← Quay lại trang sách

Chương 1097 Thần Cơ Diệu Toán.

Ở phía xa, Diệp Chân và Phá Hải đại thánh chứng kiến vương giả Khai Phủ cùng nhau tụ thành một đoàn quân trước cửa thành trên không Thiên Dực đảo, càng thấy được trận địa sẵn sàng đón quân địch của tứ vệ Thiên Dực đảo.

Từ xa nhìn lại, võ giả tập kết trên không Thiên Dực đảo chưa đến 4000 người, mà nhân số tứ vệ quân của Thiên Dực đảo có hơn hơn ba vạn người.

Chợt nhìn, chênh lệch nhân số hai bên rất lớn, nhưng chênh lệch càng lớn, lại là thực lực.

Võ giả tập kết tại trên không Thiên Dực đảo tuy chưa đến 4000 người, nhưng thực lực đại phần lớn đều là vương giả Khai Phủ cảnh hậu kỳ, chỉ có một phần ba võ giả là vương giả Khai Phủ cảnh trung kỳ, còn Khai Phủ cảnh sơ kỳ lại hoàn toàn không thấy.

Mà trong hơn ba vạn năm ngàn người Thiên Dực đảo, tính cả tất cả Khai Phủ cảnh tầng một cũng nhưng hơn hai ngàn người, trong đó đại bộ phận đều là Khai Phủ cảnh sơ trung kỳ võ giả.

Võ giả Khai Phủ cảnh hậu kỳ, trên không Thiên Dực đảo có hơn hai trăm người.

Chênh lệch to lớn này, quả thực khó có thể hình dung.

- Ở đâu ra nhiều vương giả Khai Phủ cảnh trung hậu kỳ như vậy?

Diệp Chân có chút giật mình.

- Tứ đệ, ngoại vực Tử Hải mênh mông này khó có thể tưởng tượng. Đừng nghĩ ngoài các thế lực lớn như Hắc Sát đảo, Âm Dương đảo như Thiên Dực đảo chúng ta, còn có hàng vạn thế lực đảo nhỏ cách Thiên Dực đảo chúng ta ba nghìn vạn dặm, có võ giả sinh tồn.

Không từ mà biệt, vương giả Khai Phủ cảnh hậu kỳ đứng đầu từng đảo đi ra, vậy thì có vài vạn người, trước mắt 4000 người, xem như vẫn chưa đủ.

-Chắc do thời gian cấp bách, nguyên nhân có nhiều võ giả thu được Vạn Tinh Lâu cùng Long Minh treo giải thưởng nhưng không cách nào đuổi tới, bằng không, số lượng người còn có thể lại tăng lên gấp đôi.

-

Phá Hải đại thánh nói.

Thần sắc của Diệp Chân có chút ảm đạm.

- Bởi như vậy, rất phiền toái...

Hơn bốn nghìn vương giả Khai Phủ cảnh trung hậu kỳ, mỗi người ra tay là có thể oanh trọn vẹn Thiên Dực đảo thành cặn bã.

- Cũng không thể trách ngươi, ai có thể nghĩ đến Long Minh và Vạn Tinh Lâu lại liên thủ như vậy?

Nói đến đây, thần sắc Phá Hải đại thánh đột nhiên cả kinh. Nhìn về phía Diệp Chân.

- Không tốt. Tứ đệ, chúng ta sẽ làm mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn!

- Ngươi..... Ngươi không nên trở về! Ngươi hẳn nên ở lại Thủy Lệ Đảo!

Phá Hải đại thánh tỉnh táo lại.

- Mục tiêu của bọn hắn là ngươi, ngươi không trở lại, ta tin tưởng bọn họ chỉ vây khốn Thiên Dực đảo một khoảng thời gian, rồi sẽ tán đi, nhưng nếu ngươi vừa xuất hiện, bọn họ đã có thể..... Đi mau, ngươi đi mau!

- Tam ca. Sợ là đã muộn!

Diệp Chân nở nụ cười khổ.

Thật ra, năm canh giờ trước thu được nguyên nhân thực sự sau khi Tịnh Hải đại thánh truyền tin đến có quan hệ với lần vây công này ở Thiên Dực đảo, Diệp Chân đã nghĩ tới điểm này.

Có trở về Thiên Dực đảo hay không tuyệt đối là hai nan đề khó giải.

Nếu Diệp Chân quay lại Thiên Dực đảo, tuyệt đối sẽ rơi vào mưu kế của Giải Thiên Hà và Âu Đột, Diệp Chân không quay lại, tính toán của Giải Thiên Hà và Âu Đột, mới có thể thất bại.

Nhưng vấn đề là, loại chuyện này, Diệp Chân không làm được. Diệp Chân không quay lại Thiên Dực đảo, tuy có thể tránh đi kiếp nạn này, làm cho tính toán của Giải Thiên Hà và Âu Đột thất bại. Nhưng bên phía Thiên Dực đảo sẽ gặp đại nạn.

Giải Thiên Hà và Âu Đột đều là tay kiêu hùng có lòng dạ ác độc. Nhất Giải Thiên Hà, vào lúc này dưới tình huống uy danh của Long Minh bị suy yếu nghiêm trọng, dù Diệp Chân không quay về Thiên Dực đảo, cuối cùng cũng sẽ ngang nhiên phát động công kích với Thiên Dực đảo.

Đến lúc đó, không chỉ có Thiên Dực Tam Thánh vẫn lạc, mà hàng tỉ dân chúng Thiên Dực đảo sợ cũng sẽ phải bỏ mạng uổng phí.

Cho tới bây giờ, Diệp Chân không phải đại anh hùng gì, nhưng lại kiên trì với điểm mấu chốt làm người của bản thân.

Thiên Dực Tam Thánh thật sự xem hắn là huynh đệ.

Thiên Dực Đảo Tam Thánh không ngại đến Âm Dương Đảo đòi đan dược cho hắn, bảo vệ hắn ở Thủy Lệ Đảo thậm chí không tiếc khai chiến với Long Minh vân vân, từng sự kiện đều được Diệp Chân ghi nhớ sâu sắc. Nếu hắn vì tránh họa rời đi, mà Thiên Dực Tam Thánh vì vậy vẫn lạc. Sợ là lương tâm cả đời của Diệp Chân khó có thể bình an.

Cho nên, mặc dù từ năm canh giờ trước đã nghĩ tới điểm này, nhưng Diệp Chân vẫn luôn không đề cập tới, kiên trì quay lại Thiên Dực đảo với Phá Hải đại thánh.

Duy nhất làm cho Diệp Chân kỳ quái chính là, Tịnh Hải đại thánh trong Thiên Dực Tam Thánh nổi danh dùng vận trù mưu tính, trước khi phù tấn kia đến, vì sao không nói chuyện này?

Hơn nữa, Diệp Chân thấy, phương pháp tốt nhất để giải quyết chuyện này, chính là Thiên Dực Tứ Thánh bọn họ đều không quay trở lại đảo, toàn bộ bí mật rời đi, đến lúc đó, xem ai dám động tay phá hư Thiên Dực đảo?

Ba cường giả Nhập Đạo cảnh ẩn núp trong bóng tối, tuyệt đối sẽ làm cho tất cả võ giả ở đây ngay cả đám yêu thú sống có cảm giác yên ổn đều không ngủ được. Nhưng, Tịnh Hải đại thánh lại trực tiếp đi thẳng trở về Thiên Dực đảo?

Loại tình huống này, vì toàn bộ huynh đệ chi nghĩa, Diệp Chân chỉ có thể trở về, chỉ có thể chiến đấu mà thôi.

- Đã muộn, vì sao?

Phá Hải đại thánh còn chưa kịp phản ứng.

- Tứ đệ, hiện tại ngươi đi, vẫn còn kịp.

Diệp Chân không nói gì, chỉ là chỉ chỉ bên cạnh thân.

- Ngươi xem bên kia!

- Ừ, Âu Đột? Là lão Hỗn trướng Âu Đột!

Hai mắt cá của Phá Hải đại thánh lập tức từng tròn vo.

- Phá Hải đại thánh, Trấn Hải đại thánh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!

Thật xa, Âu Đột cười ha hả chắp lên tay, hoàn toàn không giống như tử địch.

- Tứ đệ, chúng ta đi mau, thừa dịp còn chưa bị lão thất phu này vây khốn, chạy nhanh rời khỏi nơi này, có bao xa thì đi bao xa!

Phá Hải đại thánh quát.

- Đi?

Thần sắc Âu Đột trở nên vô cùng âm độc.

- Trấn Hải đại thánh, hôm nay nếu ngươi dám đi, lão phu dám đảm bảo, một ngày sau đó, Thiên Dực đảo một trăm lẻ bảy tỷ bình dân, vô luận già trẻ, tất cả đều hóa thành huyết thủy!

- Tịnh Hải, Bảo Hải, Phá Hải ba vị đại thánh không chỉ có cũng bị đoạn tử tuyệt tôn, mà tất cả mọi thứ đều sẽ vẫn lạc tại nơi đây!

- Ngươi dám!

Con mắt của Phá Hải đại thánh trừng lớn.

- Ha ha, trên đời này, còn có chuyện gì Vạn Tinh Lâu chúng ta không dám làm? Phá Hải đại thánh sẽ không quên chuyện một trăm ba mươi năm trước Vân Hải quốc biến mất đó chứ?

Âu Đột cười nói.

- Cái gì? Huyết án Vân Hải quốc là các ngươi làm? Trọn vẹn bốn mươi ba tỷ bình dân, tất cả đều là bị các ngươi giết chết?

Vẻ mặt Phá Hải đại thánh khiếp sợ.

Diệp Chân tuy không rõ Huyết án của Vân Hải quốc là cái gì, nhưng chỉ bằng mấy câu nói đó, cũng có thể đoán ra không sai biệt lắm.

Thoáng chốc, thần sắc trở nên vô cùng xanh đen, Âu Đột này, Vạn Tinh Lâu này, thật đúng là đủ ngoan tâm thủ lạt.

- Ha ha, việc này lại không có quan hệ với Phá Hải đại thánh, lão phu chỉ hỏi Trấn Hải đại thánh, ngươi quay lại Thiên Dực đảo hay chạy trốn lúc này?

-Nghĩ đến Trấn Hải đại thánh dùng Thiên Dực phá Phong Dực. Lão phu muốn ngăn hạ ngươi, rất không thể nào, nhưng Thiên dực tam thánh, hậu thế của Thiên Dực Tam Thánh, trăm tỷ bình dân trên Thiên Dực đảo, cũng không có Thiên Ưng phá Phong Dực!

Mấy câu nói đó của Âu Đột nói nhẹ nhàng linh hoạt. Nhưng chính giữa ẩn chứa âm độc, lại làm cho Diệp Chân vô ý thức rùng mình một cái.

Trong lúc đó, Diệp Chân có chút ít hiểu rõ Tịnh Hải đại thánh tại sao phải quay lại, có lẽ hắn vì hiểu rõ cách làm việc dứt khoát của Vạn Tinh Lâu, mới liều lĩnh gấp trở về.

- Không nhọc Âu lâu khôi hao tâm tổn trí, nếu ta muốn trốn, đã sớm chạy thoát, há có thể quay trở lại nơi này rồi lại trốn? Thiên Dực đảo. Ta nhất định phải trở về, nhưng có một câu muốn nói với Âu lâu khôi.

Diệp Chân nói.

- Lão phu rửa tai lắng nghe!

Âu Đột hơi chắp tay, dáng vẻ như thư sinh.

- Tự tay ta sẽ hủy diệt Vạn Tinh Lâu!

- Tam ca, chúng ta hồi đảo!

Nói là hồi đảo, lại cũng không là nghênh ngang bay giữa thiên không quay lại

Thiên Dực đảo, hành động đó so với chịu chết không có gì khác nhau.

Diệp Chân và Phá Hải đại thánh song song như tia chớp "Bắn" hướng mặt biển, trong thời gian ngắn biến mất sâu trong biển cả.

Mặt Âu Đột cứ như vậy không có biểu tình, phía sau hắn, mặt Diêm Vô Lạc đã quýnh lên.

-Âu khôi tam trưởng lão, muốn phái người đuổi giết hay không? Lúc này bên cạnh Diệp Chân chỉ có một mình Phá Hải đại thánh, chính là cơ hội tốt nhất.

Không đợi Âu Đột lên tiếng, Âu Xương Bá Lục Trưởng lão Âu gia lần này đi theo tiến lên sau lưng Âu Đột, liếc mắt khinh khỉnh.

- Diêm gia các ngươi làm sao lại tính toán dở như vậy?

-Sâu trong biển rộng này, chính là thiên hạ của Thiên Dực đảo, dù cho có tăng gấp mười lần số nhân mã đi vào, đều giết không được hai người bọn hắn, huống chi, chủ lực chưa tới!

Diêm Vô Lạc lập tức im lặng, ngẫm lại cũng đúng, sở dĩ hắn vội vàng như vậy, cũng không phải hắn ngốc nghếch, chủ yếu vì hắn bị thù hận che tâm.

- Vô Lạc. Trong năm đại gia tộc của Vạn Tinh Lâu chúng ta, thù của Diêm gia các ngươi, cũng chính là thù của Âu gia chúng ta, yên tâm đi, chỉ cần Diệp Chân này hồi đảo, lúc đó, hắn sẽ không còn gặp may mắn đâu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Âu Đột nói.

- Nếu tiểu tử này lừa dối không trở về đảo thì sao?

Âu xương bá hỏi.

- Có hay không? Nếu thật có vạn nhất, vậy thì tiêu diệt Thiên Dực đảo, làm cho hắn thấy thủ đoạn Vạn Tinh Lâu chúng ta, đến lúc đó, sẽ đi kế hoạch kế tiếp.

Lúc này, vẻ mặt Âu Đột âm trầm.

Ba người Âu Đột ở chỗ này chờ đợi chưa đến nửa khắc đồng hồ, Dương Bôn của Âm Dương Đảo đã đuổi tới.

- Âu lâu khôi tính toán thật giỏi, theo thầm tử trên tại Thiên Dực đảo của chúng ta hồi báo, Diệp Chân này, thật sự đã quay lại Thiên Dực đảo!

Trong tích tắc, sau lưng Dương Bôn trong hư không vặn vẹo một hồi, một đạo Hắc Long hư ảnh xoay mình phá vỡ hư không, khuôn mặt có phần có chút tái nhợt, thân hình Giải Thiên Hà xuất hiện.

Ngay khi xuất hiện, cũng ngẩn người.

- Âu huynh, Dương huynh các ngươi đều đã đến?

- Giải Minh chủ, chỉ chờ ngươi, nhân mã của ngươi đâu, thế nào?

Âu Đột vội hỏi nói.

- Lão phu đi đầu chạy tới, một bộ phận tinh duệ của Long Minh chúng ta, rất nhanh sẽ đuổi tới, chỉ cần thời gian nửa ngày, ngày mai trước khi mặt trời mọc, mới có thể đến!

Nói xong, Giải Thiên Hà lại hỏi.

- Đúng rồi, Âu lâu khôi, Diệp Chân này mắc câu rồi đúng không?

Vấn đề này, không đợi Âu Đột trả lời, Dương Bôn đã vượt lên trước, giơ ngón tay cái hướng với Âu Đột.

- Âu lâu khôi không hổ có biệt danh Hồ Tinh, quả thực là thần cơ diệu toán.

-Vừa rồi, chúng ta vừa mới xác định, Diệp Chân cũng đã quay lại Thiên Dực đảo.

Nghe vậy, thần sắc Giải Thiên Hà ngạc nhiên, sau đó cũng giơ lên ngón tay cái hướng Âu Đột.

- Quả thật bị Âu huynh đoán trúng! Lúc trước Âu huynh và ta thương nghị việc này, giờ ta còn có hơi bận tâm.

-Không ngờ, vậy mà thật sự như thế, Âu huynh quả thật là thần cơ diệu toán!

Nói đến đây, vẻ mặt Giải Thiên Hà nghi hoặc nhìn về phía Âu Đột.

- Đúng rồi, Âu huynh, ta rất muốn biết, vì sao ngươi đã ở đây năm ngày trước, có thể kết luận Diệp Chân nhất định sẽ quay lại Thiên Dực đảo, rồi định ra kế này?

Âu Đột không biết từ nơi nào lấy ra một cây phạt lông chim, cao nhân quạt hai miếng, vẻ mặt tự phụ.

- Tình báo, không thể thoát khỏi hai chữ “Tình báo”!

- Nói thật, Vạn Tinh Lâu chúng ta điều tra được, gần như tra được tất cả tình báo của Diệp Chân, kể cả tình báo khi còn bé đánh nhau với đám trẻ cùng thôn cũng có.

-Sau đó, hơn mười vị tình báo đại sư của Vạn Tinh Lâu chúng ta phân tích mấy ngày đối với những tình báo này, mới phân tích ra tính tình, tác phong làm việc của Diệp Chân.

-Mà lão phu, chỉ có dựa vào tính tình, tác phong làm việc của Diệp Chân lập kế hoạch mà thôi, không coi là cao minh!

Thoáng chốc, những người khác ngược lại hít vào một hơi lãnh khí, phương diện tình báo của Vạn Tinh Lâu thật sự quá mức khủng bố, quá mức dọa người!

Mà ngay cả thần sắc của Giải Thiên Hà cũng có chút cứng ngắc.

- Cao minh, thật sự.... Cao minh!