Chương 1209
Tưởng Hào nhìn chằm chằm Diệp Chân với đôi mắt to như chuông đồng kia, hắn ta cố gắng chớp chớp mắt mấy lần mới miễn cưỡng biến hung quang trong mắt một ý cười phóng khoáng.
- Khá lắm, công phu rất tốt! Vừa nhìn thì ta đã biết ngươi chính là hảo hán đã từng chém giết, tắm máu rất nhiều lần, so với con rùa rụt đầu này thì mạnh hơn nhiều!
- Không tồi, có dũng khí! Là hảo hán!
Tưởng Hào không tiếc lời khen ngợi Diệp Chân làm cho đám thủy thủ hộ vệ xung quanh lộ ra biểu hiện quái dị.
Khi nào thì Tưởng Hào có chút bênh vực người của mình, luôn luôn hoành hành bá đạo lại dễ dàng nói chuyện như vậy?
Diệp Chân thu hết phản ứng của mọi người xung quanh vào đáy mắt, sau đó hắn lập tức ý thức được cái gì, chuyện ra khác thường tất có yêu.
- Diệp huynh đệ, nếu như có cơ hội thì ngươi nhất định phải chỉ điểm một chút cho cái tên bất tài này. Đi thôi, công chúa và đại tổng quản cho mời!
Bàn tay tựa như quạt hương của Tưởng Hào xách Tưởng Trường Trung như là xách một con gà con. Hắn nhìn về phía Diệp Chân rồi nói một tiếng đi theo ta, sau đó nhanh chân đi tới khoang thuyền ở tầng cao nhất.
Tưởng Trường Trung thì nhìn chòng chọc về phía Diệp Chân với ánh mắt cực kỳ oán độc, mấy lá rau trên cái đầu trọc bóng loáng đặc biệt chói mắt.
Rất nhanh, Diệp Chân đi theo Tưởng Hào đến khoang thuyền có vị trí tốt nhất toàn bộ Xích Phong. Bên trong khoang thuyền, Giải Ưu công chúa ngồi ở giữa, nàng ta mặc một bộ váy dài đẹp đẽ quý giá, vài cây trâm ngọc thúy rũ lấp lóe ở trên búi tóc vén cao, quả thực là khiến cho nàng càng thêm cao quý cực kỳ.
Quách Đại tổng quản một thân áo xanh ngồi ở dưới, trên khuôn mặt già nua khôn khéo vĩnh viễn mang theo một nụ cười hiền lành.
- Công chúa, ngươi tìm ta à?
Diệp Chân vừa bước vào khoang lập tức ôm quyền dò hỏi.
- Quách Đại tổng quản nói, giờ sửu tối nay thì thuyền sẽ đi tới vùng biển gần lục địa nhất, cách lục địa khoảng chừng năm trăm dặm. Tới lúc đó chúng ta sẽ rời khỏi đội tàu trở về Quận Quốc, ngươi chuẩn bị một chút đi, đúng giờ xuất phát!
Giải Ưu công chúa nói.
- Ha ha, kính xin công chúa điện hạ thứ lỗi, con thuyền của chúng ta bị nước ăn khá sâu, vùng biển gần đây nhất là Tây Điền Quận Quốc lại có đá ngầm dày đặc, không có tuyến đường và hải cảng thích hợp để ngừng lại, vì vậy chúng ta thật sự không cách nào đưa Công chúa lên bờ được!
Quách Đại tổng quản cười làm lành mà giải thích.
- Không sao, bổn cung đã biết!
Giải Ưu công chúa nói.
Quách Đại tổng quản nhìn sang Diệp Chân một chút, sau đó lại nói:
- Vì bày tỏ sự áy náy của mình, đồng thời cũng suy xét tới sự an toàn của công chúa, lão phu dự định phái hai vị hộ vệ cùng với vị Diệp hộ vệ đây hộ tống công chúa điện hạ trở về Tây Điền Quận Quốc.
Giải Ưu công chúa cũng nhìn về phía Diệp Chân một chút, trên mặt lộ vẻ do dự.
Quách Đại tổng quản cười sang sảng một tiếng.
- Tuy rằng Đại Chu chúng ta dân phong thuần phác, cảnh nội an bình, nhưng mà gian tế Ma tộc và Yêu tộc sẽ có khi lẻn vào thám thính. Công chúa hoa nhường nguyệt thẹn dễ dàng khiến cho kẻ xấu mơ ước, mà tất cả hộ vệ trước đây của công chúa điện hạ đều đã chết trận, chỉ còn lại một mình vị Diệp hộ vệ đây. Nếu thật sự đụng tới tình huống ngoài ý muốn, sợ là lực bất tòng tâm, vì lẽ đó lão phu dự định phái vài vị hộ vệ đi theo, đương nhiên, nếu như công chúa không muốn…..
- Nếu Quách tổng quản đã có ý tốt thì bổn cung có thể nào không muốn chứ! Chỉ là lại phải nhận ân tình của Quách tổng quản thêm lần nữa rồi!
Không chờ Quách Đại tổng quản nói xong thì Giải Ưu công chúa đã mở miệng đồng ý, thần sắc có chút kinh hoảng.
- Ha ha, được ra sức vì công chúa điện hạ chính là bản phận của lão phu. Ngày sau nếu lão phu có việc làm phiền công chúa thì cũng không đến mức quá xấu hổ!
Quách Đại tổng quản lại giải thích một câu phi thường xảo diệu.
Diệp Chân bị gọi vào nơi này nghe xong vài câu thì đã bị đuổi trở lại khoang thuyền đầy mùi mồ hôi và chân thối. Hắn thật sự làm theo lời của Giải Ưu công chúa, ngồi xếp bằng ở chỗ kia nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhìn bề ngoài thì Diệp Chân đang tu luyện, nhưng trong đầu hắn đều là chuyện của ngày hôm nay.
Tưởng Trường Trung tới tìm hắn gây sự một cách vô duyên vô cớ, đôi mắt tựa như chuông đồng đè nén hung quang của Tưởng Hào, biểu hiện quỷ dị của đám hộ vệ xung quanh và lời kiến nghị của Quách Đại tổng quản, tất cả những thứ này khiến cho Diệp Chân có một loại cảm giác không đúng.
Quách Đại tổng quản đưa ra lời kiến nghị kia thì vẫn còn tính là bình thường, nhưng mà biểu hiện của Tưởng Trường Trung và Tưởng Hào lại không đúng lắm.
Nhưng manh mối quá ít, Diệp Chân suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không thể nghĩ ra được bất cứ cái gì.
Giây lát sau, thần niệm vẫn luôn bám vào thủy linh lực xung quanh của Diệp Chân đột nhiên khẽ nhúc nhích, sau đó hắn phát hiện Tưởng Hào đi vào khoang thuyền của Quách Đại tổng quản.
Vừa rồi xảy ra náo loạn như thế, bây giờ Quách Đại tổng quản lại gọi Tưởng Hào đi qua, Diệp Chân theo bản năng điều khiển thần niệm bám vào thủy linh lực vươn tới gần, hắn muốn nhìn Quách Đại tổng quản gọi Tưởng Hào vào để làm cái gì.
Nhưng mà khi thần niệm của Diệp Chân muốn tiến vào khoang thuyền của Quách Đại tổng quản thì lại có chuyện xảy ra, lúc Tưởng Hào vừa mới đóng cửa lại thì một đoàn phù quang trong lòng bàn tay của Quách Đại tổng quản lập tức nổ tung.
Trong phút chốc, một luồng linh lực hùng hồn giống như sóng xung kích chấn động khắp khoang thuyền, thiên địa nguyên khí bên trong hoàn toàn bị luồng sóng xung kích này đập nát.
Đương nhiên, thần niệm bám vào thủy linh lực của Diệp Chân cũng bị dập tắt nhanh chóng.
Quách Đại tổng quản không làm như vậy thì còn tốt, nhưng mà hắn vừa làm như thế thì rõ ràng đã bại lộ một điều, chuyện mà Quách Đại tổng quản muốn nói với Tưởng Hào là một chuyện cực kỳ bí ẩn.
Vốn dĩ Diệp Chân cũng không tính toán nghe lén, nhưng hiện tại thì hắn nhất định phải nghe cho bằng được.
Nếu như Quách Đại tổng quản giở trò này ở những nơi khác thì Diệp Chân đúng là không thể làm gì được.
Nhưng hiện tại bọn họ đang ở trên thuyền, mà chất liệu làm nên con thuyền này hơn tám phần là gỗ, hơn nữa còn là loại gỗ cực kỳ quý giá.
Chỉ cần có vật liệu thuộc tính Mộc thì Tiểu Yêu sẽ có thể triển khai thân thủ.
- Tiểu Yêu!
Diệp Chân Khẽ quát một tiếng, Ất Mộc linh lực của Tiểu Yêu lặng lẽ chui ra khỏi cơ thể Diệp Chân rồi bắt đầu lan tỏa từ tấm ván gỗ mà Diệp Chân ngồi xếp bằng ra khắp nơi.
Trong nháy mắt tiếp theo, âm thanh trong khoang thuyền của Quách Đại tổng quản đã truyền vào bên trong linh phủ của Diệp Chân.
- Kết quả thăm dò thế nào rồi?
Âm thanh của Quách Đại tổng quản có chút lạnh lẽo.
- Đại tổng quản, đừng xem tu vi của tên tiểu tử kia thấp kém, nhưng mà sức chiến đấu của hắn ta lại có chút khó giải quyết. Trong tình huống bất ngờ mà vẫn có thể khiến Trường Trung bị thương, cho dù Trường Trung lấy Hồn khí ra thì cũng chưa chắc có thể bắt được hắn ta!
Đây là thanh âm của Tưởng Hào.
- Đương nhiên, với tu vi Khai Phủ Cảnh cửu trọng tiểu công tử thì hẳn là có thể bắt được họ Diệp này.
- Ừ?
Quách Đại tổng quản ừ một tiếng dài, âm thanh trở nên âm lãnh.
- Lão phu không thích nghe hai chữ "Hẳn là"! Hơn nữa, chuyện này rất trọng đại, lão phu ra ngoài ban sai mấy chục năm mới đụng tới một cơ hội tuyệt diệu như thế, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm gì. Tối nay đích thân ngươi đi một chuyến đi!
- Đích thân thuộc hạ đi sao?
Trên mặt Tưởng Hào lộ ra vẻ ngẩn ngơ.
- Đúng vậy, chỉ có đích thân ngươi đi thì lão phu mới có thể yên tâm! Tưởng Hào, đừng nói ngươi muốn đời đời kiếp kiếp làm nô? Đó chính là Ân Kỵ Úy!
- Hai năm trước, Tây Điền Quận Quốc treo giải thưởng cho vị Giải Ưu công chúa kia đã tăng tới huân vị Ân Kỵ Úy. Đây là huân vị thứ tư ở Đại Chu chúng ta, là huân vị cao nhất mà tiểu Quận Quốc như Tây Điền Quận Quốc có thể phong thưởng, đồng thời đây còn là huân vị không cần sự kiểm nghiệm của quân bộ.
- Có huân vị Ân Kỵ Úy thì Dục nhi có thể gia nhập cấm quân trực thuộc, tối thiểu cũng có thể nhận được chức Đô vệ thống lĩnh hơn một trăm năm mươi người. Nếu như
Dục nhi gia nhập biên quân và đại quân chư trấn, chức Đô Thống thống lĩnh năm trăm người cũng là chuyện dễ dàng.
- Hơi có chiến công là đã có thể tăng thành Giáo Úy thống lĩnh ngàn người!
- Đại Chu chúng ta, không có quân công thì không phong tước, nhưng nếu như thuộc hạ có mấy ngàn người thì còn sợ cái này nữa sao?
- Một khi Dục nhi được phong tước, dù cho không dính dáng gì tới lão phu nhưng mà con cháu của lão phu cuối cùng cũng không cần phải đời đời làm nô, có thể làm quý nhân, hô nô dịch tỳ!
Nói tới đây, thanh âm của Quách Đại tổng quản đã trở nên hơi kích động, âm thanh như là ống bễ, có chút thở hổn hển.
- Ý của đại tổng quản là….?
Tưởng Hào vẫn còn chưa hiểu gì.
- Ngươi và ta đều có nô tịch, cả đời không thể thoát thân được! Nhưng mà con cháu của chúng ta lại có thể thấy được ánh sáng!
- Hai đứa con riêng của ngươi đều thành niên hết rồi đúng không? Ngươi để bọn họ đi theo Dục nhi đi, một khi có cơ hội thì cũng có thể dùng quân công đổi lấy một cái xuất thân!
Quách Đại tổng quản giải thích đơn giản.
- Thật sao?
Giọng nói của Tưởng Hào trở nên cao hơn.
- Bằng không ngươi cho rằng lão phu mưu đồ cái cái gì?
- Nhưng mà đại tổng quản, mấy đứa con riêng của thuộc hạ cũng không quá thành tài. - Tuy rằng Dục công tử thiên phú hơn người, nhưng dù sao còn chưa Nhập Đạo, cho dù là thu được huân vị, nhưng mà nếu tùy tiện vào quân đội, ta sợ là…..
- Đây chính là nguyên nhân mà lão phu đi theo!
- Chờ tới khi các ngươi rời thuyền tối hôm nay, mấy ngày sau, hạm đội sẽ gặp phải một đám thủy yêu tham lam mà mạnh mẽ. Do bất cẩn, ngươi và hai đứa con riêng của mình đều sẽ nằm trong hàng ngũ bỏ mình, ngươi hiểu chưa?
Quách Đại tổng quản đè âm thanh thấp xuống.
Tưởng Hào ngẩn người, sau đó hắn lập tức nở nụ cười đã hiểu.
- Ta đã rõ, ý của tổng quản là muốn sau khi Dục công tử thu được huân vị thì ta sẽ cùng tòng quân, bảo hộ Dục công tử…
- Không sai, đợi đến khi thích hợp thì ngươi sẽ liên lạc ta, lão phu sẽ âm thầm mượn quyền thế gia chủ để cho các ngươi thuận lợi nhanh chóng thăng chức, sắp tới thì….
Nghe đến đó, biểu hiện của Diệp Chân đã âm trầm như nước.
Từ lúc bị Tưởng Trường Trung tới gây sự thì Diệp Chân đã biết không phải là chuyện tốt gì, chỉ có điều hắn không ngờ rằng tên Quách Đại tổng quản này lại mưu đồ giải thưởng về Giải Ưu công chúa.
Hơn nữa, theo như lời của Quách Đại tổng quản, giải thưởng đã có gia tăng, huân vị đã không phải là Kim Kỵ Úy như Giải Ưu công chúa nói tới, mà là Ân Kỵ Úy cao hơn một bậc.
Bản thân Diệp Chân cũng không để ý huân vị Ân Kỵ Úy, nhưng mà đây lại là bước đầu tiên để hắn cắm rễ tại đại lục Hồng Hoang này.
Quan trọng nhất chính là, tu luyện cần phải có Niệm Linh Đan, nhưng mà thứ này chỉ có ở nơi phân phát chính thức của Đại Chu Đế Quốc và Thiên Miếu. Nếu như so sánh với Thiên Miếu thần bí khó tiến vào, trở thành quan chức hoặc quân nhân của Đại Chu Đế Quốc hình như là cách nhanh nhất để thu được Niệm Linh Đan.
Diệp Chân không biết Ân Kỵ Úy lớn tới đâu, nhưng mà dựa theo những gì mà Giải Ưu công chúa đã nói, cho dù tán huân như Kim Kỵ Úy thì mỗi năm cũng có thể thu được bổng lộc là ba viên Niệm Linh Đan.
Như vậy Ân Kỵ Úy cao hơn một bậc thì chắc chắn sẽ có bổng lộc càng nhiều.
Nhưng điều quan trọng nhất chính là, chỉ khi nào thu được huân vị, dù cho huân vị cấp thấp nhất - Thiết Kỵ Úy thì mới có tư cách mua Niệm Linh Đan ở nơi phân phát chính thức Đại Chu Đế Quốc.
Hơn nữa đây còn là tư cách có số lượng giới hạn!
Nửa đêm, sóng biển đánh vào cự hạm, ngoài khoang thuyền bỗng dưng vang lên tiếng hô quát.
- Diệp hộ vệ, đã đến nơi rồi, chuẩn bị xuất phát!