Chương 1066 Hiệu Quả Của Tử Phủ Chân Tủy Đan
Oanh!
Hai cánh của Diệp Chân rung lên, thân hình khẽ cử động, chớp mắt đã lao ra ngoài như một tia chớp.
Mới chỉ vỗ cánh một lần mà Diệp Chân đã xuất hiện ở một nơi cách xa vị trí cũ hơn năm dặm.
Diệp Chân có chút giật mình, tốc độ này còn nhanh hơn so với những gì hắn tưởng tượng!
Nó còn nhanh hơn gấp đôi so với Ngân Tuyến Thiểm mà Diệp Chân đã sử dụng để bảo mệnh.
Thời gian vỗ cánh một lần cao lắm là hai hơi thở, nếu tính toán theo tốc độ này thì trong vòng sáu mươi hơi thở, Thiên Ưng Phá Phong Dực có thể đưa hắn bay một đoạn đường hơn một trăm năm mươi dặm nhẹ nhõm.
Vận tốc cao tới chín ngàn năm trăm dặm, trong vòng một canh giờ thì Diệp Chân có thể phi hành một khoảng cách mười chín ngàn dặm, cái này đã có thể sánh bằng tốc độ bình thường của tiểu Miêu.
Nhưng đó còn chưa phải là tốc độ cực hạn của Thiên Ưng Phá Phong Dực, nếu Diệp Chân thôi động Thiên Ưng Phá Phong Dực đến cực hạn thì tốc độ ít nhất sẽ tăng từ hai phần trở lên.
- Thử thêm một chút Địa từ lực trường nào!
Diệp Chân sử dụng thần niệm, ánh sáng màu bạc dưới chân giống như sóng nước nhanh chóng tản ra trong chớp mắt, Thiên Ưng Phá Phong Dực lại chấn động lần nữa. Có điều khi Diệp Chân quay đầu quan sát thì hắn lại khẽ nhíu mày lại.
Bảy dặm!
Chỉ mới có thêm được ba phần.
Sau khi tăng thêm Địa từ lực trường thì tốc độ cũng không có cao như trong tưởng tượng của Diệp Chân, nhưng mà cái này cũng rất bình thường.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, tốc độ phóng xạ của Địa từ lực trường không cách nào theo kịp tốc độ di chuyển của Diệp Chân.
Nhưng mà như vậy đã đủ rồi.
Bởi vì đây chỉ là tốc độ khi Diệp Chân thôi động Thiên Ưng Phá Phong Dực một cách bình thường mà thôi, nhưng mà tốc độ này đã có thể so sánh với tốc độ của vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng đỉnh phong.
Nhưng Diệp Chân luyện hóa Thiên Ưng Phá Phong Dực cũng không phải dùng để chạy trối chết. Khi đào mệnh, Diệp Chân không chỉ có tiểu Miêu mà còn có cả Lôi Xà Oanh, tốc độ của chúng nó không thua kém gì Thiên Ưng Phá Phong Dực, hơn nữa mức độ tiêu hao còn ít hơn.
Cái mà Diệp Chân để ý tới chính là độ linh hoạt của Thiên Ưng Phá Phong Dực.
Khi chiến đấu, tốc độ mà Thiên Ưng Phá Phong Dực mang tới rõ ràng linh hoạt hơn nhiều so với Lôi Xà Thiểm chỉ có thể đi đường thẳng.
Hiện tại Thiên Ưng Phá Phong Dực còn kết hợp với Địa từ lực trường, nếu bộc phát trong cự ly ngắn thì sẽ mạnh gấp mấy lần, hơn nữa càng thêm tùy tâm sở dục, từ đó bù đắp được nhược điểm về phương diện tốc độ của Diệp Chân.
Như vậy thì ngay cả khi đối mặt Khai Phủ cảnh cửu trọng, thậm chí cường giả Nhập
Đạo cảnh thì Diệp Chân vẫn sẽ không rơi vào thế hạ phong về mặt tốc độ.
Thời khắc mấu chốt thì càng có thể dùng nó để bảo mệnh.
Diệp Chân bay trên không trung để khảo thí tốc độ của Thiên Ưng Phá Phong Dực, điều này đã nhanh chóng khiến rất nhiều cường giả tiến tới thăm dò.
Những cường giả này phần lớn đều là khách nhân còn lưu cư trên Thủy Lệ Đảo, với tình huống này thì Diệp Chân cũng không tiện tiếp tục thử nghiệm nhiều nữa, đôi cánh sau lưng hắn khẽ chấn động, chớp mắt đã trở lại nơi ở của mình.
Cùng lúc đó, một đạo thần niệm hỗn tạp trong rất nhiều thần niệm đang nhìn trộm Diệp Chân đột ngột bộc phát ra một cỗ khí thế cường tuyệt, trong chớp mắt đã đánh tan mấy chục đạo thần niệm theo dõi khác.
Mà rất rõ ràng, đạo thần niệm đột nhiên bộc phát kia lại còn ẩn chứa lửa giận vô tận.
Đám võ giả dùng thần niệm theo dõi Diệp Chân chỉ cần hơi suy nghĩ một chút thì sẽ biết được chuyện gì đang xảy ra. Mọi việc thần niệm lập tức biến mất, không trung Thủy Lệ Đảo lại khôi phục về trạng thái bình tĩnh một lần nữa.
Nhưng mà ở một gian tiểu viện, Giải Thiên Hà và Thanh Sam Long Vương Úc Trường Không lại lộ ra vẻ mặt tái nhợt. Đặc biệt là Giải Thiên Hà, sắc mặt hắn phải nói là cực kỳ đáng sợ!
- Tên Diệp Chân đáng chết!
Hồi lâu sau, Giải Thiên Hà mới phun ra mấy chữ này từ trong kẽ răng.
- Hắn dám vũ nhục Long Minh chúng ta một cách quang minh chính đại như thế!
Chúng ta nhất định phải có quà đáp lễ cho hắn ta, bằng không uy phong của Long Minh chúng ta sẽ hoàn toàn bị tên tặc tử này dẫm dưới chân!
Thanh Sam Long Vương quát lạnh.
Sở dĩ Úc Trường Không nói như vậy, chủ yếu là vì hắn đã nhìn thấy cảnh tượng Diệp Chân khảo thí Thiên Ưng Phá Phong Dực.
Thiên Ưng Phá Phong Dực vốn là bảo bối của Phong Dực Long Vương, nhưng mà sau khi Diệp Chân chém giết Biên Bí ở hẻm núi đáy biển thì thứ này đã lọt vào tay hắn ta.
Nguyên bản chuyện Diệp Chân chém giết Phong Dực Long Vương đã khiến cho mặt mũi của Long Minh không ánh sáng, uy danh sụt giảm rất nhiều.
Nhưng hôm nay bọn hắn không ngờ Diệp Chân lại cầm Thiên Ưng Phá Phong Dực bay trên bầu trời Thủy Lệ Đảo một cách rêu rao như vậy.
Cái này trong mắt Giải Thiên Hà và Úc Trường Không chính là Diệp Chân đang tận lực vả mặt Long Minh bọn hắn, vả mặt Giải Thiên Hà hắn.
Cho nên Giải Thiên Hà mới thôi động lực lượng thần hồn bộc phát lửa giận để cảnh cáo.
- Đúng vậy! Xem ra chờ sau khi bản tọa bắt sống kẻ tử thù này thu hoạch được truyền thừa Hắc Long hoàn chỉnh, bản tọa nhất định phải giết chết hắn trước mặt mọi người, như vậy mới có thể chấn nhiếp những người có dị tâm! Như vậy uy danh của Long Minh chúng ta mới có thể khôi phục lại!
Nói xong, Giải Thiên Hà chậm rãi nhìn về phía Thanh Sam Long Vương.
- Trường Không, nhân mã của chúng ta đã đến đông đủ hết chưa?
- Hồi minh chủ, tất cả đã đến đông đủ rồi! Long Vương năm vực và bảy mươi hai Bạch Long Lệnh Sứ vừa mới bổ sung đã có mặt, đáng tiếc Long Đảo cách nơi này quá xa cho nên mấy vị trưởng lão không thể kịp chạy tới nơi này.
Úc Trường Không bẩm báo tình hình cho Giải Thiên Hà.
- Ừm, tới nơi thì tốt rồi, truyền phù tấn cho bọn hắn, bảo mọi người chờ lệnh bất cứ lúc nào. Chờ khi nào Trấn Hải Đại Thánh rời đảo thì đó chính là lúc chúng ta phát tác!
Giải Thiên Hà phân phó.
Dứt lời, Giải Thiên Hà đứng lên đi ra phía ngoài, Úc Trường Không vội vàng đứng dậy đưa tiễn, sau đó hắn lại thuận miệng hỏi một câu.
- Minh chủ định làm gì?
- Hiện tại cũng nên là khi lão phu đi ra ngoài dạo một vòng rồi!
Giải Thiên Hà hơi khựng lại sau đó giải thích một câu.
Nghe vậy, hai hàng lông mày của Úc Trường Không nhíu lại.
- Ý của minh chủ là muốn liên lạc?
- Không sai, chẳng lẽ ngươi cho rằng bên Thiên Dực Đảo sẽ không có bất kỳ sự chuẩn bị nào à?
- Nếu như bản tọa đoán không sai, chỉ sợ hai vị Tịnh Hải và Phúc Hải của Thiên Dực Đảo cũng đã tới phụ cận Thủy Lệ Đảo, lúc này hẳn là đang đợi tiếp ứng Phá Hải và Trấn Hải.
Sắc mặt Úc Trường Không lập tức biến đổi.
- Nếu hai người bọn họ cũng đến, lỡ như hai bên giao chiến… Hiện tại phe Long Minh chúng ta lại hao tổn ba vị Cửu Vực Long Vương, đến lúc đó chỉ sợ không thể....
- Cho nên lúc này bản tọa mới muốn ra ngoài đi dạo một chút, địch nhân của địch nhân chính là..... Bằng hữu!
.....
Trong lúc nhất thời, sóng ngầm ở Thủy Lệ Đảo chảy cuồn cuộn, trong rất nhiều gian phòng của các đại năng đỉnh tiêm thỉnh thoảng vang lên thanh âm mật nghị.
Nhưng mà lúc này nhân vật chính của tất cả chuyện này, Diệp Chân lại đang dùng đan dược.
Diệp Chân đập đan dược tự nhiên không phải đan dược bình thường, mà là Tử Phủ
Chân Tủy đan vừa rồi hắn đoạt được lúc ở Đại hội thưởng đan. Thiên Phú Huyết Mạch Tăng Sinh đan thì có phần lâu, nhưng mà với Tử Phủ Chân Tủy đan thì Diệp Chân lại có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Hơn nữa với tu vi Thần Hồn hiện tại của Diệp Chân, hắn căn bản không cần tìm người hộ pháp.
- Không biết hai viên Tử Phủ Chân Tủy đan có thể tăng tu vi thần hồn của mình lên một trọng hay không đây? Nếu có thể tăng tu vi thần hồn lên tới tiên thiên hồn quang thất trọng sơ kỳ cũng rất tốt?
Trong lúc Diệp Chân còn đang lẩm bẩm thì một viên Tử Phủ Chân Tủy đan lớn chừng cái trứng gà tản ra mùi hương thăm thẳm đã bị Diệp Chân nuốt vào trong bụng.
Khi đan dược vừa vào bụng, dược lực lập tức tan ra, khí tức u lãnh bàng bạc vô cùng tựa như là hồng thủy vọt thẳng tới trán. Diệp Chân khẽ nhúc nhích thần niệm, thôi động bí pháp rèn luyện lực lượng thần hồn trong Bí lục luyện hồn.
Linh quang trong hồn hải nở rộ, nó lập tức tựa như một động không đáy, mở cái miệng to cắn nuốt dược lực u lãnh kia.
Tiên thiên hồn quang tứ sắc của Diệp Chân bắt đầu tăng lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Dược lực của Tử Phủ Chân Tủy đan vô cùng bàng bạc, dược lực tan ra bộc phát tựa như hồng thủy, lại tựa như sông nước gầm thét giận dữ. Nếu là võ giả bình thường, trong tình huống không có người bảo hộ thì chỉ sợ khi dược lực bộc phát ra sẽ va chạm với hồn hải, khiến linh phủ bị hao tổn.
Thế nhưng tới phiên Diệp Chân thì lại khác.
Hồn hải của Diệp Chân được ngưng tụ từ tiên thiên hồn quang tứ sắc, nó như biển cả vô biên vô tận, lại cũng như tinh không thâm thúy không thấy đáy. Cho dù hồng thủy có nhiều tới đâu, sóng cả có lớn tới mức nào thì một khi tiến vào hồn hải của Diệp Chân, chúng nó sẽ không thể gây ra một chút bọt nước nào. Chỉ có thể vô thanh vô tức trở thành một phần hồn hải của Diệp Chân.
Nhưng mà dược lực này thật đúng là rất mạnh mẽ.
Trong vòng thời gian mười hơi thở thì nó đã gia tăng lực lượng thần hồn tương đương khi Diệp Chân hấp thu và luyện hóa tiên thiên hồn quang lục trọng của một vị vương giả Khai Phủ cảnh.
Có điều nếu so với tiên thiên hồn quang tứ sắc hùng hậu của Diệp Chân thì vẫn vô cùng ít ỏi.
Nguyên nhân chủ yếu là do tiên thiên hồn quang của Diệp Chân đã đột phá đến lục trọng.
Vương giả Khai Phủ cảnh, vô luận tu vi hay tiên thiên hồn quang, khi tăng lên một trọng thì thực lực sẽ trực tiếp tăng lên gấp bội.
Bây giờ Diệp Chân muốn tăng tu vi Thần Hồn từ tiên thiên hồn quang lục trọng sơ kỳ lên tới tiên thiên hồn quang thất trọng sơ kỳ, số lượng muốn tích lũy chính là gấp đôi tu vi Thần Hồn hiện tại.
Lực lượng thần hồn để tăng lên là một số lượng phi thường lớn.
Càng quan trọng hơn là, nguyên bản Tử Phủ Chân Tủy đan hóa thành tiên thiên hồn quang tam sắc là một số lượng phi thường lớn, nhưng mà sau khi được Diệp Chân rèn luyện biến thành tiên thiên hồn quang tứ sắc thì đã trở nên ít ỏi vô cùng, không có bao nhiêu.
Trên cơ bản, mỗi cực kỳ tiên thiên hồn quang tam sắc thì mới có thể ngưng luyện ra một phần tiên thiên hồn quang tứ sắc.
Đây chính là sự chênh lệch lớn giữa phẩm giai.
Ý thức được điểm này, Diệp Chân cũng lập tức hiểu rõ, kỳ vọng trước kia của hắn sợ là phải thất bại rồi.
Một viên Tử Phủ Chân Tủy đan chỉ có thể để một vị vương giả Khai Phủ cảnh lục trọng tăng tu vi Thần Hồn từ tiên thiên hồn quang lục trọng lên tới tiên thiên hồn quang thất trọng sơ kỳ.
Mà tới Diệp Chân, bởi vì tiên thiên hồn quang tứ sắc, cho nên hiệu quả dược lực của Tử Phủ Chân Tủy đan bị thu hẹp lại.
Về mặt lý luận, cực kỳ tiên thiên hồn quang tam sắc mới có thể ngưng luyện ra một phần tiên thiên hồn quang tứ sắc, cho nên một viên Tử Phủ Chân Tủy đan chỉ có thể làm cho tu vi Thần Hồn của Diệp Chân tăng lên một phần mà thôi.
Nhưng chỗ thần kỳ của Thủy Lệ Đan Vương đan dược chính là ở đây, những người khác nhau sử dụng đan dược đồng dạng thì dược lực phát huy cũng sẽ có sự khác biệt.
Những người khác sử dụng Tử Phủ Chân Tủy đan không cách nào triệt để tiếp nhận cỗ dược lực bàng bạc này, vì vậy có một bộ phận dược lực bị thất thoát, tựa như hồng thủy tràn lan ra đường sông, gây lãng phí.
Nhưng mà với Diệp Chân thì hoàn toàn không có vấn đề này, toàn bộ dược lực đã bị
Diệp Chân hấp thụ và luyện hóa sạch sẽ.
Diệp Chân gần như đã phát huy dược lực của viên Tử Phủ Chân Tủy đan tới cực hạn!
Cho nên sau khi viên Tử Phủ Chân Tủy đan thứ nhất được luyện hóa hoàn tất thì tiên thiên hồn quang của Diệp Chân đã tăng lên hơn hai phần, chỉ còn cách tiên thiên hồn quang lục trọng sơ kỳ viên mãn một chút xíu nữa thôi!
Nếu như luyện hóa Tử Phủ Chân Tủy đan không có bất kỳ áp lực gì, Diệp Chân dứt khoát tiếp tục nuốt viên Tử Phủ Chân Tủy đan thứ hai vào bụng.
Không chỉ có như thế, Diệp Chân còn lấy ra tiên thiên hồn quang của một đám vương giả Khai Phủ cảnh mà hắn giết chết trước đó, bao gồm Phong Dực Long Vương Biên Bí, giám sát tổng quản Vạn Tinh Lâu Hoàng Miện... toàn bộ luyện hóa và cắn nuốt, mong muốn hoàn toàn tăng lên một chút lực lượng thần hồn.
Lần tu luyện này chính là một đêm.
Khi Diệp Chân mở mắt ra lần nữa chính là bị phù quang của Phá Hải Đại Thánh tiến đến đánh thức.
Bên trong phù quang chỉ có bốn chữ —— Giờ Thìn đã đến!