← Quay lại trang sách

Chương 1207 Phá Thiên Tru Long Nỗ

Nói thật, nhìn qua Giải Ưu công chúa không giống như một kẻ ngu ngốc, hơn nữa cực kỳ thông minh ở một vài phương diện khác, Diệp Chân không muốn đi theo nàng lên chiếc thương thuyền này.

Dù nó vô cùng to lớn đẹp đẽ.

Xuất phát từ tính cẩn thận, Diệp Chân không quen việc đặt tính mạng của mình lên tay người nào hoặc sự vật nào không biết.

Chẳng qua, biểu cảm hưng phấn và kiên nghị trên mặt Giải Ưu công chúa khiến cho Diệp Chân cảm thấy, nữ nhân này không ngu ngốc tới nỗi dùng tính mạng của mình để nói đùa?

Khi tới gần phạm vi trăm dặm xung quanh thương thuyền, chi đội buôn này liền phát hiện động tĩnh bên này, thủy thủ hộ vệ trên soái hạm không ngừng có động tác.

- Bọn họ nhìn qua hình như cũng không hoan nghênh chúng ta?

Diệp Chân cau mày nói.

- Đại Chu có lệnh cấm, đụng tới Nhân tộc bị yêu, ma hai tộc truy sát hoặc Nhân tộc gặp rủi ro, kẻ nào thấy chết mà không cứu, phàm là thương nhân, tất cả đều giáng chức làm nô, phàm là binh lính đều bị đi đày, nếu có tước vị thì loại bỏi tước vị!

Giải Ưu công chúa khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói.

Lệnh cấm này khiến cho Diệp Chân lần thứ hai hơi nhướng mày, lại xem chi đội buôn kia thấy thế nào đều không có biểu hiện muốn cứu người.

Giải Ưu công chúa lại nhanh chóng lấy ra một ấn tỷ nhỏ nhắn trên đỏ dưới xanh, nhanh chóng đóng dấu lên phần trống của một cái ngọc phù màu tím, sau đó bóp nát ngọc phù màu tím có dấu ấn tỷ.

Phù quang màu tím đột ngột bắn lên trời, nổ thành một mảnh, bên trong phù quang màu tím, một cái ấn tỷ nhỏ nhắn trên đỏ dưới xanh thần quang lòe lòe, đặc biệt rõ ràng.

Cho dù Diệp Chân cũng có thể nhìn thấy chữ triện chính diện trên ấn tỷ, viết bốn chữ "Giải Ưu" "Quận Quốc", chung quanh là các loại phù điêu trùng thú giống cái tượng trưng cho thận phận uy nghi của công chúa.

Diệp Chân có chút hiểu biết về ấn tỷ này, trong bốn chữ trên ấn tỷ, "Giải Ưu" đại biểu cho phong hào, mà "Quận Quốc" đại biểu đẳng cấp, mà phù điêu trùng thú giống cái thì ẩn chứa một vài tin tức phức tạp về chủ nhân của ấn tỷ, ví dụ giới tính vv…

Nói đơn giản, chính là Giải Ưu công chúa trực tiếp lấy ra thân phận của nàng.

Ngọc phù màu tím mang ấn tỷ sáng ngời, tín hiệu cờ trên con thương thuyền hạm đội lập tức lấp loé liên tục, thủy thủ hộ vệ trên boong thuyền lại bận rộn không ngừng làm việc, nhưng lần này, Diệp Chân nhìn thấy rõ ràng, rõ ràng là trận thế chuẩn bị đối địch.

Từng bộ cự nỏ dài đến hơn mười mét bị bỏ đi vải dầu che ở trên, bắt đầu lấp loé linh lực ánh sáng.

Thấy phiên biến hóa liên tiếp này khiến Diệp Chân kinh ngạc, Giải Ưu công chúa đắc ý nở nụ cười.

- Bổn cung nói không sai chứ, đi, chúng ta được cứu trợ!

Nói xong, Giải Ưu công chúa trước tiên đi tới một bên thương thuyền.

Kỳ thực vừa nãy nói cho Diệp Chân về lệnh cấm kia của Đại Chu có vài điều mà Giải Ưu công chúa không nói hết. Cái lệnh cấm kia, cũng không đơn giản như lời nàng nói như vậy.

Hai người rơi xuống chiếc thương thuyền soái hạm tên Xích Phong hào, trên boong thuyền đã đứng đầy người, một ông lão mặc cẩm y đội mũ mới trước tiên đứng dậy, phía sau đứng hơn một nghìn tên thủy thủ cùng hộ vệ.

- Lão phu họ Quách, chính là Đại tổng quản của đội buôn này, vừa nãy chính là các hạ phát ra phù tấn cầu cứu phải không, kính xin các hạ lần nữa đưa ra thân phận ngọc phù để cho chúng ta nghiệm chứng!

Lão giả mặc cẩm y khăn vuông tự xưng là quản gia nói.

Vừa lúc Giải Ưu công chúa rơi xuống đặt chân lên boong thuyền, giấu bàn tay ngọc ở trong tay áo. Cằm hơi ngẩng lên, trên gương mặt tinh xảo không có bất kỳ biểu lộ gì, toả ra khí tức cao quý khiến cho rất nhiều thủy thủ không dám nhìn thẳng.

- Bổn cung chính là Giải Ưu công chúa của Tây Điền Quận Quốc.

Bên trong tiếng quát tháo, Giải Ưu công chúa vừa mới lấy ra ấn tỷ trên đỏ dưới xanh, ấn tỷ lập tức bay ra tỏa ra ánh sáng oánh oánh; bên trong ánh sáng tỏa ra từ mặt trái của ấn tỷ, một bóng hình nữ tử mặc cung trang hiện lên, sau đó đột nhiên cùng với thân thể của Giải Ưu công chúa hợp hai làm một.

Một đạo khí tức tựa như Mãnh thú Hồng Hoang từ bên trong ngọc ấn tỷ lao ra, đồng thời một đạo âm thanh uy nghiêm vang lên.

- Sắc phong Tây Điền Quận Quốc Lương Bích Như là Quận Quốc công chúa. Phong hào Giải Ưu!

Âm thanh uy nghiêm và khí tức khủng bố tựa Mãnh thú Hồng Hoang kia thoáng xuất hiện rồi biến mất, thế nhưng vẻ mặt của đám thủy thủ hộ vệ ở đối diện đều trở nên cực kỳ nghiêm túc, kể cả người đứng đầu đội buôn - Quách đại tổng quản.

Sau đó, Quách đại tổng quản dẫn theo hơn một nghìn thủy thủ cùng hộ vệ đứng phía sau hắn trịnh trọng quỳ xuống vái lạy.

- Chúng ta bái kiến Giải Ưu công chúa!

Trong tiếng hô tựa núi sụp biển gầm, trên gương mặt Giải Ưu công chúa hiện lên nụ cười, trong con ngươi cũng thoáng hiện qua một tia say sưa.

Cho dù ở Hiển Thánh Thủy Phủ dưới một người trên vạn người, cũng không sánh được một phần vạn địa vị của công chúa ở trong Nhân tộc.

Diệp Chân có chút khiếp sợ, vội vàng tránh sang một bên.

Bởi vì Diệp Chân phát hiện, trong hơn ngàn người quỳ xuống vái lạy Giải Ưu công chúa này, có hơn hai mười người võ giả Nhập Đạo Cảnh, tính cả Quách đại tổng quản trước mắt này cũng là Nhập Đạo Cảnh.

Hai mươi vị Nhập Đạo Cảnh võ giả, vẻn vẹn nhân số võ giả Nhập Đạo Cảnh trên chiếc soái hạm này, tính cả sáu chiếc soái hạm khác, thì tổng số võ giả Nhập Đạo Cảnh hẳn là chừng trăm người?

Hơn nữa, Diệp Chân phát ra thần niệm cảm ứng, phát hiện trên con chiến hạm này còn có một đạo khí tức cực kỳ mịt mờ khác; đạo khí tức mịt mờ này phi thường mạnh mẽ, tương đương với khí tức của Ma soái Tinh Hồn Châu trong Thận Long Châu của hắn.

Nói cách khác, bên trong chi đội buôn này có một vị Thông Thần cảnh võ giả tọa trấn, chẳng qua không phải thủy thủ hộ vệ mà là cung phụng.

Vị võ giả Thông Thần cảnh kia chỉ hơi đảo qua thần niệm khủng bố lên người Diệp Chân một chút liền không có động tĩnh gì nữa, ngay cả ra ngoài cũng không ra.

Mà điều khiến cho Diệp Chân kinh ngạc chính là những võ giả Nhập Đạo Cảnh quỳ lạy này.

Ở Chân Huyền đại lục, tu vi chỉ cần đột phá đến Hồn Hải cảnh là có thể thấy vua mà không cần bái lạy, tu vi đột phá đến Chú Mạch Cảnh thì tương đương với vương công, nếu đột phá đến Khai Phủ Cảnh, vậy thì gần như có thể sánh ngang với bậc đế vương thế tục.

Mà võ giả Nhập Đạo Cảnh thì ngay cả đế vương thế tục cũng phải quỳ lạy bọn họ.

Nhưng ở nơi này, trên Hồng Hoang đại lục, những võ giả Nhập Đạo Cảnh này lại đều quỳ gối cúi lạy trước mặt Giải Ưu công chúa một vị tiểu nữ tử như thế, mà xem ra bọn họ quỳ lạy còn cực kỳ tự nhiên.

Đột nhiên, Diệp Chân bỗng nhận ra được, ở Hồng Hoang đại lục, hàm kim lượng của tước vị hình như không phải bình thường.

Vẻn vẹn một vị Quận Quốc công chúa đã có thể làm cho rất nhiều Nhập Đạo Cảnh cường giả ngoan ngoãn quỳ lạy, mà phong tước của phụ thân Giải Ưu công chúa vẻn vẹn chỉ là Tây Điền bá mà thôi.

Như vậy người phong hầu thì sao đây?

Diệp Chân đột nhiên ý thức được, Minh Đường vị Hoàng Phong hầu này, có thể có thực lực mạnh mẽ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.

Một chuyện khác, Diệp Chân cũng có tính toán.

Thứ có giá trị nhất trong giải thưởng mà Giải Ưu công chúa đưa ra trên công văn, có thể cũng không phải là một trăm viên Niệm Linh Đan, mà là công lao vị Kim Kỵ úy.

Kim Kỵ úy chính là cấp thứ ba của công lao vị của Đại Chu Đế Quốc, cấp thứ nhất, cấp thứ hai của công lao vị phân biệt là Thiết Kỵ úy và Ngân Kỵ úy.

Chỉ cần thu được công lao vị Thiết Kỵ úy, hắn cũng đã thoát ly thân phận bình dân bách tính trong toàn bộ Đại Chu Đế Quốc; Kim Kỵ úy cũng là thân phận chân thật chính thức, hơn nữa còn có càng nhiều đặc quyền mà quý tộc mới có.

Nguyên bản, cái gì quý tộc không quý tộc, Diệp Chân cũng không thèm để ý, chẳng qua hôm nay sau khi nhìn thấy uy thế của Giải Ưu công chúa do tước vị mang tới, Diệp Chân đã bất chợt chuyển biến suy nghĩ.

- Được rồi, chư vị đều đứng dậy đi, Quách đại tổng quản, Giải Ưu ngày hôm nay còn phải dựa vào chư vị cứu giúp!

Thả lỏng tâm thần, Giải Ưu công chúa lười biếng vươn người một cái, vóc người đầy đặn quyến rũ kia khiến cho đôi mắt của rất nhiều thủy thủ hộ vệ toả sáng, nhưng lập tức sợ sệt cúi đầu.

Nghe vậy, Quách đại tổng quản đứng dậy nhìn hơn vạn con thủy yêu trên mặt biển đang gây sóng gió lướt về phía hạm đội, đột nhiên phát ra một tiếng tiếng cười âm trầm.

- Không biết là dã yêu vô tri đến từ đâu, lá gan lại lớn đến nỗi dám xung đột với đội tàu có treo hắc kỳ của Đại Chu ta, muốn chết!

Khi hai chữ “muốn chết” bật ra từ trong kẽ răng, Quách đại tổng quản đột nhiên vẫy tay một cái, nói.

- Các huynh đệ, cơ hội hiếm có, thử xem uy lực của thứ kia!

Trong lúc Diệp Chân đang nghi hoặc đầy mình, một trung niên võ giả đi theo bên cạnh Quách đại tổng quản, thân cao hơn hai mét, đầu trọc lốc sáng loáng, nở nở nụ cười dữ dằn. Nhẫn trữ vật trên tay hắn lóe sáng, một cái nỗ pháo khổng lồ dài hơn trăm mét, rộng hơn năm mươi mét liền xuất hiện ở một chỗ trống trên boong tàu.

Dùng kim loại không biết tên đúc thành cấu tạo phiền phức, lập loè ánh sáng lạnh lẽo, bên trên mỗi một mảnh cấu tạo đều khắc vẽ đúc hoa văn và phù văn huyền ảo cực kỳ phiền phức.

Tên võ giả đầu trọc sáng loáng lần nữa cười gằn một cái, một cái mũi tên dài hơn trăm mét, to chừng eo một người trưởng thành bình thường như Diệp Chân, được đặt lên trên nỗ pháo.

Tương tự, mũi tên khổng lồ này cũng khắc rõ phù văn và hoa văn cực kỳ phiền phức, trong chớp mắt đặt mũi tên lên nỗ pháo, mỗi một đạo phù văn trên chúng cũng bắt đầu lấp loé ánh sáng!

Mặc dù đứng cách nỗ pháo kia chừng mấy chục mét, trái tim Diệp Chân vẫn như cũ có thể cảm nhận được một loại rung động không cách nào hình dung được tựa như đang hoảng sợ.

Thứ này mới chỉ tỏa ra khí tức đã vô cùng kinh khủng như thế!

- Bắn!

Ầm!

Mang theo nụ cười hung tợn dữ dằn, tên võ giả đầu trọc sáng loáng kia cầm một cái chùy sắt to lớn trong tay, mạnh mẽ đánh lên trên nỗ pháo.

Vèo!

Giữa không trung bất chợt xoẹt qua một vết cắt tỏa ra ánh sáng rực tựa như sấm sét mạnh mẽ đánh vào trên người con thủy yêu áo lam đang điên cuồng đuổi theo lại đây, đang nghiến răng nghiến lợi chửi bới Diệp Chân.

Diệp Chân hình như nhìn thấy biểu hiện hoảng sợ của con thủy yêu áo lam kia.

Ánh sáng chói mắt lóe lên trong hư không một cái, sau đó liền biến mất!

Đồng thời, phạm vi ngàn mét xung quanh tính cả con thủy yêu áo lam kia, toàn bộ biến mất không còn tăm hơi.

Không sai, là hoàn toàn biến mất.

Bất kể là hai con đại yêu Nhập Đạo Cảnh đang đi theo sát bên người con thủy yêu áo lam hay là hơn trăm con thủy yêu Khai Phủ Cảnh trung hậu kỳ bay trên dưới xung quanh con, toàn bộ đều biến mất!

Tất cả những thứ này làm Diệp Chân trợn mắt ngoác mồm, khiếp sợ không hiểu.

Đám thủy thủ hộ vệ trên Xích Phong hào nhìn thấy tình cảnh này lại điên cuồng cười to, một bên cười, một bên đắc ý liếc nhìn Diệp Chân đang khiếp sợ khó hiểu.

Trong nháy mắt tiếp theo, mấy con Nhập Đạo Cảnh đại yêu may mắn còn sống sót còn có mấy ngàn Khai Phủ Cảnh thủy yêu, như điên hét rầm lêm, cùng nhau trốn như bay về nơi sâu dưới đáy biển, trong thời gian ngắn chạy mất không còn tăm hơi.

Chỉ sau thời gian vài hơi thở, trên mặt biển đã gió êm sóng lặng!

- Quách đại tổng quản, đây là Phá Thiên Tru Long Nỗ sao? Uy lực này còn mạnh mẽ hơn mấy phần so với tưởng tượng của bổn cung.

Giải Ưu công chúa lạnh nhạt nói.

Quách đại tổng quản chắp tay hành lễ.

- Công chúa điện hạ, đội buôn đi xa đạt đến quy mô nhất định, trong trường hợp đã có quý nhân làm người bảo đảm thì đội buôn có thể thuê một chiếc Phá Thiên Tru Long Nỗ từ quân bộ các châu quận, chẳng qua, chúng ta mua Phá Thiên Tru Long tiễn là cấp thấp nhất, đương nhiên, dùng để thu thập những con dã yêu này là không thành vấn đề.

Nói xong, Quách đại tổng quản giũ ra một phần sách ngọc trong lòng bàn tay, thấp giọng nở nụ cười, đưa cho Giải Ưu công chúa.

- Ngày hôm nay để cứu Giải Ưu công chúa điện hạ, đã tiêu hao một cái mũi tên Phá Thiên Tru Long tiễn, kính xin công chúa điện hạ đóng dấu!

Tạo Hóa Chi Vương -