Chương 1171 Địa Tâm Hắc Yểm Châu
Thiên Ưng Phá Phong Dực hình thành sau lưng Diệp Chân, hai cái cánh rung lên, tiếng nổ chói tai đã vang lên, Diệp Chân muốn chạy ra khỏi phạm vi bao trùm của Hỏa Long Tráo của Minh Đường.
Nhưng Diệp Chân đã đánh giá thấp phạm vi của Hỏa Long Tráo, thần niệm của Minh Đường thúc giục một chút, Hỏa Long Tráo đón gió lớn dần, Diệp Chân còn chưa triển khai tốc độ đã bị Hỏa Long Tráo chụp vào trong.
- Hừ, ngươi chờ bị luyện hóa thành tro đi!
Khóe miệng Minh Đường xẹt qua một tia hung lệ, Diệp Chân vừa bị bọc lại trong Hỏa Long Tráo, chợt phun ra lượng lớn diễm quang màu xanh, muốn đốt cháy Diệp Chân.
Cùng một giây, một vệt gợn sóng thần hồn cực kỳ âm lãnh lập tức bay lên, Minh Đường trực tiếp phát động công kích Thần Hồn với Bạch Tự Tại.
Sau một tiếng rên, mi tâm của Bạch Tự Tại chợt nổ tung thành bột phấn, nét mặt già nua của Bạch Tự Tại trở nên vô cùng trắng bệch, đồng thời lại vội vã đánh ra một viên ngọc ký màu xanh sẫm.
- May mà lão phu đã sớm chuẩn bị.
Vô số dị quang dâng lên trong mắt Minh Đường, trước mắt lão gia hoả này chỉ là Nhập Đạo Cảnh nhị trọng sơ kỳ, lại có thể đón được công kích Thần Hồn hắn tự nhận là đại sát khí để Minh Đường có chút bất ngờ.
Thế nhưng làm cho Minh Đường bất ngờ, chính là Diệp Chân.
Nhìn lướt qua dư quang của Hỏa Long Tráo bọc lại Diệp Chân, con mắt Minh Đường bỗng trừng lớn.
Sau khi Diệp Chân dùng diễm quang đốt cháy Hỏa Long Tráo, ngay cả lông tóc cũng không bị tổn hại.
Lúc này Hoàng Sa Kim hồn giáp bao trùm ngoài thân Diệp Chân, nhưng ngăn cản Hỏa Long Tráo đốt cháy Diệp Chân lại là một tầng diễm quang màu xanh.
Minh Đường nhận ra rất rõ ràng, diễm quang màu xanh chính là Thanh Diễm Thiên hỏa Thiên giai thượng phẩm hắn luôn lấy làm kiêu ngạo.
Mà Minh Đường nhớ rõ ràng, hơn nửa năm trước, phẩm chất hỏa diễm của Diệp Chân chỉ là Địa Mạch Thiên Hỏa Thiên giai hạ phẩm.
Vốn dĩ, hắn dựa vào Thanh Diễm Thiên hỏa Thiên giai thượng phẩm mạnh hơn Địa Mạch Thiên Hỏa Thiên giai hạ phẩm, lại có Hỏa Long Tráo gia trì uy lực, cũng chỉ cần thời gian mấy hơi có thể đốt cháy Diệp Chân.
Nhưng hắn lại không ngờ, linh diễm của Diệp Chân đã biến thành Thanh Diễm Thiên hỏa.
Dưới tình huống này, nếu hắn muốn thiêu Diệp Chân thành tro, vậy cần phải phí chút công phu.
Hỏa Long Tráo có thể giúp hắn tăng lên khoảng gấp đôi uy lực Thanh Diễm Thiên hỏa, vẫn như cũ có thể đốt cháy Diệp Chân thành tro. Nhưng, thời gian tiêu hao sẽ gấp mấy lần tăng cường thành gấp mười lần.
- Thanh Diễm Thiên hỏa thì như thế nào?
Minh Đường nỉ non, linh diễm quanh thân bắn mạnh lần thứ hai, đang muốn tăng mạnh thời gian Hỏa Long Tráo hỏa lực, trong lòng chợt hiện lên báo động.
Nhìn thấy Bạch Tự Tại trước mặt hắn vừa rồi bị thần hồn công kích lại không chết, đột nhiên hiện lên lít nha lít nhít điểm ánh sáng trắng.
Mỗi một điểm ánh sáng trắng, khí tức đều rất bình thường, nhưng tập hợp lên, lại phi thường khủng bố.
- Sâm La Vạn Tượng Châm, bắn cho ta!
Âm thanh của Bạch Tự Tại vang lên.
Hơn vạn điểm ánh sáng trắng bắn ra chớp mắt, Bạch Tự Tại lật tay lại, ba viên đạo văn trắng cực kỳ huyền ảo, toả ra khí tức đột nhiên hiện lên từ lòng bàn tay, trong thời gian ngắn đã hòa vào trong Sâm La Vạn Tượng Châm, lập tức làm cho uy lực của Sâm La Vạn Tượng Châm vụt tăng.
Lần này, sắc mặt Minh Đường kịch biến.
Nói thật, trình độ công kích như thế này, bản thân Minh Đường cũng không để vào mắt, dù cho trong tình huống tu vi của hắn bị phong cấm chỉ còn nửa bước Nhập Đạo cảnh.
Nhưng đó là trong tình huống hai bảo mệnh chí bảo Thượng phẩm hồn giáp và Xích Diễm Ly Quang Kỳ còn trong tay của hắn, đáng tiếc chính là hai phòng ngự chí bảo này lần trước trong chiến đấu, một bị phá huỷ, một bị đoạt.
Vì lẽ đó, bây giờ Bạch Tự Tại đang dùng tư thế liều mạng, Minh Đường lập tức lùi bước lại.
- Huyền Hổ!
Thần hồn và âm thanh của Diệp Chân xen lại với nhau, tiếng gầm gừ bỗng vang dội đến.
- Hống!
Một tiếng hổ gầm muốn xé rách màng tai của nhân loại chợt vang lên từ trong hư không.
Tiếng hổ gầm vang lên chớp mắt, toàn bộ trong hư không lại như ném một viên đá vào mặt nước đang rất yên tĩnh, nổi lên tầng tầng gợn sóng như ba vấn.
Thân hình Minh Đường đang muốn triển khai thuấn di thần thông, tránh né công kích đòi mạng của Bạch Tự Tại, lại run lên bần bật, khi thân thể có chút hư hóa lần thứ hai đã biến thành thực thể, một ngụm máu tươi phun mạnh ra, sắc mặt của Minh Đường đột nhiên trở nên cực kỳ trắng bệch.
- Chấn động không gian?
- Trong tiểu thế giới tàn khuyết không đầy đủ này làm sao có khả năng sẽ có tồn tại có thể chấn động không gian?
Ngoài miệng đang rống lên, nhưng động tác của Minh Đường vẫn không chậm chút nào, từng đạo Thanh Diễm Thiên hỏa như cuộn sóng đánh về Sâm La Vạn Tượng Châm của Bạch Tự Tại, đồng thời thân hình bay ngược ra.
Tuy nhiên vào lúc này, từ phương xa trong hư không, bắn ra một cánh tay mọc đầy lông màu đỏ thẫm.
Lớn như một bàn tay của Thông Thiên vậy, chớp mắt bắn ra trực tiếp cầm về phía xương gáy của Minh Đường.
Thời khắc mấu chốt, Minh Đường cảm ứng được nguy hiểm, đã dịch ra một bước.
Tránh khỏi cái gáy yếu hại, nhưng bàn tay lớn của cái con đầy lông đỏ kia, bình thường rắn như đá tràn đầy năng lượng, lại bắt vai phải của hắn.
Càng chết người chính là, bàn tay lớn của con đầy lông đỏ kia dĩ nhiên không ngại Thanh Diễm Thiên hỏa của hắn đốt cháy.
Minh Đường lập tức đã há hốc mồm.
Hắn đã không có thời gian chấn kinh.
- Ha ha, ăn thử một gậy của lão Tôn!
Một cây gậy sáng loáng, dài đến mấy ngàn mét, bề ngang vào mấy mét mang theo tiếng xé gió thê lương đánh về cái trán của Minh Đường.
Tôn Bá triển khai cánh tay thần thông cố định lại thân thể Minh Đường, nhưng lợi dụng cơ hội này phát động một đòn trí mạng đối với Minh Đường.
Chớp mắt khi tiếng gào vang lên, Tử Diễm Kim Đăng của Diệp Chân bắt lấy mười mấy đầu Hỏa Long liên khí tức kinh người rơi ra trong Hỏa Long Tráo.
Ngay khi Hỏa Long rơi ra, Thiên Ưng Phá Phong dực sau lưng Diệp Chân chợt rung lên, vuông góc hướng về dưới nền đất phóng đi.
Hồn khí có linh, dù lúc này Minh Đường hoàn mỹ thôi thúc, cũng là một mạch hướng phía dưới trùm tới truy sát Diệp Chân.
Nhưng, lúc trước Diệp Chân bắt được mười mấy con hỏa long rơi ra từ Tử Diễm Kim Đăng lại có tác dụng.
Tử Diễm Kim Đăng chỉ là hạ phẩm Hồn khí mà thôi, miễn cưỡng có thể phát ra uy lực trung phẩm Hồn khí, rơi ra Hỏa Long uy lực so với Hỏa Long Tráo vẫn còn kém xa.
Thời khắc Hỏa Long trên Hỏa Long Tráo ngẩng đầu hí dài, Tử Diễm Kim Đăng của Diệp Chân rơi ra mười mấy con hỏa long lập tức nhanh chóng dập tắt.
Nhưng quy mô dập tắt này, mười mấy con hỏa long Tử Diễm Kim Đăng rơi ra vẫn bị
Diệp Chân tranh thủ bắt được ngay khi đó.
Khiến thân hình Diệp Chân vừa thoát ra khỏi phạm vi của Hỏa Long Tráo, nhưng Diệp Chân cũng không nghĩ đến hướng về bốn phương tám hướng chạy trốn, đó là trốn không ra.
Diệp Chân lại lựa chọn lao thẳng xuống nền đất.
Tốc độ của Hỏa Long Tráo không thể nói là không nhanh, hầu như là khi Diệp Chân trốn vào dưới nền đất, Hỏa Long Tráo đã trực tiếp lồng vào mặt đất.
Trong phút chốc, trên mặt đất lập tức có dung nham cuồn cuộn.
Một tức sau, Diệp Chân chui ra khỏi nền đất từ ngàn mét ở ngoài, chớp mắt chui ra, hai mắt chợt bắn ra một ánh sáng màu đỏ thẫm đánh về phía Hỏa Long Tráo.
Dưới một chiêu của Luyện Thần Hồn Thần Quang, Hỏa Long Tráo không còn bị Minh Đường toàn lực khống chế, ánh sáng lập tức đã trở nên cực kỳ ảm đạm, cuối cùng Diệp Chân từ bỏ Hỏa Long Tráo uy hiếp trí mạng mà thoát thân.
Lúc này Minh Đường lại không có thời gian để ý đến Diệp Chân.
Quanh thân Thanh Diễm Thiên hỏa ngưng tụ như điên, lại đốt cháy bàn tay lớn của Thông Tí Hỏa Hầu Vương.
Trong thời gian ngắn đã đốt tay trái của Tôn Bá thành bạch cốt, nhưng dù cho đốt thành bạch cốt, Tôn Bá cũng không chút nào buông tay.
Ngày chết của Minh Đường đang ở ngay trước mắt.
Tiếng xé gió thê lương càng ngày càng gần.
Trong đôi mắt của Minh Đường chợt bắn ra một tia quyết tuyệt.
- Diệp tặc, ta phỉ nhổ tổ tông ngươi!
Nổi giận gầm lên một tiếng, Minh Đường bị Thông Tí Hỏa Hầu Vương nắm lấy vai phải, đã vô thanh vô tức hóa thành tro bụi.
Minh Đường lập tức thoát vây.
Thời khắc thân hình chớp nhanh, Minh Đường đã tách ra khỏi cự côn oanh kích khủng bố kia của Thông Tí Hỏa Hầu Vương.
Xì xì xì xì!
Âm thanh châm ghim vào thịt dày đặc như mưa vang lên liên tục.
Thoát khỏi oanh kích trí mạng của Thông Tí Hỏa Hầu Vương, nhưng Minh Đường không cách nào thoát khỏi Sâm La Vạn Tượng Châm của Bạch Tự Tại.
Hàng vạn cây Sâm La Vạn Tượng Châm, một không chút dư thừa oanh vào trong cơ thể
Minh Đường.
Nhìn tình cảnh này, Bạch Tự Tại bỗng nổi giận gầm lên một tiếng.
- Vạn Tượng, phá!
Trong cơ thể Minh Đường, hàng vạn cây Sâm La Vạn Tượng Châm lập tức nối liền thành một mảnh, ánh sáng trắng xóa nổ tung chớp mắt, huyết nhục quanh thân Minh Đường, tất cả xương cốt bạo thành bột phấn.
Mỗi điểm yếu hại như chân, ngực bụng, trái tim, toàn bộ trong nháy mắt bạo thành bột phấn.
Nhưng ngay khi đầu của Minh Đường nổ tung thành ánh sáng trắng xóa, chớp mắt một đạo kim quang từ trong Linh Phủ của Minh Đường bay lên giống như ánh bình minh vừa ló dạng.
Đối diện với đạo kim quang này, trung phẩm Hồn khí Sâm La Vạn Tượng Châm của Bạch Tự Tại được ôn dưỡng mấy trăm năm, dồn dập hóa thành chất lỏng, đặc biệt là những cây châm gần cái đầu.
Trong thời gian ngắn, tổn thất gần hai ngàn cây Sâm La Vạn Tượng Châm, con mắt của Bạch Tự Tại lồi ra, mũi tên máu lập tức rải khắp trường không.
Đầu của Minh Đường cũng trong nháy mắt này bạo thành nát tan, lộ ra linh quang của Linh Phủ lòe lòe, chín linh trụ cực kỳ kiên cố chống đỡ toàn bộ Linh Phủ của hắn, ở giữa Linh Phủ, Tiên Thiên thần hồn của Minh Đường đang rít gào như điên.
- Chết!
- Dám phá hỏng thân thể của ta, càng lãng phí một lần Đại Nhật Kim Quang phù cực kỳ quý giá, ngày hôm nay, các ngươi đều phải chết!
- Đều phải chết!
Nhưng thứ khiến người chú ý nhất trong Linh Phủ của Minh Đường lại là một đạo bùa chú màu vàng to lớn bắt ngang qua Linh Phủ, vừa rồi bảo vệ một mạng của Minh Đường, trực tiếp phá huỷ Sâm La Vạn Tượng Châm của Bạch Tự Tại chính là linh phù này.
Đây là Đại Nhật Kim Quang phù mà Minh Đường dùng để bảo mệnh.
Trong tiếng gầm gừ oán độc, phía dưới Linh Phủ của Minh Đường lóe lên ánh sáng, bay ra một quả cầu hắc diễm lượn lờ.
Quả cầu hắc diễm này lượn lờ, hình như liền Minh Đường cũng rất cẩn thận kiêng kỵ, chỉ dám dùng thần hồn sức mạnh vận chuyển, ngay khi xuất hiện, hư không trước mặt Minh Đường lập tức bắt đầu sụp xuống, bị thiêu tạo thành một cái hố đen.
Nhìn quả cầu hắc diễm này lượn lờ, Minh Đường biểu lộ cực kỳ hung tợn dữ dằn.
- Địa Tâm Hắc Yểm Châu, đây chính là bảo bối mà võ giả Nhập Đạo Cảnh hậu kỳ đều có thể ung dung hủy diệt, bây giờ dùng trên người các ngươi, các ngươi phải có vạn phần vinh hạnh mới được như thế!
Khi Minh Đường nỉ non, đồng thời ánh mắt hơi động, nhanh chóng bóp nát một ngọc phù màu vàng khác, Địa Tâm Hắc Yểm Châu bỗng bay ra.
Ánh sáng kim phù nổ tung bao vây lấy Minh Đường chớp mắt, Tiên Thiên thần hồn của Minh Đường trong Linh Phủ khẽ nhả ra một chữ.
- Bạo!
Bạo tự mở miệng chớp mắt, bị kim phù ánh sáng bao vây lấy Minh Đường biến mất không còn tăm hơi, bị Minh Đường tung Địa Tâm Hắc Yểm Châu nổ tung.
Lại như là một bình mực nước bị ầm ầm rơi xuống giống như vậy, chỗ hắc diễm đi qua, hư không sụp xuống!
Trong con ngươi Bạch Tự Tại cùng Diệp Chân trong thời gian ngắn liền che kín vẻ tuyệt vọng!
Nhưng cũng vào lúc này, một đầu heo cực kỳ to lớn đột ngột xuất hiện ở trong hư không, cái miệng lớn như chậu máu mở ra, sau đó đột nhiên hút một cái!