Chương 1108 Tiểu Miêu Mài Giũa
Không phải Tứ đệ ngươi về quê nhà hay sao, chuyện ngươi áo gấm về nhà, chúng ta cũng mặc kệ! Nhưng cũng phải mang đến cho phụ mẫu ngươi chút tâm ý!
- Chúng ta là huynh đệ, phụ mẫu của ngươi cũng chính là phụ mẫu chúng ta, vì vậy, nơi này là một chút tâm ý của ba người chúng ta mang cho phụ mẫu, giúp chúng ta thăm hỏi, nếu sau này có cơ hội, chúng ta sẽ đích thân đi qua đó thăm phụ mẫu người một chuyến!
Tịnh Hải Đại Thánh nói.
Diệp Chân biểu hiện có chút bất ngờ, không ngờ ba người Tịnh Hải, Phúc Hải, Phá Hải lại vẫn có thể cân nhắc đến chuyện này.
Nói thật, ba người bọn họ cho Diệp Chân đưa chút lễ tiễn đưa gì, Diệp Chân vẫn đúng là không để ý, thế nhưng mang lễ vật cho phụ mẫu Diệp Chân, mặc kệ là cái gì, chỉ phần tâm ý này đã rất nặng.
- Nếu như đã là tâm ý ba vị ca ca mang cho phụ mẫu, ta sẽ thay phụ mẫu nhận lấy, cũng đại diện phụ mẫu cảm ơn ba vị ca ca, chờ trở về nhà, nhất định phải nói cho phụ mẫu nghe một chút về ba vị ca ca.
Diệp Chân đứng dậy trịnh trọng nói.
- Vậy thì tốt!
Gật đầu xong, sau đó Tịnh Hải Đại Thánh lại đưa lên một ngọc phù.
- Hải đồ chi tiết của toàn bộ ngoại vực Tử Hải chúng ta cũng không có, thế nhưng hải đồ giản lược thì chúng ta vẫn có, lấy năng lực bây giờ của tứ đệ, địa đồ giản lược là đủ!
- Được rồi, không nói nhiều lời nữa, tứ đệ phải đi xuất phát sớm một chút, còn có, nếu như mà có chuyện gì cần chúng ta làm thì cứ mở miệng!
Phúc Hải Đại Thánh nói.
- Thật sự là có chuyện, ba vị ca ca cũng biết, trước đây ta ở có một đoạn thời gian tu luyện ở Nhật Nguyệt Thần Giáo Chân Linh vực, lần này thời gian ta đi ra ngoài khá dài, một chuyến về nhà này, lại đến một năm nửa năm, còn cần phải làm phiền ba vị ca ca phái người đưa một lời nhắn đến cho Phong Khinh Nguyệt, cứ nói là tất cả bình an, chớ suy nghĩ nhiều.
Diệp Chân khai báo.
Sau một canh giờ, dưới ánh mắt ba vị Đại Thánh Tịnh Hải, Phúc Hải, Phá Hải nhìn theo, Diệp Chân sải bước lên lưng Vân Dực Hổ Vương, trong chớp mắt mây khói vô biên tụ tập tới, thân hình Diệp Chân đã biến mất ở trong mây mù.
Lần này rời khỏi Thiên Dực Đảo quay lại Hắc Long vực, so với khi từ Chân Linh vực đến Thiên Dực Đảo thiên tân vạn khổ lại phải nói là ung dung vô số lần.
Khi đến, Diệp Chân vì tranh khỏi dày đặc vô số yêu thú ở trên bầu trời và trong biển nên chỉ có thể ngồi trên thuyền vượt biển, hơn nữa trên biển các loại cấm địa thú triều. Mặc dù là ngồi thuyền vượt biển những rẽ trái, rẽ phải tốc độ tiến lên khá chậm.
Có lúc, vốn dĩ khoảng cách thẳng tắp chỉ mười vạn dặm nhưng đi mất hai ngày đều vẫn chưa tới nơi.
Thế nhưng bây giờ lúc trở về đã không giống nhau.
Bây giờ, Hắc Long võ mạch của Diệp Chân đã giải phong sáu phần mười, thoáng toả ra một chút khí tức Hắc Long ẩn chứa trong Hắc Long võ mạch, hiệu quả kia gấp mười lần thậm chí gấp mấy chục lần Bạch Long lệnh kỳ trong tay Bạch Long Lệnh Sứ của Long Minh.
Bất kỳ yêu thú gì chỉ cần lại gần Diệp Chân trong phạm vi mười dặm. Chỉ cần không phải yêu thú giết đỏ cả mắt rồi hoặc đã điên cuồng, đều sẽ sợ hãi bỏ chạy.
Vì vậy dọc theo con đường này, Diệp Chân gần như là thẳng tắp đi tới, chỉ cần quyết định phương hướng Hắc Long vực để tiểu miêu hung hăng phi hành đã là đủ.
Vốn dĩ, ở tình huống bình thường từ Thiên Dực Đảo vị trí thiên phong vực hải vực đến Hắc Long vực, ít nhất cần phải đi ngang qua ba vực, bình thường võ giả Khai Phủ Cảnh cửu trọng muốn vượt qua đoạn đường này, nhanh nhất cũng phải mất nửa năm trở lên.
Thế nhưng bây giờ, Diệp Chân phi hành thẳng tắp, lấy tốc độ của tiểu Miêu, Diệp Chân có lẽ nhanh thì ba tháng chậm thì bốn tháng đã có thể đến Hắc Long vực nhìn thấy phụ mẫu.
- Nói không chừng ta có thể đến Hắc Long vực sớm hơn cả sư tỷ, tuy rằng sư tỷ nơi đó có một mặt lệnh kỳ ẩn chứa Hắc Long khí tức ta tiện tay luyện hóa. Có thể uy hiếp bầy yêu thú để thẳng tắp đi tới nhưng sư tỷ cũng không có tốc độ như
Tiểu Miêu.
- Nói không chắc nửa đường gặp phải sư tỷ cũng là việc không chừng.
Một khi nghĩ tới việc này, Diệp Chân đã có chút chờ mong.
Nhưng ở đi trên biển là việc cực kỳ khô khan.
May mắn chính là Tiểu Miêu thông linh, linh trí bởi vì từ nhỏ Thải Y bồi dưỡng càng phi thường kinh người, Diệp Chân chỉ cần đơn giản nói cho Tiểu Miêu những chuyện cần chú ý, sau đó khoanh chân ngã ngồi ở trên người Tiểu Miêu tu luyện.
Tuy tốc độ thoáng có chậm lại. Thế nhưng cũng không đến nỗi lãng phí ba tháng này, dù sao hiện tại Diệp Chân thiếu nhất chính là thời gian. Tài nguyên tu luyện lại có một đống lớn.
Đến trình độ của Diệp Chân bây giờ thậm chí đã không vừa mắt nổi Tinh Linh trung phẩm, lúc tu luyện, toàn bộ đều dùng Tinh Linh thượng phẩm trình độ tinh khiết cao hơn, tốc độ luyện hóa nhanh hơn.
Căn cứ theo hải đồ Tịnh Hải Đại Thánh đưa cho, khi Diệp Chân đi ngang qua mấy hải đảo, cầm từng nhóm lớn Tinh Linh trung phẩm trong tay đổi thành Tinh Linh thượng phẩm.
Nếu không phải vì Linh Tinh cực phẩm có tiền cũng không thể mua được, rất khó đổi được, thì Diệp Chân e là cũng muốn toàn bộ đổi thành Linh Tinh cực phẩm để tu luyện.
Nhưng cho dù như vậy, số thượng Tinh Linh phẩm trong tay Diệp Chân cũng một lần nữa đạt đến hai triệu viên.
Từ Thủy Lệ Đảo đi ra, tổng số Linh Tinh trên người Diệp Chân vẫn như cũ duy trì 120 vạn viên trở lên, mà lần này Thiên Dực Đảo bị vây công đến cuối cùng lại chém giết cường giả Nhập Đạo Cảnh Dương Bôn và Âm Dật, tiền lời đã cực kỳ kinh người.
Chỉ tổng số Linh Tinh phân đến trong tay Diệp Chân đã tương đương với hơn tám mươi vạn viên Tinh Linh thượng phẩm.
Thế này hay là tình huống bảy người Thiên Dực Tứ Thánh, Hắc Thiên, Ngô Thuật, Dương Dân chia ra, chớ nói chi thu hoạch các loại thiên tài địa bảo, vật liệu, đan dược, linh khí khác.
Tuy rằng tu luyện không tuế nguyệt, thế nhưng đang trên đường tu luyện, Diệp Chân vẫn bị thức tỉnh nhiều lần.
Một lần là do gặp phải một loại yêu thú tên Thiết Tiến Độc Văn thiên giai hạ phẩm, thật xa, tiểu miêu đã bị hãi đến hét rầm lêm.
Thiết Tiến Độc Văn này có hình thể không lớn, kích thước chỉ có một mét mà thôi, thế nhưng một đám lớn che ngợp bầu trời tối om om, ít nhất cũng có mấy trăm ngàn con.
Mấy trăm ngàn con Thiết Tiến Độc Văn vọt qua, mỗi con đều xông lên phun về phía ngươi một ngụm nọc độc, cho dù cường giả Nhập Đạo Cảnh e là cũng sẽ sợ đến hóa thành tro.
Cho dù là khí tức Hắc Long, trước mặt quần thể yêu thú có tính duy trì trạng thái xung phong này căn bản không có tác dụng.
Hãi đến mở mắt ra, Diệp Chân mang theo Vân Dực Hổ Vương giống như một viên thiên thạch bình thường trực tiếp rơi xuống mặt biển.
Vừa rơi vào mặt biển không được mấy hơi, tiếng vang xì xì xì trong mấy trăm ngàn con Thiết Tiến Độc Văn nọc độc lại như là mưa rào tầm tã rơi xuống, chớp mắt tràn ngập toàn bộ mặt biển.
Ba mươi hơi sau, liều mạng thoát ra trăm dặm, Diệp Chân một lần nữa lên không liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Chu vi ba mươi, bốn mươi dặm trên mặt biển hắn vừa hạ xuống, các loại sinh vật trong biển bị độc chết đã nổi lên lít nha lít nhít, trong đó bao gồm lượng lớn yêu thú.
Hơn nữa, phạm vi này đang không ngừng tăng lên, không ngừng có cả thi thể yêu thú cả người đen thui nỏi lên mặt biển.
Chuyện này gõ lên một cảnh báo cho Diệp Chân.
Hắc Long võ mạch toả ra khí tức Hắc Long không phải vạn năng, ngoại vực Tử Hải này hoặc nói trên thế giới này, yêu thú khủng bố Diệp Chân chưa từng thấy quá nhiều.
Chỉ là tại ngày thứ ba sau chuyện Thiết Tiến Độc Văn đó, Diệp Chân đã bị một đám quái điểu hơn trăm con Linh giai sơ kỳ giống như đại bằng bình thường đuổi giết liên tục ba ngày ba đêm.
Mấy con quái điểu không để ý đến khí tức Hắc Long, càng chết người chính là còn có thể đuổi vào trong biển rộng.
Dùng thời gian ba ngày, khi Diệp Chân đụng tới một đám yêu thú khác, sau đó tìm một đám người thế mạng, mới thoát khỏi mấy con chim lớn kia truy sát.
Từ sau chuyện đó, Diệp Chân dù cho có khí tức Hắc Long nhưng bay thẳng ở ngoại vực Tử Hải cũng biến thành cẩn thận từng li từng tí.
Cho dù cẩn thận né tránh nhưng cũng hữu kinh vô hiểm, Diệp Chân vẫn phải liên tiếp ra tay hai lần.
Hai lần ra tay này đều vì Diệp Chân cứu người.
Cứu mấy võ giả ngồi thuyền vượt biển bị động vật biển vây công, nhưng sau khi cứu người xong, Diệp Chân đã trực tiếp bay đi xa.
Những người được cứu kia, thậm chí ngay cả Diệp Chân ra sao cũng cũng không nhìn rõ ràng.
Các loại tình hình đột phát, làm cho chuyến đi dài trên biển lần này của Diệp Chân cũng không đến nỗi quá tẻ nhạt.
Đáng tiếc chính là co thể bởi vì Diệp Chân đi thẳng, không phải theo hải đồ nên cũng không gặp được Bạch Long Lệnh Sứ của Long Minh tuần tra.
Diệp Chân còn suy nghĩ, nếu như trùng hợp, giết chết mấy vị cao thủ của Long Minh cũng coi như là suy yếu sinh lực phe địch.
Đồng dạng, Vạn Tinh Lâu cũng là mục tiêu của Diệp Chân.
Đáng tiếc, biển rộng này là địa bàn của Long Minh, dù cho Vạn Tinh Lâu xếp vào có các loại nhân viên tình báo, nhưng đều chỉ là lén lút, muốn báo thù cũng không có cửa.
Dọc theo đường đi, Diệp Chân nhiều lần nhìn thấy lục địa mênh mông bát ngát, nếu như chỉ xoay người một có lẽ Diệp Chân đã có thể bước lên thổ địa của vực khác.
Nhưng Diệp Chân một lòng chỉ muốn về nhà, dù cho chín vực trên Chân Huyền đại lục vực có thú vui riêng nhưng lúc này Diệp Chân cũng không có tâm tình đặt chân đi từng nơi, ngược lại vòng qua.
Thời gian ba tháng rưỡi đảo mắt trôi qua, theo hải đồ, Diệp Chân đã tới khu vực biên giới hải vực Phiêu Tuyết Vực, xuyên qua hải vực Phiêu Tuyết Vực đã có thể tiến vào hải vực Hắc Long Vực, sau đó sẽ có thể đến Hắc Long Vực.
Trong ba tháng rưỡi này, tu vi của Diệp Chân cũng có sự tăng trưởng, vốn dĩ là Chú Mạch Cảnh thất trọng hậu kỳ, bây giờ khoảng cách Chú Mạch Cảnh thất trọng đỉnh phong chỉ còn thiếu chút xíu nữa.
Chỉ là khổ cho Tiểu Miêu, dù cho Diệp Chân dọc theo đường đi cho ăn lượng lớn Yêu Đan và Linh Tinh, nhưng thân hình nhìn qua vẫn gầy hốc hác như cũ.
Đã ba tháng rưỡi tiểu miêu gần như phi hành không ngừng, không ngừng luyện hóa sức mạnh trong Yêu Đan, Linh Tinh, sau đó không ngừng tiêu hao.
Đừng xem là gầy, nhưng khắp toàn thân thế mà lại lộ ra một loại khí dũng mãnh khác, quanh thân toả ra khí tức linh lực càng thêm ngưng luyện.
Một đôi cánh rung lên đã tạo ra một đám mây khói rộng ngàn dặm.
Ở trong cảm ứng của Diệp Chân, tu vi Tiểu Miêu đã đạt đến Linh giai trung kỳ đỉnh phong, vẫn đang trùng kích một bước kia, nhưng vẫn không bước ra khỏi ngưỡng cửa kia, chắc là tích lũy không đủ.
- Tựa như cách đột phá không xa, không ngờ, loại mài giũa này lại có thể để tu vi Tiểu Miêu nhanh chóng chỉnh hợp tăng lên!
Cười nói, Diệp Chân tiện tay lấy một ngàn viên Tinh Linh thượng phẩm ném vào trong miệng rộng của Tiểu Miêu.
Cũng chính là Diệp Chân, nếu như đổi thành những người khác, tiện tay cho ăn mười vạn viên Tinh Linh trung phẩm, dùng không được mấy ngày sẽ táng gia bại sản.
Tu vi Tiểu Miêu nhanh chóng tăng lên có quan hệ rất lớn với lượng lớn Tinh Linh Diệp Chân cung cấp.
- Hi vọng trước khi đến Hắc Long vực, ngươi có thể có đột phá!
- Hừm, ta tu luyện, có việc đánh thức ta!
Ngồi ở trên lưng Tiểu Miêu, Diệp Chân lần thứ hai nhắm hai mắt lại.
Lần này Diệp Chân tu luyện chưa kéo dài một canh giờ đã bị đuôi cọp mượt mà của Tiểu Miêu cho làm tỉnh lại.
- Hừm, xảy ra chuyện gì?
Diệp Chân mở mắt hỏi.
Tiểu Miêu gầm nhẹ một tiếng, ra hiệu Diệp Chân nhìn phía dưới.
Cúi đầu nhìn xuống, trong chớp mắt biểu hiện của Diệp Chân khẽ động.