← Quay lại trang sách

Chương 1128 Diêm Đồ Khủng Bố

Trong chớp mắt nhìn thấy thi thể Tứ lâu khôi Ninh Xuân, Diêm Đồ dù đã trải qua vô số sóng to gió lớn, toàn thân vẫn không nhịn được run rẩy một hồi, có một loại cảm giác choáng váng!

Các đời lâu khôi Vạn Tinh Lâu chưa bao giờ có người đột tử, bây giờ thi thể tứ lâu khôi Ninh Xuân lại đặt ở trước mặt hắn.

Đôi mắt già nua của Diêm Đồ lập tức đã trừng tròn vo, một luồng sát khí khó có thể hình dung trong phút chốc lan ra.

- Nói, ai làm!

Vô thanh vô tức, ba mặt cỏ nhỏ màu xám đen trong nháy mắt này đã chầm chậm leo lên chân Diêm Đồ.

Trong chớp mắt lại như là đang sống vậy, đột nhiên từ ba phương hướng đâm về phía chân của Diêm Đồ!

- Hả?

Trên bắp chân truyền đến cảm giác đau nhói làm cho sắc mặt Diêm Đồ biến hóa, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống.

Ánh mắt quét qua, sắc mặt Diêm Đồ lập tức đại biến, lúc này ba cây cỏ nhỏ màu xám đen đang đâm vào trên chân của hắn, ẩn ẩn còn có vết máu chảy ra.

Trong phút chốc, sắc mặt Diêm Đồ đột nhiên kịch biến.

Nhưng làm cho Diệp Chân giật mình nhất chính là phản ứng lúc Diêm Đồ đang đối mặt nguy cơ.

Bên dưới rơi ra một đám mưa máu, hai chân lập tức đứt tận gốc.

- Dám ám hại lão phu, muốn chết!

Trong nháy mắt hai chân bạo thành sương máu, Diêm Đồ đột ngột rống một tiếng kinh thiên động địa, một chưởng đánh về phía Diệp Chân đang quỳ gối dưới bậc thang.

Diệp Chân đột nhiên ngẩng đầu, từ lâu trong hai mắt đã chuẩn bị kỹ càng ám xích sắc luyện hồn thần quang bắn ra, bắn thẳng về phía Diêm Đồ, chớp mắt vừa xuất hiện đã trực tiếp oanh vào mi tâm Diêm Đồ.

Dưới Diệp Chân đang hết sức đánh lén, chuẩn bị kỹ càng từ lâu, làm sao sẽ cho Diêm Đồ cơ hội xuất thủ.

Thế nhưng trong nháy mắt tiếp theo, sắc mặt Diệp Chân thay đổi.

Sau đó luyện hồn thần quang của hắn không có gì bất lợi oanh vào mi tâm Diêm Đồ, không ngờ lại giống như đá chìm đáy biển, Diêm Đồ giống như không có chuyện gì, không chỉ chưởng thế không thay đổi chút nào mà chưởng ấn trong thời gian ngắn đã ngưng tụ thành một bàn tay to, giữa đó có một đạo văn cực kỳ khổng lồ huyền ảo lấp loé, như có linh tính hướng về phía Diệp Chân.

Biến cố này xảy ra trong thời gian cực kỳ ngắn làm cho Diệp Chân trở nên hơi kinh ngạc.

Khoảng cách quá gần, bất luận Diệp Chân muốn làm cái gì cũng đều quá chậm.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, ánh sáng màu vàng đất, màu xám đen, màu đỏ tím, màu đen nhánh từ trong cơ thể Diệp Chân phát ra, trong thời gian ngắn bày xuống bốn tầng phòng ngự ở ngoài cơ thể hắn.

Ầm!

Chưởng ấn đánh xuống đầu, nhưng Diệp Chân lại giống như một viên ngoan thạch tại chỗ bị Diêm Đồ bắn tiến vào mặt đất.

Tầng ánh sáng ngoài cùng màu đen nhánh đó là Lôi Quang Châu của Diệp Chân đã chủ động hộ chủ, trực tiếp vận dụng sức mạnh bản nguyên của nó vào thời khắc mấu chốt thôi phát ra một tầng ánh chớp thuẫn.

Nhưng tầng ánh chớp thuẫn này, trong thời gian ngắn đã bị Diêm Đồ đánh nát.

Tiếp theo là Tử Diễm Kim Đăng chủ động hộ chủ, tất cả linh quang của Trường Sinh Phiên tự động hộ chủ đều bị Diêm Đồ một chưởng nổ nát.

Đừng nhìn thấy ánh sáng đều là Hồn khí chủ động hộ chủ, cho dù chỉ là ánh sáng theo bản năng vào thời khắc mấu chốt hộ thể, uy lực của nó so với người nắm giữ chủ động thôi thúc phải nói là kém xa.

Càng đòi mạng chính là, một chưởng nổ ra, Diêm Đồ đã có thể vận dụng đạo văn của mình công kích.

Mà đạo văn này chính là võ giả tự mình cảm ngộ Thiên Đạo tìm hiểu ra, cách dùng tốt nhất chính là mượn phạm vi to lớn tăng cường quản lý sức mạnh bản thân của mình.

Tình huống thông thường trực tiếp thôi thúc ngưng tụ ra đạo văn công kích kẻ địch, đây là đang liều mạng.

Đạo văn sau mỗi một lần trực tiếp công kích đều sẽ có tiêu hao, sau đó muốn một lần nữa ngưng tụ cần phải tiêu tốn rất nhiều thời gian để ngưng tụ một lần nữa.

Vì vậy, Hồn khí của Diệp Chân chủ động hộ chủ bày xuống ba vị trí đầu hộ chủ linh quang, quả thực như giấy cửa sổ bị xé rách.

Nhưng cũng không phải không có tác dụng, khi đó khoảng cách quá ngắn cũng đã tranh thủ cho Diệp Chân một chút thời gian cực kỳ quý giá.

Tương đương khi Diêm Đồ đạo văn đại chưởng ấn bao trùm đến trên gáy Diệp Chân, dưới thần niệm cuồng thúc, Hoàng Sa Kim hồn giáp vừa tới tay Diệp Chân không bao lâu đã lập tức bao trùm toàn thân.

Diêm Đồ đạo văn đại chưởng ấn vừa rồi đã bị Hoàng Sa Kim hồn giáp chống đỡ.

Bản thân Diệp Chân hơi động thần niệm, thừa cơ hội này lập tức trốn vào nơi sâu xa dưới nền đất.

Ầm!

Diệp Chân vừa động thổ thì một nguồn sức mạnh trực tiếp oanh đến trên gáy hắn, ánh sáng mũ giáp của Hoàng Sa Kim Hồn giáp nhanh chóng lấp loé, đồng thời Diệp Chân như bị sét đánh, miệng phun mạnh máu tươi.

Trong nháy mắt, linh lực trong đan điền đã bị Hoàng Sa Kim hồn giáp hấp thu không dư thừa một chút. Nhưng cho dù là như vậy, ánh sáng Hoàng Sa Kim hồn giáp cũng ở trong nháy mắt này biến thành cực kỳ ảm đạm.

Trong hồn hải Diệp Chân phát ra một tiếng gào thét, áo giáp quanh người Diệp Chân lập tức hết mức thu về trong hồn hải Diệp Chân.

May mắn chính là Diệp Chân thuận thế độn thổ, dựa thế trực tiếp trốn vào dưới nền đất tránh hiểm.

Dùng sức lắc lắc đầu, loại cảm giác đầu váng mắt hoa này mới thoáng giảm chút, thần niệm của Diệp Chân lập tức giống như thuỷ triều xông lên.

Diệp Chân muốn biết lúc này bên ngoài đến cùng là loại tình hình nào.

Trong chớp mắt thần niệm dâng tới mặt đất, Diệp Chân đã ngây người, trong đôi mắt hiện ra ánh sáng cực kỳ kinh hỉ.

Năng lực và tác dụng của Tiểu Yêu dĩ nhiên mạnh hơn so với Diệp Chân mấy lần.

Lúc này, Diêm Đồ đang dùng một loại ánh mắt khó mà tin nổi nhìn nửa người dưới máu thịt be bét kia của hắn, ba ngọn cỏ nhỏ màu xám đen như lưỡi đao theo vết thương của hắn mà cắm vào trong bụng của hắn.

Một mặt khiếp sợ, Diêm Đồ theo bản năng muốn đập nát ba cây cỏ nhỏ kia thế nhưng một chưởng vỗ ra, lòng bàn tay lại không có bất kỳ linh lực nào.

Cả người Diêm Đồ lại như một cọc gỗ ngửa mặt lên trời.

Vừa rồi, Diêm Đồ phát hiện dưới chân có ba cây cỏ nhỏ đang tập kích hắn, kinh nghiệm giang hồ cực kỳ phong phú như Diêm Đồ đã lập tức làm ra lựa chọn.

Tự đoạn hai chân!

Diêm Đồ trải qua phong ba giang hồ quá nhiều, chỉ một chút đã nghĩ ra rất nhiều chuyện.

Ba cây cỏ nhỏ quái dị kia nếu dám ở tâm thần hắn đại động đánh lén hắn, thế kia tám chín phần mười chính là đòn sát thủ đối phó hắn.

Mà ba cây cỏ nhỏ này cắt ra da thịt trình độ công kích như thế này, ở tình huống bình thường căn bản không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với hắn.

Trừ phi trên cỏ có độc!

Nếu như trên cỏ có độc, như vậy độc dùng để đối phó hắn một cường giả Nhập Đạo Cảnh tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Một khi độc phát, vậy Diêm Đồ hắn ngày hôm nay sẽ xong.

Vì vậy, Diêm Đồ sát phạt cực kỳ quả tuyệt ở chớp mắt thứ nhất khi phát hiện dị thường đã lập tức tự đoạn đi hai chân, để Ngọc Chỉ Hạt Độc nhanh chóng lan tràn ra tiêu tan khi hai chân hắn nổ tung sương máu.

Tư duy của Diêm Đồ cực kỳ kín đáo, nếu đã có người thôi thúc ba cây cỏ nhỏ tại thời khắc tâm thần hắn đại động mà đánh lén hắn, như vậy người trêu đến tâm thần hắn đại động khẳng định có quỷ.

Vì vậy theo bản năng, Diêm Đồ ngay lập tức ra tay đối phó Diệp Chân.

Thế nhưng, Diêm Đồ lại vạn vạn không ngờ, ba cây cỏ nhỏ này lại có ý thức tự chủ, dù cho Diệp Chân lúc này đang bỏ chạy thoát thân, ba cây cỏ nhỏ này lại có thể bùng lên ba thước chủ động tập kích hắn!

Càng chết người chính là Diêm Đồ tự bạo hai chân lại tới trực tiếp thôi thúc đạo văn với ý muốn một chưởng giết chết người đánh lén, mấy động tác này làm liền một mạch.

Diêm Đồ căn bản không có một tia thời gian dư thừa đến thôi thúc hộ thể linh giáp.

Vì vậy, mãi đến tận khi ba cỏ nhỏ kia lần thứ hai đâm vào trong cơ thể hắn thì hắn mới phát hiện không đúng.

Chờ hắn phát hiện không đúng thì cũng đã chậm.

Thần hồn triệt để bại liệt, căn bản không cách nào thôi thúc chút sức mạnh thần hồn.

Cho nên mới có tình cảnh Diệp Chân nhìn thấy Diêm Đồ ngửa mặt lên trời này.

Ầm!

Thân thể Diêm Đồ từ trên bậc thang ngã xuống đất, nửa người dưới máu thịt be bét, máu tươi ngay miệng vết thương chảy ra như suối.

Không thể không nói, Diêm Đồ này cũng thật là một kẻ ngoan cố.

Thế nhưng, hắn thoát được ám hại lần đầu của Diệp Chân, nhưng không thể thoát ra lần thứ hai.

Hai thủ vệ Khai Phủ Cảnh trung kỳ xông tới cũng là con cháu Diêm gia, trước động tĩnh lại dọa bọn họ cả kinh đến nói không ra lời, lão tổ tông của mình đột nhiên tập kích Nhị lâu khôi, chuyện này rốt cuộc là chuyện gì?

Mặc dù Vạn Tinh Lâu năm họ đối với ở ngoài xưng là năm họ một thể, thế nhưng năm họ cũng không phải quá hòa thuận.

Có chút tâm tư ấy, vì vậy mà khi Diêm Đồ công kích Diệp Chân, bọn họ chỉ đứng nhìn chứ không dám phát ra một tiếng.

Mãi đến lúc lão tổ tông của mình ngửa mặt lên trời ngã xuống nửa người máu chảy như suối, mắt thấy e là sắp không xong, hai vị con cháu Diêm gia này mới lớn tiếng kinh ngạc hốt lên.

- Có thích khách, người đâu, có thích khách!

Thời khắc kinh ngạc thốt lên, hai người không quên ném ra vài đạo phù tấn màu máu, thứ kia chính là cảnh tấn phù với đẳng cấp tối cao nhất trong Vạn Tinh Lâu.

Nhưng cũng trong chớp mắt hai người bọn hắn ném cảnh tấn phù lên bầu trời, cái cổ truyền đến một trận rét run không tên.

Trong chớp mắt xoay người, nhìn thấy Nhị lâu khôi Hoàng Đàn khóe miệng tràn đầy vết máu đang nhìn chòng chọc vào hai người.

Còn không chờ hai người kịp phản ứng, hai đạo thần hồn mang theo khí tức âm lãnh xoay mình tư duy oanh vào hai người, hai người thất khiếu phun máu, đồng thời đầu cũng đã bay lên.

Diệp Chân bây giờ có sức mạnh thần hồn, đối phó vương giả Khai Phủ cảnh bình thường không dùng tới luyện hồn thần quang vẫn dễ dàng, cũng có thể làm cho thần hồn đối phương chịu đến trọng thương.

Sau khi hai đạo cảnh tấn phù màu máu nổ tung ở trên bầu trời, vô số đảo lưu quang lập tức lóng lánh ở trên không Tinh đảo.

Tiện tay đập nát đầu Diêm Đồ, đem Tiên Thiên thần hồn của Diêm Đồ đang hiện ra vẻ kinh ngạc vạn phần phong cấm, lại tiện tay gỡ xuống chiếc nhẫn trữ vật của hắn, trước lúc trốn vào dưới nền đất, Diệp Chân lại bắn ra hai đạo lưu quang.

Trong nháy mắt tiếp theo, trên gáy hai hầu gái kia đã có thêm một lỗ máu, lập tức khí tuyệt mà bỏ mình.

Theo thân hình Diệp Chân biến mất không thấy hình bóng, ba Tam Lăng Thiết Cứ

Thảo kia cũng giống như rắn thu về mặt đất, biến mất không còn tăm hơi.

- Ta rất chờ mong nhìn thấy Vạn Tinh Lâu loạn tung lên...

Diệp Chân dưới nền đất chà xát một hồi vết máu nơi khóe miệng, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo.

- Không biết ra ngoài bắt phụ mẫu ta, dùng sinh tử đến uy hiếp của ta, mấy người Âu Đột chiếm được tin tức này không biết sẽ là cảm giác gì?

Nỉ non một tiếng, Diệp Chân một lần nữa độn trở lại bên cạnh mạch nước ngầm cạnh bờ sông, nhưng cũng không có vội vã chữa thương.

Đầu tiên là lấy ra hai tiểu na di trận bàn, phân biệt truyền tống một thẻ ngọc, sau đó lại chờ giây lát chờ đến hồi âm, lúc này mới dùng mấy viên đan dược, tay cầm linh tinh cực phẩm bắt đầu khôi phục lại linh lực tiêu hao quá lớn.

Diệp Chân tin tưởng, Vạn Tinh Lâu hỗn loạn chỉ là vừa mới bắt đầu!

Kế hoạch trả thù Vạn Tinh Lâu của hắn bắt đầu từ bây giờ mới chính thức triển khai!