Chương 1111 Kế Hoạch Tàn Sát
Tụ tập ở Trường Phong Đảo tự nhiên là tìm Hắc Long Vực để báo thù!
- Không dối gạt ba vị, lão nô họ Hoa, chính là quản gia của Hoa trung kiếm tiên Hoa Minh Hạo, người xuất thế tu hành của Thiên Nam Hoa Gia Hắc Long Vực. Tám năm trước, Thiên Nam Hoa Gia bị diệt môn, bất hạnh không thể lưu giữ huyết thống Hoa gia được!
- Mãi đến khoảng thời gian gần đây thì gia chủ mới biết được việc này, chuẩn bị trù tính báo mối thù huyết hận! Nhưng tặc nhân rất nhiều, cũng có mấy phần năng lực, cho nên mới có chuyện chiêu mộ như vậy.
- Ba vị cứ yên tâm, lần chiêu mộ này ít nhất là một năm, cho dù xong việc trong vòng một năm thì thù lao trong một năm cũng sẽ không ít!
Lão quản gia Hoa gia vẫn còn tiếp tục nói, nhưng lúc này trong đầu Diệp Chân đã nhấc lên sóng to gió lớn.
Hoa gia!
Không ngờ người bày kế hoạch phía sau màn lại chính là Thiên Nam Hoa Gia từng bị hắn diệt môn.
Lúc trước, khi Diệp Chân tiêu diệt Thiên Nam Hoa Gia, hắn đã biết Thiên Nam Hoa Gia có mấy vị trưởng bối đi du lịch tu luyện ở bên ngoài. Nhưng du lịch bên ngoài cực kỳ hung hiểm, trưởng bối Hoa gia cũng không thể nào toàn sống sót.
Không ngờ tên lớn tuổi nhất Hoa trung kiếm tiên Hoa Minh Hạo này lại còn sống.
Hoa Minh Hạo đến báo thù cũng coi như bình thường, thế nhưng có một việc mà Diệp Chân có chút không rõ.
Diệp Chân không biết tu vi của Hoa Minh Hạo kia như thế nào, nhưng tên quản gia trước mắt này cũng đã có tu vi Khai Phủ Cảnh bát trọng, là sự tồn tại đủ để quét ngang toàn bộ Hắc Long Vực.
Khai Phủ Cảnh bát trọng hẳn là sẽ có một hai món Linh khí ra dáng, ra hình phải không?
Mà theo lời nói của Liêu Phi Bạch, khi nàng ấy rời đi thì toàn bộ Hắc Long Vực chỉ có hai vương giả Khai Phủ Cảnh, một là tông chủ Huyễn Thần tông Phù Đông Hưng, tu vi tới Khai Phủ Cảnh nhất trọng, hai là chưởng môn Tề Vân tông Quách Kỳ
Kinh.
Nguyên bản, tu vi của Quách Kỳ Kinh trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không thể Khai Phủ, nhưng sau khi Hắc Thủy Đế Quốc mở rộng bản đồ hơn gấp hai thì đã cướp sạch vô số tài nguyên các tông môn to nhỏ của Kiếm Nguyên Đế Quốc.
Hơn nữa, trình độ khống chế Hắc Thủy Quốc của Tề Vân tông đã đạt đến một cao độ trước đó chưa từng có, vì vậy tài nguyên tu luyện tông môn hoàn toàn nghiêng vào trong tay Quách Kỳ Kinh.
Có một lượng tài nguyên lớn chảy vào, Quách Kỳ Kinh miễn cưỡng bước vào Khai Phủ
Cảnh, có địa vị sánh ngang với Phù Đông Hưng.
Vốn dĩ thì chưởng giáo Kiếm Nguyên Tông Ngư Nhập Hải là người có hy vọng đột phá đến Khai Phủ Cảnh nhất, nhưng hắn lại trọng thương trong cuộc chiến chinh đông, quốc thổ giảm bớt, tài nguyên tông môn trở nên khan hiếm, vì vậy cho đến bây giờ vẫn còn chưa đột phá.
Hai vị Khai Phủ Cảnh nhất trọng này đã là hai người mạnh nhất của Hắc Long Vực.
Đừng nói Hắc Long Vực không có nội tình, Hắc Long Vực cũng có vô số thiên tài, nhưng mà bởi vì nguyên khí thiên địa ở nơi này quá cằn cỗi, phàm là võ giả có chút năng lực và nghị lực thì đều sẽ rời khỏi Hắc Long Vực theo đuổi võ đạo.
Cho nên hiện tại chỉ có hai người này là cao thủ Khai Phủ Cảnh nhất trọng, võ giả Chú Mạch cảnh cũng không vượt qua con số ba trăm, nhiều nhất chính là võ giả
Hồn Hải Cảnh.
Chỉ cần vị Hoa quản gia này không quá ngu, chỉ cần một mình hắn ta là đã đủ quét ngang toàn bộ Hắc Long Vực, càng khỏi nói tới việc đơn độc đối phó Hắc Long Đế
Quốc.
Hơn nữa, tu vi của Hoa quản gia cao tới Khai Phủ Cảnh bát trọng, như vậy thì tu vi của vị Hoa vương Hoa Minh Hạo kia hẳn sẽ không quá thấp?
Đây là chuyện mà chính bọn hắn cũng có thể ra tay, thế thì tại sao lại muốn chiêu mộ nhiều người tới như vậy?
Điều khiến Diệp Chân phiền muộn chính là vị Hoa quản gia này cũng mới chỉ tiết lộ bao nhiêu, cụ thể phải làm như thế nào thì hắn ta vẫn chưa nói, Diệp Chân cũng không tiện hỏi quá nhiều.
Sau khi lĩnh Linh Tinh và đan dược của tháng thứ nhất, ba người đi ra ngoài tìm chỗ sạch sẽ để cắm trại, chờ đợi xuất phát.
Bởi vì Trường Phong Đảo khá hẻo lánh, mỗi ngày võ giả chạy tới nơi này ứng tuyển cũng không nhiều, có khi thì một hai người, nhiều nhất là hai ba người, thậm chí có khi hai ba ngày liên tục cũng không thấy một bóng người nào.
Cứ thế mà qua nửa tháng, người được chiêu mộ cũng chỉ mới miễn cưỡng hơn ba mươi người, võ giả Khai Phủ Cảnh trung kỳ chiếm đa số.
Tuy mọi người ở nơi này rất nhàm chán, nhưng mà đã lấy Linh Tinh cho nên cũng không ai oán hận gì.
Sự chuyển biến xuất hiện ở ngày thứ mười bảy, ba vệt sáng hệt như sao băng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp vọt vào gian phòng giao dịch giản dị kia.
Sau đó xảy ra một màn khiến cho Diệp Chân kinh ngạc.
Sau khi tiến vào phòng giao dịch, vị võ giả Khai Phủ Cảnh tam trọng được hai vị vương giả Khai Phủ Cảnh bát trọng bảo vệ ở chính giữa đầu tiên là khom mình hành lễ với người gọi là Hoa quản gia.
- Bái kiến tổng…
Nhưng mà còn không chờ người này nói xong thì thân hình hắn đã bị vị Hoa quản gia kia nâng lên. Lúc này thần thái của Hoa quản gia đã không còn thấp kém như trước, hắn nghiêm túc nói.
- Minh Hạo, kế hoạch đã bắt đầu chấp hành rồi. Vì để không lộ sơ hở, từ giờ trở đi, bất kể là người trước hay là người sau, ta đều là quản gia của ngươi, người hành lễ cúi chào hẳn là ta mới đúng….
Diệp Chân đã sớm điều khiển thần hồn sức mạnh bám vào Thổ linh lực tỏa đi khắp nơi, giờ nghe thấy những lời này, Diệp Chân không khỏi giật mình.
Không ngờ vị vương giả Khai Phủ Cảnh tam trọng kia lại chính là Hoa Minh Hạo, người có danh xưng kiếm tiên của Thiên Nam Hoa Gia.
- Vãn bối... Ta đã biết!
Nói đến nửa câu sau thì Hoa Minh Hạo đã ưỡn ngực, bày ra dáng vẻ chủ nhà.
Nếu không phải Diệp Chân dùng thần hồn sức mạnh bám vào Thổ linh lực thì đúng là sẽ bỏ lỡ một bí ẩn lớn cỡ này.
Chỉ một điểm này thôi đã đủ chứng minh chuyện trước mắt không đơn giản.
- Hoa quản gia, chúng ta mang đến kế hoạch hoàn chỉnh mà đại nhân sách định, nhưng theo như yêu cầu của đại nhân, chúng ta còn phải biến động dựa trên tình huống thực tế nữa….
Hoa Minh Hạo chỉ nói phân nửa thì đã bị đánh gãy, Hoa quản gia ra một cái thủ thế, vài đạo phù quang lập tức bay ra khỏi tay hai gã vương giả Khai Phủ Cảnh bát trọng rồi nhanh chóng bày ra từng tầng kết giới cách âm. Đồng thời, một vòng thần hồn gợn sóng lan tỏa tựa như thủy triều khắp các tầng kết giới cách âm này khiến cho thần niệm yếu ớt bám trên Thổ linh lực của Diệp Chân bị phá hủy.
Biểu cảm Diệp Chân có chút biến đổi, đây là thời khắc mấu chốt, hắn nhất định phải thám thính kế hoạch này cho bằng được.
Thần niệm khẽ nhúc nhích, thân hình Diệp Chân nhanh chóng chìm xuống lòng đất, trong lều vải hoàn toàn đã không còn bóng hình người nào nữa.
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân đã xuất hiện ở bên dưới gian phòng giao dịch mà mấy người Hoa Minh Hạo, Hoa quản gia đang mật đàm.
Khi thần niệm của Diệp Chân bám vào Thổ linh lực rồi lan tỏa ra bốn phương, thanh âm trò chuyện trong đại sảnh lại vang lên một lần nữa.
Chỉ phòng ngự bốn phương tám hướng mà quên mất dưới lòng đất, đây chính là nhược điểm của vô số kết giới, thật ra thì cũng không trách được, dù sao thì ngay cả cường giả Nhập Đạo cảnh cũng không có mấy vị biết được bí thuật độn thổ.
Diệp Chân ẩn giấu ở dưới nền đất, yên tĩnh nghe đám người kia thương nghị.
- Đại nhân đã giao cho bọn ta hai phương án để hành động, nhập gia tùy tục, phương án thứ nhất chia thành ba đường, một đường lao thẳng tới kim thành huyền Diệp gia, bắt giữ phụ mẫu của Diệp Chân, đường thứ hai thì tiến về sư môn Tề Vân tông của hắn ta, đồ diệt tất cả, nếu như có thể thì bắt giữ chưởng môn Tề Vân tông Quách Kỳ Kinh. Đường thứ ba thì tiến tới Hắc Long Đế Quốc, tàn sát toàn bộ vương thất.
Chỉ mới nghe xong bộ phương án thứ nhất thì Diệp Chân đã nghiến răng kèn kẹt.
Lần này bọn hắn ra tay cũng thật là tàn nhẫn, ngoại trừ bắt giữ phụ mẫu của mình thì những người khác đều bị đồ diệt, cái này là trực tiếp diệt tông diệt quốc.
Thủ đoạn này quả thực độc ác đến cực hạn.
- Bộ phương án thứ hai thì đầu tiên chúng ta sẽ tập kích bất ngờ bắt giữ phụ mẫu của Diệp Chân, sau đó đi lên phía bắc đồ diệt Tề Vân tông, cuối cùng tàn sát toàn bộ huyết thống vương thất Hắc Thủy Đế Quốc là được.
- Hoa quản gia, đây chính là kế hoạch của đại nhân, ngươi xem chúng ta nên làm như thế nào?
Hoa Minh Hạo hỏi.
Suy nghĩ một hồi, Hoa quản gia đáp.
- Theo như kế hoạch của chủ thượng thì bắt giữ phụ mẫu Diệp Chân là chuyện quan trọng nhất, còn tàn sát Tề Vân tông và vương thất Hắc Thủy chỉ là để che giấu ý đồ chân thật mà thôi.
Vì lẽ đó, bất luận làm thế nào thì mục tiêu thứ nhất không thể ra bất kỳ ngoài ý muốn, chúng ta cứ làm theo bộ phương án thứ hai là được!
Hoa quản gia quyết định.
- Được, Lão Thất, ngươi có phương án điều tra hành tung của phụ mẫu Diệp Chân không?
Hoa quản gia hỏi.
- Thủ lĩnh, chờ sau khi chúng ta lên bờ thì tự động sẽ có người phối hợp với chúng ta!
Tên võ giả lùn hơn, cũng chính là Lão Thất, đáp.
- Vậy thì tốt rồi, chỉnh đốn nhân mã, việc này không nên chậm trễ, chúng ta sẽ xuất phát sau nửa canh giờ nữa, lần này tuyệt đối không thể xảy ra sai sót!
Hoa quản gia nói.
Biểu hiện lúc này của Hoa Minh Hạo đã biến thành hung tợn và cực kỳ dữ dằn.
- Dám diệt môn Hoa gia chúng ta, lần này ta phải tiêu diệt thập tộc của tên Diệp Chân kia!
Cùng thời khắc đó, Diệp Chân đã nắm chặt hai tay thành nắm đấm, sát khí quanh người khuấy động bùn đất chung quanh phát ra những tiếng xì xì.
Diệp Chân đã tận lực khống chế tâm tình của mình. Hắn không ngờ nhóm người này đê tiện, vô liêm sỉ tới như vậy, hiện tại còn muốn bắt giữ phụ mẫu hắn để áp chế hắn.
Vừa nghe thấy kế hoạch của đám người kia, trong đầu Diệp Chân chỉ có một loại kích động muốn lao ra giết chết tất cả.
Nhưng Diệp Chân lại mạnh mẽ nhịn xuống.
Cái gọi hòa thượng chạy được miếu đứng yên, đó chính là tình huống hiện tại của Diệp Chân.
Nếu Diệp Chân giết chết đám tiểu tốt này thì lại như thế nào, chỉ cần đối phương không từ thủ đoạn đối phó hắn, như vậy thì phụ mẫu hắn vẫn luôn là sự uy hiếp của hắn.
Nhưng Diệp Chân lại không thể ở bên cạnh canh giữ phụ mẫu từng giây từng phút được.
Cho dù Diệp Chân đứng ra giải quyết một đợt sóng uy hiếp trước mắt này thì hắn cũng vẫn sẽ không có cách nào yên tâm rời đi, đám người này hệt như là đàn kiến, giết mãi không hết.
Trong thời gian ngắn thì Diệp Chân đã suy nghĩ đủ thứ, đầu óc nhanh chóng vận chuyển với tốc độ cao.
Nhất định phải hoàn toàn giải trừ loại uy hiếp này, bằng không thì sau này Diệp Chân đừng hòng yên tâm tiến quân vô thượng võ đạo.
Nhưng mà chỉ có ngàn ngày làm cướp, không có ngàn ngày đề phòng cướp.
Muốn nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc.
Những ý niệm này chợt lóe lên, trong đầu Diệp Chân lập tức hiện lên một kế hoạch cực kỳ to gan.
Nhưng kế hoạch này liên quan đến rất nhiều thứ, hơn nữa cực kỳ lớn mật, Diệp Chân cần suy nghĩ cặn kẽ mới có thể làm ra quyết định cuối cùng.
Mấy tức sau, Diệp Chân quay trong lều vải của mình, không tới nửa khắc thì hắn đã nhận được phù lệnh tập hợp xuất phát.
Điều khiến Diệp Chân bất ngờ chính là hai tên Lão Thất và Lão Ngũ che chở Hoa Minh Hạo đến đây rõ ràng có tu vi Khai Phủ Cảnh bát trọng, nhưng mà tu vi hiện tại mà bọn hắn hiển lộ ở trước mặt mọi người lại chỉ có Khai Phủ Cảnh lục trọng, hiển nhiên đã che giấu tu vi thật sự.
Sau nửa canh giờ, tổng cộng ba mươi lăm võ giả cưỡi lên ba chiếc Vượt Biển Toa cỡ lớn, bắt đầu xuất pháp về phía Hắc Long Vực lặng yên không một tiếng động.
Trong khoang thuyền Vượt Biển Toa, mọi việc võ giả đều ngồi xếp bằng ở chỗ kia, hoặc tìm hiểu hoặc tu luyện, mà Diệp Chân thì nhắm chặt hai mắt lại, dần dần hoàn thiện kế hoạch của mình.
Hai ngày sau, đoàn thuyền tạo thành từ ba chiếc Vượt Biển Toa này bị hơn trăm con yêu thú Linh giai hạ phẩm vây công, ba mươi lăm vị vương giả Khai Phủ Cảnh chỉ có thể đi ra khoang thuyền nghênh chiến.
Ba mươi lăm vị võ giả Khai Phủ Cảnh giết chết hơn trăm đầu yêu thú Linh giai hạ phẩm khá nhẹ nhàng, đặc biệt là khi trong đội ngũ có một vị vương giả Khai Phủ
Cảnh bát trọng.
Nhưng trong lúc hỗn chiến, không có một ai chú ý tới khi Diệp Chân vọt lên trên trời cao, một đoàn mây khói từ đỉnh đầu hắn bay ra ngoài, sau đó cấp tốc tụ hợp vào trong đám mây mù rồi đi xa.
Nếu có người xông vào đám mây kia thì sẽ phát hiện bên trong đang ẩn giấu một con Vân Dực Hổ Vương nho nhỏ, mà trong miệng của con Vân Dực Hổ Vương này còn ngậm một thẻ ngọc.
Thẻ ngọc do chính tay Diệp Chân viết.