← Quay lại trang sách

Chương 1093 Tham Hồn Ngọc Phù

Rốt cục bọn hắn đã phát hiện nơi này!

Thần niệm Diệp Chân khẽ nhúc nhích, Ất Mộc Linh Lực trong cơ thể vừa luyện hóa hơi chút phát tán, tựa như vô số ánh mắt quan sát toàn bộ tình huống bên ngoài.

Lúc này, Dương Bôn đang trắng trợn giết chóc, cả người Dương Bôn giống như một hỏa cầu, những nơi đi qua, tất cả đều thành tro.

Lúc này, đối đầu với những Thụ Yêu, tu vi Nhập Đạo Cảnh của Dương Bôn mới hiện ra ự khủng bố của nó.

Lúc này Hạ Phẩm Hồn khí Liệt Hồn Tử Hỏa Linh của Dương Bôn như một cối xay khổng lồ đang xoay tròn giữa bầy hơn ngàn Thụ Yêu, trong năm cái lục lạc phun ra năm đầu hỏa long cuồn cuộn.

Trong Hỏa long ẩn ẩn có một đạo văn huyền ảo lóe ra.

Dương Bôn đoán cũng là tình thế cấp bách, lúc này mới trực tiếp thôi động đạo văn gia trì Liệt Hồn Tử Hỏa Linh, làm cho uy lực của hỏa long được Liệt Hồn Tử

Hỏa Linh phun ra đạt tới một trình độ cực kì kinh khủng.

Trong vòng trăm thước xung quanh năm hỏa long, bất kỳ một Thụ Yêu nào dám tới gần sẽ lập tức hóa thành tro tàn.

Không có cách, Thụ Yêu nhất tộc, trời sinh e ngại hỏa diễm, nhưng đây không phải thảm nhất.

Thảm nhất là sau khi Dương Bôn tinh diệu khống chế năm đầu hỏa long này, mỗi khi trọng thương một Thụ Yêu sẽ nhanh chóng ngưng tụ ra một cái Hỏa Long Toản, trực tiếp lần theo kia Thụ Yêu trọng thương chui vào mặt đất, đến khi oanh sạch bộ rễ khổng lồ của nó.

Nguyên bản, thân thể những Thụ Yêu thành tro, mặc dù bị trọng thương, nhưng chỉ cần có Ất Mộc Linh Lực tinh thuần dưới lòng đất tưới nhuần, dùng tới mười năm mấy chục năm là có thể lần nữa khôi phục.

Nhưng theo Hỏa Long Toản chui vào mặt đất, trực tiếp phá hủy hơn năm thành rễ của nó làm cho tổn thương của Thụ Yêu càng thêm to lớn.

Nhưng muốn mạng là rễ cây của những Thụ Yêu này rắc rối khó gỡ, khu vực mấy chục mét xung quanh có thể có rễ cây của trên trăm Thụ Yêu, lúc này dưới một Hỏa Long Toản lập tức toàn bộ trở thành tro tàn.

Nguyên nhân những Thụ Yêu này gần như giết không chết cũng là bởi vì bộ rễ khổng lồ của bọn hắn có thể từ lòng đất gần như vô cùng vô tận rút ra Ất Mộc Linh Lực tinh thuần khôi phục tự thân.

Một khi bộ rễ khổng lồ toàn phát động, tốc độ khôi phục sẽ vô cùng kinh người.

Nhưng một khi bộ rễ bị hủy thì như đánh tới bọn hắn bảy tấc, làm mấy chục con Thụ Yêu nhao nhao kêu rên lên, con Thụ Yêu bị đuổi giết lập tức giống như điên chui thật sâu xuống lòng đất.

Không chui không được, nếu công kích như vậy lại đến một lần nữa nó sẽ phải xong đời.

Dương Bôn chính là Nhập Đạo Cảnh, mặc dù từng thua thiệt trong tay Diệp Chân nhưng lực lượng thần hồn thật không phải bỏ không. Lập tức đã thấy rõ nguyên nhân uy lực của một kích kinh người vừa rồi.

Trong nháy mắt tiếp theo, Dương Bôn dưới ngũ long hỏa long hộ thân, song chưởng vung ra, liên tiếp từng Hỏa Long Toản điên cuồng công kích bộ rễ dưới lòng đất.

Thoáng chốc, hơn ngàn Thụ Yêu nơi này kêu rên đầy đất.

Có mấy Thu Yêu xui xẻo vận khí không tốt, tất cả bộ rễ đều bị phá hủy, trực tiếp vẫn lạc tại chỗ.

Đồng loại tộc nhân làm bạn trên vạn năm lập tức vẫn lạc sáu bảy, thoáng chốc đã chọc giận mười ba viễn cổ Cự Linh Thụ Yêu, cũng làm cho bọn hắn bị buộc bất đắc dĩ đình chỉ truyền thừa đối với hậu đại duy nhất của bọn hắn.

Không có cách, nếu bọn hắn còn không ra ngoài. Lấy loại phương pháp này của Dương Bôn, không bao lâu nữa sợ là bọn hắn cũng sẽ xong đời.

Chủ yếu là bọn hắn bởi vì thủ hộ Thần Mộc Chi Căn này nên bị khốn trong đại trận, không cách nào rời khỏi Cổ Lan Viên này, bằng không cũng sẽ không phải chật vật như vậy.

Nhưng ngay khi gầm thét, quang hoa của mười hai con Thụ Yêu vừa thu lại, sau đó lập tức hóa thành mười hai thụ nhân to lớn rống giận phóng tới Dương Bôn.

Tiếng gầm thét chính là chủng tộc thiên phú của bọn hắn, Viễn Cổ Chư Linh kêu gọi.

Một tiếng kêu gọi này vang lên, quang hoa trên người những Thụ Yêu lấp lóe, xuất hiện vô số đạo văn không trọn vẹn, có thậm chí ngưng tụ ra đạo văn hoàn chỉnh, thực lực lập tức phóng đại. Tình thế có chút vãn hồi.

Trong động đất, Thụ Yêu Lão Đại không rời khỏi đang bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Chân, một mặt lo lắng.

- Thống lĩnh, chúng ta đã hoàn thành lời hứa của chúng ta! Mặc dù truyền thừa bị đánh gãy, nhưng truyền thừa cũng đã hoàn thành hơn chín thành.

Thụ Yêu Lão Đại nói.

- Ta hiểu rõ ý tứ của ngươi! Đợi sau khi ta cắt đi Thần Mộc Chi Căn này, người trên kia giao cho ta giải quyết!

Ánh mắt Diệp Chân rơi vào Thần Mộc Chi Căn một bên.

Mặc dù Diệp Chân đã đúc thành Ất Mộc linh mạch, chợt nhìn, nhu cầu đối với Thần Mộc Chi Căn Đại này đại giảm.

Nhưng đây chính là Thượng Cổ Thần Mộc Chi Căn, trong Huyền Thiên Luyện Khí Quyết, một đoạn nhánh cây của Thượng Cổ thần mộc đều có thể tuỳ tiện luyện thành trấn khí thậm chí là Hậu Thiên Linh Bảo.

Thần Mộc Chi Căn này dài nửa thước, đến lúc đó chờ năng lực Luyện Khí của Diệp Chân tăng lên, sẽ luyện chế ra bảo bối dạng gì?

Cho nên, Thần Mộc Chi Căn này vô cùng trân quý, thậm chí thật luận giá trị chỉ sợ còn trân quý hơn so với tất cả bảo bối trên người Diệp Chân cộng lại.

Cho nên, nhất định phải lấy đi.

Nghe tới Diệp Chân, Thụ Yêu Lão Đại một mặt thống khổ.

- Thống lĩnh, có thể một hồi lại cắt hay không, nếu giờ mà cắt đi, năng lực chiến đấu của chúng ta sợ là sẽ đại giảm, sẽ không cách nào giúp thống lĩnh....

- Ta đã nói rồi, người kia giao cho ta đối phó!

Nói xong, Diệp Chân không tiếp tục nói nhảm, lấy ra một thanh linh khí trường kiếm, Linh Lực quán chú, một kiếm hung hăng chém xuống.

Thanh âm sắt thép va chạm vang lên, trường kiếm của Diệp Chân thuận lợi cắt vào Thần Mộc Chi Căn, ngay khi làm xong mọi việc, hơn chín thành rưỡi Thần Mộc Chi Căn đã bị chặt đứt, lật tay lại bị Diệp Chân thu vào trong Xích Nguyệt Hồn giới.

Thoáng chốc sau, quang hoa trong địa động đột nhiên tối lại, nguyên bản Ất Mộc Linh Lực như mờ mịt dâng lên đột nhiên trở nên vô cùng mỏng manh.

Cùng một khắc này, trăm vạn rễ cây trong toàn bộ địa động đồng thời run rẩy, phát ra thanh âm thút thít.

Trên mặt bằng vỏ cây của Thụ Yêu Lão Đại tấm kia càng khoa trương chảy ra mấy giọt nước mắt màu xanh bích lục.

Nhưng ngay khi nước mắt chảy ra, vỏ cây mặt cứ thế biến mất, Thụ Yêu Lão Đại đột ngột vọt về mặt đất, thẳng hướng Dương Bôn.

Bởi vì chỉ trong thời gian mấy hơi này lại có sáu con Thụ Yêu bình thường triệt để hóa thành tro tàn vẫn lạc, bộ rễ của trên trăm Thụ Yêu bị trọng thương.

- Thống lĩnh, nhanh!

Tiếng thúc giục của Thụ Yêu Lão Đại vang lên.

Ngay khi thân hình phóng lên tận trời thoát khỏi mặt đất, tâm niệm của Diệp Chân hơi động một chút, hình thể to lớn của viễn cổ Cự Linh Thụ Yêu trong Ất Mộc linh mạch đột nhiên nói.

- Phụ thân, ta tới giúp ngươi!

Hai chữ "Phụ thân" này làm cho toàn thân Diệp Chân run lên, khóe miệng co quắp, thiếu chút nữa xúc động từ trong tầng trời thấp một lần nữa chở về địa động.

Sao lại có một nhi tử là Thụ Yêu?

Theo lý thuyết, có truyền thừa vừa rồi, viễn cổ Cự Linh Thụ Yêu trong cơ thể hắn sẽ chỉ nhận Thụ Yêu Lão Đại là thân nhân, mà không phải nhận Diệp Chân là thân nhân.

Nhưng cho dù không hiểu, lúc này Diệp Chân cũng không có thời gian cân nhắc vấn đề này.

Thấy Diệp Chân không từ chối. Trên dưới quanh người hắn bắt đầu nảy mầm, mọc ra từng mảnh Thụ Yêu xanh biếc.

Trong chốc lát, Diệp Chân đã hóa thành một Thụ Yêu tươi mới.

Cùng một khắc này, thần niệm của Diệp Chân liên kết hơn ngàn Thụ Yêu xung quanh lại với nhau. Diệp Chân thậm chí nghe được thanh âm Thụ Yêu Lão Đại chỉ huy chiến đấu.

Thậm chí còn nghe tới âm thanh Thụ Yêu khác nhắc nhở.

- Nguy hiểm, huynh đệ phía trước trăm mét mau tránh ra....

Sau ngắn ngủi ngẩn ngơ, Diệp Chân hiểu rõ đây là đặc tính Thông Linh của Ất Mộc Thông Linh quyết.

Chỉ là sau khi trải qua con Thụ Yêu trong cơ thể hắn chủ động thi triển thì trở nên vô cùng khủng bố.

Có thu hoạch này, trong lòng Diệp Chân hơi động một chút, lập tức xen lẫn trong bầy Thụ Yêu rống giận tiến công phóng tới Dương Bôn.

Trong hai mắt bắt đầu dâng lên quang hoa thần hồn kinh khủng.

Diệp Chân dự định ở đây cho Dương Bôn một kích trí mạng, tiện tay thu thập Dương Bôn.

Thế nhưng ngay sau đó hai mắt Diệp Chân trợn trừng, ngay khi luyện hồn thần quang bắn ra, một viên ngọc phù màu đen trước ngực Dương Bôn vô thanh vô tức biến thành mảnh vỡ.

Ngay khi ngọc phù màu đen vỡ vụn, Dương Bôn đang đại khai sát giới lộ ra biểu hiện hoảng sợ giống như gặp quỷ.

Thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn bay ngược ra sau, đồng thời nhanh chóng bày ra từng đạo phòng ngự thần hồn.

Cùng một khắc, năm đạo hỏa long từ Hạ Phẩm Hồn khí Liệt Hồn Tử Hỏa Linh của hắn thu lại, năm lục lạc đột ngột kịch liệt chấn động.

Âm thanh Kim Linh muốn xé rách màng nhĩ người đột ngột vang vọng.

Cử động kia của Dương Bôn làm cho Diệp Chân khá ngoài ý muốn.

Hai con ngươi ngưng tụ luyện hồn thần quang cũng ở trong nháy mắt này thẳng tắp đánh phía Dương Bôn.

- Diệp Chân! Lại là...

Ngay khi nhìn thấy luyện hồn thần quang, Dương Bôn vừa kinh vừa sợ lập tức rống giận, nhưng chỉ gầm thét được một nửa thì thanh âm đã ngừng lại.

Cho dù Ngọc Phù thần bí màu đen trước ngực hắn sớm cảnh báo, để hắn có chuẩn bị.

Nhưng bây giờ tu vi Thần Hồn của Diệp Chân đã lần nữa tăng lên, ngưng tụ ra luyện hồn thần quang không phải hắn tuỳ tiện có thể chống đỡ.

Dù là hắn sớm biết trước, bày ra phòng ngự dày đặt, lại lấy liệt hồn linh âm của Liệt Hồn Tử Hỏa Linh suy yếu uy lực luyện hồn thần quang của Diệp Chân, nhưng thần hồn của hắn vẫn bị thương.

Âm thanh của Dương Bôn trì trệ, thất khiếu bắn ra những tia máu đỏ tươi, trong chốc lát như thiểm điện bay ngược.

Trong chớp mắt, Dương Bôn đã rời khỏi vòng vây của Thụ Yêu, rời khỏi Cổ Lan Viên, rời xa Cổ Lan Viên.

Sau đó, lại lần nữa bày ra tầng tầng phòng ngự thần hồn. Mới chưa tỉnh hồn nhìn về phía Diệp Chân vừa hiện ra chân thân.

- Dương đảo chủ, ngươi thật đúng là đủ cảnh giác!

Diệp Chân vẫy lui đông đảo Thụ Yêu, chậm rãi tiến lên.

Lúc này, Dương Bôn mới lau một vệt mồ hôi lạnh trên trán, lòng còn sợ hãi nhìn về phía ngọc phù màu đen treo trước ngực.

Ngọc phù màu đen này là sau khi lần trước Âm Dương Đảo chứng kiến luyện hồn thần quang của Diệp Chân khủng bố, đại ca Âm Dật của hắn đã dùng một loại vật liệu có chút mẫn cảm đối với lực lượng thần hồn cực kỳ hiếm thấy cố ý luyện chế dò xét hồn phù.

Một khi xung quanh xuất hiện thần hồn ba động có thể uy hiếp người đeo, cái đồ chơi này sẽ chủ động vỡ vụn.

Trước đây, Dương Bôn còn cảm thấy không cần thiết đeo vật này, cảm thấy dưới gầm trời này người có thể uy hiếp được hắn không nhiều.

Nhưng đại ca Âm Dật của hắn lại trực tiếp ra lệnh hắn phải đeo, hắn mới mang theo cái đồ chơi này đi ra ngoài.

Không ngờ Ngọc Phù lại bảo đảm hắn một mạng.

Vừa rồi, chỉ cần chậm nửa hơi, hắn bày ra thần hồn phòng ngự nhiều nhất nhưng có hai phần ba, cũng tuyệt đối không có thời gian thôi động liệt hồn linh âm của Liệt Hồn Tử Hỏa Linh suy yếu luyện hồn thần quang của Diệp Chân.

Có thể tưởng tượng, dưới một chiêu vừa rồi, tiên thiên thần hồn của hắn sẽ bị

Diệp Chân làm trọng thương.

Kia dưới tình hình đó, tiên thiên thần hồn bị Diệp Chân làm trọng thương, cơ bản đã đại biểu cho tử vong, căn bản không có cơ hội chạy ra khỏi Cổ Lan Viên.

Ngươi có thể tưởng tượng, Dương Bôn này sẽ chấn kinh cỡ nào, quả là đi một vòng trên Quỷ Môn quan.

Không chút do dự, Dương Bôn đeo dò xét hồn phù lục đại ca Âm Dật của hắn làm cho lên.

Lúc này mới đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân.

Sau đó, Dương Bôn nhìn Diệp Chân nhẹ nhàng đi bộ trong Cổ Lan Viên, lập tức ngây ngốc.

- Tại sao những Thụ Yêu này không công kích ngươi? Chuyện này sao có thể?

- Chẳng lẽ?

Thoáng chốc, Dương Bôn hình như nghĩ đến cái gì, sắc mặt đại biến.