← Quay lại trang sách

Chương 1149 Tình Hình Quỷ Dị Trong Thần Giáo

Ngoại vực Tử Hải, trong đại sảnh lầu một của Dịch Thương Điếm - hiệu buôn lớn nhất ở Ninh Chi Đảo, một giọng nói vang lên.

- Chưởng quỹ, tỉ lệ đổi Tinh Linh cực phẩm ở tiệm các ngươi là như thế nào?

Chưởng quỹ đang bận rộn kiểm tra sổ sách cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn, trực tiếp trả lời.

- Một viên Tinh Linh cực phẩm có thể đổi một trăm mười viên Tinh Linh thượng phẩm, hoặc đổi mười hai ngàn viên Tinh Linh trung phẩm.

- Vậy trong tiệm các ngươi có bao nhiêu Tinh Linh cực phẩm có thể đổi?

Giọng nói ôn hòa lại vang lên, chẳng qua trong ngữ khí rõ ràng có một tia không vui.

- Hả?

Chưởng quỹ hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên.

- Ngươi muốn đổi Tinh Linh cực phẩm đúng không? Một trăm hai mươi viên Tinh Linh thượng phẩm có thể đổi một viên Tinh Linh cực phẩm.

- Nếu Tinh Linh trung phẩm thì mười bốn ngàn viên Tinh Linh trung phẩm mới có thể đổi một viên Tinh Linh cực phẩm, ngươi cần mấy viên?

Chưởng quỹ cũng thường đụng tới chuyện làm ăn như thế này, hầu như tất cả võ giả cũng sẽ chuẩn bị mấy viên Tinh Linh cực phẩm để bảo mệnh trong thời khắc mấu chốt, cũng không phải việc làm ăn lớn gì, vì vậy, thái độ của hắn rất tùy tiện.

Chẳng qua, vị võ giả tuổi trẻ trước mắt này nói câu tiếp theo lập tức khiến cho hắn kinh ngạc đến sững người!

- Các ngươi có bao nhiêu Tinh Linh cực phẩm, ta muốn tất!

Diệp Chân nói.

- Muốn tất cả?

Chưởng quỹ vẫn còn có chút do dự.

- Muốn tất cả!

- Vị thiếu hiệp này, Tinh Linh cực phẩm là đồng tiền mạnh, vì vậy, cho dù ngươi đổi số lượng lớn thì chúng ta cũng không thể giảm tỉ lệ đổi cho ngươi, ngươi có thể chấp nhận không?

Chưởng quỹ hỏi lần nữa.

Diệp Chân lần thứ hai không nói gì bĩu môi.

- Ta chỉ cần các ngươi làm mau lên!

Sau nửa canh giờ, Diệp Chân cầm hơn bốn ngàn hai trăm viên Tinh Linh cực phẩm đi ra khỏi cửa hàng này, lúc bước ra cửa tiệm, khóe miệng thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.

Tính ra, đây đã là hòn hải đảo thứ mười ba mà trên đường Diệp Chân trở về Chân Linh vực đi ngang qua.

Mỗi khi lên một hòn hải đảo, Diệp Chân cũng chỉ làm một việc duy nhất, đó là đổi số lượng lớn Tinh Linh cực phẩm.

Trước đây, Diệp Chân đã từng tính toán ra thời gian ngắn nhất để cho tu vi của hắn tăng lên tới Khai Phủ Cảnh cửu trọng đỉnh phong là trong vòng trăm năm, nhưng tiền đề là Diệp Chân có thể có được lượng lớn Tinh Linh cực phẩm cung cấp cho hắn tu luyện.

Nhưng sự thực là khắp toàn thân Diệp Chân từ trên xuống dưới chỉ có chưa đến bốn vạn viên Tinh Linh cực phẩm. Chỉ dựa vào bốn vạn viên Tinh Linh cực phẩm này, có khi không thể cung cấp cho Diệp Chân tu luyện trong vòng bốn năm chứ đừng nói là trăm năm.

Tuy rằng hiện nay Diệp Chân đang tìm kiếm đường tắt khác để nhanh chóng tăng lên tu vi, thế nhưng Diệp Chân cũng không thể từ bỏ phương pháp trụ cột nhất để tăng lên tu vi này.

Tháng ngày tích lũy, tốc độ tăng lên tu vi hay là phi thường khả quan.

Vì vậy, trên đường trở về, Diệp Chân đều cố ý đi vòng tới những hải đảo có võ giả tụ tập, là nơi có thể đổi Tinh Linh cực phẩm.

Nhưng thứ này quá hiếm có.

Hòn hải đảo có Tinh Linh cực phẩm có thể đổi nhiều nhất cho Diệp Chân là năm ngàn tám trăm viên Tinh Linh cực phẩm, tỉ lệ đổi còn là hố cha 130:1. Mà ở hải đảo có ít Tinh Linh cực phẩm nhất, Diệp Chân chỉ đổi được ba trăm viên.

Tính ra, trong vòng nửa tháng này, Diệp Chân tổng cộng đổi được ba mươi lăm ngàn Tinh Linh cực phẩm, tiêu tốn bốn trăm bốn mươi vạn Tinh Linh thượng phẩm, khiến cho số lượng Tinh Linh của Diệp Chân đạt đến bảy mươi lăm ngàn viên.

Nhưng vấn đề là chỉ một tháng thêm mười tám ngày này, mỗi ngày Diệp Chân tu luyện tiêu hao một ngàn viên Tinh Linh cực phẩm.

Tồn lượng vẫn quá ít.

Quét vài lần đánh dấu trên hải đồ trong thẻ ngọc cầm trong tay, Diệp Chân còn có thể đi ngang qua sáu hải đảo trước khi đến Chân Linh vực. Hẳn là vẫn có thể đổi được thêm một chút Tinh Linh cực phẩm.

- Chẳng qua, chờ ta quay lại Chân Linh vực, lợi dụng lực lượng của Nhật Nguyệt Thần Giáo để sưu tập, đổi Tinh Linh cực phẩm, có lẽ sẽ nhanh hơn...

Sau thời gian vài hơi thở, Diệp Chân phóng lên trời, ngồi xếp bằng trên lưng Tiểu Miêu ẩn trong tầng mây, vừa cầm Tinh Linh cực phẩm tu luyện, vừa tiếp tục xuất phát đi hướng hải đảo kế tiếp.

Nhưng không được mấy chốc, Diệp Chân chợt khẽ cau mày, chậm rãi mở mắt ra. Đồng thời tốc độ phi hành của Tiểu Miêu cũng chậm dần.

- Ba vị, nếu đã cố ý chặn đường đi của Diệp mỗ, vậy cũng chớ ẩn giấu, đi ra đi!

Diệp Chân nhìn về tầng mây phía trước khẽ quát một tiếng!

- Hống!

Hầu như là đồng thời, Tiểu Miêu dưới thân Diệp Chân gầm lên một tiếng giận dữ.

Tùy theo tiếng hổ gầm vang lên, tầng mây vô biên vô hạn phía trước lập tức như khói mù bị thổi bay mà nhanh chóng tiêu tán, lộ ra ba hình người ẩn giấu ở trong tầng mây.

Hai nam một nữ!

Ba người đang xếp thành hình quạt mai phục ở trong tầng mây, bất chợt bị bại lộ thân hình, khiến cho gương mặt của bọn họ tràn đầy kinh ngạc.

Tu vi của ba người này cũng không cao, mạnh nhất chỉ là Khai Phủ Cảnh bát trọng, hai người khác đều là Khai Phủ Cảnh thất trọng.

Đương nhiên, cái gọi là tu vi không cao cũng chỉ là cảm giác của Diệp Chân, đổi thành những võ giả bình thường khác, ba người này cũng được coi là cường giả tuyệt thế.

- Ngươi có thể phát hiện ra chúng ta, xem ra Trấn Hải Đại Thánh của Thiên Dực Đảo cũng không hẳn là có tiếng mà không có miếng nha?

Một trung niên nữ tử mặc áo xanh cười gằn.

- Hửm? Đã biết danh tiếng của ta, các ngươi còn dám cản ta?

Diệp Chân cười lạnh, trong mắt xuất hiện vẻ suy tư.

- Hừ, chính là cố ý tới tìm ngươi!

Nam tử trước ngực lơ lửng một đoạn linh kiếm xòe ra năm ngón tay giơ lên trước mặt Diệp Chân:

- Có hai sự lựa chọn, hoặc là ngươi để lại nhẫn trữ vật của ngươi, chúng ta sẽ tha một con đường sống cho ngươi!

- Hoặc là chúng ta từ trên thi thể của ngươi lột ra nhẫn trữ vật của ngươi!

- Các ngươi đang muốn cướp bóc?

Sau khi hiểu rõ ý đồ thực sự của ba người này, Diệp Chân có chút dở khóc dở cười, ba người này mai phục ở nơi đây, lại là muốn nửa đường đánh cướp hắn.

- Ta nói ba vị này, các ngươi đã biết thân phận của ta, còn dám đánh cướp ta?

Các ngươi không sợ sau này Thiên Dực Đảo trả thù?

Diệp Chân có chút ngạc nhiên hỏi.

- Sợ cái rắm!

Nam tử trước ngực lơ lửng một đoạn linh kiếm đột nhiên xì một tiếng khinh miệt.

- Một lần cướp bóc ngươi thành công so được chúng ta vất vả phấn đấu ba-bốn trăm năm, sau này chúng ta tùy tiện tìm một đảo nhỏ mai danh ẩn tích tiềm tu, ai có thể tìm được chúng ta?

- Ít nói nhảm, ngươi đưa hay là không đưa nhẫn trữ vật ra? Nơi này cũng không có Thiên Dực Tam Thánh làm chỗ dựa cho ngươi, nếu ngươi không chịu đưa ra đây, đừng trách thủ đoạn của chúng ta ác độc vô tình!

Nam tử kia tuyên bố thông điệp cuối cùng cho Diệp Chân.

Nghe vậy, Diệp Chân lại chỉ than nhẹ một tiếng, con người, vô tri là đáng sợ nhất.

Diệp Chân đoán có lẽ là việc hắn ở Phượng Vĩ đảo đòi Vạn Tinh Lâu hơn năm mươi triệu viên Tinh Linh thượng phẩm đã bị truyền ra, có thể những kẻ ngu xuẩn trước mắt này cho rằng Diệp Chân là dựa vào Thiên Dực Tam Thánh mới lấy được hơn năm mươi triệu viên Tinh Linh thượng phẩm này.

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân lập tức lạnh mặt.

- Trong vòng ba hơi thở, các ngươi lập tức cút xa được bao xa thì xa bấy nhiêu cho ta, nếu không, hừ!

- Nếu không thì sao?

Nữ tử mặc áo xanh lần thứ hai cười gằn.

- Dù cho Diệp Chân ngươi lại lợi hại cỡ nào, cũng chỉ có thể đối phó được một người trong chúng ta, còn có thể làm...

- Thời gian đã hết!

Trong chớp mắt ba chữ nói ra khỏi miệng, hàn quang trong mắt Diệp Chân lóe lên một rồi biến mất, không có một chút dấu hiệu nào, nữ tử mặc áo xanh đang nói chuyện và một nam tử khác có tu vi Khai Phủ Cảnh thất trọng chợt mất hết năng lực, thân thể tựa như một khúc gỗ không thể động đậy mà thẳng tắp rơi từ trên trời xuống.

Trong phút chốc, sắc mặt nam tử còn lại kịch biến.

- Ngươi… Ngươi đã làm gì đối với bọn họ...

Nói còn chưa dứt lời, nam tử trước ngực lơ lửng linh kiếm xoay người bỏ chạy.

- Đáng tiếc, ngươi tỉnh ngộ quá chậm...

Diệp Chân than nhẹ một tiếng, trước người bùng lên Tử Diễm Kim Đăng, hắn bấm tay khẽ gảy, một đóa tử viêm cấp tốc đuổi theo, thoáng chốc đã bao vây nam tử kia.

Vài hơi thở trôi qua, trên bầu trời rơi xuống một mảnh tro tàn.

Diệp Chân tiện tay thu lại nhẫn trữ vật của hai Vương Giả Khai Phủ Cảnh thất trọng mới bị hắn dùng hồn thứ đơn giản nhất đánh chết kia. Sau đó lần thứ hai ngồi xếp bằng trên lưng Tiểu Miêu, lại làm giống như vô tình vừa như cố ý quay đầu lại liếc nhìn phía sau một cái.

Trong phút chốc, phương xa phía sau Diệp Chân mấy chục dặm mấy trăm dặm, ít nhất hơn trăm tên võ giả như rơi vào hầm băng, rùng mình không ngớt.

Thậm chí có một vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng bị cái nhìn này làm cho sợ hãi đến mức rơi từ trên trời xuống, suýt chút nữa ngã chết.

Buồn cười, sau khi tin tức ở trên Phượng Vĩ đảo truyền ra, Diệp Chân gần đây lại liên tiếp xuất hiện, rất nhiều vương giả Khai Phủ cảnh không biết sâu cạn lại dám tính toán Diệp Chân.

Càng buồn cười hơn là đa số người trong đám võ giả dám tính toán Diệp Chân đó là Vương Giả Khai Phủ Cảnh ngũ trọng đến bát trọng.

Chẳng qua, trận chiến vừa rồi xảy ra này đã làm cho hơn trăm cái ‘đuôi’ đi theo xa xa phía sau Diệp Chân triệt để biến mất.

Lần thứ hai Diệp Chân một đường gặp đảo thì lên đảo giao dịch, tồn lượng Tinh Linh cực phẩm trên người đã được tăng lên hơn mười vạn.

Mà cho dù hiện thân nhiều lần, cũng không còn bất kỳ kẻ nào có mắt không tròng dám đến quấy rối Diệp Chân.

Sau hai mươi mốt ngày, Diệp Chân bay vút qua bầu trời Vọng Thiên Cảng của Chân Linh vực kia, không ngừng lại chút nào, trực tiếp bay vút về phương hướng Thanh Lam Vũ Đô.

Dọc theo đường đi, Tiểu Miêu âm thầm phát ra khí tức, trực tiếp khiến cho các võ giả Khai Phủ Cảnh trên đường vô tình gặp phải bọn họ, người nào người nấy đều chạy trối chết.

Tu vi Linh giai hậu kỳ tu vi của Tiểu Miêu đủ để sánh vai với các võ giả vương giả Khai Phủ cảnh hậu kỳ.

Ở trong Chân Linh vực, vương giả Khai Phủ cảnh hậu kỳ đều hiếm thấy như lông phượng sừng lân, ai dám xúc phạm họ?

Bay vút qua bầu trời Chân Linh vực, ngắm nhìn cảnh vật, rất nhiều ký ức bắt đầu hiện lên trong đầu Diệp Chân.

Phong Khinh Nguyệt khiến cho hắn cảm thấy nhẹ nhàng, vị tiền bối thần bí có thể coi phong cấm của Nhật Nguyệt Thần Đàn như không có gì, giáo chủ Giản Thiên Hùng, vị thượng giới thần sứ Bùi Vị mất tích đã lâu, còn có Yêu Thú điện trên Tiên Quang sơn.

Trong Yêu Thần Điện, Hồ Thanh Đồng đã từng có một đêm cá nước vui vầy với Diệp Chân.

Trong chớp mắt hình dáng Hồ Thanh Đồng hiện lên trong đầu Diệp Chân, tiếng lòng Diệp Chân khẽ run lên.

- Lần này đi Yêu Thần Điện, có thể nhìn thấy nàng không?

Chẳng qua, nghĩ tới mục đích đi Yêu Thần Điện, lại nghĩ về Hồ Thanh Đồng, Diệp Chân lại có chút đau đầu.

Lần này Diệp Chân đi tới Yêu Thần Điện thấy vị xà yêu lão tổ tông kia, chủ yếu có hai mục đích.

Mục đích thứ nhất là muốn thỉnh giáo mấy vấn đề, nhờ vị xà yêu lão tổ tông nắm giữ ký ức truyền thừa xa xôi nhất này nghiệm chứng một vài ý nghĩ của hắn, xem ý nghĩ lớn mật kia của hắn có thể tiếp tục tiến hành hay không.

Mà mục đích thứ hai chính là hỏi thăm tung tích của Thải Y.

Đương nhiên, vị xà yêu lão tổ tông này khẳng định không biết tung tích của Thải Y, thế nhưng vị này có kiến thức rộng rãi, hơn nữa còn nắm giữ ký ức truyền thừa xa xưa nhất trên Chân Huyền đại lục hiện nay, mà ngũ sắc hồn quang của Thải Y lại là rõ ràng như vậy, nói không chừng có thể giúp Diệp Chân tìm được chút manh mối.

Chỉ cần tìm được một điểm manh mối cũng là tốt, cũng tốt hơn hắn hiện nay như con ruồi không đầu bay vòng vòng tìm người.

Chân Linh vực tuy rằng cực kỳ rộng lớn, nhưng so với ngoại vực Tử Hải cực kỳ bao la thì vẫn kém xa.

Nửa tháng sau, Diệp Chân tới Tiên Quang sơn, đây là lần thứ hai hắn tới đây kể từ năm đó tham gia Quy Linh đại hội.

Yêu Thần Điện ở cực phẩm linh mạch trong Tiên Quang sơn.

Bởi vì Diệp Chân có địa vị cao trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, cho nên có phù lệnh để có thể ra vào Tiên Quang sơn bất cứ lúc nào.

Chẳng qua suy nghĩ một chút, Diệp Chân cũng không lập tức tiến vào Tiên Quang sơn tìm kiếm người của Yêu Thần Điện.

Nếu đã trở về, cũng không thiếu vài ngày như vậy, hay là trước về Thanh Lam Vũ

Đô nhìn.

Sau hai canh giờ rưỡi, Thanh Lam Vũ Đô bao la đã ở trong tầm mắt Diệp Chân.

Thanh Lam Vũ Đô hiện nay cũng không có bao nhiêu biến hóa so với lúc Diệp Chân rời khỏi. Sau trận đại chiến năm đó, Nhật Nguyệt Thần Giáo đã trở thành thế lực chủ đạo của Thanh Lam Vũ Đô.

Bây giờ các võ giả tuần tra ở bốn phương tám hướng Thanh Lam Vũ Đô, phần lớn đều là người mặc trang phục của Nhật Nguyệt Thần Giáo, chỉ là, hẳn là hơn một năm nay Nhật Nguyệt Thần Giáo mở rộng nhân mã, cho nên trong đội võ giả tuần tra này, không có ai quen biết Diệp Chân.

Bọn họ không nhận ra Diệp Chân, nhưng vẫn nhận ra phù lệnh trong tay Diệp Chân, một đường thông hành không trở ngại, Diệp Chân thật sự đi vào trong tổng đàn của Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Theo quy củ của tổng đàn, vào tổng đàn tức chạm đất, không được bay trên trời, quy củ này dù là Diệp Chân cũng phải tuân theo.

Diệp Chân tiện tay phát ra một đạo phù tấn cho giáo chủ Giản Thiên Hùng, sau đó ung dung đi tới phương hướng thần điện trong thần giáo.

Không thể nghi ngờ, sau khi quay lại thần giáo, Diệp Chân thế nào cũng phải trước tiên bái kiến giáo chủ, sau đó mới có thể làm chuyện khác.

Trong tình huống bình thường, giáo chủ Giản Thiên Hùng tám chín phần mười chính là ở trong thần điện.

Khiến cho Diệp Chân hơi có chút bất ngờ chính là sau nửa khắc hắn phát phù tấn cho Giản Thiên Hùng phát, vẫn không có bất kỳ đáp lại.

Diệp Chân không phải muốn cho Giản Thiên Hùng dẫn người ra nghênh tiếp hắn, Diệp Chân cũng không phải người thích nghi thức rườm rà.

Nhưng chí ít Giản Thiên Hùng phải phát lại một đạo phù tấn nói cho Diệp Chân biết hắn đang ở đâu, hoặc Diệp Chân phải đi nơi nào để gặp hắn!

Một đường đi tới, biến hóa trong Nhật Nguyệt Thần Giáo không lớn, thế nhưng có thêm rất nhiều gương mặt mới.

Đột nhiên, cửa khuyết phía trước lối rẽ đi ra một võ giả, đừng nói là gương mặt của người võ giả kia, chính là bóng người của hắn thì Diệp Chân cũng rất quen thuộc.

Không phải ai khác, chính là Niên Tinh Hà năm đó đã từng cùng đi tham gia Quy Linh đại hội với Diệp Chân.

- Tinh Hà!

Diệp Chân bước nhanh bắt chuyện một tiếng.

Niên Tinh Hà dừng lại bước chân, lúc giương mắt nhìn rõ ràng là Diệp Chân nói chuyện, biểu hiện đầu tiên là cả kinh, sau đó sắc mặt lập tức kịch biến, trở nên cực kỳ khó coi.

Trong nháy mắt tiếp theo, vẻ mặt của Niên Tinh Hà lần thứ hai biến đổi, tựa như không có xảy ra chuyện gì mà đi tiếp, giống như không hề quen biết Diệp Chân.

Lông mày Diệp Chân đột nhiên nhảy một cái, vì sao Niên Tinh Hà nhìn thấy hắn lại có phản ứng quỷ dị như thế?

Thình lình xảy ra trực giác khiến cho Diệp Chân cảm thấy khả năng có chuyện gì đó đã xảy ra.

- Đi mau!

Thần hồn truyền âm cấp tốc vội vàng hầu như là cùng lúc đó vang lên trong hồn hải của Diệp Chân, đây là thần hồn truyền âm truyền tới sau khi sắc mặt Niên Tinh Hà kịch biến.

Lần này Diệp Chân triệt để không hiểu được.

Diệp Chân hắn trở về, Niên Tinh Hà không chỉ không hoan nghênh, còn thúc giục hắn đi mau?

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Dựa vào quan hệ thân thiết giữa Diệp Chân hắn và Giản Thiên Hùng, chẳng lẽ giáo chủ Giản Thiên Hùng còn có thể áp đặt cái danh kẻ phản bội cho Diệp Chân hắn hay sao?

- Ai, ngươi chờ một chút....

Muốn hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, Diệp Chân vội vã đuổi theo.

Nhưng Niên Tinh Hà lại càng đi nhanh hơn, nhanh chóng biến mất ở phía cuối hành lang, nhưng cùng lúc, hắn lại lần nữa truyền thần hồn truyền âm tới trong đầu Diệp Chân.

- Nơi này nguy hiểm, ngươi đi mau, tối nay giờ tý, ta trực ban ở đông thành!

Diệp Chân ngẩn người, đúng lúc vừa hiểu được ý tứ của câu thần hồn truyền âm này của Niên Tinh Hà thì phía trước cửa khuyết lại có một võ giả đi ra, đó là một võ giả toả ra khí tức vương giả Khai Phủ cảnh nhị trọng.

Trong chớp mắt người này nhìn thấy Diệp Chân thì đầu tiên là kinh hãi, sau đó lại là vui mừng khôn xiết.

Cùng một giây, Diệp Chân nhận ra khí tức của tên vương giả Khai Phủ cảnh nhị trọng này là ai, mí mắt cũng không nhịn được điên cuồng co giật!