Chương 1101 Thế Nào Cũng Phải Có Người Trả Giá Thật Lớn
Giải Thiên Hà, nếu là nam nhân thì hãy đại chiến ba trăm hiệp với lão tử!
Tịnh Hải Đại Thánh gào thét lại giống như kèn lệnh xung phong, lập tức làm toàn bộ võ giả Thiên Dực Đảo bắt đầu hành động.
- Sớm nghe nói về Âu lâu khôi kim đao vô song, ngày hôm nay hãy để ta đến lĩnh giáo một, hai!
Phúc Hải Đại Thánh cũng bước ra một bước, nhằm phía Âu Đột!
- Họ Dương, không phải ngươi rất trâu bò sao? Hiện tại sao không ra vẻ nữa?
Phá Hải Đại Thánh cười đắc ý, khí tức khóa chặt Dương Bôn vọt tới.
Cùng một giây, Hắc Thiên hướng về phía Âm Dật cười hì hì, đánh tới Âm Dật.
Tiếng la giết rung trời cũng trong nháy mắt này truyền ra đến, hơn 2,500 võ giả
Khai Phủ Cảnh trung hậu kỳ bên phía Thiên Dực Đảo cùng nhau lao ra, nhằm phía các võ giả hiếm hoi còn sót lại của Âm Dương Đảo và Vạn Tinh Lâu.
Ầm ầm ầm!
Mặt biển phía dưới nhấc lên sóng biển cao ngàn mét, trong mỗi một đạo sóng biển đều ẩn giấu đi một động vật biển Linh giai trung hậu kỳ hình thể to lớn.
Chớp mắt mượn sóng phóng lên trời, đủ loại bản năng thiên phú đều đánh về liên quân Long Minh và Vạn Tinh Lâu.
Dọa một ít võ giả bên phía liên quân phi hành đến thấp lập tức vọt lên cao, những vấn có hai võ giả xui xẻo, hoặc là thất thần, hoặc là bị khí thế phản công của Thiên Dực Đảo chấn nhiếp, một người trong đó trực tiếp bị một con cá voi nuốt vào trong bụng.
Một người khác thì trực tiếp bị một con cá mập hình thể dài đến 500 mét cắn rơi mất đầu, cảm giác kia, lại như là cắn muỗi.
Mà trong chớp mắt này, yêu thú đáy biển dựa vào sóng biển phóng lên cao mấy ngàn mét, vùng biển xung quanh Thiên Dực Đảo tụ tập tới chỉ là một phần rất nhỏ yêu thú đáy biển.
Càng nhiều yêu thú đáy biển đều lờ mờ chập trùng theo sóng biển, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm võ giả giữa bầu trời, bất cứ lúc nào cũng có thể động.
Số lượng bầy yêu thú đáy biển cực kỳ khủng bố mới là năng lực chân chính của Thiên Dực Đảo.
Một khi chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì liều mạng chui vào đáy biển, ai dám đuổi theo?
Dù cho Giải Thiên Hà có Hắc Long uy thế hộ thân thì cũng không dám.
Có Thiên Dực Tam Thánh thôi thúc đáy biển yêu thú, một phần rất lớn trong đó, thậm chí là đồng loại của Thiên Dực Tam Thánh. Dưới sự khống chế của bọn họ có thể hạ thấp sức ảnh hưởng của Hắc Long uy thế đến mực thấp nhất.
Tất cả những thứ này tất cả đều xảy ra trong một khắc.
Mà trong chớp mắt này, mấy cao tầng bên phía liên quân Long Minh và Vạn Tinh Lâu cũng là tâm tư bách chuyển.
Sắc mặt Âu Đột có danh xưng hồ tinh chớp mắt trở nên tái nhợt, lên tiếng gào thét.
- Lui, mau bỏ đi. Nhanh bao nhiêu thì chạy bao nhanh cho lão tử!
Ngoài miệng thì gào thét nhưng Âu Đột vẫn không lùi mà tiến tới, một vệt ánh đao màu vàng óng nhạt bay lên trước người hắn, trong thời gian ngắn đã phóng ra vô số ánh đao, bao trùm một khoảng trời ở trước người.
Phúc Hải Phúc Hải tiến tới, lệnh kỳ trong tay cuốn một cái, thủy linh lực trong hư không kịch liệt chấn động, trong lúc kịch liệt chấn động, vô số ánh đao màu vàng óng bắt đầu nát tan.
Thế nhưng có một vị vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng xui xẻo, có thể là sốt ruột lập công nên đã nhanh chóng xông lên, vọt vào phạm vi ánh đao của Âu Đột, trong thời gian ngắn bị chém thành một đám mưa máu.
- Lui, nhân mã Âm Dương Đảo lập tức lui lại!
Hầu như chớp mắt âm thanh của Âu Đột vang lên, Âm Dật và Dương Bôn cùng lúc gào thét.
Thế nhưng hai người lại không tranh thủ một chút thời gian quý giá cho thuộc hạ như Âu Đột, mà sau khi gầm lên giận dữ thì hai người phân hoá âm dương hai đạo lưu quang, ngay cả thủ hạ cũng mặc kệ, trước tiên chạy trốn.
- Dương Bôn, chạy cái gì mà chạy, hôm nay ngươi tặng cho Thiên Dực Đảo chúng ta lễ lớn như vậy, ngươi và ta không thể thiếu muốn đánh nhau một hồi!
Dây lụa màu đen giống như ánh sáng trong nháy mắt quấn về phía Dương Bôn.
So với Phá Hải Đại Thánh, Hắc Thiên càng là kẻ hung hãn, bấm tay khẽ gảy, một chùm sáng đen thùi ngay nổ tung trước người Âm Dật, ngăn cản Âm Dật như vậy một chút thời gian như vậy, trong thời gian ngắn đã dây dưa đi tới.
Tiếng rống giận dữ của Tịnh Hải Đại Thánh cùng tiếng rồng ngâm đồng thời vang lên, nhưng loại đối lập này, chỉ kéo dài trong một khắc, tiếng rồng ngâm đã tiêu tan, Giải Thiên Hà không tự chủ được rên lên một tiếng, sau khi bay lùi ra sau, khóe miệng đã có máu tươi tràn ra.
- Ha ha ha, Giải Thiên Hà, ngươi coi là Thiên Dực Đảo ta không có người? Dưới tình huống bị thương nặng còn dám tới Thiên Dực Đảo chúng ta ngang ngược, ngày hôm nay, ngươi hay vĩnh viễn ở lại chỗ này đi!
Tiếng cười của Tịnh Hải Đại Thánh lớn hơn làm cho đang Dương Bôn và Âm Dật khổ chiến nghe thấy vậy lại thầm mắng Giải Thiên Hà hố cha.
Bọn họ nguyên bản còn hi vọng Giải Thiên Hà trọng thương Tịnh Hải Đại Thánh sau đó đến giúp bọn họ, mặc dù nói không thể chuyển bại thành thắng những chí ít có thể làm cho bọn họ ít tổn thất một chút.
Nhưng bọn họ cũng không ngờ, Giải Thiên Hà bọn họ đặt vào kỳ vọng cao không ngờ là mang thương mà đến, mà còn là mang theo trọng thương đến, một chiêu đã bị
Tịnh Hải Đại Thánh đẩy lùi.
Nhưng cho dù lúc này bọn họ có tức giận cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, công kích của Phá Hải Đại Thánh và Hắc Thiên đã từng bước ép sát, tiếng kêu thảm thiết của thuộc hạ bọn họ, càng làm cho bọn họ liên tiếp phân thần.
Hết cách rồi, tuy rằng hai người Ngô Thuật và Dương Dân chỉ là nửa bước nhập đạo, thế nhưng khi đánh về phía những võ giả Khai Phủ Cảnh trung hậu kỳ như hổ vào bầy sói, không ai có thể ngăn cản.
Lúc này, Giải Thiên Hà lại cực kỳ oán độc nhìn chăm chú Diệp Chân, vết thương trên người hắn, chính là bị Diệp Chân gây ra.
Trực tiếp tổn thất một nửa thân thể, tuy hắn trong vài ngày này dùng vô số đan dược, trùng tục thân thể, nhưng vẫn là nguyên khí đại thương, bản nguyên bị hao tổn, không có thời gian một hai năm sẽ tuyệt đối không khôi phục lại được.
Lúc này mới bị Tịnh Hải Đại Thánh một chiêu kích thương.
Giải Thiên Hà vừa lùi lại vừa phát ra vài tiếng khó nghe, một chuỗi âm phù kỳ dị.
Hống!
Tiếng rồng ngâm giống như hung thú gào thét từ trong hư không phương xa vang lên, một con song giác Giao Long từ trong hư không phương xa dò ra, Giải Thiên Hà thừa cơ tung ra lượng lớn bùa chú, một đường ngăn cản Tịnh Hải Đại Thánh, sau đó lại như lưu quang bay trốn đến trên người song giác Giao Long.
Đầu rổng ngẩng lên, hí dài trong tiếng, chớp mắt đi xa.
Cùng một giây, kim đao cấp bậc trung phẩm Hồn khí nổi bồng bềnh trước ngực Âu Đột nổ ra hào quang chói mắt, trong thời gian ngắn nổ lên đỏ rực như mặt trời.
Ánh đao giống như thiên hà bình thường ầm ầm hướng về phía Phúc Hải Đại Thánh, bản thân Âu Đột lại bay ngược.
Chỉ ngăn cản một hô hấp, các võ giả của Vạn Tinh Lâu đã rút đi hai phần ba, Âu Đột cũng thừa cơ thối lui.
Chớp mắt ánh đao ảm đạm, kim đao lập tức giống như một viên lưu tinh bay ngược về phía Âu Đột.
Trong thời gian ngắn, gần hai trăm võ giả Vạn Tinh Lâu còn chưa tới kịp thối lui dưới vây công dồn dập kêu thảm thiết mất mạng mệnh.
Đi xa, trên mặt Âu Đột hiện ra một tia đau đớn thê thảm, nguyên bản theo kế hoạch của hắn, năm trăm tinh nhuệ của Vạn Tinh Lâu sẽ có thể toàn bộ rút khỏi.
Nhưng không ngờ Giải Thiên Hà chỉ một chiêu đã lui bước, hố cho hắn như vậy.
Nếu bây giờ hắn không lui, chờ khi Tịnh Hải Đại Thánh quay đầu lại thì cho dù hắn muốn lùi cũng không lùi được.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể sớm lui bước.
- Không ngờ bọn họ lại phản bội, sao có thể có chuyện đó?
Trong lúc bay ngược, trong lòng Âu Đột vẫn như cũ đăm chiêu vấn đề này.
Diệp Chân từ lúc chiến đấu bắt đầu đã gia nhập vòng chiến, đến bây giờ, võ giả
Khai Phủ Cảnh trung hậu kỳ chết ở trong tay hắn đã không dưới mười người.
Lúc này, thấy tất cả tinh anh Vạn Tinh Lâu đều lui lại, Thiên Ưng Phá Phong Dực sau lưng Diệp Chân lóe lên, định đuổi giết các võ giả tinh anh của Vạn Tinh Lâu, giết chết một thiếu một.
Nhưng Thiên Ưng Phá Phong Dực vừa lóe lên, âm thanh của Tịnh Hải Đại Thánh đã vang lên trong hồn hải của Diệp Chân.
- Tứ đệ, không đuổi giặc cùng đường. Có Âu Đột ở đây, nếu tự ý đuổi theo ngược lại có thể bị họ lợi dụng! Ừm, ngươi đi mai phục trên đường hướng về Âm Dương Đảo!
Tịnh Hải Đại Thánh nói.
- Mai phục trên đường hướng về Âm Dương Đảo? Đại ca ý là?
Diệp Chân hỏi.
Tịnh Hải Đại Thánh nở nụ cười uy nghiêm đáng sợ.
- Vây công Thiên Dực Đảo chúng ta, thế nào cũng phải có người trả giá một chút chứ? Những người kia đều chạy nhanh hơn, vậy thì khai đao với Âm Dương Đảo gần chúng ta nhất, thế nào cũng phải để cho mấy người nhớ lâu một chút!
- Tứ đệ. Làm thế nào thì không cần ta dạy cho ngươi chứ? Một khi tao ngộ, dùng thứ ngươi sở trường nhất là được!
Tịnh Hải Đại Thánh nói.
Ngay khi Diệp Chân khẽ gật đầu, Thiên Ưng Phá Phong Dực lập tức chấn động, biến mất ở phương xa.
Đầy trời đều là võ giả tán loạn. Ai cũng không chú ý tới Diệp Chân đi xa.
Âu Đột và Giải Thiên Hà trước sau thoát đi khiến cho Dương Bôn và Âm Dật triệt để hoang mang, nếu như bọn họ vẫn chưa thể thoát thân, chỉ sợ cũng sẽ bị Tịnh Hải Đại Thánh triệt để bao sủi cảo, có khi còn bị ngã xuống!
Hai người Dương Bôn và Âm Dật liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi lóe qua vẻ kiên nghị.
Đột nhiên, một đạo khí thế khủng bố khó có thể hình dung lan ra.
Chớp mắt lan ra, Tịnh Hải Đại Thánh vừa xoay người lại đã vọt thẳng về phía mọi người phát ra một đạo thần hồn cảnh cáo.
- Là Âm Dương Diệt Thần Lôi, mau lui lại!
Âm Dương Diệt Thần Lôi, chính là vật liệu bảo mệnh hai người Âm Dật và Dương Bôn tiêu tốn nhiều năm công phu tỉ mỉ luyện chế, có người nói nếu thời cơ thích hợp, Nhập Đạo Cảnh cũng có thể đánh giết.
Lúc trước, trong nhẫn trữ vật Liêu Phi Bạch cướp được của Dương Bôn có một viên Âm Dương Diệt Thần Lôi như vậy.
Cũng ở trong nháy mắt này, lòng bàn tay Âm Dật đột nhiên bắn ra một viên hình tròn nữa đen nữa vàng, vừa bắn ra đã làm mấy người vây công bọn họ nhanh chóng lùi về sau.
Mà hai người cũng thừa cơ hội này nhanh chóng lùi lại, trong chớp mắt lùi sau, khóe miệng Âm Dật hiện một tia hung tợn dữ dằn.
- Bạo!
Ánh sáng màu đen và màu đỏ thẫm bộc phát ra, đối lập với ánh bình minh trước đêm đen của mặt trời mọc.
Ba động khủng bố vô thanh vô tức tản ra, gần trăm võ giả Khai Phủ Cảnh trung hậu kỳ phản ứng chậm nửa nhịp, bất luận địch ta, vô thanh vô tức hóa thành tro bụi.
Đồng dạng chưa kịp phản ứng còn có đảo chủ An Ninh Đảo Ngô Thuật, mắt thấy sẽ bị ánh sáng màu đen nuốt chửng lấy, xúc tu màu đen đột nhiên quấn quanh bay lên, trong thời gian ngắn lôi kéo thân thể Ngô Thuật xảy ra tiếng nổ khủng bố.
Phúc Hải Đại Thánh cũng ở trong nháy mắt này hiện ra bản thể, hai trảo nhấc lên ra hư không, vô số nước biển bay lên, dưới Phúc Hải lệnh kỳ bày xuống một tầng lại một tầng nước biển phòng ngự, bảo vệ hơn một nghìn võ giả tinh anh phía sau.
- Ha ha, Tịnh Hải, sau này còn gặp lại!
Cười lớn một tiếng, Âm Dật và Dương Bôn nhanh chóng lùi lại.
Khóe miệng Tịnh Hải Đại Thánh hiện lên một tia cân nhắc, nhưng vẫn hét lớn một tiếng.
- Muốn chạy trốn, đừng hòng, ngày hôm nay lão tử sẽ không để yên cho các ngươi!
- Đuổi theo!
Vung tay lên, Tịnh Hải Đại Thánh vừa rồi sớm tránh ở một bên đã trước hết đuổi theo.