← Quay lại trang sách

Chương 1099 Kinh Người Lật Bàn

Xưng hô của lão phu trên giang hồ, vẫn không cần Trấn Hải đại thánh hao tâm tổn trí! Hôm nay, sở dĩ lão phu lãng phí nhiều miệng lưỡi như vậy, một là không muốn làm cho Trấn Hải đại thánh ngươi tạo thành sát nghiệt; thứ hai phải không cần phải phá vỡ đoạn kim lan tình của Thiên Dực Tứ Thánh, do đó, hôm nay Diệp Chân thiếu hiệp nếu đã đứng ra, mỗi người Thiên Dực Tứ Thánh đều nghĩa bạc vân thiên, sẽ là một đoạn câu chuyện giang hồ được mọi người ca tụng!

Âu Đột cười nói.

- Hay cho một cái lưỡi chói lọi hoa sen, khéo mồm khéo miệng, bổn sự Âu lâu khôi đổi trắng thay đen, thật đúng là không phải ai cũng có thể làm! Bức tử người khác mà cũng có thể nói hoàn mỹ như vậy, bội phục, vô cùng bội phục!

Diệp Chân xa xa chắp lên tay.

- Nơi đó, cái đó.....

- Hãy bớt sàm ngôn đi, là nam nhân, tranh thủ thời gian, cứ ra tay, ta tận lực bồi tiếp!

Diệp Chân rất thô bạo cắt đứt lời khách sáo của Âu Đột, làm cho thần sắc Âu Đột hơi có xấu hổ.

Nhưng loại xấu hổ này, đối với da mặt Âu Đột, ngay lập tức đã biến mất.

- Ha ha ha ha, Trấn Hải đại thánh quả nhiên là người sảng khoái, nói chuyện rất sảng khoái, đã như vậy, khứ cho ta đây nói thẳng! Nếu Trấn Hải đại thánh muốn chi nghĩa toàn bộ cho huynh đệ, muốn không tạo thành sát nghiệt khôn cùng, tự đứng ra, thống thống khoái khoái đấu với chúng ta, tất cả sinh tử do thiên mệnh an bài, như thế nào?

Âu Đột nói.

Nghe vậy, thần sắc của Diệp Chân bất chợt thay đổi.

- Đánh một hồi? Với ai?

- Là người có cừu oán với Trấn Hải đại thánh, là Long Minh và Vạn Tinh Lâu, Trấn Hải đại thánh chỉ cần chọn một người trong lão phu và Giải Minh chủ làm đối thủ, chỉ cần phân ra thắng bại hoặc hòa, chúng ta đây không chỉ có lập tức thối lui, ân oán với ngươi cũng bỏ qua…

- Vô sỉ!

- Họ Âu, da mặt các ngươi thật dày, mới có thể đưa ra điều kiện như vậy! Một võ giả Chú Mạch cảnh thất trọng đơn đả độc đấu với lão quỷ Nhập Đạo cảnh các ngươi.

Thiệt thòi cũng do các ngươi nghĩ ra!

Không đợi Âu Đột nói xong, Tịnh Hải đại thánh đã trước hết chửi ầm lên.

- Vậy ngươi muốn thế nào? Để cho chúng ta phái vương giả Khai Phủ cảnh trung kỳ giết chết Diệp Chân? Tính mạng của ngươi và trăm tỷ bình dân trên Thiên Dực đảo, con nối dòng dỗi huyết mạch Thiên Dực Tam Thánh các ngươi lại có thể bảo toàn dễ dàng như vậy!

Giải Thiên Hà tiến lên trước một bước cười nói.

- A đúng rồi, Long Minh Bạch Long Lệnh Sứ chúng ta, còn có Long Vương tuần ngự chín vực cửu hải, vừa hay một ít thiếu tọa kỵ trong biển, nghĩ đến hậu duệ huyết mạch của vài vị đại thánh không chỉ có thể đảm nhiệm, hơn nữa còn phi thường phù hợp. Trấn Hải Đại Thánh, ngươi nói xem?

Câu nói sau cùng của Giải Thiên Hà lại đang ám chỉ Diệp Chân.

Khóe miệng Diệp Chân đột nhiên hiện ra một tia cười lạnh, đây so với tính toán Âu Đột, thật sự đủ ngoan độc.

Nói thật, Diệp Chân không phải đại anh hùng gì, tánh mạng của trăm tỷ bình dân, Diệp Chân vẫn biết không thể tự gánh chịu được, nhưng Thiên Dực Tam Thánh và hậu duệ huyết mạch của bọn hắn. Nếu vì Diệp Chân lại bị người giết chết khi dễ, Diệp Chân nhìn không được.

Không thể không nói, một chiêu này của Âu Đột thật sự quá hung ác.

Bởi vì chiếu theo loại tình huống trước mắt này, Diệp Chân nói không chừng sẽ thật sự bị trói theo chân bọn họ đánh một trận.

Nói thật, dựa vào thực lực của Diệp Chân, đánh với vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng có lẽ có thể đánh một trận, nhưng nếu là cường giả Nhập Đạo cảnh, dưới tình huống đơn đả độc đấu, trên cơ bản không có bất kỳ chiến thắng hay khả năng bảo vệ tánh mạng, trừ phi chiến đấu trong biển sâu.

- Sự kiên nhẫn của chúng ta có hạn. Kính xin Trấn Hải đại thánh sớm đưa ra quyết đoán!

Âu Đột cười khẽ một tiếng.

Cực kỳ khác thường, Diệp Chân lại khẽ cười một tiếng.

- Xem ra, hôm nay ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ rồi?

Nghe vậy, Âu Đột lại có hơi đắc ý cười to.

- Không ngờ, Trấn Hải đại thánh còn có mấy phần hiểu biết. Mưu kế này, đã được tính toán bắt đầu từ sau khi thi đấu linh dược tích phân ở Thủy Lệ đảo, mặc dù chính giữa xảy ra chút ngoài ý muốn, nhưng chung quy ngươi vẫn không tránh khỏi tính toán của lão phu.....

Âm thanh của Âu Đột còn chưa rơi xuống đất, một thanh âm phi thường trang nghiêm trịnh trọng xoay mình vang lên, nương theo thanh âm này, Thần Hồn cực kỳ tinh thuần ba động dung nhập vào trong đó còn bay lên một chút.

Chỉ cần là võ giả thấy một màn như vậy, hiểu rõ đây là đang làm cái gì.

Thần Hồn lời thề!

Có người ở đây phát Thần Hồn lời thề!

Chỉ là lúc này người phát Thần Hồn lời thề này, với thời gian đều phi thường quỷ dị.

Lúc này người phát Thần Hồn lời thề, không phải ai khác, chính là Tịnh Hải đại thánh vẫn luôn không mở miệng, lúc này vẻ mặt đang túc mục dẫn động Tiên Thiên hồn thần, phát hạ một đạo Thần Hồn lời thề.

- Ta Tịnh Hải Cẩn ở đây dùng Tiên Thiên Thần Hồn thề. Vừa rồi nói, không có nửa câu hư ngôn, vừa rồi hứa hẹn, nhất định sẽ làm được, nếu có nửa câu hư ngôn, Tịnh Hải võ đạo của ta sẽ đoạn tuyệt, kiếp này không tiến thêm tấc nào nữa, bị thiên đạo vứt bỏ!

Thần Hồn lời thề này vừa ra, mọi người ở đây lập tức tựu trợn tròn mắt.

Ai cũng nghĩ không thông, đang trong tình cảnh hai phe nhìn chằm chằm như hổ đói, lưỡi thương môi kiếm vừa chạm vào ranh giới đại chiến, lão đại Thiên Dực Tứ

Thánh tại sao phải đột nhiên trong lúc này lại thốt lên một đoạn Thần Hồn lời thề không đầu không đuôi như vậy.

Còn phát trịnh trọng độc ác như thế?

Muốn biết được, đối với võ giả mà nói, trời giáng ngũ lôi oanh, đều không đặt vào mắt, võ đạo đoạn tuyệt, này mới là Thần Hồn lời thề ác độc nhất.

Thoáng chốc, lực chú ý của mọi người đều tập trung vào trên người Tịnh Hải đại thánh, Âu Đột, Giải Thiên Hà, Dương Bôn, Âm Dật hồ nghi nhìn về phía Tịnh Hải đại thánh, trong đầu nhanh chóng chuyển động, muốn đoán ra dụng ý cử động lần này của Tịnh Hải đại thánh.

Dù sao, tồn tại Nhập Đạo cảnh khủng bố như Tịnh Hải đại thánh là tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ phát hạ loại Thần Hồn lời thề này.

Cũng vào lúc này, Tịnh Hải đại thánh xoay chuyển ánh mắt, mà nhìn về phía một người trong liên quân Vạn Tinh Lâu và Long Minh, nhẹ nhàng nói.

- Tới phiên ngươi!

Thần sắc người nọ ngưng tụ, giống như vô cùng hạ quyết tâm, ngay khi một đám Thần Hồn ba động bay lên, thanh âm bay lên.

- Ta, Dạ Cẩn dùng Tiên Thiên Thần Hồn thề tại đây, tuyệt không đem chuyện hôm nay tiết lộ nửa chữ, trong vòng mười năm, dựa theo hứa hẹn làm việc, nếu không từng bước sinh tai, mọi chuyện không thuận lợi, võ đạo cũng sẽ đoạn tuyệt!

Nói xong, Dạ Cẩn không quan tâm thần sắc kinh hãi gần chết của Âu Đột và Giải Thiên Hà, vung tay lên nói.

- Mọi người Hắc Sát đảo nghe rõ, từ sau hôm nay, Hắc Sát đảo chúng ta cùng Thiên Dực đảo kết làm công thủ đồng minh, cùng chung một kẻ thù!

- Từ sau hôm nay, Thiên Dực đảo chính là minh hữu của Hắc Sát đảo chúng ta, từ sau hôm nay, ai dám nghênh đao hướng về phía huynh đệ Thiên Dực đảo, đừng trách lão phu ra tay ác độc vô tình!

Nói xong, thân hình lóe lên, Dạ Cẩn vọt đến bên cạnh Tịnh Hải đại thánh, trong tích tắc, một ngàn võ giả Khai Phủ cảnh trung hậu kỳ do Dạ Cẩn mang đến, phần phật vọt đến sau lưng Dạ Cẩn và Tịnh Hải đại thánh.

Một màn này, quả thực như hí kịch.

Thẳng đến khi phần đông võ giả Hắc Sát đảo triệt để đi qua, Âu Đột và Giải Thiên Hà mới kịp phản ứng, mà Diệp Chân thì vô ý thức xoa xoa con mắt. Thật không dám tin tưởng tất cả mọi chuyện là thật.

Diệp Chân không nghĩ ra, Tịnh Hải đại thánh rốt cuộc làm sao có thể phối hợp với hung nhân như Dạ Cẩn.

Diệp Chân không nghĩ ra, nhưng Âu Đột và Giải Thiên Hà lại rất tức giận.

Lúc này trong bốn ngàn liên quân vây quanh Thiên Dực đảo, một ngàn nhân mã Âm Dương đảo, một ngàn nhân mã Hắc Sát đảo, võ giả do Vạn Tinh Lâu tạm thời tập kết tới vẫn chưa tới năm trăm người, nhân mã đảo nhỏ tứ phương khác nghe được Huyền Thưởng Lệnh mà tập kết tới tổng cộng có gần một ngàn năm trăm người.

Võ giả tinh nhuệ của Long minh, lúc này còn đang trên đường đến, mới cấu thành liên minh đại quân lúc này.

Vốn dĩ dựa vào những bốn ngàn liên quân này, bọn họ có thể trả giả thật nhỏ để xử lý Thiên Dực đảo, vô luận cưỡng bức hay động thủ thật sự, ưu thế quả thực vô cùng lớn.

Mà dưới ưu thế binh lực như thế Âu Đột còn dùng lấy hai chữ “tình nghĩa” bức bách Diệp Chân xuất chiến, chủ yếu vẫn vì Thiên Dực Tam Thánh.

Chính như trước đây Phá Hải đại thánh nói, bốn ngàn liên quân này của bọn họ, có thể đơn giản xử lý Thiên Dực đảo, cũng có thể đơn giản đánh bại Thiên Dực Tam Thánh, nhưng muốn đánh chết toàn bộ Thiên Dực Tam Thánh, trên cơ bản rất không thể nào. Cho dù có khả năng chính giữa, bọn họ, sợ cũng sẽ vẫn lạc hai ba phần.

Hơn nữa, chỉ cần trong Thiên Dực Tam Thánh còn có một người đánh cược cả mạng sống đến ngăn cản bọn họ, những người khác liều chết cũng có thể chạy đi.

Mà ba huynh bọn họ đều là tồn tại Nhập Đạo cảnh, đừng nói là chạy đi hai, cho dù chạy đi một, những người khác của đối phương ở đây, hậu bối tử là tuyệt đối sẽ luôn có cảm giác ngủ không được yên, sống không yên ổn.

Xuất phát từ loại lo lắng này, trong một đại ưu thế như thế, Giải Thiên Hà và Âu Đột còn không tiếc khua môi múa mép bức Diệp Chân xuất chiến.

Chính là, vô luận Giải Thiên Hà hay Âu Đột, nằm mơ cũng không ngờ, hai quân trước trận. Đảo chủ Hắc Sát Đảo Dạ Cẩn lại lâm trận phản bội.

Trong khi giãy chết, Dạ Cẩn này quay mình, trực tiếp kết thành công thủ đồng minh với Thiên Dực đảo, trực tiếp mang theo một ngàn nhân mã của hắn gia nhập Thiên Dực đảo.

Đây trực tiếp làm cho Thiên Dực đảo nhiều hơn một ngàn Khai Phủ cảnh trung hậu kỳ, còn nhiều thêm một vị Nhập Đạo cảnh có chiến lực cường đại.

Ngược lại, phương diện liên quân đã trực tiếp suy yếu gần một phần ba lực lượng.

Này so sánh phía dưới, tình thế lại có đại biến.

Thoáng cái khiến cho liên quân mất đi ưu thế tuyệt đối đối với Thiên Dực đảo.

Một khi mất đi loại ưu thế tuyệt đối này, như vậy lúc trước Âu Đột luân phiên cưỡng bức đối với Diệp Chân, lại biến thành một câu chuyện cười.

Cho nên, Giải Thiên Hà và Âu Đột thoáng chốc tức giận.

- Dạ huynh, cớ gì? Vì sao?

- Tịnh Hải rốt cuộc đã đưa ra điều kiện gì, ngươi nói, Long minh cùng Vạn Tinh Lâu chúng ta, dâng gấp đôi!

Dưới tình thế cấp bách, Âu Đột mở miệng nói.

Nghe vậy, vẻ mặt đen của Dạ Cẩn lại cười lạnh một tiếng.

- Tịnh Hải cho ra gì đó, Long minh và Vạn Tinh Lâu các ngươi, vĩnh viễn cho không được!

- Điều đó không thể nào....

Âu Đột hô lên nghẹn ngào kinh hãi:

- Dưới gầm trời này, còn có thứ gì mà Vạn Tinh Lâu chúng ta không đưa ra được?

- Âu lâu khôi, đừng có nằm mơ, lão phu cũng đã phát hạ Thần Hồn lời thề, cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi!

Dạ Cẩn trực tiếp nói.

Nghe vậy, Âu Đột triệt để trợn tròn mắt, không sai, Dạ Cẩn đã trước mặt mọi người phát hạ Thần Hồn lời thề, nếu hắn lại nói ra điều kiện, chính là phản bội lời thề.

Hắn không nghĩ ra, Tịnh Hải rốt cuộc đã đưa ra điều kiện gì, có thể làm cho Dạ

Cẩn một mực khăng khăng như thế trước mặt mọi người phát hạ Thần Hồn lời thề.

Nhưng chính Âu Đột cũng không ngờ tới, cơn ác mộng của hắn, hiện tại giờ mới bắt đầu mà thôi!

Cũng vào lúc này, ánh mắt Tịnh Hải đại thánh mỉm cười lại nhìn về phía hai bị

Nửa Bước Nhập Đạo khác bên cạnh Giải Thiên Hà.

- Lão phu cũng đã phát hạ Thần Hồn lời thề, hai vị đảo chủ nếu không phát hạ

Thần Hồn lời thề, lão phu đã có thể xem như hai vị Đảo chủ buông tha cơ hội thật tốt này!

Tịnh Hải đại thánh nói.

Vừa nghe thấy lời ấy, Âu Đột và Giải Thiên Hà bỗng nhiên quay đầu, dùng ánh mắt rất không thể tưởng tượng nổi, nhìn hướng về hai vị đảo chủ Nửa Bước Nhập Đạo mà

Tịnh Hải đại thánh nói tới, vẻ mặt khó có thể tin.

Nhưng trong tích tắc, sắc mặt hai người Âu Đột và Giải Thiên Hà nhanh chóng trở nên vô cùng trắng bệch, nhất là sắc mặt Giải Thiên Hà vốn vì trọng thương đã tái nhợt, bây giờ còn muốn trắng hơn giấy.

Bởi vì ngay khi bọn hắn quay đầu, quanh người hai vị Đảo chủ này bay lên Thần Hồn ba động, sau đầu còn bay lên một bản thản nhiên như hư ảnh!

Đó là tiêu chí dẫn động Tiên Thiên Thần Hồn....