← Quay lại trang sách

Chương 1131 Ác Mộng Tiếp Tục

Diệp Chân vốn tưởng rằng dựa theo những việc mà hắn cố ý gây ra ở trên Tinh Đảo cùng với hậu chiêu mà hắn lưu lại, không những Tinh Đảo sẽ hỗn loạn một khoảng thời gian, hơn nữa nói không chừng giữa Diêm gia và Ninh gia, hai nhà trong năm nhà đó sẽ xảy ra một số hiểu lầm.

Nhưng Diệp Chân không ngờ, Cái gia lão tổ tông Cái Quân vừa xuất hiện đã giải quyết tất cả, không chỉ bởi vì mâu thuẫn giữa các gia tộc trong Vạn Tinh Lâu ít hơn so với trong tưởng tượng của Diệp Chân, chủ yếu còn bởi vì Cái Quân đã từng là Đại lâu khôi, có uy vọng vô song!

Nếu không thể tạo thành hỗn loạn, tùy tiện, Diệp Chân ngồi ngay bên cạnh bờ sông của một mạch nước ngầm, vừa chữa thương vừa khôi phục linh lực.

Ác mộng của Vạn Tinh Lâu chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!

Trước khi chết Diêm Đồ đã liều mạng đánh ra một đòn tạo thành nội thương không nhẹ cho Diệp Chân, cho dù Diệp Chân có đan dược do Thủy Lệ Đan Vương luyện ra để chữa trị vết thương, hắn ước chừng mãi đến tận ngày thứ hai cũng tức là chạng vạng ngày mười tháng tư, mới có thể triệt để khôi phục.

Thời khắc đầu tiên sau khi khôi phục, Diệp Chân trước tiên quan sát tình hình bên ngoài.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã giật mình.

Trên bầu trời ở trung tâm Tinh Đảo, Nhị lâu khôi Hoàng Đàn, Tam lâu khôi Âu Đột, Ngũ lâu khôi Diêm Vô Địch, Ninh gia lão tổ tông Ninh Thổ Dị, Cái gia lão tổ tông Cái Quân, năm vị cường giả Nhập Đạo cảnh lơ lửng giữa trời, tay nắm tay, trên trán mỗi người đều có tiên thiên hồn quang ba màu ẩn hiện như thực hiện lên.

Cái Quân chiếm giữ vị trí trung tâm, bốn người khác chia ra đứng ở hai bên, thần hồn lực lượng của bốn người đang dựa theo một loại phương thức chấn động không tên, dần dần hội tụ hướng về trán của Cái Quân.

Trong chớp mắt thần quang của năm người hội tụ lại một chỗ, trong đôi mắt Cái Quân bắn ra một luồng kỳ quang ba màu, phóng ra xa xuống đất, bao phủ lại một vùng đất trên Tinh Đảo có chu vi chừng trăm mét.

Trong phút chốc, kỳ quang ba màu bao phủ tất cả động tĩnh trong chu vi trăm mét trên mặt đất, cho dù tình hình trong một tảng đá, cũng đều hiện rõ ở trong đầu của Cái Quân.

Càng kinh người chính là, Diệp Chân kinh ngạc phát hiện, thần niệm này lại có thể như thực chất xuyên thấu mặt đất xuống dưới khoảng mười mét.

Phải biết rằng, thần hồn lực lượng của hầu hết các võ giả kể cả thần hồn lực lượng của Diệp Chân, khi gặp phải vật thực cản trở giống như hoa cỏ cây cối, bùn đất tảng đá, thực thể kiến trúc, đều là không có cách nào thẩm thấu hoặc xuyên thấu qua.

Thần hồn lực lượng chỉ có thể ở trong hư không phát tàn, gặp phải cản trở chỉ có thể né tránh, cho dù cố hết sức đâm xuyên, miễn cưỡng cũng chỉ có thể xuyên thấu qua vách tường có độ dày chừng một mét.

Lại tập trung tinh thần đến đâu, thần hồn lực lượng cũng chỉ có thể xuyên thấu xuống dưới nền đất chừng một mét, vậy đã là khả năng đỉnh cao lắm rồi.

Dù là Diệp Chân, cũng chỉ có thể dựa vào Thận Long châu hoặc Hắc Long võ mạch để bám thần niệm vào Thổ linh lực hoặc Thủy linh lực có khắp mọi nơi trong thiên địa nguyên khí, mới có thể phát tán ra xung quanh, hướng về phương xa để kiểm tra tình hình ở xa.

Bây giờ năm người này liên thủ, lại có thể làm cho lực lượng thần hồn trực tiếp xuyên thấu xuống mười mét dưới nền đất, sao không làm cho Diệp Chân giật mình.

Giật mình thì giật mình, loại năng lượng do năm người liên thủ này tuy mạnh mẽ thì mạnh mẽ thật, nhưng bọn hắn vẫn như cũ không phát hiện ra Diệp Chân.

Sau thời gian vài hơi thở, kỳ quang ba màu lại như cuốc cày đất, cẩn thận đảo qua gần như một tấc lại một tấc trong khu vực trung tâm của Tinh Đảo, không buông tha một góc nào.

Một khi phát hiện bất kỳ nơi nào khả nghi, một đám vương giả Khai Phủ cảnh như hổ như sói lập tức đáp xuống mặt đất, vội vã sẽ đào đất sâu chừng trăm mét.

Diệp Chân cảm thấy, có thể người của Vạn Tinh Lâu đã điên cuồng.

Bọn họ không chỉ đã phát điên, mà còn duy trì trạng thái điên cuồng này suốt bốn canh giờ, đến sau nửa đêm mới dần yên tĩnh lại.

Này còn là bởi vì năm vị này đã tiêu hao lượng thần hồn lực lượng quá khổng lồ mới bất đắc dĩ thu tay lại.

Sau khi dừng tay lại, năm vị Nhập Đạo Cảnh hiếm hoi còn sót lại của Vạn Tinh Lâu, con ngươi của người nào người nấy đều đỏ như máu.

- Chúng ta chia ra từng nhóm khôi phục tu vi Thần Hồn. Những người khác, cũng chia ra trong ngoài từng nhóm khôi phục tu vi. Nhưng những người canh chừng, một khắc cũng không được thư giãn!

Cái Quân quát lên.

Đại lâu khôi Cái Sơn Quân bỏ mình, hiện nay đã do Cái Quân thuận thế tiếp quản chức trách của Đại lâu khôi, hiệu lệnh quần hùng.

Lập tức, các vương giả Khai Phủ cảnh bình thường chia ra từng nhóm tản đi nghỉ ngơi, ngược lại năm vị cường giả Nhập Đạo cảnh thì tụ tập lại cùng một chỗ để thương lượng đối sách.

- Cùng sưu tìm toàn đảo. Kết quả đi ra, ngoại trừ năm vị thiếu lâu khôi, còn mất tích hai người! Hai người này chính là Ám lâu Đại tổng quản Chương Di, còn có người hộ tống Chương Di trở về, Địch Khoát Hải!

Trong lúc nói chuyện, Cái Quân bỗng chốc tựa như gió lốc xoay người một cái, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào Âu Đột, dáng vẻ kia, vô cùng dễ hiểu.

Hắn muốn một lời giải thích!

- Rất rõ ràng, tên Chương Di kia vừa phụ thể đoạt xác, căn bản chính là người không liên quan, lúc này biến mất, có điều bất thường! Tên Địch Khoát Hải kia cũng biến mất, càng thêm quái lạ!

Hoàng Đàn nói.

- Ta đã sớm nói, người ngoài chưa trải qua thẩm tra thì không thể dễ dàng vào đảo, tam ca, là ngươi không theo quy củ! Ngươi giải thích sao với chúng ta!

Diêm Vô Địch gầm nhẹ một tiếng, nếu không có Cái Quân ngăn cản, suýt nữa nhào tới đánh nhau.

Gương mặt Âu Đột trở nên cực kỳ khó coi.

Rất rõ ràng, dựa theo cách nghĩ này, hai Địch Khoát Hải và Chương Di kia có hiềm nghi lớn nhất.

- Chương Di không thể có vấn đề, tất cả hậu bối thị thiếp của hắn đều ở đây! Mà tên Địch Khoát Hải kia, cho dù hắn có vấn đề, dựa vào tu vi Khai Phủ Cảnh tứ trọng của hắn cũng không thể gây ra động tĩnh lớn như vậy!

- Lúc vào đảo cũng đã kiểm tra, không có người trong túi linh thú, không thể nào có người ngoài lẻn vào!

Âu Đột nói.

- Vậy ngươi nói, là ai, việc này là do ai gây ra!

Bởi vì lão tổ tông trong nhà đã chết, Diêm Vô Địch đau lòng nhất, hắn gào thét.

Đột nhiên mặt mày Âu Đột trở nên hung ác.

- Lão ngũ, ngươi gào cái gì mà gào!

- Chuyện như vậy, ai mẹ nó muốn xảy ra!

- Nhưng hai người kia chỉ là trùng hợp, bị kẻ địch phát hiện mà thôi!

- Ngươi cho rằng con mèo con chó nào cũng có thể lẻn vào Tinh Đảo, sau đó vô thanh vô tức giết chết một vị lão tổ tông hai vị lâu khôi sao!

- Đã điều tra rõ, ngoại trừ lão tổ tông nhà ta, hai vị lâu khôi đều bị đánh lén!

- Vậy ngươi nói, cho dù là đánh lén, lại có ai có thể làm được điều này? Có ai có thể chính diện đánh chết lão tổ Diêm gia nhà ngươi!

Gào thét một trận, Diêm Vô Địch hoàn toàn không còn lời để nói.

- Không sai, việc này quả thực kỳ lạ, hiện nay không thể trách được ai, chỉ có thể tra, hay là dựa theo phương án trước kia của lão phu mà làm việc đi!

Sắc mặt Cái Quân có chút biến thành màu đen, tách hai người ra.

Phương án của Cái Quân chính là phương án lúc trước.

Đầu tiên đương nhiên là nghiêm mật phong tỏa tin tức.

Tiếp theo, nếu không nhìn thấy thi thể của năm vị thiếu lâu khôi, vậy thì đại biểu cho năm vị thiếu lâu khôi còn sống sót, còn có cơ hội.

Nếu năm vị thiếu lâu khôi sống sót, người ném đá giấu tay kia nhất định sẽ ra điều kiện, nếu đã như vậy, vậy bọn họ chỉ có thể đợi người kia liên hệ.

Cuối cùng, hiện nay không thể ngừng việc tìm tòi, thời gian đã qua một ngày, ngoài Tinh Đảo vẫn không có bất cứ tin tức gì, vậy thì không cần thiết tiếp tục sưu tầm hải vực ngoài Tinh Đảo.

Nếu như kẻ địch đã chạy trốn tới ngoại vực Tử Hải, vậy thì hắn đã sớm bỏ chạy.

Nhưng nếu như hắn còn ẩn núp ở trên Tinh Đảo, vậy thì còn có khả năng bị tìm ra.

Sau khi định ra đối sách, ba vị trong năm vị cường giả Nhập Đạo cảnh, mỗi bên hồi trạch viện tranh thủ thời gian khôi phục thần hồn lực lượng, hai vị khác lơ lửng ngồi trên bầu trời phía trên Tinh Đảo, yên lặng chú ý Tinh Đảo ở dưới, sẵn sàng ứng đối bất ngờ bất cứ lúc nào.

Dùng vô số con mắt từ hoa cỏ cây cối nhìn lên năm người tản ra giữa bầu trời, khóe miệng Diệp Chân hiện lên một tia hung tợn dữ dằn.

- Ác mộng tiếp tục!

Trong lúc nỉ non, thân hình của Diệp Chân dần biến mất.

Diêm Thập Thất là một võ giả của Diêm gia trong Vạn Tinh Lâu, tu vi Khai Phủ

Cảnh lục trọng, bởi vì xuất thân bàng chi sa sút, đứng hàng thứ mười bảy, nên có cái tên như thế.

Thế nhưng thiên phú tu luyện của hắn không kém, cao tới thất mạch, được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, đồng thời người nhà của hắn từ đó về sau cũng là cơm ngon áo đẹp.

Bản thân có huyết thống của Diêm gia, rồi lại thề trung thành tuyệt đối với gia tộc, vì vậy, Diêm Thập Thất được giao cho trách nhiệm nặng nề, từ khi chuyện không may xảy ra, hắn được giao cho việc bảo vệ thiên tài của Diêm gia, chính là tiểu công tử Diêm Tử Diệp vừa sinh ra có cửu mạch thiên mạch.

Đây là một trong những người thừa kế chức vụ Đại lâu khôi mà Diêm gia đã sớm chọn lựa ra, một khi đương nhiệm thiếu lâu khôi Diêm Triệt kế nhiệm chức vụ Diêm lâu khôi, như vậy gia tộc sẽ lập tức từ trong mấy vị người thừa kế tuyển ra người xuất sắc nhất để xác định thân phận thiếu lâu khôi.

Nguyên bản, mấy vị người thừa kế này ở trong Tinh Đảo không đáng được bảo vệ như vậy.

Thế nhưng bây giờ thiếu lâu khôi của năm họ đồng thời mất tích, bởi vậy người thừa kế thiếu lâu khôi lập tức trở thành mục tiêu cần bảo vệ quan trọng nhất.

Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, Diêm Thập Thất cũng tận trung làm việc, chẳng qua, canh chừng gần một ngày một đêm, Diêm Thập Thất cũng có chút không nhịn được.

Dù cho là vương giả Khai Phủ cảnh thì cũng là người, có ba điều không thể nhịn.

Báo cho tên hộ vệ còn lại, sau đó nhanh chóng ra viện xoay người tìm cái cây để giải tỏa.

Nhịn tiểu hơn nửa ngày, lúc này được thoải mái xả ra, có một loại cảm giác thoải mái không tên.

Hắn vui vẻ thả lỏng, không phát hiện cành cây của một cây lớn bên cạnh hắn, đột nhiên lấy một loại tốc độ không tên mọc dài ra.

Không chỉ như vậy, đám cỏ dưới chân hắn, hoa cỏ bên cạnh người do hạ nhân của Diêm phủ tỉ mỉ tu bổ, cũng nhanh chóng sinh trưởng.

Cùng lúc Diêm Thập Thất thoải mái xả lũ xong, rùng mình một cái, đang chuẩn bị kéo quần lên, cành cây tráng kiện chờ đợi đã lâu ở bên người hắn, đột nhiên quấn quanh cổ của hắn, nhanh chóng siết chặt.

Cổ bị ghìm chặt, Diêm Thập Thất hơi động thần niệm, theo bản năng muốn thôi thúc linh lực đối kháng.

Nhưng cùng lúc cành cây vòng quanh thít cổ Diêm Thập Thất, đồng thời, một nhánh cây khác linh hoạt tựa như một bàn tay vậy, cầm lấy một thanh đoản kiếm, đột nhiên đâm một cái, trực tiếp đâm ngập chuôi vào thiên linh cái của Diêm Thập Thất.

Diêm Thập Thất lập tức khí tuyệt bỏ mình.

Một bóng người từ dưới nền đất chui ra, nhẫn trữ vật lóe sáng một cái thu lấy thi thể của Diêm Thập Thất. Trong chớp mắt thu thi thể vào, tứ sắc thần hồn ánh sáng vòng quanh năm ngón tay một chút, Tiên Thiên thần hồn của Diêm Thập Thất trực tiếp bị bạo lực túm ra.

Sau thời gian vài hơi thở, hoa cỏ cây cối vừa rồi điên cuồng sinh trưởng hoàn toàn khôi phục lại bình thường, ngay cả một vài vệt máu cũng bị hoa cỏ vặn vẹo hấp thu mà nhanh chóng biến mất.

Sau nửa khắc đồng hồ, dưới nền đất nơi tĩnh thất Diêm Tử Diệp nghỉ ngơi, đột nhiên rơi ra hai đạo khí tức cực kỳ âm lãnh.

Diêm Tử Diệp và một gã vương giả Khai Phủ cảnh lục trọng khác bảo vệ hắn đột nhiên kêu rên một tiếng, thất khiếu chảy máu, một người ngửa đầu ngã xuống, một người khác cả người run rẩy lẩy bẩy!

Dựa vào tu vi tiên thiên hồn quang lục trọng bây giờ của Diệp Chân, lại phối hợp với uy lực kinh khủng của tiên thiên hồn quang tứ sắc, tiện tay thả ra một hồn thứ, vương giả Khai Phủ cảnh bình thường không thể nào chịu đựng nổi.

Diệp Chân trong chớp mắt đã chui ra từ dưới nền đất, tay áo lớn vung lên, giết giết, thu thu, tên Diêm Tử Diệp kia đã bị Diệp Chân thu vào trong túi linh thú.

Thời gian vài hơi thở sau, Diệp Chân xóa đi tất cả dấu vết, lần thứ hai trốn vào dưới nền đất, đi thẳng tới mục tiêu kế tiếp!

Đêm đó, tình huống giống như đúc không ngừng trình diễn trong mỗi một nhà của năm họ trên Tinh Đảo!