← Quay lại trang sách

Chương 1173 Thượng Cổ Ma Thần Điện Xuất Hiện

Trên bầu trời, Diệp Chân đi sát đằng sau Bạch Tự Tại, thân hình cũng lắc liên tục theo Bạch Tự Tại lúc đông lúc nam.

Lần này phá huỷ thân thể của Minh Đường, sau khi Minh Đường thảng thốt đào tẩu, cũng không có như lần trước triệt để tiêu thanh biệt tích, bản thân còn có thể thông qua thần hồn dấu ấn trên Xích Diễm Ly Quang Kỳ mơ hồ cảm ứng được vị trí của Minh Đường.

Theo Bạch Tự Tại nói, Minh Đường cách bọn họ không phải quá xa, khoảng chừng cỡ mấy vạn dặm, nhưng hành tung có chút phập phù, có lúc cảm ứng được, lúc không.

- Hắn lại chuyển hướng về phương Bắc!

Bạch Tự Tại mở mắt ra đột nhiên chỉ tay phương hướng, trước đó bay về phía phía nam.

- Bạch lão, ngươi nói tôn tử Minh Đường này lúc đông lúc nam lúc bắc không ngừng chuyển đổi phương hướng, đến cùng là đang làm gì? Là phát hiện chúng ta đang truy tung, cố ý hay làm sao?

Diệp Chân nghiến răng mạnh một cái.

Biểu hiện trên mặt của Bạch Tự Tại vẫn như cũ.

- Diệp Chân, ngươi còn nhớ tình cảnh lúc Minh Đường đào tẩu không? Ngươi cẩn thận nhớ lại một hồi, đặc biệt là trình tự hắn đào tẩu và làm nổ Địa Tâm Hắc Yểm Châu kia!

- Tình hình lúc đào tẩu? Trình tự?

Diệp Chân thay đổi sắc mặt:

- Trước tiên, Minh Đường xúc động ném ra một bùa chú màu vàng khá lớn, sau đó mới làm nổ Địa Tâm Hắc Yểm Châu.

- Bạch lão, ngươi nói, trong nhận thức của Minh Đường, mấy người chúng ta, hiện tại chắc là đã thành người chết, đúng không?

Diệp Chân nói.

Bạch Tự Tại gật đầu.

- Không sai, đúng là như thế. Tuy rằng lúc đó Chu Hồng triển khai bản mệnh thần thông nuốt Địa Tâm Hắc Yểm Châu kia, nhưng, trước khi Chu Hồng triển khai bản mệnh thần thông, Minh Đường cũng đã biến mất rồi.

- Nếu Minh Đường cho là chúng ta đã chết, vậy lúc này hắn lúc đông lúc tây chính là đang làm gì?

Diệp Chân và Bạch Tự Tại bỗng liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau kêu lên kinh hô.

- Thân thể!

- Minh Đường này đang tìm kiếm thân thể thích hợp!

- Bây giờ, Minh Đường không có thân thể, thực lực đã giảm xuống thấp nhất trong cuộc đời hắn, khả năng không bằng hai phần mười lúc toàn thịnh. Nhưng một khi, hắn tìm được thân thể thích hợp, cho dù là vừa phụ thể, cũng có thể để cho Minh Đường khôi phục thực lực khoảng năm phần lúc toàn thịnh.

- Không được, nếu muốn triệt để giết chết Minh Đường, chúng ta nhất định phải tới hắn trước khi Minh Đường tìm được thân thể thích hợp đoạt xác phụ thể!

Diệp Chân quả quyết nói.

- Bạch lão. Cưỡi lấy Vân Dực Hổ Vương của ta đi đi, ngươi chỉ cần một bên cảm ứng một bên chỉ huy Vân Dực Hổ Vương phi hành là được, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian!

Diệp Chân nói.

Nhưng, Bạch Tự Tại cũng không có lập tức sải bước đến bên cạnh Diệp Chân, nhảy lên lưng tiểu Miêu mà bình tĩnh nhìn về phía Diệp Chân.

- Diệp Chân, có một việc, ngươi nên rõ ràng! Kỳ thực thời điểm lần thứ hai chúng ta tìm được Minh Đường, sợ cũng sẽ rất khó triệt để đánh giết Minh Đường!

Bạch Tự Tại nói.

- Làm sao có khả năng…

Mới nói một nửa, âm thanh của Diệp Chân đột nhiên dừng lại. Diệp Chân hiểu Bạch Tự Tại đang muốn nói chính là cái gì, hắn chỉ chính là Đại Nhật Kim Quang phù treo lơ lửng trong Linh Phủ của Minh Đường.

Trước đây, sau khi Đại Nhật Kim Quang phù này của Minh Đường đỡ được một đòn trí mạng của bản thân Bạch Tự Tại, Đại Nhật Kim Quang phù cũng không có biến mất, vẫn tồn tại như cũ.

Nói cách khác, chỉ cần tấm bảo mệnh linh phù này của Minh Đường vẫn tồn tại, Diệp Chân bọn họ đừng hòng thủ tiêu Minh Đường.

- Lão phu có quan sát Đại Nhật Kim Quang phù kia, hình như bên trong có ẩn chứa vô số đạo văn, lại có thể trực tiếp hủy diệt Sâm La Vạn Tượng châm mà lão phu ôn dưỡng mấy trăm năm.

- Phải biết, Sâm La Vạn Tượng châm của lão phu, tuy rằng chỉ là trung phẩm Hồn khí, nhưng thực sự không kém thượng phẩm Hồn khí.

- Nghĩ đến Đại Nhật Kim Quang phù kia chắc có tu vi cao hơn nhiều bảo mệnh bùa chú do tồn tại Nhập Đạo Cảnh tự tay chế tác, Diệp Chân, lai lịch Minh Đường này, sợ thật không đơn giản, còn cường đại hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta!

Bạch Tự Tại nói.

Nghe vậy, Diệp Chân chợt cười gằn một trận.

- Làm sao, Bạch lão, ngươi sợ?

- Bạch lão ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng, ngươi cứ như thế mà buông tha truy sát Minh Đường, Minh Đường sẽ buông tha ngươi? Cừu hận hai lần hủy hoại thân thể, không phải Minh Đường nói bỏ qua là bỏ qua!

- Nếu Bạch lão thật sự sợ, vậy hiện tại ngươi cũng có thể tìm được Minh Đường, sau đó giao ra một tia Tiên Thiên thần hồn. Dập đầu nhận chủ, Minh Đường kia có lẽ sẽ thả ngươi.

Đùng!

Diệp Chân vẫn chưa nói hết, Bạch Tự Tại đã mạnh mẽ đập một cái vào sau cái ót của hắn.

- Ngươi, thằng nhóc con này, dĩ nhiên lão phu có tâm nhãn nhìn được, chỉ lo lão phu dao động, còn dùng phép khích tướng!

- Lão phu mấy trăm tuổi, người còn dùng phép kích tướng?

Thấy Bạch Tự Tại phát hỏa, Diệp Chân chỉ cười khà khà, cũng không biện giải, vừa rồi hắn đúng là có tâm tư như thế.

Minh Đường hắn Diệp Chân không sợ, nhưng nếu Bạch Tự Tại không phối hợp, hắn có thể không cách nào tìm kiếm Minh Đường.

- Bạch lão, bảo mệnh Đại Nhật Kim Quang phù kia của Minh Đường xác thực lợi hại!

Nhưng, ngươi cũng nói rồi, sau khi ngăn cản một đòn trí mạng của ngươi, ánh sáng của Đại Nhật Kim Quang phù kia cũng ảm đạm một ít rồi sao?

- Ta không tin, một lần giết không chết, vậy thì giết hai lần, hai lần không được, thì giết ba lần, ta không tin uy năng của Đại Nhật Kim Quang phù kia tiêu hao không hết!

Lửa giận của Bạch Tự Tại lắng lại, sau đó nói với Diệp Chân.

Ánh mắt Bạch Tự Tại nhìn về phía Diệp Chân, đột nhiên trở nên hơi kỳ quái.

- Bất khuất kiên cường, việt tỏa việt dũng!

- Hiện tại, ta có chút hiểu rõ tiểu tử này tại sao có thể trong thời gian ngăn lại có thành tựu hơi lớn như vậy! Ngoại trừ một phần vận may cơ duyên, xem ra cũng do tính cách. Ai...

Thở dài một tiếng, trong mắt Bạch Tự Tại loé ra một tia hồi ức.

- Năm đó, nếu lão phu có thể giống như ngươi, thì sẽ không bỏ qua ba lần cơ duyên to lớn trước kia, cũng không đến nỗi khốn đốn như bây giờ vậy.

Thở dài xong, hai chân của Bạch Tự Tại khẽ kẹp, Tiểu Miêu lập tức như mũi tên rời cung, bắn ra bình thường.

Đây cũng do Diệp Chân và Bạch Tự Tại phân tích, Minh Đường thật sự cho rằng mấy người Diệp Chân bọn hắn đã chết hết, vì lẽ đó, cũng không có quá nhiều cảnh giác, một hồi đông một hồi bắc, tốc độ phi thường chậm.

Hơn nữa, dọc theo đường đi, Diệp Chân và Bạch Tự Tại phát hiện không dưới mười thi thể lão võ giả Chú Mạch cảnh và vương giả Khai Phủ cảnh.

Những thi thể này đều chỉ có một đặc thù, quanh thân không có bất kỳ vết thương nào, nhưng thần tiêu cũng đã hồn tán, đây là điển hình đặc thù chịu đựng công kích Thần Hồn trí mạng.

Nhìn thấy một bộ thi thể như vậy, có thể nói là bình thường, nhưng liên tiếp gặp tới mười mấy bộ thi thể như vậy, hơn nữa trữ vật giới chỉ của mỗi một bộ trên thi thể đều không có bị lấy đi, trên căn bản chỉ có thể phán đoán là Minh Đường gây nên.

Chỉ có Minh Đường là kiểu tồn tại mất đi thân thể, mới sẽ dùng một thủ đoạn giết người như vậy, cũng chỉ có Minh Đường là cường hào đến từ Hồng Hoang đại lục, mới sẽ không lọt mắt tài sản bình thường của mấy võ giả Chân Huyền đại lục.

Ngoài ra, Diệp Chân và Bạch Tự Tại còn xác nhận được một điểm, Minh Đường đối với thân thể yêu cầu phi thường cao. Hơn nữa chắc là vẫn chưa tìm được thân thể thích hợp.

Điều này làm cho Diệp Chân và Bạch Tự Tại thở phào nhẹ nhõm.

Một đường lần theo hơn ba canh giờ, Bạch Tự Tại bỗng nhiên mở mắt ra.

- Diệp tiểu tử, ta có thể xác định. Minh Đường ngay ở phía trước trong phạm vi trăm dặm!

- Trăm dặm? Rất tốt!

Một tiếng cười gằn, thần niệm của Diệp Chân hơi động, vô số thần niệm bám vào thủy linh lực ở khắp mọi nơi trong hư không, nhanh chóng hướng về phía trước lan ra.

Sau mười tức, trong đầu Diệp Chân, đột nhiên hiện lên tình cảnh như vậy.

Một đoàn chùm sáng xích diễm lượn lờ, đang đánh giá một bộ thi thể vừa thủ tiêu, sau mấy tức, chùm sáng màu đỏ thẫm biến ảo một trận, lộ ra khuôn mặt vặn vẹo của Minh Đường.

- Quá kém, cái chỗ chết tiệt này, thân thể võ giả làm sao đều nát như thế! Thân thể như vậy, đừng nói là phát huy sức mạnh bản hầu, chỉ là ràng buộc sức mạnh của bản hầu!

Rít lên một tiếng, thanh diễm của Minh Đường rơi ra, định phá huỷ bộ thân thể này cho hả giận. Nhưng thanh diễm vừa rơi ra, đã lập tức thu hồi.

Xích quang biến thành cái bóng mờ của khuôn mặt của Minh Đường lập tức vặn vẹo một trận.

- Trước khi không tìm được thân thể thích hợp, không thể tùy ý lãng phí sức mạnh!

- Diệp tặc, chờ bản hầu tìm được thân thể thích hợp, nhất định phải di diệt tộc ngươi mười lần!

Trong tiếng gầm gừ, Minh Đường xoay mình lên không, bay về phía trên không tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

- Tìm tới!

Sát khí nổi lên từ khóe miệng của Diệp Chân.

- Bạch lão, ngươi đi đường vòng đi qua. Vòng ra xa xa phía trước, ta đánh lén từ phía sau đến!

- Được!

Trước khi Bạch Tự Tại biến mất ở phía trước, đồng thời cặp cánh của Tiểu Miêu run lên, vô số mây khói tập trung tới. Trên bầu trời lập tức đã ngưng tụ thành một tầng mây cực kỳ dày.

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân đã biến mất trong tầng mây này cực kỳ dày này.

Trên bầu trời, Tiên Thiên thần hồn của Minh Đường đang bay với một loại tốc độ tương đối chậm, bây giờ hắn chính là cây không rễ, lục bình không có nước, linh lực thì không sao, đặc biệt là thần hồn sức mạnh, chính là dùng một điểm sẽ ít một điểm.

Mà khôi phục linh lực, nhất định phải tiêu hao thần hồn sức mạnh, vì lẽ đó để có thể tiết kiệm một điểm thì sẽ giản lược bớt một điểm.

Dưới tình huống này, uất ức kia trong lòng Minh Đường có thể tưởng tượng được.

Nhưng, chỉ có thể như vậy mà thôi.

Mất đi thân thể trong vòng bốn canh giờ, Minh Đường đã thủ tiêu hai mươi mốt tên tán tu, tán tu có tu vi mạnh nhất là vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng, thấp nhất chính là Chú Mạch Cảnh tam trọng.

Nhưng thi thể hai mươi mốt người này, bất luận một bộ thi thể nào, ở trong mắt Minh Đường, đều gần như là rác rưởi, căn bản không lọt nổi mắt xanh.

- Tiểu thế giới này không trọn vẹn, bản thân tố chất võ giả rất kém cỏi, hơn nữa, tán tu không môn không phái, càng thêm chênh lệch. Xem ra, bản hầu phải thay đổi sách lược, phải đi tìm một ít môn phái truyền thừa cửu viễn, nơi đó, có lẽ sẽ có thân thể thích hợp!

- Hiện tại, dựa vào thực lực còn sót lại của bản hầu, đồ diệt mấy môn phái, sẽ không có vấn đề gì.

Đột nhiên, một loại nguy cơ to lớn khó có thể hình dung hiện lên trong Tiên Thiên thần hồn của Minh Đường, thời khắc Minh Đường sợ đến vong hồn đại tỏa, Minh Đường chợt xoay người.

Bởi vì Minh Đường cảm ứng nguy cơ đến từ phía sau.

Xoay người chớp mắt, Minh Đường đã nhìn thấy một cột sáng tứ sắc toả ra khí tức thần hồn cực kỳ khủng bố, đang hướng về hắn trực tiếp oanh đến.

- Tứ sắc Tiên Thiên...

Minh Đường chưa kịp triệt để phản ứng lại, Diệp Chân đã bắn ra một chiêu Luyện Hồn Thần Quang từ trong tầng mây, trực tiếp oanh vào cái trán của Minh Đường.

Trong phút chốc, ánh sáng màu đỏ thẫm kia kịch liệt run rẩy một hồi, ánh sáng bất ngờ trở nên cực kỳ ảm đạm, bóng mờ khuôn mặt của Minh Đường lại bị tình cảnh này dọa cho sợ đến vong hồn đại tỏa ra.

- Diệp Chân, là ngươi!

Thời khắc kinh ngạc thốt lên, không chút do dự, lần thứ hai Minh Đường bóp nát bùa chú màu vàng kia.

Còn không chờ đòn Luyện Hồn Thần Quang thứ hai của Diệp Chân oanh đến, trong phù quang màu vàng kia, có một đoàn ánh sáng màu đỏ thẫm bắn vào không trung rồi biến mất!

Sau đó, Luyện Hồn Thần Quang lần thứ hai của Diệp Chân trống rỗng xuyên qua hư không, đánh vào nơi Minh Đường vừa biến mất.

Dù cho sớm đã biết kết quả sẽ như thế này, Diệp Chân vẫn không nhịn được phẫn nộ, chửi một câu.

-Thằng oắt con này, quả thật trốn rất nhanh!

- Hắn bị ngươi dọa sợ triệt để, dám không trốn sao?

- Có lẽ, lần sau nếu như lão phu đuổi tới, hắn chỉ cần hơi có gì bất bình thường, sẽ lập tức bóp nát bùa chú đào tẩu!

Bạch Tự Tại xuất hiện ở phía trước!

Diệp Chân biểu hiện trở nên hơi âm trầm.

- Bạch lão, ngươi cảm ứng một hồi vị trí của tên này, nhìn một chút hiện tại hắn cách chúng ta bao xa!

Sau khi nhắm mắt suy ngẫm một trận, Bạch Tự Tại mở mắt ra.

- Trong vòng năm đến mười vạn dặm, có lẽ lão phu đã đoán được, bùa chú màu vàng kia của Minh Đường, có thể chớp mắt giúp Minh Đường thuấn di ra ngoài năm đến mười vạn dặm.

- Hơn nữa, căn cứ theo cảm ứng của lão phu, khí tức thần hồn của Minh Đường lại yếu đi rất nhiều!

- Ừm, công kích trước đó của ngươi, đánh hắn ba lần, không, chỉ cần hai lần, là có thể triệt để thủ tiêu hắn, nếu như không có Đại Nhật Kim Quang phù kia!

Bạch Tự Tại nói.

- Truy!

Diệp Chân chỉ từ trong hàm răng lóe ra một chữ.

- Làm sao có khả năng!

- Sao có thể có chuyện đó!

- Dưới Địa Tâm Hắc Yểm Châu, Diệp tặc làm sao có khả năng còn sống sót! Đừng nói là Diệp tặc, dù là cường giả Nhập Đạo Cảnh cửu trọng cũng không thể sống sót!

- Ông trời, ngươi đây là đang đùa giỡn với bản hầu hay sao?

Ánh sáng bùa chú màu vàng vừa tản đi quanh thân, Minh Đường đã cuồng loạn rít gào lên, quả thực như bị điên.

Lần này, hắn thật sự bị dọa sợ.

Không chỉ có Diệp Chân đã chắc là chết rồi, lại xuất hiện lần nữa.

Còn lại một lần đánh trọng thương hắn, làm cho hắn cách cái chết càng gần hơn một bước.

- Không được, bản hầu nhất định phải, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất tìm được một bộ thân thể, bằng không, ta thật sự có thể sẽ bị giết chết!

Hai chữ "Giết chết", để trong mắt Minh Đường chợt hiện ra một tia khó hoảng sợ có thể hình dung.

- Hai lần, Tiên Thiên thần hồn của ta, nhiều lắm chỉ có thể lại chịu đựng trình độ công kích Thần Hồn vừa rồi hai lần! Không, phải nói một lần, bởi vì sau hai lần, ta sẽ Hồn Phi Phách Tán.

- Đại Nhật Kim Quang phù chắc còn có thể cứu ta vừa đến hai lần, nhưng nếu thật đến sự loại trình độ sơn cùng thủy tận này, quá nguy hiểm, không được,...

Minh Đường đang nỉ non, đang rất hoảng sợ, vội vàng hướng về phía trước bay đi, lần này, Minh Đường lại tăng nhanh tốc độ, sau khi biết rồi phía sau có người truy sát, Minh Đường cũng không còn cách nào nhàn nhã như lúc trước.

Một khi Minh Đường duy trì tốc độ nhất định, Diệp Chân và Bạch Tự Tại muốn đuổi theo, sẽ không dễ dàng như lúc trước, nhưng vẫn đang kéo dài đuổi sát.

Hơn nữa, liên tiếp hai lần bị vây lại chuẩn xác, điều này làm cho Minh Đường rõ ràng một chuyện, Diệp Chân có thể có bí pháp chuẩn xác lần ra hành tung.

Vì lẽ đó, phi hành thời gian một ngày, Minh Đường sẽ bóp nát một Kim Quang Tung Địa phù, trong thời gian ngắn, xuất hiện ngoài mấy vạn dặm, kéo xa khoảng cách truy binh phía sau, đồng thời, cũng sẽ giảm thiểu tiêu hao.

Diệp Chân cùng Bạch Tự Tại truy ở phía sau, nhưng bị tình huống như thế làm cho rất tức giận.

Mắt thấy đã đuổi sát đến chỉ còn vạn dặm, đột nhiên khí tức lại biến mất, xuất hiện lần nữa, khoảng cách lại kéo xa tới ngoài bảy, tám vạn dặm, phiền muộn muốn làm cho người ta thổ huyết.

Nhưng Diệp Chân không có chút ý tứ từ bỏ nào.

Một lần truy như thế, đã đuổi theo hơn nửa tháng.

- Ồ? Minh Đường dừng lại, Minh Đường hình như dừng lại!

Bạch Tự Tại bỗng nói.

Diệp Chân nhìn về phía phương xa.

- Tiểu Miêu, tăng tốc độ, nhanh hơn chút nữa.

Nói còn chưa dứt lời, biểu hiện của Diệp Chân đột nhiên ngẩn ra, chỉ vào hắc khí xuất hiện cuồn cuộn giữa bầu trời, kinh ngạc thốt lên lên.

- Bạch lão, mau nhìn, đó là cái gì?

- Ma Thần điện!

- Cái đó là Thượng cổ Ma Thần Điện!