Chương 1109 Cùng Đi Ứng Tuyển Chiêu Mộ
Phía dưới, trong vùng biển, hai võ giả đang bị hơn mười con Ma Dực Phi Oa vây công, hai người toàn thân máu me đầm đìa, tình trạng vô cùng nguy cấp.
Ma Dực Phi Oa là một loại yêu thú tương đối hiếm thấy, cấp bậc chỉ có Linh giai hạ phẩm, thế nhưng sức chiến đấu của chúng có thể sánh bằng yêu thú cấp Linh giai trung phẩm, vô cùng hung hãn.
Chẳng qua, hai võ giả bị vây công này cũng rất thông minh, hơn nữa trong tay hai người này đều có một trung phẩm linh khí uy lực không tầm thường, lại thêm hai người hình như vô cùng tin tưởng lẫn nhau, hai người lưng tựa lưng vừa chiến đấu vừa tìm đường chạy trốn, dựa vào tu vi của bọn họ phân biệt là Khai Phủ Cảnh tứ trọng và ngũ trọng, lúc này bọn họ mới có thể cầm cự phi thường miễn cưỡng.
Chẳng qua xem một phần vết máu đã khô trên người của hai người, sợ là hai người đã bị vây công thời gian không ngắn, nhìn dáng vẻ chật vật của hai người, hẳn là cũng không thể chống đỡ được lâu.
Trong lòng hơi động, Diệp Chân thu hồi Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu, che kín lên mặt một tầng linh vụ mộng huyễn, đồng thời, mang theo tiếng nổ đùng đoàng vọt tới.
Đầu ngón tay xoa một cái, hai viên tam trận Huyền Hỏa Toản từ ngón tay Diệp Chân bay ra, đánh về phía đám Ma Dực Phi Oa kia.
Khoảng thời gian này bởi vì Diệp Chân đã sử dụng Tử Phủ Chân Tủy Đan, tu vi Thần Hồn tăng lên tới tiên thiên hồn quang lục trọng sơ kỳ đỉnh phong, tu vi Thần Hồn tiến nhanh khiến cho việc ngưng tụ Huyền Hỏa Toản này trở nên vô cùng dễ dàng.
Không chỉ có thể vô cùng dễ dàng ngưng tụ ra Tam Trận Huyền Hỏa Toản, đồng thời duy trì được thời gian mười hơi thở, mà ngay cả Tứ Trận Huyền Hỏa Toản cũng có thể miễn cưỡng ngưng tụ ra.
Phải biết rằng lúc trước tam trận Huyền Hỏa Toản của Diệp Chân đã có thể làm cho cường giả Bán Nhập Đạo bị thương, huống chi dùng để đối phó với mười mấy con yêu thú tu vi chỉ tương đương với Khai Phủ Cảnh sơ kỳ.
Ầm!
Trong chớp mắt hai viên tam trận Huyền Hỏa Toản nổ tung, không chỉ đánh nổ hai con Ma Dực Phi Oa tại chỗ, mà ngay cả Ma Dực Phi Oa xung quanh cũng chịu dư uy lan ra mà bị thương.
Tình cảnh này khiến cho Đào Dịch và Cung Miểu Dân đang gần như tuyệt vọng lập tức vui mừng khôn xiết, phấn chấn tinh thần, phấn khởi phản kháng dư uy, đồng thời hô to lên.
- Kính xin đạo hữu cứu viện, cứu chúng ta một mạng, sau sẽ có báo đáp lớn!
Nghe lời này, Diệp Chân có chút cứng họng không biết nói gì. Diệp Chân cứu bọn họ cũng không phải vì muốn được báo đáp, chỉ là thuận tay mà làm.
Dọc theo đường đi, Diệp Chân đã từng ra tay cứu người như thế vài lần.
Đương nhiên, này cũng không phải Diệp Chân lo chuyện bao đồng.
Chỉ có khi Diệp Chân đụng tới tình huống võ lâm đồng đạo bị yêu thú vây công, tính mạng gặp nguy như ngàn cân treo sợi tóc thì hắn mới ra tay cứu người.
Ra tay cũng không bời vì điều gì khác, chẳng qua cảm thấy đều là người trong võ lâm, không đành lòng bọn họ chôn thây trong bụng yêu thú mà thôi.
Hơn nữa, việc cứu người như này, đối với Diệp Chân mà nói, chỉ là dễ như ăn cháo mà thôi.
Đương nhiên, cũng chỉ là ra tay cứu người từ trong miệng yêu thú mà thôi, nếu đụng tới tình huống võ giả báo thù truy sát lẫn nhau, Diệp Chân sẽ không thèm quan tâm, nhanh chóng né qua.
Ngược lại không phải bởi vì Diệp Chân máu lạnh, chủ yếu là chuyện như vậy quá nhiều, Diệp Chân quản không nổi, chỉ đành mặc kệ.
Hắn chỉ cứu loại tình huống võ giả ở trên biển gặp rủi ro.
Trong lúc không lời để nói, Diệp Chân lại nổ ra hai đòn tam trận Huyền Hỏa Toản, cùng lúc đó, mười hai con Ma Dực Phi Oa còn lại hình như phát hiện ra Diệp Chân vị cường địch này, bèn phân ra hơn nửa số lượng yêu thú cùng nhau quay đầu lại tấn công Diệp Chân.
- Muốn chết!
Quát lớn một tiếng, Diệp Chân hơi động thần niệm. Năm đạo khí tức cực kỳ âm lãnh xoay quanh thân thể Diệp Chân bay lên, bắn ra.
Trong nháy mắt tiếp theo, trong tám con Ma Dực Phi Oa tách ra để tới vây công Diệp Chân, thì có năm con vô thanh vô tức rơi xuống biển.
Năm con Ma Dực Phi Oa này bị Diệp Chân tiện tay dùng tiên thiên hồn quang tứ sắc ngưng tụ ra hồn thứ đâm trúng, lập tức thần hồn tiêu tan thân chết hồn diệt.
Dựa vào tu vi tiên thiên hồn quang tứ sắc của Diệp Chân bây giờ, tiện tay đánh ra một hồn thứ, sợ là uy lực của hồn thứ đó còn mạnh hơn công kích của một số thần hồn của vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng khác.
Ma Dực Phi Oa này cũng khi là có mấy phần linh tính, thấy Diệp Chân kinh khủng như thế, bảy con Ma Dực Phi Oa còn lại hét lên một tiếng, giống như gặp phải quỷ sợ hãi bỏ chạy tứ tán.
Diệp Chân cũng không truy sát, tùy ý thả chúng nó bỏ chạy, ánh mắt liếc mắt nhìn Cung Miểu Dân và Đào Dịch vừa thoát hiểm mà sợ hãi không thôi, thân hình xoay một, định rời khỏi.
Chính như trước kia đã từng nói, Diệp Chân cứu người chỉ là dễ như ăn cháo, thuận tay mà làm, giống như mấy lần ra tay trước đó, sau khi hắn cứu người, căn bản không muốn gặp mặt người được cứu mà lập tức trốn xa.
- Đạo hữu dừng chân! Tiền bối dừng chân! Kính xin tiền bối rủ lòng thương, cứu chúng ta một mạng.
Trong chớp mắt Diệp Chân vừa xoay người, hai người Đào Dịch và Cung Miểu Dân ngẩng đầu nhìn trời, quỳ gối xuống, giọng nói tha thiết hô to lên.
Diệp Chân vốn dĩ định trực tiếp rời khỏi, chẳng qua nghe hai người này cầu xin cứu bọn họ một mạng, thì có chút nghi hoặc, không phải hắn đã cứu bọn họ khỏi vòng vây yêu thú, nay bọn hắn đã thoát hiểm, còn muốn làm gì?
Thoáng trầm ngâm một hồi, Diệp Chân vẫn quay đầu lại.
Chủ yếu là Diệp Chân còn muốn hỏi đường đi.
Trước đây hắn một đường đi thẳng đến hải vực Hắc Long vực, chỉ cần có hải đồ giản lược có thể xác định phương hướng là được, chẳng qua lần này tới gần quê hương, cần phải dừng lại hỏi đường cụ thể một chút.
Nếu không hắn tiếp tục một đường lao nhanh chạy gấp quá mức, trực tiếp xuyên qua Hắc Long vực hải vực tiến vào một vực hải vực khác thì quả lãng phí thời gian, dù sao Cửu Đại Hải Vực ở ngoại vực Tử Hải này đều liên thông với nhau.
- Không phải hai người các ngươi đều đã an toàn rồi sao? Còn muốn làm gì?
Diệp Chân xoay người, dừng lại ở nơi xa, cau mày hỏi.
- Chúng ta bái tạ đại ân cứu mạng của tiền bối! Chỉ là hai người huynh đệ chúng ta ở trên biển gặp đại nạn, thuyền vượt biển đã bị yêu thú phá huỷ, bất đắc dĩ đành phải ngự không phi hành, rồi lại tao ngộ một đợt rồi lại một đợt yêu thú, suýt chút nữa bị Ma Dực Phi Oa này giết chết.
- Huynh đệ hai ta không cầu xin điều gì khác, chỉ cầu mong có thể theo đuôi phía sau tiền bối, mượn linh quang của tiền bối che chở, để tìm tới một tiểu đảo nào đó có thể mua được thuyền vượt biển.
Nói xong, hai người Đào Dịch và Cung Miểu Dân cùng dùng hai tay giơ lên cao một trong nhẫn trữ vật tay mỗi người.
- Chúng ta biết tiền bối chủ động ra tay cứu mệnh chúng ta không phải vì chút lợi ích cỏn con này!
- Nhưng đây chỉ là một chút tấm lòng của hai người huynh đệ chúng ta, kính xin tiền bối vui lòng nhận cho!
- A, các ngươi còn khá giỏi nói chuyện!
Khác không nói, nói lời này của hai huynh đệ kia, cũng thực dễ nghe.
Nếu đã dễ nghe, Diệp Chân cũng không ngại thuận nước giong thuyền.
Tiện tay vẫy một cái, hai nhẫn trữ vật bay tới trước mặt Diệp Chân, thần niệm xuyên vào trong chớp mắt, trong lòng Diệp Chân lập tức nổi lên một cảm giác —— thật bủn xỉn!
Trong hai nhẫn trữ vật, mỗi cái đặt hai mươi vạn Tinh Linh trung phẩm, còn có một cặp thiên tài địa bảo loại hình linh dược được hái từ dưới đáy biển, mỗi cái khoảng chừng ba mươi vạn Tinh Linh trung phẩm, tương đương gần ba ngàn viên Tinh Linh thượng phẩm.
Cũng chính là khẩu phần lương thực cho Tiểu Miêu ăn ba bữa cơm mà thôi.
Chẳng qua, Diệp Chân lại suy nghĩ một chút, thực ra cũng không phải hai người này bủn xỉn, chủ yếu là thân gia của Diệp Chân khá cao, bởi vậy không lọt mắt chút của cải này.
Phú ông có tài sản một trăm vạn tặng lễ cho phú hào có tài sản ngàn tỉ, phú hào có thể coi trọng đồ lễ mới là lạ.
- Nói đi, các ngươi muốn đi nơi nào, ta xem có tiện đường hay không?
Diệp Chân tiện tay nhận lấy hai nhẫn trữ vật này.
Tuy rằng Diệp Chân tuy rằng không lọt mắt vật liệu trong hai nhẫn trữ vật này, chẳng qua đây cũng khi là tâm ý của hai người, Diệp Chân tùy tay nhận lấy, có tiền cho Tiểu Miêu ăn vặt.
Nếu như Diệp Chân không thu, sợ rằng hai người trước mắt này phải đứng ngồi không yên.
Nhìn thấy Diệp Chân nhận lấy nhẫn trữ vật, Đào Dịch và Cung Miểu Dân vui mừng ra mặt, cung kính trả lời.
- Tiền bối, chúng ta chuẩn bị đi tới Trường Phong Đảo, chẳng qua, nếu tiền bối không đi nơi đó, chúng ta cũng không dám thay đổi của hành trình của tiền bối.
- Chỉ cần tiền bối để cho chúng ta theo đuôi ở phía sau, đến một hải đảo có võ giả tụ tập, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi. Kính xin tiền bối rủ lòng thương.
- Trường Phong Đảo?
Nghe được ba chữ này, lông mày Diệp Chân khẽ động, trùng hợp chính là, mục tiêu của Diệp Chân cũng là Trường Phong đảo.
Trường Phong đảo chính là một hòn hải đảo duy nhất trong hải vực Hắc Long vực có võ giả tụ tập, chẳng qua tương ứng là Trường Phong đảo này cũng giống như Hắc Long vực, khá là cằn cỗi.
Nhưng Trường Phong đảo này lại là con đường bắt buộc phải trải qua khi từ Hắc Long hải vực tiến vào Hắc Long vực, khi tìm tới Trường Phong đảo, trên căn bản là có thể xác định phương hướng Hắc Long vực rồi.
Ở trong giản đồ mà Tịnh Hải Đại Thánh đưa cho Diệp Chân cũng nhắc tới điểm này, chỉ là trên giản đồ không có vị trí cụ thể của Trường Phong đảo.
Trước mắt hai người này đi tới Trường Phong đảo, lại làm cho Diệp Chân rất nghi hoặc.
Bởi vì ở trong đánh dấu trên giản đồ, trên Trường Phong đảo này, ngay cả Khai Phủ Cảnh nhất nhị trọng Vương Giả cũng khá hiếm thấy, phàm là võ giả có năng lực trên căn bản đã sớm rời khỏi nơi này, đi nơi hải vực khác để tu luyện, hai vị võ giả Khai Phủ Cảnh tứ, ngũ trọng này lại chạy đến nơi đó để làm gì?
- Trường Phong Đảo? Hai người các ngươi chạy đi nơi cằn cỗi đó làm cái gì?
Diệp Chân hỏi.
Có thể là do Diệp Chân đã cứu mạng bọn họ, hai người này cũng trả lời khá là thành thực.
- Bẩm tiền bối, tuy Trường Phong Đảo này quả thực là nơi cằn cỗi, ngay cả Hắc Long vực sau lưng nó cũng không có người nguyện ý đặt chân, tóm lại hiểm nguy khi đi tới đó và thu hoạch được ở đó là hoàn toàn kém xa.
- Chẳng qua, trước đó vài ngày, có người thông qua các nơi hải đảo phát ra nhiệm vụ chiêu mộ, chiêu mộ võ giả Khai Phủ Cảnh trung hậu kỳ đi tới làm việc ít nhất một năm, tùy theo tu vi từ Khai Phủ Cảnh tứ trọng trở lên, mỗi tháng tiền thuê năm ngàn Tinh Linh thượng phẩm.
- Mà tu vi cao hơn một trọng, tiền thuê tương ứng cũng tăng lên một ngàn Tinh Linh thượng phẩm, còn phân phát các loại đan dược.
- Chẳng qua, địa điểm tập hợp lại ở trên Trường Phong đảo, nhưng trong nhiệm vụ chiêu mộ cũng đã nói trước, chỉ cần chạy tới Trường Phong đảo là có thể được nhận năm ngàn Tinh Linh thượng phẩm tiền đi lại, chúng ta chính là đi tới nhận lời chiêu mộ, chỉ là không ngờ tới gặp phải tai họa bất ngờ.
Mỗi tháng năm ngàn Tinh Linh thượng phẩm, một năm ít nhất sáu vạn Tinh Linh thượng phẩm, gần bảy triệu Tinh Linh trung phẩm, tuy rằng Diệp Chân không lọt mắt, chẳng qua, cũng đã đủ để thuê một vương giả Khai Phủ cảnh bình thường.
- Thuê các ngươi, còn phải đến Trường Phong đảo tập hợp? Các ngươi biết nhiệm vụ yêu cầu các ngươi làm gì sao?
Vẻ mặt Diệp Chân đã trở nên hơi nghiêm nghị.
Trong lúc vô tình phát hiện việc này khiến cho Diệp Chân mơ hồ ý thức được có chỗ nào đã xảy ra vấn đề.
Trường Phong đảo là nơi cằn cỗi, Hắc Long vực càng là cực kỳ nghèo nàn, bản thổ võ giả đều nghĩ trăm phương ngàn kế để rời khỏi, như vậy đột nhiên có cố chủ chiêu mộ nhiều vương giả Khai Phủ cảnh như vậy để làm cái gì?
Còn cố ý yêu cầu tập hợp đến Trường Phong đảo?
Đột nhiên, Diệp Chân ngửi được mùi vị của âm mưu.
- Có thể là âm mưu để đối phó ta hay không?
Diệp Chân không thể kìm nén được mà nghĩ như thế, dù sao bất kể về thời gian hay là địa điểm đều quá trùng hợp.
Hơn nữa người chiêu mộ còn chỉ hạn Khai Phủ Cảnh trung hậu kỳ, phải biết, cho dù để chinh phạt Hắc Long vực, dựa vào sức chiến đấu trước nay của Hắc Long vực, chỉ cần mấy vị Khai Phủ Cảnh nhị tam trọng, trong tay có linh khí đều có thể quét ngang Hắc Long vực.
Một khi nghĩ tới điều này, Diệp Chân lập tức nảy sinh một kế.
- Một năm có sáu vạn Tinh Linh thượng phẩm, có tiền đi lại, lại còn được phát cho đan dược, đãi ngộ này thật phong phú?
Diệp Chân xoay mình giả bộ kinh ngạc.
- Đúng vậy, đúng vậy, nếu không chúng ta cũng sẽ không bôn ba nửa tháng mấy triệu dặm chạy tới nơi này.
Đào Dịch nói.
Nghe vậy, Diệp Chân ra vẻ có hứng thú hỏi.
- Không biết bọn họ chiêu mộ nhân thủ có hạn chế hay không? Ta cũng muốn kiếm chút bổng lộc?
- Có người nói chỉ chiêu ba mươi, bốn mươi người, chẳng qua người tới trước thì được chiêu mộ trước, tiền bối nếu đi theo chúng ta, chắc là có thể kịp ứng tuyển chiêu mộ!
Đào Dịch nói.
- Được, vậy thì đồng hành ứng mộ.
Nghe vậy, Đào Dịch và Cung Miểu Dân vô cùng vui mừng, lập tức gật đầu không ngớt.