng Khai Phủ đan.
Nếu có được Đại Tàng Khai Phủ đan thì vị cháu ruột thiên tài của Âu Đột ít nhất có thể tiết kiệm được ba mươi năm khổ tu, chờ trăm năm sau thì tỷ lệ tiếp nhận vị trí của hắn sẽ gia tăng rất lớn.
Đến lúc đó, người có huyết mạch trực hệ với Âu Đột sẽ vẫn có thể nắm giữ quyền lở ở Âu gia, mà không phải hư danh như hắn.
Đây là nguyên nhân thật sự khiến Âu Đột vui vẻ.
Nguyên nhân khiến Giải Thiên Hà vui vẻ thì đơn giản hơn, bởi vì hắn rất rõ ràng Âu Đột có nhu cầu cao như thế nào đối với viên Đại Tàng Khai Phủ đan này. Nếu Thủy Lệ Đan Vương chọn trúng giá đáy của hắn, mặc dù hắn sẽ không đến mức làm một vố lớn với Vạn Tinh Lâu, nhưng mà hắn lại có thể đạt thành hợp tác quan hệ thân mật hơn.
Đặc biệt là bây giờ lực ảnh hưởng của Long Minh đang suy giảm cấp tốc, tình thế cực kỳ nghiêm trọng.
Có thể nói, hai người đều vui vẻ.
Nhưng nụ cười này lại chỉ kéo dài được hai giây.
Sau khi cầm ngọc phù của Diệp Chân lên, Thủy Lệ Đan Vương cũng có vứt nó xuống giỏ trúc như mọi người suy nghĩ. Sau khi quan sát vài giây thì hắn ngược lại giơ cao lên cho bốn phía đều thấy.
- Chư vị, đây chính là cái giá mà lão phu chọn ra ở hội đấu giá hôm nay!
Nói xong, Thủy Lệ Đan Vương còn quay về phía Giải Thiên Hà và Âu Đột, hắn quơ quơ ngọc phù trong tay rồi nói.
- Giải huynh, Âu huynh, thật sự xin lỗi!
- Giá mà hai người các ngươi đưa lên rất phong phú, lão phu cũng rất thích.
Nhưng giá mà Trấn Hải Đại Thánh đưa lên lại là độc nhất vô nhị, trên đời này chỉ có một phần. Trải qua một hồi cân nhắc, lão phu chỉ có thể lựa chọn giá của Trấn Hải Đại Thánh, xin hai vị thứ lỗi!
- Ha ha, đều dựa vào Đan Vương yêu thích thôi, chiếm được là nhờ vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta!
Dù ngoài miệng Giải Thiên Hà và Âu Đột đều nói bất ngờ, nhưng mà sắc mặt kia lại cực kỳ khó coi.
Đặc biệt là khi trong lòng rất không cao hứng, rất khó chịu lại còn phải tỏ ra vui cười, khỏi nói là nó khó chịu tới cỡ nào.
Không có cách, đến địa vị của bọn hắn, có đôi khi sống được phi thường mệt mỏi.
Không giống như Diệp Chân, vui cười giận mắng đều tùy tâm!
Cùng thời khắc đó, khóe miệng Diệp Chân đã hiện lên một nụ cười tự tin, lựa chọn cuối cùng của hắn quả nhiên không sai.
Quả nhiên là hắn đã đưa ra vật liệu mà Thủy Lệ Đan Vương thích nhất, nhưng đối với Diệp Chân, thứ đồ chơi này lại giống như rác rưởi, vẫn luôn dùng để bài trí.
Có đôi khi, dùng thứ vô dụng nhất đổi lấy bảo bối hữu dụng với mình cũng là một loại thành tựu.
- Chư vị, Đại hội thưởng đan lần này đến đây kết thúc, lão phu có chuẩn bị một bữa tiệc rượu nhỏ ở hậu đường, còn xin chư vị nể mặt! Các võ lâm đồng đạo đấu giá được bảo bối lần này có thể tìm đại quản gia Trần Bì của lão phu để kết toán!
Nói đến đây, Thủy Lệ Đan Vương hơi dừng lại một chút, hắn nhìn khắp bốn phía.
- Mặt khác, ba vị võ giả xếp hạng đầu về tích lũy tích phân linh dược và chư vị
Nhập Đạo cảnh đạo huynh, ngày mai giờ Thìn, mời các vị đến Thủy Lệ nhàn cư của lão phu tiểu tụ một chút. Đến lúc đó, lão phu sẽ tuyên bố cơ duyên đặc thù!
Nghe xong lời này, Lãnh Cang, Thanh Sam Long Vương Úc Trường Không lúc trước còn ủ rũ buồn bực lập tức trở nên chờ mong vạn phần, tinh thần gấp trăm lần!
Ngay cả trong mắt đám người Giải Thiên Hà, Âu Đột, Dương Bôn cũng tràn đầy tia sáng kì dị.
Có thể thấy được cơ duyên đặc thù trong miệng Thủy Lệ Đan Vương có lực hấp dẫn như thế nào nào đối với bọn hắn.
Cơ hồ là vừa dứt lời, Thủy Lệ Đan Vương nhanh chóng phi thân thẳng đến chỗ ngồi của Diệp Chân, hắn nắm tay Diệp Chân, gấp gáp nói.
- Diệp tiểu hữu, mau lấy lò luyện đan của ngươi ra đi, lão phu chờ không nổi!