Chương 1159 Trọng Thương Minh Đường
Giữa bầu trời đột nhiên nổi lên âm lãnh khí tức khiến cho mấy vị Khai Phủ Cảnh ngoài vạn mét cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Khí tức thần hồn quá khủng bố.
Hầu như là ngay chớp mắt công kích Thần Hồn, Minh Đường liền bước ra một bước, trực tiếp vượt hướng về phía Diệp Chân.
Bởi vì điểm này, Minh Đường cực kỳ tự tin.
Bởi vì hắn giáng lâm đến thế giới này chịu số hạn chế, hắn nhất định phải cũng chỉ có thể đem tu vi phong cấm tại cấp độ nửa bước nhập đạo.
Thế nhưng, loại hạn chế này, giới hạn ở tu vi.
Thần hồn của hắn, Hồn khí, thần thông bí pháp các loại đều không bị hạn chế.
Như vậy, không nói những cái khác, chỉ dựa vào sức mạnh thần hồn, Minh Đường liền đủ để hoành hành thế giới này, còn thần thông bí thuật mạnh mẽ thậm chí là Hồn khí công kích, hắn đều xem thường dùng.
Theo hắn suy đoán, mặc dù Nhập Đạo Cảnh cường giả mạnh nhất thế giới này cũng không cách nào chịu đựng thần hồn hắn công kích.
Lúc đầu, Minh Đường còn mang theo vài phần hy vọng xa vời, ý đồ bắt giữ Diệp Chân.
Sau khi bắt giữ, bất kể là bức Diệp Chân cống hiến thậm chí là đem Diệp Chân luyện chế thành con rối đều theo tâm ý hắn.
Thế nhưng khi thấy Lôi Quang Châu, Minh Đường triệt để thay đổi tâm ý.
Hậu Thiên Linh Bảo a!
Hắn ở thượng giới lăn lộn mấy trăm năm đều không có được một Hậu Thiên Linh Bảo, trước mắt lại có một sống sờ sờ Hậu Thiên Linh Bảo.
Tuy rằng nhìn qua vẫn chưa trưởng thành, thế nhưng chỉ cần Hậu Thiên Linh Bảo này vào trong tay hắn, bom vào lượng lớn tài nguyên, uy lực Hậu Thiên Linh Bảo này tuyệt đối có thể trong thời gian cực ngắn trưởng thành đến một mức độ cực kỳ kinh người.
Thế nhưng, Hậu Thiên Linh Bảo có linh tính, trước khi chủ nhân chưa triệt để tiêu vong sẽ không một lần nữa nhận chủ.
Vì lẽ đó, khi nhận ra Lôi Quang Châu là Hậu Thiên Linh Bảo, Minh Đường lập tức muốn triệt để xoá bỏ Diệp Chân.
Dù cho trước đó Minh Đường cho rằng đối với một con giun dế như Diệp Chân mà vận dụng thần hồn sức mạnh thì thực sự có chút mất mặt.
Thế nhưng hiện tại, không lo được mấy.
Công kích Thần Hồn vô ảnh vô hình, nhìn bằng mắt thường thể thấy, thế nhưng.
Người thi thuật rõ ràng biết công kích Thần Hồn của mình sẽ như thế nào.
Trong hư không, trên dưới quanh người Diệp Chân giống như bị lôi kích, kịch liệt run rẩy một hồi, linh lực quanh thân tiêu tan. Cả người lại như một con chim bị gãy cánh rơi tự do.
Xong rồi!
Minh Đường vui vẻ, dùng thần hồn mạnh mẽ tiêu diệt Diệp Chân, tuy rằng làm cho hắn không có bất kỳ cảm giác thành công nào, nhưng sắp thu Hậu Thiên Linh Bảo vào tay lại làm cho hắn mừng rỡ vạn phần.
Có Hậu Thiên Linh Bảo. Lại dựa vào công huân lần này sau khi trở về lập xuống, Hầu vị của hắn tuyệt đối sẽ tiến thêm một bước.
Một khi Hầu vị hắn tăng lên, như vậy đất phong, thực lực các loại đều sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Hắn vốn là thiên tài chói mắt, sẽ càng thêm bắt mắt, không ai có thể cùng hắn tranh huy!
Một bước bước ra, thời điểm còn chưa lại gần Diệp Chân, sau đầu Minh Đường liền bay ra một linh lực cự thủ, bất quá. Rất nhanh, hắn liền đem linh lực cự thủ thu về.
Không gì khác, Thanh Diễm Thiên hỏa của hắn có uy lực quá mạnh mẽ.
Hắn sợ một khi khống chế không tốt, Thanh Diễm Thiên hỏa sẽ vậy phá huỷ Hậu Thiên Linh Bảo còn chưa thành trường, vậy hắn sẽ khóc mất.
Thần niệm hơi động, Minh Đường nhanh chóng truy đến Diệp Chân đang rơi rụng từ giữa bầu trời, chuẩn bị tự tay đem Hậu Thiên Linh Bảo từ trong Linh Phủ sắp sửa tan vỡ của Diệp Chân gọi ra.
Khi Tiên Thiên thần hồn - hạt nhân của một người bị diệt, Linh Phủ đều sẽ trong thời gian cực ngắn mà tan vỡ.
Khi khoảng cách đến Diệp Chân còn có bốn, năm mét, theo quán tính, Minh Đường theo bản năng đưa tay trảo về phía thi thể Diệp Chân.
Nhưng cũng ở trong nháy mắt này, một loại cảm giác nguy hiểm khiến đầu mắt Minh Đường phát nổ từ trong lòng hiện lên!
Con mắt trong thời gian ngắn trừng lớn. Trong miệng phát ra một tiếng rít gào khó nghe, thanh diễm khủng bố khó có thể hình dung hiện lên ngoài thân Minh Đường.
Một đạo ánh kiếm màu vàng óng dài đến trăm mét từ trước ngực Diệp Chân nổ ra.
Chớp mắt ánh kiếm màu vàng nổ ra, chuôi thượng phẩm linh kiếm do Diệp Chân tự tay luyện chế vô thanh vô tức bạo thành bột phấn, lộ ra vệt tử sắc kiếm sát ánh trong hoàng kim kiếm quang!
Mà để Minh Đường biến sắc chính là một vệt tử sắc kiếm sát kia!
Diệp Chân tập kích quá đột nhiên cũng quá làm người ta bất ngờ.
Dù cho Minh Đường là Thần, cũng không nghĩ ra bị thần hồn của hắn công kích, Diệp Chân hẳn phải chết lại vẫn sống sót, không chỉ có sống sót, còn gan lớn dụ hắn lại gần đến năm mét, một khoảng cách cực kỳ nguy hiểm sau đó lại đánh lén.
Vì lẽ đó, điều duy nhất Minh Đường có thể làm sau khi cảm ứng được nguy hiểm là theo bản năng thôi thúc một tia linh lực, sau đó chếch thân thể một chút.
Trong nháy mắt tiếp theo, ánh kiếm màu vàng giống như Thái Dương trong thời gian ngắn liền phá tan Thanh Diễm Thiên hỏa bao trùm ngoài thân hắn.
Thượng phẩm hồn giáp của hắn lập tức bùng nổ ra diễm quang màu xanh.
Trong giây lát này, hắn thôi thúc uy lực thượng phẩm hồn giáp đến cực hạn.
Màu tím kiếm diễm trung tâm ánh kiếm màu vàng đột nhiên bùng lên một hồi.
Cái đó là có hơn ba phần mười sức mạnh bản thể của Tử Linh, cũng là cực hạn chịu đựng lớn nhất của Diệp Chân khi lấy tu vi bây giờ thôi thúc bản thể của Tử Linh.
Diễm quang màu xanh của thượng phẩm hồn giáp quang chấn động kịch liệt một hồi rồi phá nát, tử sắc kiếm sát trực tiếp phá tan ngực phải Minh Đường nơi.
Đem một nữa ngực phải Minh Đường, cánh tay phải và thượng phẩm hồn giáp, một chiêu kiếm chặt đứt.
Bản thể trực tiếp bị phá hỏng, thượng phẩm hồn giáp của Minh Đường gào thét một tiếng, lập tức mất đi hết thảy ánh sáng.
Nhìn mình máu tươi phun mạnh từ nửa bên phải thân thể, nhìn thượng phẩm hồn giáp triệt để tan vỡ, Minh Đường rống to.
-A.... Dám đả thương pháp thể của ta, ta muốn ngươi sống không bằng chết!
Sóng sức mạnh cực kỳ bàng bạc bay lên từ quanh thân Minh Đường.
Bỏ ra nguy hiểm lớn như vậy, Diệp Chân làm sao có khả năng bỏ qua cơ hội này?
Chớp mắt dùng sức mạnh bản thể của Tử Linh chém ra một kiếm, Lôi Quang Châu cũng đã hiện lên ở đỉnh đầu Diệp Chân.
Ầm ầm ầm!
Lôi xà giống như ánh chớp đánh vào miệng vết thương bên phải Minh Đường.
Điện quang tứ tán đánh vào, cả người Minh Đường lập tức không nhịn được mà run rẩy.
Nhưng để Diệp Chân cảm thấy sợ hãi chính là, Minh Đường máu thịt be bét thiếu mất một nửa ngực phải, bị Lôi Xà Oanh của hắn oanh cháy đen dĩ nhiên điên cuồng sinh sôi lên.
Trong thời gian ngắn liền tự động co rút lại cầm máu, bắt đầu sinh sôi thịt.
Cùng một giây, một Hồn khí khác của hắn là Xích Diễm Ly Quang Kỳ giống như cảm ứng được chủ thể đụng phải nguy hiểm trí mạng, hào quang đại thịnh, từ bỏ trấn áp Nhật Nguyệt Thần Đàn, bay vọt tới.
Nhìn tình cảnh này, Diệp Chân điên cuồng thôi thúc Lôi Quang Châu oanh kích Minh Đường đồng thời chỉ vào Xích Diễm Ly Quang Kỳ điên cuồng hét lên lên.
- Kiều lão!
Một thượng phẩm Hồn khí phòng ngự mạnh bao nhiêu, Diệp Chân lại quá rõ ràng.
Ở tình huống bình thường, dựa vào sức mạnh Diệp Chân hiện nay, chỉ cần Minh Đường toàn lực thôi thúc, đứng ở nơi đó, Diệp Chân oanh không phá nổi.
Vừa rồi, Diệp Chân mượn sức mạnh bản thể của Tử Linh mới một lần phá tan thượng phẩm hồn giáp của Minh Đường.
Nếu Xích Diễm Ly Quang Kỳ bay trở về, Diệp Chân rất rõ ràng, thời khắc Xích Diễm Ly Quang Kỳ quay lại, chính là giờ chết của hắn.
Trừ phi Diệp Chân trước đó chạy khỏi nơi này.
Vì lẽ đó, Diệp Chân nhất định phải ngăn cản Xích Diễm Ly Quang Kỳ quay lại hộ chủ.
Bố trí lúc trước cũng bắt đầu dùng vào lúc này.
Hư không run rẩy một hồi, một chưởng ấn sâm bạch khổng lồ trống rỗng xuất hiện, mạnh mẽ đặt trên Xích Diễm Ly Quang Kỳ đang bay nhanh trở về.
Trung tâm chưởng ấn đột nhiên xuất hiện còn hiện lên ba viên đạo văn cực kỳ huyền ảo.
Kiều lão cùng Diệp Chân sớm có ước định, vừa ra tay liền vận dụng sát chiêu mạnh nhất.
Vầng sáng màu đỏ thẫm giống như ánh sao tản ra.
Sâm bạch chưởng ấn khổng lồ cực kỳ lại như thủy triều, từng cơn sóng liên tiếp, mỗi khi bị Xích Diễm Ly Quang Kỳ tiêu hao, một sâm bạch chưởng ấn khác càng thêm khổng lồ sẽ điệp gia tới.
Thế nhưng, Xích Diễm Ly Quang Kỳ lúc này không ai khống chế, là nước không có cội nguồn.
Tứ trọng sâm bạch chưởng ấn liên tiếp oanh kích, lập tức trở nên lu mờ ảm đạm, trực tiếp bị sâm bạch chưởng ấn bắt giữ ở trong tay.
Cùng một giây, Minh Đường cả người không ngừng run rẩy chấn động, máu tươi phun mạnh, nhìn về phía Kiều lão vừa rồi từ trong hư không hiện ra thân, ánh mắt oán độc cực kỳ.
Xích Diễm Ly Quang Kỳ bị trọng thương, thần hồn chủ nhân như hắn cũng chịu phản phệ!
Diệp Chân lúc này lại dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm Minh Đường trước mắt.
Trong thời gian ngắn chưa tới hai tức, Diệp Chân điên cuồng thôi thúc Lôi Quang Châu, ít nhất nổ ra ba mươi đạo Lôi Xà Oanh.
Mỗi một kích đều đánh vào miệng vết thương máu thịt be bét bên ngực phải Minh Đường, mỗi một kích mang theo lôi điện lực lượng cũng có thể làm cho Minh Đường không cách nào ngưng tụ linh lực phản kích.
Nhưng ngay ở dưới tình huống này, ngoài thân Minh Đường dĩ nhiên chậm rãi ngưng tụ ra một phần diễm quang màu xanh hộ thể.
Thương tổn của Lôi Xà Oanh đối với hắn, đang từng bước yếu bớt!
Phải biết, Diệp Chân lúc này công kích đối với Minh Đường, có thể chỉ là Lôi Xà Oanh.
Mỗi một tức, Diệp Chân còn phân thần nổ ra ít nhất năm đạo hồn thứ oanh kích Linh Phủ Minh Đường.
Mỗi một hồn thứ cũng có thể làm cho Linh Phủ Minh Đường rung động dữ dội, mà không thể không ngưng tụ lượng lớn thần hồn phòng ngự, hoàn mỹ công kích người khác.
Bằng không, không nói người khác, Minh Đường nếu tung công kích Thần Hồn sẽ trọng thương được Kiều lão, để Diệp Chân mất đi trợ lực lớn nhất lúc này.
- Kiều lão!
Diệp Chân lần thứ hai hô to một tiếng.
Gia hỏa đến từ thượng giới, quả nhiên đủ cường!
Ánh mắt Kiều lão dán mắt vào Diệp Chân.
- Tiểu tử, ta đúng hẹn đến đây, điều ngươi đồng ý với ta, tốt nhất đừng quên!
Lời còn chưa dứt, một đạo sâm la chưởng ấn bạch sắc khổng lồ liền trực tiếp nắm Minh Đường không cách nào phản kháng như nắm một con gà con.
Sâm la linh lực của Kiều lão cùng Thanh Diễm Thiên hỏa đụng vào nhau, phát ra tiếng nổ vang xì xì, nhưng vẫn như cũ là Thanh Diễm Thiên hỏa chiếm cứ ưu thế thật lớn.
Nhưng vấn đề là, lúc này Minh Đường bị Diệp Chân cùng Kiều lão vây công.
Hơn nữa, Kiều lão lúc này áp chế Minh Đường để áp lực Diệp Chân nhẹ đi, công kích lập tức sắc bén thêm mấy lần.
Không chỉ có tần suất Lôi Quang Châu oanh kích càng nhanh hơn, trong hai mắt Diệp Chân nổi lên kỳ quang, một tia tiên thiên hồn quang tứ sắc ám xích sắc xuất hiện trực tiếp oanh vào trán Minh Đường.
Luyện hồn thần quang!
Trong phút chốc, con ngươi Minh Đường co rụt lại, trong con ngươi lần đầu tiên hiện lên vẻ hoảng sợ!