← Quay lại trang sách

Chương 1126 Đạo Phù

Gần như là khi Tiểu Yêu vừa bắn Tam Lăng Thiết Cứ Thảo từ dưới nền đất về phía Cái Sơn Quân, hai hàng lông mày của Cái Sơn Quân bỗng dưng run lên, hắn ta lập tức xoay người lại.

- Ai?

- Đại ca, là ta!

Khi nhìn thấy phía sau đột ngột xuất hiện bóng người, trong mắt Cái Sơn Quân hiện lên vẻ chấn kinh.

- Lão nhị? Ngươi...

- Không đúng, ngươi không phải....

Chưa kịp kinh hô thì Cái Sơn Quân đột nhiên cảm giác lòng bàn chân mình hơi đau xót, hắn vừa nhìn thoáng qua lập tức phát hiện dưới bàn chân bỗng dưng xuất hiện thêm một cây quái thảo Tam Lăng màu xám đen.

Một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị dâng lên trong lòng Cái Sơn Quân, hắn đã ở trong tĩnh thất này bế quan lâu như vậy, thế mà xưa nay chưa từng phát hiện nơi đây có cỏ dại mọc ra.

Nhưng lúc này hắn lại không có thời gian để ý tới cây cỏ nhỏ quái dị nọ, ánh mắt uy nghiêm và cực kỳ đáng sợ của Cái Sơn Quân nhìn chằm chằm vào Diệp Chân, người mà hiện tại có diện mạo giống hệt Nhị Lâu Khôi Vạn Tinh Lâu.

- Nói mau, rốt cuộc thì ngươi là...

Cái Sơn Quân tức giận quát lớn, thần niệm hắn khẽ nhúc nhích rồi vọt ra như một tia chớp, ý định bắt giữ kẻ giả mạo trước mắt để thẩm vấn.

Nhưng mà khi hắn bước ra một bước, linh lực trong đan điền lại không có tuôn trào như đã tưởng khiến hắn mất tự chủ lảo đảo, cái này khiến Cái Sơn Quân kinh hãi đến biến sắc.

Chưa kịp biết chuyện gì đã xảy ra thì Cái Sơn Quân đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng đến cực kỳ quỷ dị, sau đó hắn thế nhưng nhìn thấy thân thể của mình lảo đảo ngã xuống đất, máu tươi ngay cổ phun trào.

- Không...

Ý thức được cái gì, Cái Sơn Quân gào lên đau xót một tiếng, hắn lập tức thôi thúc tiên thiên thần hồn phá thể trốn đi, nhưng mà hắn đã trúng Ngọc Chỉ Hạt Độc, tiên thiên thần hồn gần như bại liệt, căn bản không cách nào ly thể được.

Tiếp đó, Diệp Chân ra một chưởng đập nát sọ não Cái Sơn Quân, tiên thiên hồn quang tứ sắc phun trào rồi nhanh chóng bắt nhốt Tiên Thiên thần hồn của đối phương lại.

- Ngươi, rốt cuộc thì ngươi là.....

Còn không chờ Cái Sơn Quân hiểu rõ là đã xảy ra chuyện gì thì tiên thiên thần hồn còn sót lại của hắn đã bị ném vào nhẫn trữ vật.

Sự bi ai trong lòng quả thật không thể nào diễn tả bằng lời.

Hắn là Cái Sơn Quân, chưởng quản Vạn Tinh Lâu gần hai trăm năm, tung hoành thiên hạ quát tháo phong vân, cũng coi như là một thế hệ anh hùng hào kiệt không tầm thường. Thế mà hiện giờ lại chết không minh bạch ở trong tĩnh thất bế quan của mình, thậm chí ngay cả việc mình chết như thế nào, bị ai giết chết thì cũng hoàn toàn mờ mịt.

Sự uất ức này quả thật không thể nào hình dung nổi.

Ánh mắt của Diệp Chân dời về phía Tam Lăng Thiết Cứ Thảo đang nhẹ nhàng lay động ở trên mặt đất, nói thật, hắn có chút giật mình.

Ngay cả Diệp Chân cũng không ngờ tới, Tiểu Yêu và hắn phối hợp với nhau lại có hiệu quả kinh người như vậy.

Nhìn thi thể Cái Sơn Quân ở trước mắt, Diệp Chân vẫn còn có một loại cảm giác như ở trong mơ.

Hắn không cần tốn nhiều sức lực là đã có thể chém giết một vị võ giả Nhập Đạo Cảnh.

Nếu là trước đây thì chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Nếu không có sự phối hợp của Tiểu Yêu thì cho dù Diệp Chân có lợi dụng thân phận của Hoàng Đàn để ám sát Cái Sơn Quân, e rằng độ khó khăn cũng sẽ tăng lên mấy chục, thậm chí mấy trăm lần.

Làm không tốt thì chính là trọng thương Cái Sơn Quân rồi vội vàng chạy trốn. Mà cho dù Diệp Chân có thể giết chết Cái Sơn Quân thì cũng sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, lúc này sợ rằng cho dù phải đào sâu ba thước đất thì toàn bộ tinh đảo cũng sẽ đuổi bắt hắn cho bằng được.

Dù thế nào đi nữa thì tuyệt đối cũng sẽ không nhẹ nhàng như hiện tại.

Diệp Chân cũng không ngờ chút năng lực nhỏ nhoi của Tiểu Yêu lại có kỳ hiệu như vậy, chỉ cần hắn thoáng phân tán sự chú ý của Cái Sơn Quân là nó đã có thể sáng tạo cơ hội khiến cho đối phương không kịp trở tay.

Đáng tiếc, khi Tam Lăng Thiết Cứ Thảo công kích sẽ không mang theo bất kỳ sóng linh lực nào, nhưng đồng thời thì năng lực công kích Linh giáp hộ thể cũng sẽ bị giảm bớt đáng kể.

Nói cách khác, đánh lén mấy tên võ giả đang bế quan tu luyện thì còn tạm được, một khi bọn hắn cảnh giác, nhanh chóng ngưng tụ chiến giáp hộ thể thì Tiểu Yêu lập tức trở nên vô dụng.

Nhưng năng lực này này cũng chính là nguyên nhân căn bản khiến Tiểu Yêu có thể đánh lén Cái Sơn Quân thành công.

Nếu không phải Tam Lăng Thiết Cứ Thảo, dùng bất cứ đồ vật có chứa linh lực công kích khác để đánh lén thì đều có thể gợi lên sự cảnh giác của Cái Sơn Quân, thậm chí là khiến cho Hồn khí trong cơ thể hắn ta chủ động hộ chủ, như vậy thì cũng không cách nào đánh lén thành công được.

Tiện tay lột nhẫn trữ vật trên tay Cái Sơn Quân, ánh mắt Diệp Chân lóe lên sự kỳ dị, hắn bắt đầu đánh giá hai kiện Hồn khí bên trong cũng như khối ngọc phù màu vàng đất đã tắt ngóm ánh sáng rơi trên mặt đất.

Đây là hai kiện Hồn khí mà Diệp Chân cướp đoạt được từ trong linh phủ của Cái Sơn Quân khi phong cấm tiên thiên thần hồn của hắn.

Một kiện Hồn khí có hình dáng của một bộ chiến giáp, quanh thân lập loè một tầng ánh sáng lung linh màu vàng đất, toả ra hơi thở Thổ linh lực vô cùng dày đặc.

Đây là một kiện Hồn giáp trung phẩm, thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Diệp Chân nhìn thấy một bộ Hồn giáp hoàn chỉnh.

Thần niệm của Diệp Chân khẽ nhúc nhích, một tia tiên thiên hồn quang tứ sắc vọt thẳng vào bên trong Hồn giáp, xóa tan dấu ấn thần hồn của Cái Sơn Quân rồi mạnh mẽ lưu lại dấu ấn thần hồn của bản thân.

Hết cách rồi, sự cường hãn của tiên thiên hồn quang tứ sắc nằm ở chỗ này.

Nếu như đổi thành võ giả khác, e là chỉ mỗi việc phá huỷ dấu ấn thần hồn lưu lại trong Hồn giáp trung phẩm cũng phải phí công sức một phen.

Bị Diệp Chân phá hủy dấu ấn thần hồn, tiên thiên thần hồn của Cái Sơn Quân bị nhốt trong nhẫn trữ vật đột nhiên co giật một hồi, sau đó suy yếu hơn trông thấy.

Sau khi mạnh mẽ lưu lại dấu ấn thần hồn, Diệp Chân thoáng câu thông với khí hồn trong Hồn giáp trung phẩm, sau đó hắn đã biết được đại khái.

Hồn giáp trung phẩm có tên Hồn giáp Hoàng Sa Kim, bởi vì vật liệu chính chế tạo ra nó chính là hoàng tinh sa có tính chất cực kỳ cứng rắn, hơn nữa có thể nhận ra thủ pháp luyện chế cũng khá tinh diệu, nhìn qua hơi có chút bất phàm.

Thần niệm của Diệp Chân khẽ nhúc nhích, Hồn giáp Hoàng Sa Kim xoay tròn một vòng rồi bị hắn thu hồi vào trong hồn hải. Tiếp đó Diệp Chân dùng thần niệm thúc giục, một bộ chiến giáp lập lòe kim quang lập tức bao trùm toàn thân hắn.

Điều đặc biệt làm cho Diệp Chân kinh hỉ chính là khả năng phòng ngự của bộ giáp này cực kỳ đúng chỗ, có thể sánh bằng với áo giáp của đại tướng đế quốc ở nhân gian.

Nó không những bao trùm trước ngực và sau lưng, ngay cả vai, cánh tay, bắp đùi, đầu gối, thậm chí là gáy đều được che phủ, trên đầu còn có mũ giáp nhìn qua cực kỳ rắn chắn.

Bởi vì luyện chế xảo diệu, các khớp cũng phi thường linh hoạt.

Diệp Chân thử gật đầu qua lại, di chuyển tới lui một chút, toàn bộ đều linh hoạt, không hề bị ảnh hưởng một chút nào.

Nhưng sau đó Diệp Chân lại lộ ra một nụ cười khổ, linh lực tiêu hao để thôi thúc món đồ chơi này thực sự không nhỏ.

Dù cho tu vi hiện tại của Diệp Chân đã cao tới Chú Mạch Cảnh thất trọng đỉnh phong, nhưng mà theo tính toán của Diệp Chân, chỉ cần toàn lực thôi thúc món đồ chơi này một lần thôi thì linh lực trong cơ thể hắn sẽ bị rút khô.

Hết cách rồi, tu vi hiện giờ của Diệp Chân chính là khuyết điểm lớn nhất.

Sau khi xong việc nơi này, chuyện mà Diệp Chân cần phải làm nhất chính là mau chóng tăng tu vi lên tới Khai Phủ Cảnh.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, vừa mặc kiện Hồn Hoàng Sa Kim giáp này vào thì Diệp Chân lập tức cảm nhận được một loại cảm giác an toàn.

Hồn giáp trung phẩm, cho dù Diệp Chân không thôi thúc toàn lực, tùy ý thôi thúc hai ba phần năng lực phòng ngự thì cũng có thể phát huy ra năng lực phòng ngự kinh người.

Kiện Hồn khí thứ nhất tốt vô cùng, tới kiện Hồn khí thứ hai thì lại khiến cho Diệp Chân có chút ngạc nhiên.

Kiện Hồn khí thứ hai của Cái Sơn Quân thế nhưng lại có chút giống với Vạn Tinh Bàn mà Diệp Chân đã từng lấy. Nhưng mà so với Vạn Tinh Bàn thì kiện Hồn khí trước mắt này lại càng tinh xảo hơn, phía dưới là các loại phù văn dày đặc, nhìn thoáng qua còn mơ hồ thấy được có ánh sao lóng lánh.

Theo bản năng, Diệp Chân điều khiển một tia tiên thiên hồn quang tứ sắc tiến vào, muốn xóa dấu ấn thần hồn của Cái Sơn Quân.

Nhưng mà chuyện càng thêm quái dị đã xuất hiện, khi tiên thiên hồn quang tứ sắc cực kỳ cường hãn của Diệp Chân oanh vào tinh bàn này thì đã giống như đá chìm đáy biển, không hề có chút động tĩnh nào.

Diệp Chân có chút không tin tà, hắn tiếp tục oanh vài đạo tiên thiên hồn quang tứ sắc đi vào.

Sau đó Diệp Chân bất đắc dĩ.

Thật đúng là đá chìm đáy biển.

Nhưng Diệp Chân cũng không nóng nảy, thứ đồ chơi này không đơn giản thì có làm sao, hiện giờ nó cũng đã nằm ở trong tay mình rồi. Diệp Chân tin tưởng, chỉ cần bỏ thời gian thăm dò thì thế nào cũng có thể mở ra, cho nên không cần vội.

Diệp Chân thu hồi tinh bàn lại rồi cúi xuống nhặt khối ngọc phù màu vàng đất.

Có điều khi vừa mới nhặt lên, trong lòng Diệp Chân khẽ nhúc nhích, vừa rồi khi Cái Sơn Quân tìm hiểu đạo văn thì hai mắt hắn ta đã trực tiếp bắn thần quang vào trong khối ngọc phù này, chẳng lẽ bên trong có thứ gì đó?

Dưới sự hoài nghi, Diệp Chân cũng chia ra một tia thần niệm thăm dò vào bên trong ngọc phù, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân lập tức giật mình.

Thần niệm thăm dò của hắn đã trực tiếp bị cắn giết!

Hơn nữa còn là bị cắn giết sạch sẽ ngay khi vừa mới tiến vào.

Suy nghĩ một hồi, trong hai mắt Diệp Chân bỗng nhiên bắn ra thần quan thực chất hệt như Cái Sơn Quân, xuyên vào trong khối ngọc phù màu vàng đất kia.

Thứ đập vào mắt Diệp Chân chính là một hoa văn màu vàng đất hoàn chỉnh và cực kỳ huyền ảo.

Khoảnh khắc mà ánh mắt Diệp Chân xuyên thấu vào bên trong khối ngọc phù, hoa văn màu vàng đất kia đột nhiên phân giải và diễn biến thành vô số đạo quỹ tích huyền ảo. Khi mà hắn nhìn kỹ một đạo trong đó, khôn nguyên chưởng mạch trong cơ thể đột nhiên chấn động một chút.

- Đạo phù!

- Không ngờ là đạo phù!

Diệp Chân trực tiếp há hốc mồm, sau đó một cảm giác mừng như điên dâng lên trong đầu.

Đạo phù chính là lá phù được ngưng tụ từ nguyên khí thiên địa của đại năng Nhập Đạo Cảnh trước khi ngã xuống hoặc trước khi tọa hóa. Người nọ sẽ phong cấm hết tất cả đạo văn, linh lực, lực lượng thần hồn mà mình tìm hiểu được cả một đời vào trong đạo phù, mục đích là để truyền thừa hậu nhân hoặc để cho hậu nhân tìm hiểu.

Tùy theo tu vi và số lần tìm hiểu của người ngưng tụ đạo văn mà thời gian tồn tại sẽ khác nhau.

Đại đa số tình huống, trên căn bản thì chỉ khi nào trưởng bối tông môn hoặc trưởng bối gia tộc ngã xuống thì mới có thể làm như vậy, mà hậu quả của việc làm này chính là người đó sẽ hoàn toàn tan thành mây khói.

Có thể tưởng tượng được sự quý giá của thứ này lớn tới mức nào. Theo những gì mà Diệp Chân biết được, trên toàn bộ Chân Huyền đại lục, loại bảo bối này căn bản chưa từng xuất hiện.

Ngẫu nhiên chợt xuất hiện thì cũng bị một ít võ giả có được đại khí vận nắm giữ, sau đó trở thành cường giả Nhập Đạo cảnh.

Nói cách khác, một khi có tờ đạo phù này, cho dù Diệp Chân có bị nhốt ở Chân Huyền đại lục thì sau này hắn cũng có thể đột phá tu vi tới Nhập Đạo Cảnh.

- Thứ đồ chơi này tuyệt đối là do Cái gia lâu khôi đời trước lưu lại, xem ra lần này mình nhặt được bảo rồi....

- Nếu trong tay Cái Sơn Quân có đạo phù, như vậy thì mấy tên Vạn Tinh Lâu khác hẳn là cũng có?

Nhớ tới cái này, trong mắt Diệp Chân thần quang đại thịnh.

- Hi vọng tối nay đừng bị phát hiện quá sớm, nếu như ta có thể kiếm thêm một hai tờ đạo phù nữa thì....

Thần niệm khẽ nhúc nhích, Diệp Chân lập tức thu hồi Hồn Hoàng Sa Kim giáp đang bao trùm toàn thân vào trong hồn hải, toàn bộ thân hình hắn lập tức chìm vào trong lòng đất, chỉ để lại cỗ thi thể rách nát của Cái Sơn Quân!