Chương 1091 Một Tia Hi Vọng Sống
Ta nhất định phải lấy đi căn nguyên thần mộc này, nhưng nếu như các ngươi có thể đưa ra điều kiện khiến ta hài lòng thì ta sẽ giữ lại một tia hi vọng sống cho các ngươi.
- Ừ, ta có thể bảo đảm chuyện này, chỉ cần điều kiện mà các ngươi đưa ra có thể làm ta hài lòng, thậm chí ta còn có thể phát lời thề thần hồn.
Diệp Chân ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
- Chỉ là một chút hi vọng sống thôi sao?
- Đúng vậy!
Yên lặng, sau câu nói của Diệp Chân chính là một trận trầm mặc, mười ba thụ yêu Cự Linh Viễn Cổ hình như đang dùng sự yên lặng này để đối kháng điều kiện hà khắc của Diệp Chân.
Lại cũng như là.... Đánh cược.
Nhưng vấn đề là Diệp Chân lại không có kiên nhẫn chờ đợi.
Ánh mắt hắn lóe lên hung quang, Linh Nhận trực tiếp cắt về phía căn nguyên thần mộc óng ánh, long lanh như bảo thạch kia.
Thoáng chốc, mười ba vị thụ yêu Cự Linh Viễn Cổ đồng thời kêu rên thảm thiết, trong đó có một tên xoay mình tức giận rống to một tiếng, lập tức thôi thúc mấy trăm ngàn căn nguyên thụ yêu trong đất đánh về phía Diệp Chân.
Dĩ nhiên hành động đó chỉ là vì muốn khiến Diệp Chân dừng tay lại.
Nhưng mà khi mấy trăm ngàn căn nguyên thụ yêu muốn công kích Diệp Chân thì một gợn sóng từ dưới lòng đất bỗng nhiên truyền tới. Diệp Chân cảm ứng được, tám khối Thông Linh mộc bài trong Thông Linh Điện đồng thời phát ra ánh sáng chói lóa.
Trong phút chốc, tên thụ yêu Cự Linh Viễn Cổ tức giận kia lập tức kêu gào thảm thiết, rễ cây to lớn tỏa ra từng tia kim quang, dòng máu màu xanh lục nhanh chóng tuôn trào ra ngoài.
- Lão Thất, dừng tay! Không được vô lễ với Thống lĩnh đại nhân!
- Xin Thống lĩnh đại nhân bớt giận, chúng ta có thể thảo luận, có thể cho chúng ta biết một tia hi vọng sống mà ngươi nói là cái gì không?
Trên khuôn mặt xù xì của lão đại thụ yêu Cự Linh Viễn Cổ lộ ra vẻ khẩn cầu.
Lúc này Diệp Chân mới chậm rãi điều khiển Linh Nhận đã sắp bổ xuống căn nguyên thần mộc xoay lại. Thành thật mà nói, bảo bối mà ngay cả Ma Thần thượng cổ cũng phải đỏ mắt cũng rất là có sức hấp dẫn đối với Diệp Chân.
Đương nhiên, cái này còn phải xem đám thụ yêu Cự Linh Viễn Cổ này có chịu phối hợp hay không. Nếu bọn hắn không phối hợp thì Diệp Chân sẽ quả quyết lấy đi căn nguyên thần mộc, dù sao thì thứ rơi vào trong túi mình mới là an toàn nhất, đúng không?
- Một chút hi vọng sống kia chính là ta sẽ lấy đi chín phần rưỡi căn nguyên thần mộc, lưu lại cho các ngươi nửa phần, như vậy các ngươi vẫn còn sinh cơ tiếp tục sống sót.
- Đồng thời ta cũng sẽ tìm một vị thống lĩnh mới cho các ngươi, người này sẽ cực kỳ yêu thương các ngươi, hắn tuyệt đối sẽ không lấy nửa phần căn nguyên thần mộc còn sót lại, ngược lại còn sẽ che chở các ngươi.
- Hơn nữa, vị thống lĩnh mới này còn có năng lực cường đại có thể bảo hộ các ngươi trên mảnh đại lục này….
- Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào!
Diệp Chân còn chưa nói hết câu thì mấy vị thụ yêu Cự Linh Viễn Cổ lại kêu rên:
- Trên đời này nào có ai không thấy căn nguyên thần mộc mà không động tâm chứ?
Vị kia năm đó giết chết Ma Thần mà phụ thân ta hầu hạ, bắt chúng ta tới đây làm nô lệ cũng là vì để cho thần mộc phục sinh, không có ai....
- Ta nói rồi, ta có thể đám bảo chuyện này với các ngươi. Ta còn có thể phát lời thề thần hồn ác độc nhất và ta cũng có nắm chắc hơn chín mươi chín phần trăm!
Diệp Chân không giải thích, trong giọng nói đã bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
Vừa dứt lời, mười ba vị thụ yêu Cự Linh Viễn Cổ lập tức sửng sốt, khuôn mặt vỏ cây của lão đại thụ yêu nhanh chóng co rúm lại, hắn vội vàng hỏi:
- Ngươi nói thật chứ?
- Ta đã nói là sẽ phát lời thề thần hồn, nếu như vậy mà các ngươi còn không tin thì ta chỉ còn cách cắt căn nguyên thần mộc ngay lập tức!
Diệp Chân quát lên.
- Đừng đừng đừng! Chúng ta tin rồi, chúng ta tin rồi! Nhưng ngươi có thể lưu lại thêm một ít căn nguyên thần mộc cho chúng ta không, ví dụ như lưu lại ba phần, không, không cần ba phần, hai phần cũng được....
Thấy sắc mặt của Diệp Chân không đúng, lão đại thụ yêu vội vã đổi giọng.
Nhưng mà biểu tình của Diệp thần càng ngày càng lạnh lẽo.
- Các ngươi phải hiểu một việc, hiện tại là các ngươi muốn làm cho ta vừa lòng!
Ta thỏa mãn thì mới có thể miễn cưỡng lưu lại nửa phần căn nguyên thần mộc cho các ngươi, sau đó an trí cho các ngươi một cái quy túc tốt, đồng thời còn phát lời thề thần hồn.
- Nhưng mà nếu như các ngươi không có làm cho ta thỏa mãn thì ta sẽ chém căn nguyên thần mộc này ngay lập tức, miễn cho lãng phí thời gian ở đây dông dài!
Diệp Chân quát lên.
- A.....
Mười ba vị thụ yêu Cự Linh Viễn Cổ đồng thời ngạc nhiên, gương mặt của lão đại thụ yêu càng là ngây ngốc.
- Các ngươi hẳn phải biết rõ tình thế bây giờ trong Hồi Xuân Phúc Địa, trong vòng một trăm hơi thở, ta chỉ cho các ngươi thời gian một trăm hơi thở để suy xét. Nếu trong khoảng thời gian này mà các ngươi không thể làm cho ta vừa lòng, vậy thì ta sẽ lập tức cắt căn nguyên thần mộc rồi rời khỏi đây, tuyệt đối sẽ không phí lời nửa câu!
Diệp Chân hạ tối hậu thư.
Nhìn dáng vẻ sát phạt quyết tuyệt của Diệp Chân, lão đại thụ yêu lập tức khẩn trương, rễ cây to lớn của mười ba vị thụ yêu Cự Linh Viễn Cổ cũng run rẩy không ngừng, xem ra là cả đám đang làm ra lần thương nghị cuối cùng.
Mà Diệp Chân thì đã bắt đầu đếm ngược.
- Còn lại chín mươi hơi thở!
- Còn lại tám mươi hơi thở!
- Còn lại bảy mươi hơi thở!
....
- Còn lại bốn mươi hơi thở!
- Còn lại ba mươi hơi thở!
Khi Diệp Chân đếm ngược đến ba mươi hơi thở, một tiếng keng nhỏ vang lên, một thanh trường kiếm cấp bậc Linh khí hạ phẩm trở mình ra khỏi vỏ, hàn quang bắn ra bốn phía.
Vừa nhìn thấy thanh trường kiếm này, sắc mặt lão đại thụ yêu lập tức kịch biến, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, chuôi kiếm thuộc tính ngũ hành này vừa ra khỏi vỏ đã đại biểu Diệp Chân thật sự muốn ra tay.
Cho dù căn nguyên thần mộc có yếu ớt thì nó cũng là căn nguyên thần mộc, cũng không phải là Linh Nhận thông thường có thể phá hoại. Nhưng mà Kim Khắc Mộc, trường kiếm có thuộc tính ngũ hành lại được rót vào một lượng linh lực nhất định tuyệt đối có thể chặt đứt căn nguyên thần mộc.
Bây giờ Diệp Chân lấy ra chiêu thức ấy, bọn hắn làm sao mà không nóng vội cho được.
Ngay sau đó, mười ba cái rễ cây to mọng kia lại run rẩy kịch liệt hơn.
- Còn lại hai mươi hơi thở!
- Còn lại mười hơi thở!
- Chín…..
Khi Diệp Chân bắt đầu đếm ngược mười hơi thở cuối cùng, trên thân trường kiếm đã dần lóe lên ánh kiếm, nơi ánh kiếm đi qua, rễ cây của đám thụ yêu bình thường lập tức dập nát, tiếng kêu rên trong hầm ngầm vang lên liên tục.
- Thống lĩnh đại nhân, chúng ta khuất phục, khuất phục rồi! Chúng ta đồng ý dâng chí bảo, chúng ta đồng ý dâng chí bảo!
Lão đại thụ yêu bi thương hô to, mười hai vị thụ yêu Cự Linh Viễn Cổ khác đồng thời thở dài bất đắc dĩ.
Đại khái đây chính là cảm giác người là dao thớt, ta là thịt cá.
Hết cách rồi, với tình thế hiện tại, bọn họ hoàn toàn không có tư cách cò kè mặc cả với Diệp Chân.
- Chí bảo? Là chí bảo gì?
Gương mặt Diệp Chân hiện lên vẻ túc sát.
- Hạt giống, đó là một hạt giống có huyết mạch viễn cổ Cự Linh Thụ cực kỳ thuần khiết.
Nói tới đây, lão đại thụ yêu thở dài một tiếng:
- Kỳ thực cũng chính là hậu nhân của chúng ta!
- Hậu nhân của các ngươi? Nói rõ một chút?
Diệp Chân quát lên.
- Thống lĩnh, mặc dù chúng ta là viễn cổ Cự Linh Thụ, nhưng cũng không phải vương giả trong đám, chúng ta chỉ là viễn cổ Cự Linh Thụ bình thường nhất mà thôi, cũng không thể hoàn toàn dẫn động Viễn cổ chư linh, cái này chủ yếu là do huyết mạch của chúng ta có khuyết điểm.
- Thế nhưng trong một vạn năm này, đặc biệt là bắt đầu từ chín ngàn năm trước, liên tục tám ngàn năm không có xuất hiện một bóng người. Không một người tới dọa ép chúng ta, chớ nói chi là vị thống lĩnh đời trước.
- Lúc đó chúng ta đã biết nơi này khẳng định xảy ra vấn đề, hơn nữa còn là đại sự.
- Vì lẽ đó, chúng ta tính toán sinh sôi đời sau. Cây cối chúng ta sinh sản đời sau tự nhiên là không giống với nhân tộc các ngươi, chỉ cần có cây giống là tốt rồi.
- Một gốc cây này tập trung gần tám ngàn năm tinh hoa huyết mạch của mười ba huynh đệ chúng ta, huyết mạch của nó cực kỳ thuần tịnh, đã gần như tiếp cận huyết mạch vương giả bên trong giới viễn cổ Cự Linh Thụ chúng ta.
- Chỉ cần nó trưởng thành là sẽ có thể sử dụng năng lực thiên phú Viễn cổ chư linh hô hoán một cách gần như là hoàn mỹ.
- Gần như hoàn mỹ?
Diệp Chân nghi ngờ lặp lại bốn chữ này.
- Không sai, là gần như hoàn mỹ, đây đã là cực hạn mà chúng ta có thể làm được!
Hơn nữa, chỗ tốt của nó không chỉ có như vậy!
- Nếu thống lĩnh đồng ý lấy sức mạnh huyết thống của bản thân để hạt giống viễn cổ Cự Linh Thụ này nảy mầm mọc rễ ở trong cơ thể của ngươi, nó không những có thể khiến thống lĩnh nhanh chóng Chú Mạch, làm cho linh lực Ất Mộc của ngươi trở nên tinh thuần, mà còn có thể trở thành trợ thủ một cách âm thầm trong lúc thống lĩnh chiến đấu, Ất Mộc thông linh quyết phát huy ra chiến lực không giống tầm thường.
Lão đại thụ yêu giải thích.
- Nói chi tiết hơn xem?
- Ví dụ như khi hạt giống này mọc rễ nảy mầm ở trong cơ thể thống lĩnh, như vậy dù cho tu vi của thống lĩnh lớn hay nhỏ, chỉ cần một ý niệm của thống lĩnh thì lập tức là có thể khống chế cây cối hoa cỏ trong phạm vi vài dặm thậm chí mấy vạn dặm.
- Nếu như hoa cỏ cây cối có linh tính thì nó có thể trực tiếp hóa thành thụ yêu để cho thống lĩnh điều động. Nếu sau này thống lĩnh có tu vi đủ mạnh, chỉ cần một ý niệm là có thể giục sinh ra mấy triệu thụ yêu để sử dụng.
- Không chỉ như vậy, nó còn có thể trợ chiến thống lĩnh một cách thần không biết quỷ không hay. Quấn quanh, đâm mạnh, đánh giết, trói buộc, vân vân.... Thụ yêu chúng ta có bản năng chiến đấu nào thì nó cũng có thể triển khai, thổ nhưỡng chính là huyết mạch của thống lĩnh ngươi.
Lão đại thụ yêu nói.
Nghe vậy, Diệp Chân gật đầu:
- Nghe tới hình như là không tồi.
- Đâu chỉ là không tồi, một khi trưởng thành, một mình nó đã có thể sánh được với một nhánh Ma Thần Thân Quân trong thụ yêu Cự Linh Viễn Cổ. Không chỉ có như vậy, nếu thống lĩnh lấy nó Chú Mạch, tu vi linh mạch Ất Mộc sẽ biến chuyển từng ngày, tăng nhanh như gió.
Lão đại thụ yêu nói một cách tự hào.
- Đúng vậy, nghe quả thật là không tệ!
Diệp Chân cười gật đầu, sau đó khuôn mặt đột nhiên lạnh xuống:
- Nhưng mà cái này cũng tốt quá rồi! Nếu hạt giống này thần dị như vậy thì tại sao các ngươi không cho nó mọc rễ ở chỗ này, sau đó bảo nó giải cứu các ngươi đi ra ngoài?
- Còn có, nếu nó mọc rễ nảy mầm ở trong người ta, sau này chiếm đoạt cơ thể ta luôn thì sao bây giờ? Đến lúc đó, một thân túi da tốt đẹp của ta chẳng phải là làm áo cưới cho nó?
Diệp Chân xoay người trở mặt nói.
- Không có chuyện đó được! Thống lĩnh đại nhân hiểu lầm rồi, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra!
Nói tới chỗ này, lão đại thụ yêu lộ ra vẻ mặt bi thống:
- Thống lĩnh đại nhân hẳn còn nhớ những lời ta vừa nói, chủ nhân nơi đây đã trực tiếp đánh Tiên Thiên thần hồn của chúng ta vào trong đại trận, ý định đời đời nô dịch chúng ta.
- Cái này có nghĩa là ngay cả đời sau của chúng ta, chỉ cần sinh ra ở đây thì cũng sẽ bị đại trận nô dịch!
Nói tới chỗ này, khuôn mặt lão đại thụ yêu tràn đầy sự tuyệt vọng:
- Chúng ta không muốn đời sau của chúng ta cũng vĩnh viễn bị nhốt ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời này.
- Cho dù có căn nguyên thần mộc làm hi vọng, nhưng thời gian đó cũng tính bằng tỷ năm.
- Vì lẽ đó, chúng ta vẫn hi vọng có người có thể đem đời sau của chúng ta rời khỏi nơi này, không cho hắn chịu khổ giống như chúng ta. Hiện tại thì Thống lĩnh đại nhân chính là người thích hợp nhất!
- Làm áo cưới là chuyện tuyệt đối không thể nào!
- Hạt giống này gánh chịu hy vọng của chúng ta, đã sớm sinh ra Tiên Thiên thần hồn, Thống lĩnh đại nhân có thể sử dụng thần Hồn lạc ấn lên nó, lại dùng huyết mạch của mình để cho nó nảy mầm sinh trưởng, như vậy chắc chắn sẽ không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
- A? Nhưng nếu như ta lạc ấn lên nó thì chẳng phải là nó chưa sinh đã mất tự do sao? Hình như cũng không khác nơi này là bao?
Diệp Chân ngạc nhiên hỏi.
- Dù sao thì cũng tốt hơn gấp trăm lần vĩnh viễn bị nhốt ở cái nơi không bao giờ thay đổi này, phải không? Chỉ cần nó rời khỏi nơi này thì cuộc đời về sau chắc chắn sẽ đặc sắc hơn chúng ta ngàn vạn lần!
Nói tới đây, vị lão đại thụ yêu này đột nhiên làm ra động tác chắp tay, hắn lạy dài một cái rồi nói:
- Khẩn cầu Thống lĩnh đại nhân thành toàn!