Chương 1190 Quá Không Công Bằng
Lúc này, Diệp Chân mới nghĩ đến, vẫn do Chiến Hồn Huyết Kỳ mang đến năng lực thuấn di cho hắn, hay đây chính là năng lực mới sau khi Chiến Hồn Huyết Kỳ tăng lên cấp bậc thành Trấn khí?
Trong cảm ứng của Diệp Chân, năng lực mới của Chiến Hồn Huyết Kỳ này, không chỉ đơn giản là na di đến Ma hồn điện, còn có ảo diệu khác, cần Diệp Chân thăm dò thử nghiệm.
Thần niệm thúc giục một chút, Chiến Hồn Huyết Kỳ lóe lên huyết quang, lại bỗng dưng ngưng hiện ra năm viên Ma hồn huyết tinh to bằng nắm tay.
Khi Ma hồn huyết tinh xuất hiện, ánh mắt Diệp Chân có hơi xúc động.
Đây là Diệp Chân thôi thúc Chiến Hồn Huyết Kỳ bỗng dưng ngưng tụ ra, hình như sau khi cấp bậc Chiến Hồn Huyết Kỳ tăng lên đến Trấn khí, so với trước đây dùng càng thêm thuận tiện.
Cầm năm viên Ma hồn huyết tinh to bằng nắm tay giao cho Hắc Nhị, mỗi một viên Ma hồn huyết tinh to bằng nắm tay, cũng có thể làm cho Hắc Nhị trọng thương gần chết trong thời gian ngắn khôi phục tám phần mười sức mạnh.
Tuy rằng có không gian liên hệ của Chiến Hồn Huyết Kỳ, nhưng có trời mới biết có thể quay lại hay không, Diệp Chân cần phải chuẩn bị đầy đủ nhất.
Thời điểm không thể quay lại, sáu mươi năm sau, Diệp Chân lại đặt chân đến Thượng cổ Ma Thần Điện, có mấy thứ cần chuẩn bị, sắp tới là khởi điểm khá nhạy cảm của Diệp Chân.
- Khi bản soái không ở đây, mọi người phải tử thủ pháo đài chiến tranh này, chuyên tâm mở rộng quân lực. Hắc Nhị, bản soái cho ngươi quyền lực gặp thời lộng quyền, nếu có ngoại địch, ngươi có thể tự mình quyết đoán, không thể chinh phạt quá mức!
...
Sau khi đưa ra hơn mười đầu quân lệnh, Diệp Chân có chút không nỡ rời khỏi Ma hồn điện, sau đó nhanh chóng nhằm về phía vòng xoáy đỏ như máu giữa bầu trời.
Xuyên qua vòng xoáy màu đỏ ngòm, Diệp Chân chỉ cảm thấy quanh thân nhẹ đi, thế giới màu đỏ ngòm của Thượng cổ Ma Thần Điện kia đang biến mất ở trước mắt, ánh mặt trời long lanh tùy tiện chiếu xuống, nhưng có chút chói mắt.
Diệp Chân đã rời khỏi Thượng cổ Ma Thần Điện, trở lại Chân Huyền đại lục.
Chỉ là không biết xảy ra chuyện gì, vị trí Diệp Chân trở về, lại trên biển rộng, cách biệt rất xa với vị trí Diệp Chân tiến vào Thượng cổ Ma Thần Điện, hẳn là nguyên nhân lúc rời khỏi vị trí tiến vào vòng xoáy màu đỏ ngòm không giống nhau.
Lấy ra hải vực linh đồ, Diệp Chân đang muốn phân biệt phương hướng, đồng thời sau đầu đột nhiên truyền đến một loại cảm giác đâm nhói.
Trong nháy mắt tiếp theo, sát khí che ngợp bầu trời, bao phủ đến hướng Diệp Chân, trong đầu Diệp Chân, đồng thời bay lên một luồng khiếp đảm khó có thể hình dung.
Diệp Chân xoay người như gió xoáy, nhìn rõ ràng phía sau người đến chớp mắt, con ngươi chợt co rụt lại.
- Giải Thiên Hà!
- Diệp Chân!
- Ngươi cũng mới rời khỏi từ Thượng cổ Ma Thần Điện? Này có phải là ông trời có mắt hay không? Dĩ nhiên đưa ngươi trực tiếp đến trước mặt bản tọa, vừa rời khỏi
Thượng cổ Ma Thần Điện đã nhìn thấy ngươi!
Khắp khuôn mặt của Giải Thiên Hà tràn ngập ý cười.
- Này xem như vận may bản tọa quá tốt, hay vận may ngươi quá xấu?
Lam thủy linh lực biến thành hắc thủy từ sau lưng Giải Thiên Hà bay lên, còn có trung phẩm Hồn khí Long Cốt Tán cùng bay lên, toả ra sát khí gắt gao khóa lại Diệp Chân.
Một bên cười, Giải Thiên Hà một bên hướng về mặt biển tung ra từng đạo phù quang, mỗi một đạo phù quang rơi vào trên mặt biển, nước biển lại giống hình ảnh bị ngắt quãng, một đạo cột nước màu lam đậm đã phóng lên trời.
Chỉ trong thời gian ngắn chưa tới một tức, Giải Thiên Hà đã đánh ra một trăm linh tám đạo phù quang, một trăm linh tắm đạo phù quang này, vững vàng rơi vào trong phạm vi mười dặm xung quanh Diệp Chân và hắn.
Một trăm linh tám đạo phù quang tạo thành một trăm linh tám đạo cột nước trùng thiên, mỗi một đạo cột nước trùng thiên đều toả ra ánh sáng vô sắc màu xanh lam huỳnh huỳnh.
Đến lúc cuối cùng, khi một cột nước phóng lên trời, một đạo trận bàn từ trong tay Giải Thiên Hà bay ra, chớp mắt hóa thành một đạo hình bóng mông lung rơi vào mặt biển, một trăm linh tám đạo cột nước lam đậm toả ra ánh sáng màu xanh lam lập tức liên kết với nhau, mặt thiết như lưới.
Trong phút chốc, từng màn trời màu xanh lam từ bốn phương tám hướng bay lên, chớp mắt kết hợp với nhau, đã ngưng tụ thành một màn trời cực kỳ khổng lồ màu xanh lam.
Ở ngoài thấy như màn trời màu xanh lam, nhưng đối với bên trong người, chính là lao tù màu xanh lam!
Đừng thấy nói nhiều như vậy, Giải Thiên Hà hoàn thành tất cả những thứ này, cũng chưa tới một tức, làm xong tất cả những thứ này, Giải Thiên Hà bỗng nở nụ cười.
- Số ngươi may, vận khí ta xấu, vậy cũng chưa chắc!
Diệp Chân cũng híp mắt nở nụ cười.
- A, có đúng không?
Giải Thiên Hà vẫn một mặt ung dung.
- Diệp Chân, lần này, chắc là không còn bất kỳ người nào có thể nhúng tay vào lúc chúng ta chiến đấu! Để mỗi người chúng ta dựa vào thực lực, công bằng quyết chiến một hồi, lấy quyết định chung cuộc xem Hắc Long truyền thừa thuộc về ai?
Nói xong, biểu hiện của Giải Thiên Hà trở nên hưng phấn.
- Diệp Chân, tính ra ngươi cũng đủ để tự kiêu. Bản tọa vừa rồi bày xuống Thiên Cương trấn hải đại trận, chính là chuẩn bị riêng cho ngươi!
- Chuẩn bị cho ta?
Kì quang lóe lên trong mắt Diệp Chân.
- Không sai!
- Luận thực lực, ngươi căn bản không đáng để bản tọa đặt trong mắt, nhưng ngươi có thể ba lần bốn lượt chạy trốn săn giết của bản tọa, thậm chí còn có thể đánh trọng thương bản tọa.
- Bản tọa cẩn thận suy nghĩ sau đó phát hiện, ngoại lực bổ trợ nhà ngươi quá nhiều, hơn nữa có bảo mệnh thoát thân, bản lĩnh cũng khá lợi hại.
- Suy đi nghĩ lại, bản tọa để ứng trận pháp đại sư của Long Minh cố ý luyện chế phù trận Thiên Cương trấn hải đại trận này, chỉ cần nhốt lại ngươi, dưới tình hình ngươi không thể mượn ngoại lực, chỉ có thể mặc cho bản tọa nắm giữ quyền sinh sát trong tay!
- Vốn định chờ sau khi chuyện Thượng cổ Ma Thần Điện kết thúc lại đi gây sự với ngươi. Không ngờ ông trời có mắt, dĩ nhiên trực tiếp đưa ngươi đến trước mặt bản tọa!
Ngươi nói, đây không phải vận may ngươi rất xấu sao?
-Bản tọa vừa bắt được Thiên Cương trấn hải đại trận đến tay không bao lâu, cũng dùng tới!
Biểu cảm của Giải Thiên Hà hình như rất đắc ý.
- Như thế nào, có còn di ngôn gì hay không?
- Nếu như có di ngôn, vì ngươi có thế để cho bản tọa thu được Hắc Long truyền thừa hoàn chỉnh, bản tọa có thể giúp ngươi nhắn lại di ngôn!
Nghe vậy, Diệp Chân khẽ thở dài một hơi.
- Kỳ thực chuyện lưu di ngôn, hẳn là ngươi lưu, mà không phải ta!
- Ta?
Giải Thiên Hà lộ ra vẻ khinh bỉ cười to lên.
- Ngươi sắp chết đến nơi rồi nên bị doạ cho hồ đồ?
- Nếu không muốn tiếp thu lòng tốt của bản tọa, như vậy bản tọa cũng sẽ không phí lời với ngươi, đến đây đi, để ngươi và ta quyết một trận tử chiến công bằng trong Thiên Cương trấn hải đại trận, nếu người sống tiếp, sẽ thu được Hắc Long truyền thừa hoàn chỉnh!
- Công bằng chiến đấu?
Nghe vậy, lần thứ hai Diệp Chân cân nhắc cười quái dị lên.
Lần thứ hai, Giải Thiên Hà dùng nhìn Diệp Chân bằng ánh mắt chăm chú một chút.
- Công bằng? Ha ha, từ trình độ nào đó lên, một trận chiến đấu như vậy, xác thực đối với ngươi rất không công bằng.
- Bản tọa có tu vi Nhập Đạo Cảnh nhị trọng, mà ngươi chỉ có Khai Phủ Cảnh ngũ trọng, ở tình huống bình thường, trong khác biệt, quả thực là khác nhau một trời một vực.
- Một trận chiến đấu như vậy, ngươi làm người yếu, tự nhiên cảm thấy không công bằng!
-Nhưng vấn đề là, thế giới này, làm sao có công chính chân chính?
-Toàn bộ quy tắc là do cường giả quyết định, làm người yếu, ngươi không có lựa chọn khác!
Nói tới chỗ này, âm thanh Giải Thiên Hà dừng lại.
- Chính như lúc trước ngươi có thể liên hợp với Thiên Dực Tam Thánh tới đối phó ta, ở Hồi Xuân Phúc Địa lại có thể lợi dụng thụ yêu thủ vệ nơi đó tới đối phó ta, lúc đó ta không có lựa chọn khác, ngươi làm người yếu, hiện tại cũng đồng dạng không có lựa chọn khác!
Diệp Chân bỗng lộ ra biểu hiện ngạc nhiên, sau đó giống như trêu chọc, duỗi ra một ngón tay lắc lắc.
- Không không không, Giải minh chủ, ngươi hoàn toàn hiểu sai ý ta!
- Ý tứ của ta đó là, ta và ngươi sắp triển khai trận quyết chiến này trong Thiên Cương trấn hải đại trận, đối với ngươi mà nói, quá không công bằng, thật sự quá không công bằng!
Diệp Chân nói.
Giải Thiên Hà ngạc nhiên, sau đó cười nói.
- Chết đến nơi rồi, còn có lá gan trêu đùa bản tọa. Không thể không nói, ngươi thật sự can đảm, thậm chí còn cường hãn hơn so với bản tọa năm đó.
- Chuyện cười sao?
Biểu hiện của Diệp Chân bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
- Giải minh chủ, nói cho ngươi nghe một chuyện, con người của ta, trước mặt kẻ địch, đặc biệt giống như ngươi trước mặt tử địch, là xưa nay không nói đùa!
- Thật sự, cuộc chiến đấu ngày hôm nay, đối với ngươi mà nói, thật sự quá không công bằng!
Đến lúc cuối cùng, thốt ra vài chữ, thần niệm của Diệp Chân lập tức chìm vào Tinh hồn châu Ma soái trong Thận Long châu.
Một loại uy thế khủng bố không cách nào hình dung chợt từ quanh thân Diệp Chân bay lên, trong ánh sáng màu đỏ ngòm lấp loé, Diệp Chân lập tức biến ảo thành dáng dấp Ma soái trên người mặc hắc giáp, cầm trong tay trường đao màu đỏ ngòm, uy phong lẫm lẫm.
Khí tức kinh khủng kia, lập tức làm cho dáng vẻ Giải Thiên Hà lộ ra tia quái đản, ngay cả mặt mũi đều đã vặn vẹo.
- Khí tức Nhập Đạo Cảnh cửu trọng đỉnh phong?
- Không, đây đã hơn khí tức Nhập Đạo Cảnh cửu trọng đỉnh phong, chuyện này không thể nào!
Giải Thiên Hà gào thét.
- Không, đây là ảo tưởng, đây tuyệt đối là ảo giác!
Chiến Hồn Huyết Kỳ vèo bay ra, dưới huyết quang bao phủ, quanh thân Diệp Chân toả ra khí thế khủng bố, lần thứ hai bắt đầu tăng vọt!