← Quay lại trang sách

Chương 1150 Hãn Tướng Tiên Phong

Diêu Sâm!

Nhật Nguyệt Thần Giáo Phó giáo chủ Diêu Sâm.

Đương nhiên, nhìn thấy Phó giáo chủ Diêu Sâm ở trong tổng đàn của Nhật Nguyệt Thần Giáo, Diệp Chân cũng không cảm thấy việc này ngoài ý muốn, càng đừng nói là làm cho Diệp Chân kinh ngạc.

Mà việc khiến cho Diệp Chân kinh ngạc là Phó giáo chủ Diêu Sâm lúc này đã đạt tới Khai Phủ Cảnh nhị trọng tu vi.

Lúc Diệp Chân rời khỏi Chân Linh vực đi tới ngoại vực Tử Hải, Phó giáo chủ Diêu Sâm chẳng qua chỉ là Chú Mạch Cảnh mà thôi.

Thế nhưng, ngắn ngủi một năm rưỡi, tu vi của hắn đã đạt đến Khai Phủ Cảnh nhị trọng trung kỳ!

Khai Phủ Cảnh nhị trọng trung kỳ!

Một năm này, Diệp Chân liều mạng bán sống bán chết, đạt được một viên Đại Tàng Khai Phủ Đan, tay nắm vô số linh tinh, thật vất vả mới thành công Khai Phủ.

Nhưng nếu muốn tu vi đột phá đến Khai Phủ Cảnh nhị trọng, toàn bộ dùng Tinh Linh cực phẩm tu luyện, nhanh nhất cũng cần hai năm.

Muốn tu vi tăng lên tới Khai Phủ Cảnh nhị trọng trung kỳ, sợ là cần hơn ba năm.

Thế nhưng Phó giáo chủ Diêu Sâm chỉ ở trong chỉ một năm rưỡi này, không chỉ thành công Khai Phủ, còn tăng tu vi lên tới Khai Phủ Cảnh nhị trọng trung kỳ.

Không phải Diệp Chân không cho phép tốc độ tăng tu vi của người khác nhanh hơn hắn.

Mà là điều này quá khó tin rồi.

Dựa theo lời của Tịnh Hải Đại Thánh, trong vòng hai năm tu vi của Diệp Chân tăng lên tới Khai Phủ Cảnh nhị trọng, có thể nói đã là tốc độ cực hạn.

Bởi vì cho dù là thiếu lâu khôi của Vạn Tinh Lâu, sợ là cũng xa xỉ như Diệp Chân dùng Tinh Linh cực phẩm để tu luyện.

Thế nhưng trước mắt Diêu Sâm lại làm được.

Khi Diêu Sâm hắn cũng lấy được một viên Đại Tàng Khai Phủ Đan Khai Phủ, cũng có lượng lớn Tinh Linh cực phẩm như Diệp Chân để tu luyện, nhưng cũng không thể dùng thời gian một năm rưỡi để đi xong con đường mà cần hơn ba năm mới có thể đi hết.

Huống chi, Phó giáo chủ Diêu Sâm trong ký ức của Diệp Chân căn bản cũng không thể nắm giữ tài lực kinh khủng như thế.

Đây mới là nguyên nhân căn bản khiến cho mí mắt Diệp Chân điên cuồng co giật.

Nhìn Diệp Chân trước mắt, bước chân Diêu Sâm vô cớ chợt khựng lại, ngẩn ra. Sau đó hắn nhanh chân đi lên phía trước, vẻ mặt vui mừng.

- Diệp thành chủ, ngươi trở về lúc nào, sao không nói cho chúng ta biết một tiếng để cho chúng ta đi ra nghênh tiếp ngươi!

Diêu Sâm cười to tiến lên đón tiếp Diệp Chân. Vừa cười, vừa phát ra một viên phù tấn.

- Ta lập tức thông báo giáo chủ, nếu giáo chủ biết ngươi tới rồi, hắn nhất định sẽ vô cùng cao hứng!

- Đến, mời tới bên này! Diệp thành chủ, hơn một năm không gặp, có phải ngươi cảm thấy biến hóa trong thần giáo khá lớn phải không?

Sau thời gian mấy hơi thở, Diêu Sâm cũng đã thân thiện lôi kéo Diệp Chân đi vài bước. Chẳng qua, ngoại trừ ban đầu kéo Diệp Chân một cái, sau đó Diêu Sâm hình như cố ý duy trì khoảng cách mấy mét với Diệp Chân.

Quỷ dị!

Cực kỳ quỷ dị!

Đây chính là cảm giác hiện nay của Diệp Chân.

Không nói giáo chủ Giản Thiên Hùng không đáp lại phù tấn của hắn, trước tiên gặp được Niên Tinh Hà thì hắn lại không dám tỏ ra quen biết Diệp Chân mà còn thúc giục hắn đi mau, nói nơi này nguy hiểm?

Mà tu vi của Diêu Sâm này lại càng thêm quỷ dị.

Nói thật, nếu ở trong tình huống bình thường, Diệp Chân đúng là vẫn muốn cùng Diêu Sâm thảo luận một hồi là làm sao trong khoảng thời gian ngắn tăng cường tu vi nhanh chóng đến vậy?

Thế nhưng tình huống bây giờ, rõ ràng là không bình thường. Rất quỷ dị.

- Là có chút biến hóa, chẳng qua, không đến nỗi không nhận ra!

Cùng lúc Diệp Chân mở miệng nói, bỗng nhiên có một đạo phù tấn từ trên trời rơi xuống trong tay Diêu Sâm, hắn thoáng nhìn qua bèn vui vẻ nói.

- Giáo chủ đã biết Diệp thành chủ trở về, nói là hắn ở trong thần điện chờ ngươi!

- Hửm?

Diệp Chân xốc lên mí mắt, ánh mắt nhìn về phía Diêu Sâm có chút quái lạ.

Giáo chủ Giản Thiên Hùng không đáp lại phù tấn của Diệp Chân hắn, nhưng lại trả lời phù tấn của Diêu Sâm, từ lúc nào mà quan hệ giữa hai người Diêu Sâm và Giản Thiên Hùng lại trở nên thân mật như thế?

Nhưng dù có thân mật, thì cũng không thể so với con rể là Diệp Chân này chứ?

Tuy rằng Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt chưa cử hành nghi thức, thế nhưng quan hệ của bọn họ cũng gần như đã công khai với mọi người.

Một khi nhớ tới việc này, trong lòng Diệp Chân khẽ động.

- Ồ. Diêu phó giáo chủ, này không đúng rồi? Ta vừa tới đã liên hệ giáo chủ ngay, giáo chủ phát phù tấn cho ta, nói là ta tới tinh xá gặp hắn, tại sao bây giờ đột nhiên lại đổi thành thần điện?

Diệp Chân nói dối.

- Cái gì? Không thể nào!

Diêu Sâm kinh ngạc thốt lên, trong chớp mắt, sắc mặt liên tục thay đổi mấy lần, đặc sắc tựa như lật sách vậy.

- Không thể nào? Diêu phó giáo chủ ngươi có ý gì?

Diệp Chân âm trầm nói.

Diêu Sâm lại miễn cưỡng tỏ vẻ tươi cười nói.

- Không… Ý của ta là không thể lầm! Có thể là giáo chủ vui mừng khôn xiết, lại thay đổi nơi hay không? Ta lại phát phù tấn hỏi lại giáo chủ một phen!

Nói xong, một đạo phù quang lần thứ hai bay ra.

Thời gian vài hơi thở qua đi, phù quang lần thứ hai từ trên không trung rơi xuống, lần này, Diêu Sâm lại là chắc như đinh đóng cột nói.

- Diệp thành chủ, ta xác nhận, giáo chủ xác thực là chờ ngươi ở thần điện!

- Thật sao?

Diệp Chân lại là nhìn chằm chằm Diêu Sâm, cười gằn.

Diêu Sâm bị Diệp Chân nhìn chăm chằm phát sợ.

- Xem ra, giáo chủ thật hoan nghênh ta! Không ngờ lại có nhiều vương giả Khai Phủ cảnh như vậy tụ tập hướng về phía thần điện, xem ra, hơn một năm nay thần giáo quả thực vô cùng phát triển, thực sự là "Khó mà tin nổi"!

Gằn ra mấy tiếng cuối cùng, cùng lúc, xoạt một tiếng, Thiên Ưng Phá Phong Dực chớp mắt xuất hiện ở trên bả vai Diệp Chân.

Vẻ mặt Diêu Sâm lập tức trở nên cực kỳ sợ hãi, nhanh chóng lùi ra sau, cảnh giác nhìn Diệp Chân.

- Diệp thành chủ, ngươi… ngươi đang muốn làm gì?

Cho dù tu vi của Diêu Sâm đã cao tới Khai Phủ Cảnh nhị trọng trung kỳ, tu vi vẫn như cũ cao hơn Diệp Chân, thế nhưng ở trước mặt Diệp Chân, Diêu Sâm vẫn không có một chút tự tin nào.

Không điều gì khác ngoài Diệp Chân quá khủng bố, Diêu Sâm đã trải qua tất cả, từ khi tu vi của hắn hay là Chú Mạch Cảnh, tới khi Khai Phủ Cảnh nhất trọng, tam trọng, tứ ngũ trọng Vương Giả, hắn đều không phải là đối thủ của Diệp Chân.

Huống chi, trong trận chiến bình định của Nhật Nguyệt Thần Giáo ở Thanh Lam Vũ

Đô ấy, giáo chủ Trường Sinh giáo Âm Trường Sinh tu vi Khai Phủ Cảnh thất trọng chính là bị Diệp Chân tự tay chém giết.

Mặc dù lúc ấy Diệp Chân có người khác trợ giúp, Diêu Sâm hay là đối với Diệp Chân vô cùng kiêng kỵ.

Diệp Chân âm trầm nhìn chằm chằm Diêu Sâm một lúc, trong mắt sát khí uy nghiêm đáng sợ, cười lạnh liên tục.

- Diệp Chân muốn đi thăm một vị lão hữu, ngày khác Diệp mỗ lại tới bái kiến giáo chủ!

Tiếng sấm gió bất chợt vang lên, Thiên Ưng Phá Phong Dực rung lên, thân hình Diệp Chân thoắt cái bay lên biến mất trong Vân Tiêu.

Cũng ở trong chớp mắt thân hình Diệp Chân ẩn vào trong Vân Tiêu, một bóng người toả ra khí tức kinh người cũng từ trong thần điện của Nhật Nguyệt Thần Giáo phóng lên trời, nhưng vừa lao ra lại chớp mắt trở về.

- Xem ra, hắn đã biết được điều gì rồi!

- Chẳng qua, biết rồi càng tốt hơn, tất cả những điều này, sớm muộn gì hắn cũng phải biết.

- Hắn là tiên phong hãn tướng duy nhất mà bản hầu coi trọng, cần phải thu hắn làm tâm phúc, không vội.

Trong thần điện, một vị thanh niên tướng mạo yêu dị, anh tuấn không giống người thường, một mặt tự tin nói.

Hầu như là đồng thời, ngoài cửa thần điện vang lên giọng nói của một vị thủ vệ thần điện.

- Bẩm báo giáo chủ, Diêu phó giáo chủ có việc gấp cần cầu kiến!

- Vào đi!

Thanh niên anh tuấn không giống người thường mở miệng, đồng thời, Diêu Sâm vừa rồi bị Diệp Chân làm sợ chảy mồ hôi lạnh khắp cả người bước nhanh đi vào, vừa bước vào trong đại điện liền quỳ rạp dưới đất nói.

- Thuộc hạ hành sự bất lực, kính xin giáo chủ trách phạt!

Trong tầng mây, Diệp Chân nhìn xuống cũng không bất kỳ truy binh đuổi theo ra ngoài tổng đàn của Nhật Nguyệt Thần Giáo, vẻ mặt trở nên hơi nghi hoặc.

Vừa rồi Diệp Chân đánh lừa Diêu Sâm khiến cho hắn hoảng loạn ứng đối nói lần thứ hai xin chỉ thị giáo chủ, trong lúc thời gian ba, bốn hơi thở ấy, Diệp Chân cũng không nhàn rỗi.

Ngay trong thời gian vài hơi thở ấy, Diệp Chân đã bám thần niệm vào trong thủy linh lực khắp nơi trong hư không mà phát tán ra xung quanh.

Trong thời gian ngắn đã phát hiện ra một màn cực kỳ kinh người.

Ở trong thời gian vài hơi thở ấy, Diệp Chân phát hiện ra ít nhất hơn hai mươi vị vương giả Khai Phủ cảnh tụ tập hướng về phía thần điện của Nhật Nguyệt Thần Giáo, trong đó không ít Vương Giả Khai Phủ Cảnh thất bát trọng.

Thực lực của Nhật Nguyệt Thần Giáo trong một năm này quả là tăng lên rất nhanh.

Đồng thời, Diệp Chân còn phát hiện lượng lớn Nhật Nguyệt Thần vệ đang chạy về phía xung quanh Nhật Nguyệt Thần Điện.

Kết hợp tình hình dưới, Diệp Chân không khó phát hiện trong Nhật Nguyệt Thần Giáo nhất định đã xảy ra vấn đề.

Hai con đường đặt ra ở trước mặt Diệp Chân, một là xông thẳng vào Nhật Nguyệt Thần Điện, làm rõ là chuyện gì đã xảy ra.

Xem tình hình điều động nhân mã trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, nếu như Diệp Chân một đường xông vào, tám chín phần mười hắn phải đại khai sát giới.

Đương nhiên, dựa vào thực lực bây giờ của Diệp Chân, đừng nói là hai mươi vị

Khai Phủ Cảnh nhị tam trọng đến Khai Phủ Cảnh thất bát trọng Vương Giả, cho dù là tăng số người lên gấp đôi, Diệp Chân cũng không sợ, hắn vẫn có thể trực tiếp xông vào.

Mà những Nhật Nguyệt Thần vệ đang chạy tới kia thì căn bản không cần Diệp Chân ra tay, chỉ cần Tiểu Yêu trong cơ thể Diệp Chân ra tay là có thể ung dung giải quyết.

Nhưng vấn đề là, đây là Nhật Nguyệt Thần Giáo, đây là Nhật Nguyệt Thần Giáo của Giản Thiên Hùng.

Nếu Diệp Chân dễ dàng đại khai sát giới như vậy, tạo thành tổn thất không thể cứu vãn cho Nhật Nguyệt Thần Giáo, vậy thì không dễ làm.

Càng quan trọng hơn chính là, một phần vương giả Khai Phủ cảnh và một phần Nhật Nguyệt Thần vệ đều là người quen cũ trước đây của Diệp Chân khi ở Nhật Nguyệt Thần Giáo, nếu như bỗng nhiên vô cớ lạnh lùng hạ sát thủ như vậy, Diệp Chân có chút không thể ra tay.

Xuất phát từ mấy điều cân nhắc trên, Diệp Chân đành tha cho Diêu Sâm một lần, ở thời khắc mấu chốt lựa chọn con đường thứ hai là trực tiếp rời khỏi.

Trước tiên làm rõ trong thời gian một năm Diệp Chân hắn rời khỏi này, Thanh Lam Vũ Đô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó sẽ tính sau.

Để làm rõ tình hình, có hai lựa chọn.

Niên Tinh Hà nói, tối nay giờ tý, hắn trực ban ở đông thành, nói cách khác, Niên Tinh Hà ám chỉ Diệp Chân tối nay giờ tý đến đông thành tìm hắn.

Đến lúc đó, tám chín phần mười Diệp Chân có thể biết được chân tướng từ trong miệng của Niên Tinh Hà.

Chẳng qua, hiện giờ cũng chưa tới buổi trưa, thời gian còn hơn nửa ngày, để Diệp Chân rảnh rỗi ngồi chờ thì hắn không làm được, hơn nữa, chỉ nghe lời nói một bên của Niên Tinh Hà, điều này cũng không phải tác phong làm việc của Diệp Chân hắn.

Thời gian vài hơi thở trôi qua, trong lòng bàn tay Diệp Chân bay ra hai đạo phù tấn, hai đạo phù tấn này phân biệt là phát cho Ảo Trận Vương Trần Sí và Băng Sát Vương La Thù.

Mặc dù hai người này là vương giả Khai Phủ cảnh, nhưng cũng là võ nô của Diệp Chân, việc này không có ai biết.

Muốn nói Diệp Chân có thể tin tưởng ai nhất, tất nhiên chính là hai người này.

Diệp Chân chuẩn bị triệu hai người tới đây để dò hỏi trước tiên.

Chẳng qua, dựa theo bố trí của Diệp Chân trước khi đi, nếu hai người này tiềm tu ở gần Thanh Lam Vũ Đô, để chạy tới nơi tập hợp cũng cần thời gian nhất định.

Vì vậy, sau khi phát ra phù tấn, Diệp Chân lại là đi hướng tổng đàn của Thiên La Môn.

Hiểu rõ một người nhất, không phải bằng hữu của hắn, mà là kẻ thù của hắn!

Thiên La Môn, trên thực tế chính là kẻ địch của Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Nghĩ đến, Thiên La Môn nhất định sẽ có hiểu biết về các loại biến hóa trong Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Thế nhưng, khi Diệp Chân tới tổng đàn của Thiên La Môn, lập tức ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm!