← Quay lại trang sách

Chương 1127 Tính Kế Diêm Đồ

Có lẽ Tinh đảo đã thái bình quá lâu, hoặc cũng có thể là do quy củ của Vạn Tinh Lâu nghiêm ngặt, cho nên hơn nửa đêm sẽ không có ai đi quấy rối mấy vị thiếu Lâu Khôi.

Dưới tình huống như vậy, cho dù thời gian Diệp Chân bắt giữ năm vị thiếu Lâu Khôi đã qua hơn hai canh giờ thì toàn bộ Tinh đảo vẫn không có bất cứ dị thường nào, giống như mọi người đều ngủ rồi.

Lúc này Diệp Chân sử dụng thuật độn thổ lẻn vào một chỗ mạch nước ngầm trong Tinh đảo, hắn ngồi trên một con đê, nắm hai viên cực phẩm linh tinh trong tay, nhanh chóng khôi phục linh lực bị tiêu hao khá nhiều trong cơ thể.

Nửa canh giờ trước Diệp Chân đã đánh lén gia chủ Ninh gia - Ninh Xuân.

Tứ lâu khôi Ninh Xuân cũng đang bế quan tiềm tu như Đại lâu khôi Cái Sơn Quân, có điều nơi hắn ta đang bế quan là một toà đại trận, bên trong cắm đầy thiết côn.

Thỉnh thoảng Ninh Xuân sẽ oanh ra một hai tia sấm sét, sau đó cẩn thận quan sát biến hoá của ánh chớp trong đại trận, mục đích là mượn đại trận này để tìm hiểu đạo văn hệ Lôi.

May mắn chính là trong đại trận bế quan của Ninh Xuân chỉ có thiết côn được cắm dày đặc, dưới lòng bàn chân vẫn là mặt đất.

Đây chính là cơ hội để cho Diệp Chân áp chế, đặc biệt là sau khi hắn đã có kinh nghiệm giết chết Cái Sơn Quân.

Diệp Chân đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng Ninh Xuân, một tiếng "Lão tứ" khiến Ninh Xuân không nhịn được quay đầu lại, biểu hiện trên mặt cực kỳ giật mình.

Hắn bố trí lôi ngục đại trận là vì phòng ngừa có người quấy rối, bên ngoài còn có đại trận khác bảo vệ, không có sự cho phép của hắn thì không ai có thể tiến vào.

Cho nên nhị ca Hoàng Đàn làm thế nào mà vào đây được?

Nhưng Ngũ lâu khôi Vạn Tinh Lâu đã cuộc sống cùng nhau mấy trăm năm, mọi người đều rất quen thuộc, cho nên Ninh Xuân nhanh chóng nhận ra điều khác thường.

Nhưng cũng đã chậm.

Cũng giống như Cái Sơn Quân, sau khi phát hiện mình không thể khống chế thần hồn, Ninh Xuân trợn mắt há hốc mồm, sau đó đầu của hắn đã lìa khỏi cổ nhanh gọn hơn cả đại ca mình.

Mấy hơi sau, Diệp Chân dọn dẹp lắc người rời đi.

Điều khiến Diệp Chân phiền muộn chính là trong nhẫn trữ vật và trên người Ninh Xuân không có đạo phù.

Hồn khí thì tìm được hai kiện, một là Bôn Lôi Thứ có thể tăng cường lôi linh lực lên mức độ lớn hơn, là một kiện Hồn khí trung phẩm, nhưng mà thứ này đối với người nắm giữ Hậu Thiên Linh Bảo Lôi Quang Châu như Diệp Chân thì chẳng là gì.

Kiện Hồn khí thứ hai mới là thứ quỷ dị, bởi vì đó lại là một tinh bàn có chút tương tự với Vạn Tinh Bàn.

Nhưng mà nó lại không giống tinh bàn mà Diệp Chân lấy từ Cái Sơn Quân, trên tinh bàn này có hoa văn ánh sao huyền ảo mà thần bí chầm chậm lưu chuyển theo ánh sáng.

Hai tinh bàn đều có một điểm giống nhau, đó là khi Diệp Chân dùng tiên thiên hồn quang tứ sắc oanh vào thì vẫn là như đá chìm đáy biển, không có chút động tĩnh gì.

Tinh bàn của Cái Sơn Quân như vậy, tinh bàn của Ninh Xuân cũng như vậy, cái này khiến cho Diệp Chân không khỏi suy nghĩ nhiều.

- Lẽ nào mấy cái tinh bàn này có chứa sự huyền bí gì đó?

- Cái Sơn Quân có, Ninh Xuân cũng có, như vậy xem ra thì mấy người Diêm Vô Địch, U Đột, Hoàng Đàn chắc cũng có, ít nhất sẽ có năm cái tinh bàn như thế này!

Diệp Chân vừa suy nghĩ vừa khôi phục linh lực, không bao lâu thì lượng linh lực bị tiêu hao khá nhiều đã khôi phục gần đủ.

- Nếu như ta đã giết chết hai vị Lâu Khôi rồi mà Vạn Tinh Lâu còn chưa phát hiện, vậy thì ta không ngại làm chuyện này lớn một chút!

Sau khi đứng dậy, trên mặt Diệp Chân hiện lên một tia sát ý uy nghiêm và cực kỳ đáng sợ.

Sau khi trốn xuống lòng đất, Diệp Chân lại quan sát hai cái tinh bàn lần nữa, cách hừng đông còn có một canh giờ, hiện nay Vạn Tinh Lâu còn chưa phát hiện trên Tinh đảo đã xảy ra vấn đề.

Như vậy thì Diệp Chân vẫn còn thời gian làm việc.

Hơi suy nghĩ một phen, Diệp Chân lập tức bơi dưới nền đất tới một trong Ngũ phủ

Tinh đảo, bắc phủ Diêm gia.

Hiện tại mục tiêu Diệp Chân của chính là lão tổ tông Diêm gia - Diêm Đồ.

Ân oán giữa Diệp Chân và Vạn Tinh Lâu sớm bắt đầu từ Diêm gia, nếu Vạn Tinh Lâu dám động người nhà của Diệp Chân, như vậy thì đừng trách hôm nay Diệp Chân cho Vạn Tinh Lâu bọn hắn một cái ký ức vĩnh viễn không bao giờ quên được.

Không thể không nói, suy nghĩ này của Diệp Chân có thể nói phi thường điên cuồng, chỉ sợ nếu như Thiên Dực Tam Thánh biết được thì sẽ cho là Diệp Chân đã phát điên.

Đương nhiên, Diệp Chân cũng không phát rồ.

Muốn đối phó với loại cường giả Nhập Đạo cảnh lâu năm như lão Diêm Đồ, chỉ sợ phải là Thiên Dực Tam Thánh cùng nhau xông lên thì mới có thể đánh bại, muốn giết chết thì lại khó càng thêm khó!

Nhưng mà hiện tại trong tay Diệp Chân đã có hai đại vương bài là Ngọc Chỉ Hạt Độc và Tiểu Yêu, cái này cũng khiến Diệp Chân tự tin thêm mấy phần.

Đương nhiên, nếu như Diệp Chân không có bảo bối hiếm thấy như Ngọc Chỉ Hạt Độc thì hôm nay hắn cũng sẽ không dám lỗ mãng như vậy, khẳng định sẽ nhanh chóng chạy càng xa càng tốt.

Rất nhanh, Diệp Chân đã lẻn vào bên dưới bắc phủ Diêm gia, cách tĩnh thất nghỉ ngơi của lão tổ tông Diêm Đồ gần trăm mét.

Linh lực thần hồn bám vào Thổ linh lực rồi quan sát một hồi, Diệp Chân âm thầm kêu khổ.

Lúc này Diêm Đồ đang ngưng luyện lực lượng thần hồn.

Tu vi đã đạt tới Nhập Đạo Cảnh nhất trọng đỉnh phong như Diêm Đồ, bởi vì bị vướng bởi hoàn cảnh của Chân Huyền đại lục cho nên hắn đã không còn cách nào tiến thêm một bước được nữa.

Con đường tu luyện duy nhất chính là lực lượng thần hồn.

Hơn nữa bởi vì tuổi thọ của hắn đã hết, tiên thiên thần hồn đã bắt đầu suy nhược, hắn không thể không ngày đêm ngưng luyện lực lượng thần hồn để chống đỡ sự già yếu, đánh lùi tử vong.

Thật ra thì ngưng luyện lực lượng thần hồn không có vấn đề gì, nhưng mà nó lại mang đến cho Diệp Chân một phiền phức rất lớn.

Khi Diêm Đồ ngưng luyện lực lượng thần hồn thì lực lượng thần hồn sẽ theo bản năng bao trùm quanh thân, xung quanh có chút động tĩnh nào đều sẽ hiện ra trong thần hồn của hắn ta.

Cái này nghĩa là một hạt bụi chuyển động cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của Diêm Đồ, càng miễn bàn tới việc Tiểu Yêu thôi thúc Tam Lăng Thiết Cứ Thảo phá tan bùn đất đâm vào người hắn ta.

Có thể nói, Tam Lăng Thiết Cứ Thảo còn chưa kịp phá tan bùn đất, chỉ cần mặt đất có một chút biến hóa thôi thì Diêm Đồ cũng sẽ lập tức giật mình tỉnh lại.

- Chẳng lẽ ta phải từ bỏ?

Diệp Chân nói thầm một tiếng, hắn có chút do dự, nếu như bỏ qua ngày hôm nay, bỏ qua hiện tại, một khi mọi chuyện vỡ lở, sau này sự đề phòng trên Tinh đảo tuyệt đối sẽ tăng lên theo cấp số nhân, Diệp Chân đừng hòng mơ tưởng lại có được cơ hội như ngày hôm nay.

Diệp Chân vốn định thay đổi mục tiêu, đi ám sát phụ thân Cái Quân của Cái Sơn Quân, nhưng mà hắn suy nghĩ một chút, lúc này hơn tám, chín phần là đối phương cũng đang tu luyện lực lượng thần hồn.

Hơn nữa, nếu bàn về công pháp, Cái gia tu luyện công pháp thuộc tính “Thổ”, càng thiện phòng ngự, độ ám sát sẽ càng khó khăn hơn.

Còn không bằng đi ám sát Diêm Đồ.

Trong lúc nhất thời, Diệp Chân ngồi ở dưới nền đất đăm chiêu tìm đối sách. Nếu hắn lại sử dụng phương pháp giết chết Ninh Xuân và Cái Sơn Quân để ám sát Diêm Đồ, như vậy chẳng khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết.

Một phút sau, Diệp Chân quan sát tĩnh viện rộng rãi và u tĩnh của Diêm Đồ, trong lòng không khỏi khẽ nhúc nhích.

Có lẽ bởi vì thân phận hoặc cũng có lẽ là do tự cao về tu vi của mình, tòa nhà của Diêm Đồ chỉ có hai tên thủ vệ ở ngoài viện và hai tên tu vi thấp hầu hạ ở trong viện, hơn nữa lúc này hai tên hầu hạ còn đang ở trong phòng ngủ say.

Trừ những người này ra thì bên trong và bên ngoài đại viện đã không còn bất kỳ người nào, mà tĩnh thất của Diêm Đồ lại ngăn cách với thị vệ ở ngoài đại viện vài cái hành lang uốn khúc.

Trong lòng Diệp Chân lập tức đã có tính toán.

Nếu hắn không cách nào tiến lại gần Diêm Đồ, như vậy thì chỉ còn cách dụ dỗ đối phương đi ra ngoài.

Cẩn thận cảm ứng một hồi, Diêm Đồ đang tu luyện cho nên phạm vi bao trùm lực lượng thần hồn của hắn cũng không rộng lớn, trọng điểm cũng chính là phạm xi ba trượng xung quanh hắn.

Bởi vì trong tĩnh thất có bao phủ phù quang cảnh giới cho nên lực lượng thần hồn của Diêm Đồ cũng không có bao trùm đến bên ngoài tĩnh thất.

Cái này khiến cho Diệp Chân có chỗ trống.

Hắn lập tức độn thổ đến bên ngoài cửa tĩnh thất, sau đó bảo Tiểu Yêu thúc giục Tam Lăng Thiết Cứ Thảo sinh trưởng ở các kẽ đá ngay bậc thang cửa ra vào.

Vì để bảo hiểm, Diệp Chân ra lệnh Tiểu Yêu thúc giục ra ba cây Tam Lăng Thiết Cứ

Thảo rồi giấu ở ba nơi khác nhau, sau đó chờ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào.

Tiếp theo, Diệp Chân cẩn thận hồi tưởng âm thanh của Nhị Lâu Khôi Hoàng Đàn mà mấy ngày nay hắn nghe được rồi khẽ mô phỏng vài tiếng.

- Chỉ có sáu, bảy phần giống nhau, đáng tiếc thời gian vẫn là quá ngắn, nhưng đây là tình huống khẩn cấp, như vậy chắc đã đủ dùng!

Sau đó Diệp Chân bắt đầu xử lý toàn thân, không những trên người dính đầy vết máu, tóc tai cũng rối loạn vô cùng.

Nắm một Ma Vân Quả có thể bảo mệnh bất cứ lúc nào ở trong tay, Diệp Chân hít một hơi thật dài.

- Thành hay bại ở ngay lúc này!

Thần niệm khẽ nhúc nhích, thân hình Diệp Chân bỗng dưng xuất hiện ở một góc nào đó bên trong đại viện của Diêm Đồ, thi thể của Tứ lâu khôi Ninh Xuân không biết từ khi nào đã bị hắn ôm ở trong lòng.

Trong nháy mắt tiếp theo, trên mặt Diệp Chân lộ ra vẻ sợ hãi và thống khổ cực độ.

Giậm chân một cái, Diệp Chân lảo đảo chạy về phía gian phòng mà Diêm Đồ đang tu luyện, vừa chạy vừa kêu to.

- Ngũ thúc tổ, không tốt rồi, xảy ra đại sự rồi!

Thanh âm thống khổ xen lẫn hoảng sợ của Diệp Chân lập tức khiến cho mọi người trong tòa nhà thức tỉnh.

Ngay cả Diêm Đồ đang tu luyện cũng đột nhiên mở mắt ra, thần niệm khẽ nhúc nhích, hắn lập tức phát hiện "Nhị lâu khôi Hoàng Đàn" đang lảo đảo chạy đến!

Nhưng điều khiến hắn giật mình nhất chính là thi thể còn đang chảy máu tươi mà Hoàng Đàn đang ôm trong lòng, hắn quá quen thuộc với bộ trang phục trên người thi thể kia.

Trong phút chốc, Diêm Đồ nhanh chóng hít vào một ngụm khí lạnh.

Cùng một giây, hai tên thủ vệ ngoài đại viện và hai tên hầu gái nghỉ ngơi trong viện cũng đã bị tiếng rống của Diệp Chân đánh thức.

Hai hầu gái có chút chật vật lao ra ngoài cửa, có điều khi nhìn thấy dáng vẻ đầy người máu tươi của Diệp Chân, bọn họ kinh ngạc đến ngây người, ngay cả quỳ lễ cũng đã quên mất.

Hai tên thủ vệ Khai Phủ Cảnh trung kỳ nhìn "Nhị lâu khôi Hoàng Đàn" lảo đảo chạy về phía tĩnh thất, cả hai đưa mắt nhìn nhau, biểu hiện trở nên kinh ngạc cực kỳ.

Nhị lâu khôi Hoàng Đàn đến đây lúc nào, tại sao bọn hắn không biết được?

Nhưng lúc này cả hai cũng không có lá gan tiến lên ngăn cản và dò hỏi, nhìn dáng vẻ của Nhị lâu khôi cùng với tiếng kêu thê thảm kia, chú định là đã xảy ra đại sự.

Cùng một giây, Diêm Đồ đột nhiên đứng dậy bước nhanh ra ngoài cửa.

Khoảnh khắc mà mà Diêm Đồ mở cửa tĩnh thất lao ra trong chớp mắt kia thì Diệp Chân cũng đã vọt tới, hai đầu gối hắn lập tức khuỵu xuống, cả người quỳ ngay dưới bậc thang trước cửa tĩnh thất.

Vị trí mà Diệp Chân quỳ cũng vô cùng xảo diệu, lập tức chặn lại thân hình của Diêm Đồ ở ngay bậc thang cửa.

Cũng trong lúc đó, Diệp Chân dùng hai tay giơ cao thủ cấp và thi thể của Tứ lâu khôi Ninh Xuân, thanh âm bi thiết.

- Ngũ thúc tổ, lão tứ.... Lão tứ hắn....