Chương 1141 Báo Ân
Nhìn Âu Đột muốn phế đi tu vi bản thân, Cái Quân, Hoàng Đàn, Ninh Sĩ Dị, Diêm Vô Địch bốn người lại tức giận, muốn mở miệng rồi lại không cách nào mở miệng.
Bốn người bọn họ cũng không phải khiếp sợ trước quy củ của Diệp Chân, mà bọn họ không biết làm như thế nào phá giải ván cờ mà Diệp Chân bố trí.
Chỉ cần Diệp Chân không mở miệng, dù cho bốn người bọn họ không nói một lời, Âu Đột cũng sẽ bức tử chính mình!
Mắt thấy bàn tay của Âu Đột vung lên, trong mắt Ninh Sĩ Dị bất ngờ lóe lên, cao giọng ngăn lại nói.
- Chậm đã!
Thấy có người lại dám hung hãn phá vỡ quy củ của mình định ra lúc trước, hàn quang trong mắt Diệp Chân lóe lên, run lên túi Linh Thú, Ninh Đồ thiếu lâu khôi Ninh gia đã bị xách ra.
Bàn tay linh lực to lớn dò ra sau đầu Diệp Chân, định xé bắp đùi của Ninh Đồ thiếu lâu khôi Ninh gia dạy dỗ một chút.
Không ngờ, đầu ngón tay của lão tổ tông Ninh gia khẽ gảy.
Trong phút chốc, tiếng sét đánh vang lên, một tia ô quang lòe lòe phích lịch xoay mình bay ra từ một chỉ của Ninh Sĩ Dị.
Hành động này, lập tức làm cho Cái Quân, Hoàng Đàn, Diêm Vô Địch ba người giật mình, từng tên không hiểu nhìn về phía Ninh Sĩ Dị.
Bọn họ không hiểu, Ninh Sĩ Dị lão tổ Ninh gia không phải người dễ kích động, làm sao sẽ ở cửa ải này trêu chọc Diệp Chân?
Chớp mắt ánh chớp nổ ra, Tịnh Hải Đại Thánh, Phúc Hải Đại Thánh, Phá Hải Đại Thánh khí thế quanh thân ba người bão táp, chớp mắt Phúc Hải lệnh kỳ giương ra bảo vệ Diệp Chân, thân hình ba người hơi động, khí tức lập tức đã khóa chặt Ninh Sĩ Dị.
Khi mắt thấy Thiên Dực Tam Thánh muốn ra tay đánh nhau, trong ánh mắt Diệp Chân đột nhiên lộ ra vẻ kinh dị khó có thể tin.
- Ba vị ca ca chậm đã!
La lên một tiếng, Diệp Chân đưa tay ngăn cản Thiên Dực Tam Thánh đang muốn động thủ, ánh mắt tràn đầy kinh dị nhìn về phía Ninh Sĩ Dị.
Cũng thiệt thòi là ánh chớp này của Ninh Sĩ Dị đánh về hư không nơi nào đó, mà không phải đánh về Diệp Chân, bằng không, đại chiến từ lâu đã mở ra.
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Chân đã nhìn sang, Ninh Sĩ Dị không nói gì, nhưng trong nháy mắt, tiếng sấm đinh tai nhức óc ầm ầm ầm lần thứ hai bất ngờ vang lên, một tia điện to bằng cánh tay trẻ con bắn ra bốn phía, ánh chớp lần nữa biến mất ở phương xa trong hư không.
Chớp mắt nhìn thấy này một tia điện, con mắt của Diệp Chân bất ngờ trừng tròn vo, nhưng vẫn ngăn cản Thiên Dực Tam Thánh đang muốn phát tác.
Nhìn phản ứng của Diệp Chân, Ninh Sĩ Dị cũng không nói lời nào, tay lần thứ hai khẽ gảy. Lần này, một đạo ánh chớp nổ vang nhìn qua bình thường.
Nhưng ánh chớp nổ tung chớp mắt, bất kể là Diệp Chân hay Thiên Dực Tam Thánh, đều theo bản năng rùng mình một cái.
Trong ánh chớp kia hình như ẩn chứa một tia thần hồn gợn sóng khó có thể hình dung, phi thường bá đạo.
Chuyện đến trình độ này. Tất cả mọi người đều biết chuyện này có vấn đề, bất kể là Thiên Dực Tam Thánh hay bốn người khác của Vạn Tinh Lâu, đều kinh ngạc nhìn Diệp Chân và Ninh Sĩ Dị.
Âu Đột lại có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Đến tình trạng này của hắn, bản thân phế tu vi không có quá khác so với muốn chết.
Ninh Sĩ Dị quỷ dị ra tay, tuy rằng không có phá cục thế, nhưng tạm thời hắn không cần chết rồi.
Nhưng dù là ai cũng có thể nhìn ra được, Diệp Chân và Ninh Sĩ Dị có vấn đề.
- Mấy năm trước, lão phu từng nhận một đệ tử ký danh, truyền pháp cách không.
Ninh Sĩ Dị nhìn chằm chằm Diệp Chân, chậm rãi nói.
Nghe vậy, biểu hiện của Diệp Chân kinh ngạc bất ngờ đã biến thành mâu thuẫn xen lẫn, từ xa chắp tay.
- Chẳng lẽ lão chính là người nổi danh cùng Lôi Thánh - Yên Vân Tẩu Ninh Sĩ Dị?
- Tên Lôi Thánh kia cũng chỉ là dựa vào một Hậu Thiên Linh Bảo, làm sao có tư cách nổi danh với lão phu!
Ninh Sĩ Dị lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, Diệp Chân nở nụ cười khổ, một lúc lâu, mới than thở.
- Tạo hóa trêu người...
Không gì khác, vừa rồi Ninh Sĩ Dị liên tiếp ba lần bắn ra ba đạo ánh chớp, hai đạo phân biệt trước là Kinh Hồn Lôi Quang. Một đạo Kinh Hồn Thiên Lôi cuối cùng, có lẽ cả đời này Diệp Chân không thể luyện được chính là Kinh Hồn Thần Lôi.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Chân nhìn thấy người khác triển khai Kinh Hồn Lôi Quyết này.
Như vậy trước mắt thân phận của người nọ đã rất rõ ràng, Ninh Sĩ Dị chính là lão tiền bối thần bí lúc trước truyền cho hắn Kinh Hồn Lôi Quyết.
Buồn cười chính là, Diệp Chân biết Ninh Sĩ Dị là vị lão giả truyền pháp cách không kia, nhưng không biết Ninh Sĩ Dị chính là lão tổ tông của Ninh gia.
Không gì khác, trên Tinh đảo, Diệp Chân lắng nghe vô số các võ giả Vạn Tinh Lâu nói chuyện, biết vô số tin tức có quan hệ với Vạn Tinh Lâu.
Nhưng, trong Vạn Tinh Lâu, ai dám trực tiếp hô tục danh của Ninh Sĩ Dị?
Cho tới hiện tại vẫn xưng là Ninh gia lão tổ tông Vạn Tinh Lâu, dĩ nhiên chính là vị lão giả thần bí kia có ân với hắn.
Nói thật, từ khi Diệp Chân bước lên võ đạo giang hồ, một đường lang bạt này, bất kể là Kinh Hồn Lôi Quang ban đầu hay Kinh Hồn Thiên Lôi, đều dựa vào chúng nó lập uy nhiều lần.
Thậm chí có một quãng thời gian rất dài, Kinh Hồn Thiên Lôi đã trở thành sát chiêu trí thắng của Diệp Chân.
Càng làm cho Diệp Chân khó dễ chính là, trước mắt vị Ninh Sĩ Dị lão tổ tông Ninh gia này, lúc trước truyền cho hắn Kinh Hồn Lôi Quyết sơ trung, chỉ vì giúp hắn đối phó huyết linh Huyết Ma hộ pháp mà thôi.
Chỉ lo huyết linh Huyết Ma hộ pháp từ từ lớn mạnh làm hại một phương, vì vậy cách không truyền cho Diệp Chân hai tầng đầu của Kinh Hồn Lôi Quyết.
Sau đó càng nói, thời gian dài ngày sau, chính là thu Diệp Chân làm đệ tử ký danh, cũng truyền thụ đệ tam trọng Kinh Hồn Lôi Quyết cho hắn.
Nhưng dù là ai cũng không nghĩ ra, Diệp Chân gặp mặt vị lão tiền bối này, không ngờ lại ở tình huống như vậy, lấy thân phận này gặp mặt.
- Đúng đấy, tạo hóa trêu người...
Ninh Sĩ Dị cũng than nhẹ một tiếng, Ninh Sĩ Dị không ngờ, mấy năm trước, hắn xem trọng tên tiểu tử kia, không ngờ là sáu, bảy phần mười, đã trưởng thành đến mức độ kinh người như vậy.
Càng không có nghĩ tới, hắn muốn quan sát tiểu tử kia một phen, lại có thể trở thành đại địch sinh tử của Vạn Tinh Lâu.
Càng không có nghĩ tới, hắn lại gặp mặt đệ tử ký danh này, không ngờ trong tình huống như vậy.
Tuy rằng chỉ là vài lời đôi câu giữa hai người, nhưng bất kể là Thiên Dực Tam Thánh hay mấy người Cái Quân đều đã có đoán ra ân oán giữa Diệp Chân và Ninh Sĩ
Dị.
Trên mặt mấy người không khỏi hiện ra một tia quái dị, bọn họ rất muốn biết, Diệp Chân đến tột cùng sẽ xử lý một đoạn ân oán trước mắt này như thế nào?
- Đáng tiếc, tu vi vãn bối chưa tới, chưa từng đến Huyền Quang vực, bỏ lỡ cơ hội gặp tiền bối.
Diệp Chân nói.
- Ha ha, cũng là lão phu không phóng khoáng, năm đó nếu như trực tiếp thu ngươi làm đệ tử, tại sao có chuyện ngày hôm nay?
Nét mặt Ninh Sĩ Dị bi thảm.
Ninh Sĩ Dị thật sự có chút hối hận.
Năm đó hắn có cảm tình với Diệp Chân, quả thật có, nhưng, thời điểm đó, da mặt Ninh Sĩ Dị lại dày, lúc này cũng không cách nào hướng về Diệp Chân ra điều kiện.
Bằng tâm mà nói, năm đó hắn truyền thụ Kinh Hồn Lôi Quyết cho Diệp Chân, cũng là tự nguyện.
Chỉ là không ngờ tên tiểu tử Diệp Chân này sẽ lột xác nhanh như vậy.
Một phen đối thoại trong thất vọng, Diệp Chân và Ninh Sĩ Dị đều rơi vào yên lặng.
Khi hai người thất vọng nói chuyện, Thiên Dực Tam Thánh, Cái Quân, Hoàng Đàn, Âu Đột, Diêm Vô Địch mấy người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Chân.
Bọn họ muốn biết, Diệp Chân đến cùng sẽ xử lý ân oán giữa hắn và Ninh Sĩ Dị như thế nào?
Trong hư không, Diệp Chân trầm tư một lát đột nhiên mở hai mắt.
Đầu tiên sửa soạn lại y phục, chính y quan, sau đó ngay trong hư không, từ xa lạy xuống hướng về phía Ninh Sĩ Dị.
Liên tiếp trịnh trọng ba bái, tất cả mọi người nhìn có chút không hiểu rõ.
Ninh Sĩ Dị cũng không né tránh, thản nhiên nhận ba bái này của Diệp Chân.
Hắn cũng không phải người muốn mang ân người khác, bây giờ nếu Diệp Chân đồng ý lấy ba lạy kết thúc mọi ân oán ngày xưa, ừm, hắn chấp nhận được.
Sau ba bái đó, Diệp Chân ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói.
- Ninh lão tiền bối, ngươi và ta không có duyên phận thầy trò, nhưng ngày xưa thụ nghệ, Diệp Chân suốt đời khó quên! Chỉ là tạo hóa trêu ngươi, không ngờ Diệp mỗ lại thành tử địch của Vạn Tinh Lâu và Ninh lão tiền bối!
- Nhưng dù cho như vậy, đại ân thụ nghệ cần báo, bằng không Diệp mỗ cả đời lương tâm bất an!
Khi nói chuyện, Diệp Chân ném Ninh Đồ thiếu lâu khôi Ninh gia trong tay cho Ninh Sĩ Dị, không chờ Ninh Sĩ Dị mở miệng, ánh sáng liên tục lóe lên từ túi Linh Thú trong lòng bàn tay Diệp Chân, từng bóng người bị Diệp Chân giũ ra, tiện đà lại ném về phía Ninh Sĩ Dị.
Sau khi liên tiếp ném ra bốn bóng người, Diệp Chân hướng về phía Ninh Sĩ Dị chắp tay nói.
- Ninh lão tiền bối, Ninh Đồ thiếu lâu khôi Ninh gia, còn có bốn vị đại lâu khôi dự bị của Ninh gia, đều đã trả về. Tiền bối truyền nghệ, vãn bối sẽ mãi mãi ghi khắc, nhưng ta và Vạn Tinh Lâu như nước với lửa, từ hôm nay trở đi, ân oán giữa ta và tiền bối không còn. Ngày sau, nếu lại có thêm con cháu Ninh gia rơi vào tay ta, vãn bối tuyệt đối sẽ không nương tay, kính xin tiền bối thứ lỗi!
Diệp Chân nói.
Ninh Sĩ Dị nhìn năm vị con cháu trở về hoàn hảo, tuổi già an lòng.
Nhìn Diệp Chân đối diện một mặt quyết tuyệt, nhưng nét mặt tràn ngập vẻ đáng tiếc.
Một ý nghĩ sai lầm, không ngờ làm cho hắn bỏ qua một anh tài hào khí ngất trời như vậy.
Năm người này cực kỳ quan trọng, nhưng nói đưa sẽ đưa, không chút do dự.
- Ai, lão phu rõ ràng!
Diệp Chân báo ân như vậy, Ninh Sĩ Dị đã không còn lời nào để nói.
Bởi vì từ giá trị mà nói, trong tình huống bình thường, hắn muốn chuộc lại năm vị con cháu Ninh gia này, e sợ phải móc ra một cái giá trên trời kinh người, thậm chí có thể là tích lũy mấy đời của Ninh gia.
- Mặt khác, từ hôm nay trở đi, kính xin lão tiền bối nhắc nhở con cháu nhà mình, đừng đánh những chủ ý nham hiểm kia, bằng không, chuyện hôm nay, chính là dẫm vào vết xe đổ!
Vừa dứt lời, nét mặt già nua của Âu Đột trở nên đỏ chót không ngớt.
Một bước sai, mất mặt thiên cổ!
Nhưng, Âu Đột chưa kịp xấu hổ xong, bên tai đã vang lên một đạo âm thanh đòi mạng bình thường.
- Âu lâu khôi, ân tình Ninh lão tiền bối ta đã báo đáp, hiện tại, chúng ta tiếp tục đi!
- Vẫn là điều kiện lúc trước, ngươi là dự định làm gì cha mẹ ta để áp chế ta, hiện tại, ta sẽ làm như vậy với tử tôn người đến áp chế Âu Đột ngươi.
Vẫn câu nói kia, ngươi trước tiên muốn chuộc tử tôn Âu gia, ta lại làm ba cái giao dịch khác!
Diệp Chân hờ hững nói.
Trong phút chốc, huyết dịch trên mặt Âu Đột như biến mất, nét mặt già nua trong thời gian ngắn trở nên trắng xám không ngớt.
Không ngờ, dù cho có xảy ra một sự cố như thế, Diệp Chân vẫn như cũ không có buông tha dự định của hắn!
Lẽ nào, ngày hôm nay hắn thật sự muốn tự tuyệt tại đây sao?
Diệp Chân bên kia uy hiếp hắn có thể không nhìn, nhưng hắn không thể không nhìn ba thiếu lâu khôi nhà khác bởi vì hắn mà bị Diệp Chân bỏ đói muốn chết!
Chính hắn quá không được cửa ải này của mình!
Nhưng thế gian này giun dế còn muốn sống, Âu Đột là một cường giả Nhập Đạo cảnh còn có lượng tuổi thọ lớn, làm sao sẽ chấp nhận chuyện bản thân bị phế tu vi.
Trước là không có hi vọng, nhưng hiện tại lại có một tia hi vọng.
Ngay cả thể diện, trước mặt sinh tử, đã không tính cái gì!
Suy nghĩ kỹ càng, Âu Đột chậm rãi quay đầu, ánh mắt cầu viện cầu xin nhìn về phía Ninh Sĩ Dị.
Nhìn ra, Ninh Sĩ Dị một mặt cay đắng!