Chương 1102 Chém Giết Nhập Đạo
Trên biển trăng sáng treo cao, sương mù bốc lên, mê ly giống như tiên cảnh.
Diệp Chân mặc một bộ trường sam màu xanh lam búi tóc cao đang lơ lửng trong tiên cảnh mê ly, hai mắt khép hờ, quanh người bao phủ một tầng linh quang màu đen cực kì nhạt, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu giống như một bức điêu khắc bình thường cứ đứng ở trên vai Diệp Chân, khiến cho cả người Diệp Chân có vẻ yên tĩnh mà thần bí.
Nhưng nếu có người cẩn thận quan sát, sẽ cảm thấy, hình như trong bầu trời dày đặc hơi nước này đều sẽ nhẹ nhàng theo tiếng hít thở Diệp Chân, theo lồng ngực Diệp Chân chập trùng chầm chậm rung động.
Thần niệm của Diệp Chân lại một hồi rung động mang theo nồng đậm hơi nước thành hình quạt tán hướng về phía trước người.
Nguyên bản, Diệp Chân có được năng khống chế Thổ linh lực lực từ trên người Kim Bối Thạch Thú Vương, dù cho hiện tại sức mạnh thần hồn của Diệp Chân tăng nhanh như gió, ở trên trời cũng có thể làm cho thần niệm bám vào trong Thổ linh lực thăm dò đến ngoài trăm dặm, hơn nữa loại trạng thái này căn bản không thể kéo dài.
Thế nhưng, Hắc Long Võ Mạch mang cho Diệp Chân năng lực khống chế thủy linh lực thì lại không giống, quan trọng nhất chính là sau khi Diệp Chân cẩn thận tìm hiểu Phúc Hải Đại Thánh diễn biến thủy chi đạo văn, tìm hiểu đối với thủy nhất đạo đã đạt đến một cao độ trước đó chưa từng có.
Trên linh trụ trong Hắc Long võ mạch của hồn hải Diệp Chân đã mơ hồ hiện lên một tia hoa văn, Diệp Chân rõ ràng, cái đó là mô hình thủy chi đạo văn của mình.
Nhưng cũng chỉ là một mô hình mà thôi, muốn ngưng tụ thành đạo văn chân chính còn cần quãng đường rất xa nữa phải đi.
Nhưng mặc dù là một mô hình đạo văn, hơn nữa có linh lực đặc thù của Hắc Long thủy gia trì, khống chế thủy linh lực của Diệp Chân cũng đạt đến một trình độ không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Chân cảm giác, thần niệm của hắn bám vào trên từng sợi từng sợi hơi nước, trong mấy hơi thở tất cả động tĩnh trong vùng biển rộng vài trăm dặm phía dưới đã nắm trong bàn tay Diệp Chân.
Lúc này, Diệp Chân giống như có một con mắt của Thượng Đế, tất cả mọi thứ trong vòng trăm dặm đều rơi vào trong mắt hắn.
Càng kinh người là loại kéo dài này cũng không dừng lại. Giữa mỗi một sợi nước lại giống như có một mạch liên hệ vô hình với nhau, khiến cho thần niệm của Diệp Chân bám vào trên đó trong thời gian ngắn nhảy đến càng xa hơn.
200 dặm, 300 dặm, 400 dặm!
500 dặm!
Mọi thứ trong chu vi 500 dặm đều rơi vào trong cảm ứng thần hồn của Diệp Chân.
Mà lúc này, Diệp Chân đã triệt để nín thở, chuyển thành hô hấp trong.
Diệp Chân có một loại cảm giác, dưới tình huống này. Chỉ cần trong cơ thể hắn hô hấp một lần vô cùng nhẹ đều sẽ khiến cho liên kết kia bị gián đoạn, làm Diệp Chân mất đi khống chế đối với tình hình trong phạm vi 500 dặm.
Hình ảnh trong chu vi 500 dặm giống như hình quạt ngay lập tức gửi về vị trí lúc này của Diệp Chân, hình ảnh cụ thể về phương hướng Âm Dương Đảo, có cảm ứng 500 dặm này, một khi Dương Bôn và Âm Dật chạy trốn theo hướng này, Diệp Chân tuyệt đối có thể ngay đầu tiên hiện.
Mà làm được như thế cũng khiến Diệp Chân có chút bất ngờ, nguyên bản Hắc Long võ mạch giải phong mang đến năng lực khống chế thủy linh lực có thể khiến Diệp Chân ung dung quan sát được mọi thứ trong phạm vi trăm dặm.
Dưới tình huống cực hạn bất kể tiêu hao thì cũng chỉ có thể quan sát được trong chu vi hai trăm dặm.
Không ngờ hôm nay Diệp Chân dưới loại trạng thái gần như kỳ ảo này lại có thể đạt đến năm trăm dặm.
Nhưng Diệp Chân cũng rất rõ ràng, một khi tâm trạng của hắn có bất kỳ gợn sóng nào cũng sẽ lập tức thoát khỏi loại trạng thái huyền diệu như dùng con mắt của Thượng Đế quan sát này.
Thời gian từng hơi thở trôi qua, tiểu Miêu ngồi ở bả vai Diệp Chân giống như điêu khắc, không nhúc nhích.
Đột nhiên, lông mày Diệp Chân khẽ động, phía tây nam hướng về tràn ngập thủy linh lực ra chấn động kịch liệt khiến cho thần niệm của Diệp Chân bám vào hơi nước sinh phản ứng dây chuyền.
Hai đạo lưu quang một đen một vàng chạy như bay tới. Kình phong mang theo trực tiếp làm cho thần hồn sức mạnh của Diệp Chân bám trên hơi nước nổ nát tan, khiến cho Diệp Chân bị đẩy ra khỏi cảnh giới huyền diệu!
Con mắt Diệp Chân trở lại trên người.
- Bọn họ đến rồi, không ngờ thật sự trốn ra khỏi vòng vây. Xem ra, ta thật sự gặp lại bạn cũ!
- Không ngờ, đại ca thật là thần cơ diệu toán!
- Nếu bọn họ trốn ra được, như vậy đại ca bọn họ tuyệt đối sẽ không quá xa chứ?
Thần Niệm khẽ động, Diệp Chân lướt ngang về phía hai đạo lưu quang đang bắn thẳng đến.
Trong chớp mắt thần niệm chìm vào Thận Ảnh võ mạch. Bả vai Diệp Chân loáng một cái, năm thận ảnh phân thân đột ngột từ trong cơ thể Diệp Chân đi ra, dưới sự khống chế của thần niệm Diệp Chân, xếp thành hình quạt phân bố ở phía trước.
Không cần Diệp Chân dặn dò, đôi cánh nhỏ của tiểu Miêu rung lên, sương mù vô biên lập tức tụ tập lại đây, trong phút chốc, sương mù nồng đậm tràn ngập mấy chục dặm xung quanh.
Mà biển rộng trên, xuất hiện loại sương mù dày tầm mắt đều không thể xuyên thấu này không thể bình thường hơn được.
- Đại ca, cuối cùng cũng trốn ra được, ngươi nói xem Tịnh Hải có dám đi vây công Âm Dương Đảo, phá huỷ cơ nghiệp của chúng ta hay không?
Đây là âm thanh của Dương Bôn.
Vừa rồi, loại trạng thái kỳ dị này của Diệp Chân tuy rằng bị cắt đứt, thế nhưng thần niệm tản ra đến, khống chế động tĩnh trong chu vi một trăm dặm vẫn dư sức, phi thường ung dung.
Có lẽ bởi vì đang chạy thoát thân, tốc độ của Dương Bôn và Âm Dật cực nhanh, chỉ trong vài hơi thở đã đến vị trí cách Diệp Chân chỉ có một trăm dặm.
Vừa thoát thân, hai huynh đệ này vừa giao lưu.
- Đều do Giải Thiên Hà, ai biết hắn lại không dùng được như vậy, bây giờ còn hại thảm chúng ta! Bây giờ thế lực của Tịnh Hải bọn họ tăng mạnh, tám chín phần mười sẽ thu thập chúng ta!
Âm Dật nói.
- Nếu bọn họ muốn thu thập chúng ta, tại sao chúng ta còn phải trốn về Âm Dương Đảo?
Dương Bôn có chút không rõ.
- Thoát thân trước, Âm Dương Đảo có vài bảo bối, chúng ta thế nào cũng phải mang đi! Hơn nữa, chỉ cần chúng ta trở về Âm Dương Đảo, Tịnh Hải bọn họ muốn động thủ cũng phải cân nhắc một chút!
Âm Dật nói.
- Cân nhắc?
Dương Bôn có chút không rõ.
- Đúng như Tịnh Hải trước nói, nếu trong ba huynh đệ bọn họ có một người chạy trốn được, vậy thì những người tham gia vây công này, nửa đời sau đừng nghĩ ngủ một giấc yên lành! Cường giả Nhập Đạo cảnh không phải để trưng!
- Tương tự, chỉ cần chúng ta trở lại Âm Dương Đảo, dựa vào Hỏa Quật Hàn Đàm thoát thân không có bất cứ vấn đề gì chứ? Đến lúc đó, Tịnh Hải hắn phải cân nhắc có nên phá huỷ cơ nghiệp của chúng ta hay không, rồi lại không cách nào giết chết chúng ta!
- Hắn dám sao?
- Bọn họ dám sao?
Âm Dật một mặt quyết tuyệt.
Nghe vậy, Dương Bôn lập tức vui vẻ.
- Đại ca, nói như vậy, chỉ cần chúng ta trốn về Âm Dương Đảo, bên phía Thiên Dực Đảo tuyệt đối sẽ không dám tới ngạnh, thậm chí có khả năng bắt tay giảng hòa với chúng ta?
- Không có nắm chắc giết chết chúng ta, không bắt tay giảng hòa với chúng ta thì còn có thể làm gì?
Trong lời nói của Âm Dật lộ ra tự tin.
- Ha ha, nếu đã như vậy, Tịnh Hải và tiểu tử Diệp Chân kia, chẳng phải sẽ tức giận thổ huyết...
- Răng rắc!
Dương Bôn còn chưa đắc ý xong thì tham hồn ngọc phù trước ngực đã nứt toác thành mảnh vỡ, lập tức hãi đến con mắt Dương Bôn đều sắp lồi ra.
- Đại ca, cẩn thận!
Chớp mắt kinh ngạc thốt lên, trong hồn hải Dương Bôn ngay lập tức phân nhanh bày xuống từng đạo phòng ngự thần hồn, hai mắt bắn ra thần quang như thực chất.
Trong thời gian ngắn nhìn thấy trong đám mây mù nồng đậm đứng thẳng một bóng người.
- Diệp Chân, đại ca, mau xem là Diệp Chân kia giết tới!
Dương Bôn kinh ngạc thốt lên!
- Nhanh, giết hắn!
Sắc mặt Âm Dật lăng lệ, quanh người tản ra vô tận hàn khí, lập tức hóa không thành hàn tinh, giống như băng lưu tinh đánh về phía Diệp Chân ẩn hiện trong sương mù.
Cùng lúc đó, Dương Bôn cắn răng một cái, Liệt Hồn Tử Hỏa Linh lập tức hiện lên.
Bấm tay khẽ gảy, một đóa liệt diễm màu tím giống như thiên thạch nhanh chóng đánh về phía Diệp Chân ở trong sương mù dày đặc.
Hai người vốn đang toàn lực chạy trốn, lần công kích này càng là tấn công như sét đánh, ngay khi công kích vừa nổ ra, Âm Dật ngưng tụ ra đầy trời băng Lưu Tinh và liệt diễm màu tím của Dương Bôn cùng lúc bắn trúng bóng người Diệp Chân trong sương mù dày đặc.
Rào!
Không trở ngại chút nào, "Diệp Chân" bị hai người khóa chặt đã hóa thành hư vô.
- Chuyện này.....
Vẻ ngạc nhiên nghi ngờ ngay lập tức hiện lên trên mặt Dương Bôn, hắn đã giao thủ với Diệp Chân mấy lần, biết Diệp Chân mạnh mẽ, dù cho hai người bọn họ liên thủ thì cũng không thể dễ dàng dùng một đòn giết chết Diệp Chân được.
Ngay sau khi ngạc nhiên nghi ngờ, khóe mắt Dương Bôn nhìn thấy trong hơn nửa sương mù dày đặc xuất hiện một Diệp Chân khác đang đứng ngạo nghễ ở nơi đó, nhìn hắn cười.
- Không được, đại ca, bị lừa rồi! Mau xem....
Tiếng kinh ngạc thốt lên, Âm Dật nhìn sang phương hướng Dương Bôn chỉ, nhưng chớp mắt vừa quay đầu, một đạo thần hồn gợn sóng cực kỳ khủng bố từ phía sau Dương Bôn và Âm Dật bay lên.
Lại là một Diệp Chân đứng ngạo nghễ sau lưng bọn họ, trong tròng mắt đang bắn ra ánh sáng ám màu đỏ thẫm!
- Cẩn thận...
Ngay khi mở miệng, luyện hồn thần quang ám màu đỏ thẫm của Diệp Chân đã thẳng tắp oanh vào trán Âm Dật.
Ầm!
Âm Dật chỉ cảm thấy đầu mình giống như bị người khác dùng búa lớn đập phá hơn vạn chuy, vừa giống như bị người dùng gậy điên cuồng khuấy lên trong não, ôm đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Thất khiếu bắn ra máu tươi lớn bằng ngón tay cái, linh lực quanh người cũng trong nháy mắt này lập tức tiêu tan.
Linh lực vừa tiêu tán, Âm Dật không cách nào ngự không, thân hình của hắn như cá chết từ giữa bầu trời rơi xuống.
- Đại ca!
Kịch biến trong một khoảnh khắc cực ngắn này khiến cho Dương Bôn triệt để không kịp phản ứng, công kích Diệp Chân hay cứu đại ca Âm Dật?
Có lẽ là bản năng, cũng có lẽ cảm thấy trong thời gian ngắn hắn không cách nào chiến thắng Diệp Chân.
Dù sao lúc tu vi Diệp Chân chỉ có Chú Mạch Cảnh lục trọng đã có thể tại chống đỡ dưới tay hắn ba mươi tức, huống chi bây giờ tu vi Diệp Chân tăng lên tới Chú Mạch Cảnh thất trọng hậu kỳ.
Chờ ba mươi hơi thở nữa, chỉ sợ truy binh phía sau sẽ đuổi tới, cho dù hắn có bắt được Diệp Chân thì cũng toi công.
Vì vậy, chỉ ngẩn ra một chút, Dương Bôn đã lập tức phản ứng, năm lục lạc Liệt Hồn Tử Hỏa Linh trong lòng bàn tay đột nhiên loáng một cái phát ra linh âm chói tai liệt hồn.
Cùng một khắc này, Dương Bôn nhanh như bắn về phía đại ca Âm Dật đang rơi xuống.
Ý đồ mang theo đại ca bỏ trốn.
Dù sao hắn rõ ràng thần hồn công kích của Diệp Chân, tuy đại ca Âm Dật bị Diệp Chân đánh trúng, nhưng có lẽ sau ba, bốn hơi thở nữa thì đại ca sẽ có thể khôi phục như cũ.
Dương Bôn trong nháy mắt tính toán, mọi thứ đều tốt, nhưng hắn ở thời khắc mấu chốt đã quên một chuyện, Liệt Hồn Tử Hỏa Linh của hắn bắn ra liệt hồn linh âm không có bất cứ uy hiếp gì đối với Diệp Chân.
Trước mặt tiên thiên hồn quang tứ sắc của Diệp Chân, liệt hồn linh âm này giống như tiểu hài tử kêu gào mà thôi.
Nhìn bóng người Dương Bôn nghiêng chạy tới, khóe miệng Diệp Chân lộ ra một nụ cười lạnh lùng, ngay lập tức Lôi Quang Châu hiện lên trên đỉnh đầu.
Ầm ầm ầm!
Một đạo lôi xà lớn bằng vại nước như tia chớp đánh về Dương Bôn.
Ánh chớp khủng bố làm sắc mặt Dương Bôn thảm biến, một đạo hỏa diễm đạo văn cực kỳ huyền ảo từ sau đầu Dương Bôn bay lên, chớp mắt ánh lửa toả sáng, miễn cưỡng chặn đứng một Lôi Xà Oanh của Diệp Chân.
Ngay lúc đó, thân hình Âm Dật sắp rơi vào trong biển rộng, cũng ở trong nháy mắt này biểu hiện có chút thống khổ mở mắt ra, từ trong một luyện hồn thần quang của Diệp Chân khôi phục như cũ.
Nhìn thấy đại ca khôi phục như cũ, Dương Bôn đang ứng đối cực kỳ chật vật cũng có chút buông lỏng, thế nhưng trong nháy mắt tiếp theo, biểu hiện của Dương Bôn lại trở nên cực kỳ sợ hãi!
- Đại ca, tiểu...
Trong tiếng kinh hô của Dương Bôn, một mặt cốt kỳ sắc bén như đao từ trong lồng ngực Âm Dật chui ra!