← Quay lại trang sách

Chương 1112 Chuyện Am Hiểu Nhất

Ngày xuân tháng tư chính là lúc cỏ mọc én bay, Hắc Thủy Đế Quốc có dãy Tề Vân sơn trải dài liên miên mấy ngàn dặm, dưới chân núi vốn dĩ là nơi để một ít du khách đạp thanh tìm yên tĩnh, tình nhân hẹn hò.

Nhưng hôm nay lại là một cảnh tượng khác, người đến người đi, trên bầu trời là các võ giả phi hành qua lại, dưới núi ngựa xe như nước, các loại vật tư cuồn cuộn không ngừng từ các sơn khẩu đi đến các đỉnh núi lớn.

Đã tám năm sau khi Đông chinh đại thắng, toàn bộ Tề Vân sơn, Tề Vân tông lại có mấy phần thương hải tang điền.

Khởi điểm chỉ có mấy trăm dặm, hiện tại tông môn Tề Vân tông đã trải dài ngàn dặm, mở rộng gấp mười lần.

Ban đầu Tề Vân tông có chín phong, chín phong san sát, cũng đại biểu cho thực lực của Tề Vân tông.

Nhưng bây giờ Tề Vân tông đã có bảy mươi hai phong san sát, nói cho đúng là tám mươi mốt phong. Chín phong trước kia đã biến thành nội phong, chỉ có hạt nhân chân chính của Tề Vân tông thì mới có thể đi vào trong.

Bảy mươi hai phong mới xây gọi chung là ngoại phong, mỗi phong cai quản hơn một vạn đệ tử, bây giờ Tề Vân tông chỉ tính riêng đệ tử ngoại môn thì cũng đã có hơn bảy mươi hai vạn người, tạp dịch vô số.

Hơn nữa bây giờ không giống với lúc trước, Tề Vân tông giàu nứt đố đổ vách, bây giờ đãi ngộ của đệ tử ngoại môn đã sớm đuổi kịp với đãi ngộ đệ tử nội môn lúc Diệp Chân còn ở đây.

Vì vậy, bây giờ đệ tử ngoại môn Tề Vân tông cũng là thiên tài lớp lớp, còn đệ tử nội môn cũng tăng cấp bậc lên, không có tu vi Hóa Linh Cảnh thì đừng hòng tiến vào nội môn, không có tu vi Hồn Hải Cảnh thì cũng đừng mong trở thành tinh anh nội môn.

Chỉ trong tám năm ngắn ngủi mà thực lực của Tề Vân tông đã tăng gấp mấy lần. Còn Ly Thủy tông lúc trước có địa vị ngang nhau với Tề Vân tông tại Hắc Thủy Đế

Quốc, tuy rằng bây giờ vẫn còn tồn tại, thực lực cũng tăng lên rất nhiều so với trước, nhưng nếu tổng hợp về thực lực thì cũng chỉ tương đương với một hai phong đầu của Tề Vân tông mà thôi.

Mà mọi biến hóa này đều bắt nguồn từ đông chinh đại thắng tám năm trước.

Tề Vân tông nhanh chóng mở rộng, nhưng môn hạ cấm luật lại càng thêm nghiêm ngặt, đặc biệt là về hạng mục quấy nhiễu dân thường.

Phạm tội một chút thì khổ dịch, nếu như hành hung không hợp pháp, nhẹ thì phế công trục xuất, nặng thì chém giết tại chỗ.

Đương nhiên, cấm luật nghiêm ngặt như thế lại là do Thủ tọa Cấm Luật phong Liêu Phi Bạch tự mình giết ra mà có. Bảy năm trước, khi Tề Vân tông vừa rồi thành lập bảy mươi hai phong, có một phong đại đệ tử vì báo thù riêng nên đã tàn sát dân thường, sau đó Thủ tọa Cấm Luật phong Liêu Phi Bạch đã đích thân nâng kiếm chém giết hơn ba trăm đệ tử, giết tuyệt mấy phong vừa lập.

Nhưng qua gần ba bốn năm, có người nói Thủ tọa Cấm Luật phong Liêu Phi Bạch đang bế quan tu luyện, không để ý chuyện khác, lúc này bầu không khí trong tông môn mới có chút buông lỏng.

Sau lại là đại đệ tử của Thủ tọa Cấm Luật phong Liêu Phi Bạch, Đại chấp sự Cấm Luật phong Mông Tiểu Nguyệt nâng kiếm chém xuống một trăm lẻ bảy thủ cấp, treo ở trước cửa mỗi một phong. Hơn nữa dưới mỗi viên thủ cấp đều có huyết thư ghi chép tội mà người đó phạm phải.

Có người bảo mấy bức huyết thư đó do Đại chấp sự Mông Tiểu Nguyệt dùng máu của người phạm tội làm mực viết.

Từ đó về sau, trước khi đi vào các phong thì mỗi đệ tử đều sẽ nhìn thấy thủ cấp của đám người phạm tội kia. Mỗi người lẫm liệt, môn quy cấm luật đại chấn.

Nhưng hôm nay Cấm Luật phong lại đặc biệt náo nhiệt.

Cũng không thể nói là náo nhiệt, chỉ có thể nói là đặc biệt nhiều người, người người tiến đến Cấm Luật phong xếp thành một con rồng dài, ít nhất có hơn ngàn người.

Không vì cái gì khác, tất cả những đệ tử này đều là đến Cấm Luật phong để nhận tội.

Năm ngày trước trong Tông môn đã có lời đồn, Thủ tọa Cấm Luật phong Liêu Phi Bạch bế quan hơn ba năm, cuối cùng cũng có đột phá, chuẩn bị xuất quan.

Nghe thấy lời ấy, đám đệ tử phạm tội thấp thỏm lo âu, vội vàng mà chạy đến Cấm Luật phong chủ động khai báo.

Không vì cái gì khác, quy củ của Cấm Luật phong có ghi: Người chủ động khai báo sẽ được giảm tội một bậc.

Mông Tiểu Nguyệt một thân bạch y, tay cầm trường kiếm nhìn thấy tình cảnh này, tức giận đến mức hai hàng lông mày chau lại.

Nàng vốn tưởng rằng sư tôn không ở thì nàng cũng có thể chống đỡ Cấm Luật phong.

Không ngờ, chỉ mới nghe tin sư tôn xuất quan thì đã có vô số đệ tử đến đây khai báo nhận tội. Mỗi ngày đều có mấy trăm người, hôm nay đã xếp hàng gần ngàn người.

Tuy rằng đa số đều là một ít tiểu sai tiểu cấm, nhưng nàng vẫn có một chút tức giận, nghĩ tới còn có nhiều người biết cấm mà vẫn cố tình vi phạm, nghe tin sư tôn xuất quan thì lại vội vàng chạy tới nhận sai.

Lúc này, Mông Tiểu Nguyệt đứng ở giữa không trung, nàng giơ kiếm lên, toả ra sát khí khiến cho đám đệ tử đến khai báo run cầm cập.

- Tiểu Nguyệt, nước quá trong ắt không có cá, những người này có thể chủ động khai báo cũng là trong lòng sợ cấm luật, cũng là khi hạng người lương thiện. Hơn nữa người không phải thánh hiền, làm sao có thể không phạm sai lầm?

- Những người này chỉ cần tiểu trừng đại giới là được, việc chính mà ngươi cần làm chính là tra ra đám đồ đệ đại gian đại ác ẩn giấu ở trong bọn họ, hiểu chưa?

Liêu Phi Bạch một thân lam y, khí lạnh bức người không biết đã xuất hiện ở bên cạnh Mông Tiểu Nguyệt từ khi nào.

- Sư tôn, người đã trở về rồi?

Mông Tiểu Nguyệt kinh hỉ quay đầu lại, vội vã chào hỏi.

- Những gì ta vừa rồi nói, ngươi đã rõ chưa?

Liêu Phi Bạch hỏi lần nữa.

- Đệ tử đã rõ!

- Biết rõ là tốt rồi, ta trở lại tông môn là có chuyện quan trọng muốn gặp chưởng môn. Ngươi cứ làm việc của mình đi, nhớ phải làm việc theo môn quy cấm luật, không được hành động theo cảm tình!

Vừa dứt lời, thân hình của Liêu Phi Bạch đã biến mất.

Tề Vân Phong vẫn là chủ phong của Tề Vân tông, điểm này không có chút biến hóa, lúc này chưởng môn Quách Kỳ Kinh lại hưng phấn xoa tay, thỉnh thoảng nhìn bầu trời.

Năm ngày trước hắn nhận được phù tấn của Liêu Phi Bạch, biết Liêu Phi Bạch lang bạt Ngoại Vực Tử Hải sắp trở về, đây chính là võ giả đầu tiên của Hắc Long Vực đi Ngoại Vực Tử Hải sau đó sống sót trở về trong trăm năm qua.

Chuyện này làm sao mà Quách Kỳ Kinh không hưng phấn cho được.

Chỉ là không biết Liêu Phi Bạch trở về sẽ mang đến cho hắn kinh hỉ bao lớn đây.

- Chưởng môn!

Liêu Phi Bạch xuất hiện ở bên cạnh Quách Kỳ Kinh một cách vô thanh vô tức, khiến cho sắc mặt của Quách Kỳ Kinh luân phiên kịch biến.

- Phi Bạch, tu vi của ngươi, đây là Khai Phủ Cảnh nhị.. tam.., không không, hẳn là Khai Phủ Cảnh tứ trọng?

Sau một hồi kinh hỉ, trong mắt Quách Kỳ Kinh lộ ra vẻ thất lạc.

- Ai da, xem ra chúng ta đã già rồi, không có chí tiến thủ. Nếu ta liều mạng đi ra ngoài lang bạt một phen, nói không chừng....

- Chưởng môn, ta đây không tính là cái gì, chờ ngươi nhìn thấy tên kia thì mới gọi là giật mình!

Liêu Phi Bạch lạnh nhạt nói.

- Tên kia? Chẳng lẽ... Ngươi tìm được Diệp Chân? Ngươi nhìn thấy Diệp Chân?

Quách Kỳ Kinh cực kỳ kinh ngạc, vội vàng hỏi:

- Nếu ngươi nhìn thấy hắn thì tại sao không mang hắn về chứ?

- Ta còn chưa có bản lãnh dẫn hắn trở về đâu!

Liêu Phi Bạch nói.

Nghe vậy, Quách Kỳ Kinh biến sắc mặt.

- Không bản lãnh? Ý của ngươi là tu vi của Diệp Chân còn cao hơn Khai Phủ Cảnh tứ trọng ngươi? Này… chuyện này không thể nào, hắn chỉ mới đi ra ngoài mới mấy năm, cái này….

Vẻ mặt của Quách Kỳ Kinh như nhìn thấy quỷ.

- Tu vi của hắn không cao hơn ta, hắn còn chưa tới Khai Phủ, nhưng sức chiến đấu của hắn còn cao hơn ta gấp mấy lần! Kẻ thù hay bằng hữu của hắn đều là Khai Phủ

Cảnh hậu kỳ, thậm chí là Nhập Đạo Cảnh.

Lời này khiến Quách Kỳ Kinh không khỏi lắc đầu, hình như muốn làm cho mình tỉnh táo lại. Không trách hắn, ai nghe thấy cũng sẽ cảm giác như nói mơ giữa ban ngày.

- Này.... Chuyện này làm sao có thể xảy ra được! Ai, đi, chúng ta nhanh đi đại điện, ngươi mau nói hết những gì mình nhìn thấy, còn có chuyện của tên tiểu tử kia nữa! Tên khốn này, có năng lực còn không chịu gửi một phong thư về, chờ xem lão phu thấy hắn không cho một trận mới lạ!

Buổi nói chuyện này mất ba đêm hai ngày, Ngoại Vực Tử Hải rộng lớn vô cùng, há chỉ nói mấy câu là có thể rõ ràng, cũng may mà võ giả có tinh lực dồi dào, nếu người bình thường thì sợ là đã sớm chịu không nổi.

Nhưng dù vậy thì Liêu Phi Bạch cũng nói đến miệng khô lưỡi khô, liên tục uống nước.

Trong lúc Liêu Phi Bạch nâng chung trà lên uống lần nữa, hai hàng chân mày của nàng ta đột nhiên giương lên, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài điện, hai đạo thần quang như thực chất bắn ra từ hai mắt, xông thẳng lên tầng mây.

Quách Kỳ Kinh cũng hoàn toàn biến sắc, thần niệm bàng bạc như nước nhanh chóng vọt về phía tầng mây quỷ dị ở trên bầu trời kia.

- Cẩn thận, nơi đó có yêu thú!

Liêu Phi Bạch giơ tay làm ra thủ thế cảnh giới.

Sắc mặt Quách Kỳ Kinh biến thành màu xám trắng trong nháy mắt.

- Đây.... Đây là khí tức của yêu thú Linh giai hậu kỳ! Yêu thú Linh giai hậu kỳ có thể sánh ngang với vương giả Khai Phủ Cảnh hậu kỳ, sức chiến đấu đuổi sát với vương giả Khai Phủ Cảnh cửu trọng!

Một khi triển khai chiến đấu ở đây... E là toàn bộ sơn môn sẽ…

- Trời ạ, khi nào thì Hắc Long Vực có một con yêu thú kinh khủng như thế chứ?

- Không được, không được! Phi Bạch, ngươi tọa trấn nơi này, ta dẫn dụ nó tới trong núi sâu, còn có…..

Trong nháy mắt, Quách Kỳ Kinh đã nghĩ tới việc giao đãi vô số hậu sự, thậm chí hắn còn muốn truyền chức chưởng môn cho Liêu Phi Bạch ngay tại chỗ, trong thời gian ngắn thì sắc mặt của Quách Kỳ Kinh đã trở nên hôi bại cực kỳ.

Liêu Phi Bạch cũng rất căng thẳng, nhưng mấy tức sau đó thì nàng lại trở nên cực kỳ mừng rỡ, cười không khép miệng.

- Chưởng môn, đừng nóng vội, tên kia đến rồi!

Sau đó Liêu Phi Bạch rống to về phía tầng mây khói quỷ dị kia.

- Nhóc con, không lăn xuống đây thì coi chừng ta rút lông của ngươi!

Trong nháy mắt tiếp theo, một sinh vật nhìn như mèo con hiền lành và vô hại nhỏ giọng kêu một tiếng, tiếp đó nó có chút sợ hãi rơi xuống lòng bàn tay Liêu Phi Bạch.

Quách Kỳ Kinh nhìn thấy thì âm thầm hoảng sợ, đây chính là yêu thú Linh giai hậu kỳ, nhưng mới chỉ liếc mắt một thì hắn lại là khiếp sợ kinh hô.

- Đây không phải là con Vân Dực Hổ Vương kia sao? Nó, nó còn có thể...

Sau một hồi khiếp sợ, Quách Kỳ Kinh trực tiếp không nói gì.

- Hắn không trở về?

Liêu Phi Bạch nghi hoặc, nàng cầm lấy thẻ ngọc mà Tiểu Miêu đưa lên, cẩn thận đọc nội dung rồi đưa cho chưởng môn Quách Kỳ Kinh.

Chỉ mới đọc thoáng qua mà cái trán của Quách Kỳ Kinh đã chảy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn không ngờ, Tề Vân tông nhìn như mặt trời chói chang giữa ban trưa lại chỉ cách một bước nữa là diệt tông.

Một thẻ ngọc, sau khi Quách Kỳ Kinh quay lại đại điện thì đã nhìn chằm chằm hơn một canh giờ, cuối cùng hắn mới một ngẩng đầu lên lần nữa.

- Phi Bạch, kế hoạch của Diệp Chân có phải quá mạo hiểm không? Còn có, hơn ba

mươi vị Vương Giả Khai Phủ Cảnh trung hậu kỳ, lại thêm một vị vương giả Khai Phủ

Cảnh bát trọng, ngươi và Diệp Chân chỉ có hai người, làm thế nào đối phó được đám người đó đây?

- Hay là chúng ta nhân lúc thời gian còn sung túc, lui giữ tự vệ, nói không chừng còn có cơ hội?

Quách Kỳ Kinh đề ra kiến nghị của mình.

- Chưởng môn, ba mươi lăm vị Khai Phủ Cảnh trung hậu kỳ Vương Giả đủ để san bằng toàn bộ Hắc Long Vực thành bình địa, ngươi tự vệ bằng cách nào? Chúng ta cứ làm như theo kế hoạch của Diệp Chân đi!

Liêu Phi Bạch nói.

- Nhưng mà…. Nhưng kế hoạch của Diệp Chân cũng quá mức lớn mật mạo hiểm?

Quách Kỳ Kinh vẫn còn có chút do dự.

- Chưởng môn, ngươi chưa từng thấy Diệp Chân cho nên ngươi sẽ không cách nào tưởng tượng được thực lực chân chính của hắn, cứ làm theo như lời của hắn đi!

Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải mau chóng chuẩn bị!

- Hơn nữa, ngươi không hiểu được kế hoạch của Diệp Chân sao? Hắn mạo hiểm như vậy vì muốn nhất tuyệt hậu hoạn mà thôi! Bằng không ngươi có thể chống đỡ đợt sóng này, nếu vậy đợt thứ hai, đợt thứ ba thì sao?

- Còn nữa, ngươi đã quên rồi à? Chuyện mà tên Diệp Chân đó am hiểu nhất chính là làm cho người ta kinh hỉ, bất kể là bằng hữu hay là… Kẻ địch!

Liêu Phi Bạch nói.

Nghe vậy, thần sắc của Quách Kỳ Kinh dần trở nên kiên định.

- Được rồi, vậy ta sẽ lập tức sắp xếp theo như kế hoạch của hắn!