← Quay lại trang sách

Chương 1098 Âu Đột Lưỡi Dài

Diệp Chân và Phá Hải đại thánh từ đáy biển tốc hành quay trở lại Thiên Trì hải nhãn của Thiên Dực đảo, trực tiếp lướt qua phần đông cao thủ vây quanh, quay lại đến Thiên Dực đảo.

- Tứ đệ, ngươi có thể trở về, thật sự làm cho vi huynh....

Đây là câu nói đầu tiên Tịnh Hải đại thánh thấy Diệp Chân, nhưng lời nói cũng chưa nói xong, chỉ là dựng thẳng một ngón tay cái hướng về phía Diệp Chân.

Một màn này, thấy Phúc Hải đại thánh và Phá Hải đại thánh có chút không hiểu, nhưng Diệp Chân lại hiểu.

Hiển nhiên, Tịnh Hải đại thánh cũng biết phương pháp duy nhất Diệp Chân muốn tránh qua nguy cơ trước mắt, chính là không trở lại, chính là Diệp Chân đã trở lại, điều này có thể làm cho Tịnh Hải đại thánh vui vẻ.

- Đại ca, các ngươi đang nói gì bí mật vậy, việc cấp bách, chính là phải nghĩ biện pháp hóa giải nguy cơ trước mắt! Bằng không, dùng suy nghĩ tiểu nhân của Vạn Tinh Lâu, tuyệt đối sẽ liều lĩnh hủy Thiên Dực đảo chúng ta.

Phá Hải đại thánh thúc giục.

Nghe vậy, trong mắt Tịnh Hải đại thánh lệ mang chợt lóe.

- Hủy Thiên Dực đảo chúng ta, làm sao lại dễ như vậy sao. Huống hồ, chỉ cần chúng ta ở đây bọn họ dám hủy sao? Đại Hải này chính là địa bàn của chúng ta.

Nói xong, Tịnh Hải đại thánh đột nhiên nhìn về phía Diệp Chân hỏi.

- Tứ đệ, ngươi nói cho ta biết, Giải Thiên Hà có phải bị thương?

- Đúng, không sai, xác thực bị thương, hơn nữa không nhẹ, phần eo phía dưới bị hủy hết, không chỉ có như thế, bốn kiện trung phẩm hồn khí của hắn, trong đó hai kiện phòng ngự chí bảo cũng triệt để bị hỏng. Trừ lần đó ra, bản nguyên lực lượng của Giải Thiên Hà hẳn là cũng bị tổn thương!

Nói xong, Diệp Chân hỏi tới.

- Đại ca, ngươi làm sao biết được?

- Do bằng hữu truyền đến, nói là tình hình Giải Thiên Hà không thích hợp, vốn phải là người thứ nhất chạy đến, không ngờ lại là người cuối cùng chạy tới!

Nói đến đây…

Tịnh Hải đại thánh một hồi vung tay vung chân:

-Chuyện này, nhất định có thể nắm chắc cách hóa giải nguy cơ lần này!

Nghe vậy, Diệp Chân, Phá Hải đại thánh, Phúc Hải đại thánh ba người đều có chút kinh ngạc, bọn họ ai cũng không ngờ. Vô thanh vô tức, Tịnh Hải đại thánh đã có thể nắm chắc hóa giải trước mắt nguy cơ?

- Đại ca, như thế nào hóa giải, ngươi nhanh nói nghe chúng ta? Chính là hơn hai ngàn vương giả Khai Phủ cảnh hậu kỳ, hơn một ngàn vương giả Khai Phủ cảnh trung kỳ, nửa bước Nhập Đạo cảnh và tồn tại Nhập Đạo cảnh, cũng đã có hơn tám vị.

Vẻ mặt Phúc Hải đại thánh giật mình.

- Không vội, một hồi các ngươi sẽ hiểu!

Tịnh Hải đại thánh nói.

- Tứ đệ, đây là thư của sư tỷ ngươi trước khi đi lưu lại, ngươi tự xem đi!

Nói xong, Tịnh Hải đại thánh đưa cho Diệp Chân một phong thư.

Thư xác thực là Liêu Phi Bạch tự tay viết, bút tích hoàn mỹ mang theo anh khí bừng bừng, quá có cá tính.

Nội dung cũng rất đơn giản, nói chung là trong lòng lo cho an nguy sư môn ở Hắc Long vực, nàng chuẩn bị đi đầu trở về, có nàng là vương giả Khai Phủ cảnh tam trọng tọa trấn, tông môn ở Hắc Long vực cũng sẽ an toàn hơn.

Diệp Chân hiểu rõ, sở dĩ Liêu Phi Bạch rời khỏi, một là thật sự vì lo lắng an nguy của sư môn ở Hắc Long vực; hai là có quan hệ với Diệp Chân hắn.

Tuy nhiên trước đây, nàng và Diệp Chân trong lúc đó quan hệ có chút thân mật, nhưng cũng không có liên quan đến tình yêu nam nữ, có thể vì chuyện nàng trúng độc, quan hệ hai người trong lúc đó có thay đổi, trở nên vô cùng thân mật.

Đây trong khoảng thời gian ngắn, làm cho Liêu Phi Bạch có chút không cách nào tiếp nhận, nhất là dưới tình huống hai nữ nhân khác của Diệp Chân là Lục La và Thải Y đều là tỷ muội tốt của nàng.

Cho nên, Liêu Phi Bạch dứt khoát lựa chọn rời khỏi.

Nhưng nói đi thì nói lại, trước mắt Liêu Phi Bạch rời khỏi, Diệp Chân vẫn rất cao hứng, vừa quay lại Hắc Long vực có thể làm cho Diệp Chân an tâm không ít, thứ hai rời khỏi tránh được tình thế nguy hiểm cửu tử nhất sinh trước mắt.

Nói thật, tuy Tịnh Hải đại thánh lúc này thề son sắt nói có thể nắm chắc hóa giải nguy cơ, nhưng trước mắt loại này cục diện, theo quan sát của Diệp Chân, thật sự không có phương pháp giải quyết nào quá tốt.

Đường lui cuối cùng của Diệp Chân, chính là trong biển sâu.

Chỉ cần bốn huynh đệ bọn họ ở cùng một chỗ, chính là Giải Thiên Hà được xưng là Long Vương cũng không dám đuổi theo.

Cho nên, Diệp Chân phi thường tò mò, rốt cuộc đại ca Tịnh Hải đại thánh tự tin xuất phát từ nơi nào?

- Đại ca, chỉ có huynh đệ chúng ta, ngươi còn thừa nước đục thả câu? Ngươi đây không phải muốn ta gấp chết sao?

Đối với Tịnh Hải đại thánh ổn trọng, Phá Hải đại thánh lại mặc kệ.

Đồng thời ở nơi này, Diệp Chân cũng hiếu kỳ nhìn về phía Tịnh Hải đại thánh.

Tịnh Hải đại thánh cười hắc hắc.

- Thật ra, các ngươi đều biết, ta tự tin có thể giải quyết việc này, thật ra mấu chốt chính là tứ đệ!

- Thì ra là ở ta?

Diệp Chân lập tức tựu há to miệng, vẻ mặt buồn bực, có quan hệ với hắn, hắn như thế nào không biết?

Nhưng làm cho Diệp Chân càng buồn bực chính là, nghe được những lời này của Tịnh Hải đại thánh, Phúc Hải đại thánh và Phá Hải đại thánh cũng lộ ra vẻ hiểu rõ, hiển nhiên, đã hiểu rõ rồi.

Đây khiến cho Diệp Chân càng gấp.

- Đại ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, kính xin đại ca nói rõ!

Tịnh Hải đại thánh trầm ngâm một chút.

- Tứ đệ, đây thật ra cùng ngươi......

- Tịnh Hải huynh, nếu như không muốn Thiên Dực đảo triệt để biến mất, thỉnh xin hãy xuất hiện!

Khi Diệp Chân đang vãnh tai chuẩn bị lắng nghe, tiếng vang như tiếng sấm vang lên trên không Thiên Dực đảo.

Trong tích tắc, thanh âm nhằm vào Diệp Chân cũng vang lên.

- Diệp Chân, nếu ngươi vì huynh đệ Thiên Dực Tam Thánh, vậy tranh thủ thời gian tự mình lăn ra đây chịu chết đi! Bằng không, trăm tỷ bình dân trên Thiên Dực đảo sẽ hóa thành oan hồn, Thiên Dực Tam Thánh vẫn lạc, bọn họ sẽ bị đoạn tuyệt hơn vạn huyết mạch, có thể toàn bộ chính là do ngươi gây ra!

Tiếng hô như sấm, nghe vào trong tai đám người Diệp Chân, thanh âm cũng tựu như vậy.

Nhưng muốn chết chính là nội dung.

Quả thực là một chữ lại một chữ đối với Diệp Chân mà nói, hoàn toàn chính là chữ chữ giết tâm, chữ chữ diệt thần.

Trong lúc này, làm cho thần sắc của Diệp Chân trở nên vô cùng khó coi, kế tiếp, thậm chí Diệp Chân có thể không ngờ tới bọn họ phía dưới còn nói.

Đại khái chính là cho Diệp Chân một cơ hội, bức Diệp Chân ra mặt quyết đấu các loại với bọn họ.

Nhưng Diệp Chân suy đoán không sai, nhưng suy đoán này lại cản không nổi biến hóa.

Ngay khi Âu Đột nói xong, Tịnh Hải đại thánh, Phúc Hải đại thánh, Phá Hải đại thánh ba người như đạn pháo phóng lên trời, vang lên tiếng rống giận dữ.

- Phóng con mẹ ngươi chó má! Muốn cho bọn lão tử vẫn lạc, ai có bổn sự kia, đứng ra! Có bản lĩnh đứng ra làm cho lão tử nhìn thấy nước tiểu của ngươi rồi tính!

Vốn biết được, bản thể chính của ba vị này là Yêu Thú có hình thể cự đại, một tiếng rống lên này, âm lượng này, so với tiếng sấm còn phải mạnh hơn gấp mấy chục.

Rất nhiều võ giả bị thanh âm này làm cho hoảng sợ đến liên tục biến sắc, vội vàng lui về phía sau.

Rống!

Tiếng long ngâm mang theo vô tận uy áp xoay mình vang trên bầu trời, trực tiếp lấn át tiếng rống giận dữ của ba huynh đệ Tịnh Hải, ổn định trận thế, Giải Thiên Hà lại bước ra một bước.

- Ba vị, dựa vào cá nhân, xác thực không có biện pháp khiến cho các ngươi vẫn lạc, nhưng đây hơn bốn nghìn vị đồng thời ra tay, các ngươi có thể tiếp được bao lâu?

Nghe vậy, Tịnh Hải đại thánh đầu tiên phát ra một tiếng cười lạnh, sau đó tiếng cười lạnh lại biến thành âm thanh cười dài liên tục không dứt, theo tiếng cười của Tịnh Hải đại thánh, mặt biển xung quanh Thiên Dực đảo bắt đầu kịch liệt lắc lư.

Đến cuối cùng, trên mặt biển lại kích động, xuất hiện sóng lớn khủng bố cao trăm thước.

- Giải Thiên Hà, ngươi đang xem ba huynh đệ chúng ta ngốc sao?

- Hừ, nếu dám cường công, ba huynh đệ chúng ta trốn vào đáy biển, ta muốn nhìn, từ hôm nay trở đi, trong các ngươi ai có thể có cảm giác an ổn ngủ một giấc?

Tịnh Hải đại thánh vừa dứt lời, trong liên quân bốn nhà, rất nhiều võ giả sắc mặt lần nữa biến đổi.

Đồng thời, bốn đạo khí tức vô cùng cường hoành xoay mình theo bốn phương tám hướng bay lên, Giải Thiên Hà, Dương Bôn, Âm Dật Dạ, Âu Đột còn có khí tức ba vị

Nửa Bước Nhập Đạo cảnh khác cùng tập trung tiến đến Thiên Dực Tam Thánh.

- Tịnh Hải huynh, ngươi không phải xem chúng ta thành không khí? Có chúng ta ở đây há có thể cho phép các ngươi bình yên quay về biển cả?

Âu Đột nói.

Nói xong, hai mắt Âu Đột xoay mình bắn ra thần quang như thực chất, trực tiếp chằm chằm hướng về phía Diệp Chân còn đang trên mặt đất.

- Diệp Chân, ngươi còn muốn làm rùa đen rút đầu bao lâu nữa?

- Nếu ta là rùa đen rút đầu, sẽ không xuất hiện ở nơi này! Âu lâu khôi, ngươi thật sự quá giỏi tính toán! Nói đi, các ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?

Diệp Chân xoay mình phóng lên trời, đứng bên cạnh ở ba người Tịnh Hải đại thánh.

Âu Đột vươn một ngón tay.

- Rất đơn giản, Vạn Tinh Lâu chúng ta và Long Minh chính là có thù với Diệp Chân ngươi, không có liên quan gì với Thiên Dực đảo. Nếu như trong mắt Diệp Chân ngươi còn có ba vị đại ca này, còn có mấy phần tình nghĩa huynh đệ, còn có mấy phần nhân tính, còn có mấy phần thương cảm chi tâm, đứng ra làm theo chúng ta chấm dứt một hồi ân oán....

- Phóng con mẹ ngươi tám đời chó má!

- Huynh đệ Thiên Dực Tứ Thánh chúng ta là một thể, đồng sanh cộng tử cùng tiến cùng thối, có bản lĩnh, các ngươi để lại tay tiến công, ta lại muốn nhìn, có mấy ai dám động thủ?

- Đến lúc đó, huynh đệ chúng ta liều chết phá vòng vây, hắc hắc, các ngươi sẽ không có hậu nhân, không có gia nghiệp? Huống hồ, loại chuyện giết người hủy đảo này, huynh đệ chúng ta vài tên hiện ra bản thể để làm, chính là thuận tay hơn!

Không đợi Âu Đột nói xong, Phúc Hải đại thánh đã lên tiếng phẫn nộ mắng!

Mắng xong một trận, Âu Đột lại mặt không đổi sắc, chắp tay hướng Phúc Hải đại thánh:

- Tịnh Hải huynh nghĩa bạc vân thiên, Âu mỗ bội phục! Nhưng họ Diệp kia, vẫn còn kém xa so với Tịnh Hải huynh! Đừng nói là nghĩa bạc vân thiên, theo lão phu thấy, chính là đang lợi dụng tình cảm huynh đệ của các ngươi!

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Chân biến đổi, khi đang muốn tiến lên mở miệng, lại bị

Phá Hải đại thánh ngăn cản.

- Họ Âu, tình cảm huynh đệ chúng ta, chúng ta tự biết, ngươi không cần lao lực dùng kế châm ngòi.

- Đây chính là chỗ nghi hoặc của lão phu, bốn huynh đệ các ngươi đã trọng tình trọng nghĩa như này, vì sao Trấn Hải đại thánh còn trốn sau lưng các ngươi không dám ra? Xem ra, hắn cũng không có đặt an nguy ba vị ca ca các ngươi ở trong lòng!

Trong tích tắc, Diệp Chân hận không thể sinh sinh xé nát cái mồm của Âu Đột, thằng nhãi này há mồm quả thực vô cùng ác độc, nếu võ giả có tâm chí không kiên định, có lẽ thân sinh cốt nhục đều có thể bị hắn châm ngòi phản bội.

Nhưng Diệp Chân cũng hiểu rõ, lúc này, không thể phẫn nộ, một khi phẫn nộ, sẽ thật sự trúng cái bẫy của Âu Đột.

Chính xác mà nói, lúc này Diệp chân cũng phải ra mặt, Phá Hải đại thánh còn muốn ngăn cản, lại bị Diệp Chân cho kiên định từ chối.

Ngay khi Diệp Chân bước ra một bước, thanh âm Tịnh Hải đại thánh lâu không lên tiếng, vang lên trong hồn hải của Diệp Chân.

- Tứ đệ, giúp ta kéo dài một ít thời gian, sắp được rồi!

Diệp Chân giật mình, ngoài cổ quái, đã lên tiếng bước ra.

- Âu Lâu chủ, như vậy thì sao? Vì bức ta đơn đả độc đấu với các ngươi, chỉ thiếu một chút đã biến thành đàn bà ba hoa. Sau này, ngươi là hồ tinh Âu Đột nên sửa lại gọi là Âu Đột lưỡi dài mới thích hợp!

Diệp Chân cười nói.

- Nói đi, ngươi bức ta đi ra, rốt cuộc muốn như thế nào?

Tạo Hóa Chi Vương -