Chương 1210
Hộ vệ mà Quách đại tổng quản phái tới bảo hộ Giải Ưu công chúa có bốn người.
Dẫn đầu tự nhiên là thống lĩnh hộ vệ Tưởng Hào với cái đầu trọc bóng lưỡng, người thứ hai là một thanh niên chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng, khóe môi hiện lên một tia cười như có như không. Nếu xem xét một cách cẩn thận thì người này có mấy phần giống vị Quách đại tổng quản kia.
Người này gọi Quách Dục, chắc là Dục công tử mà Tưởng Hào đã đề cập tới, đồng thời cũng là con riêng của Quách đại tổng quản.
Hai người còn lại, một người là Tưởng Trường Trung có quả đầu trọc bóng lưỡng như cha mình, người thứ hai là một thanh niên có vài phần âm nhu, họ Hà tên Thành, tu vi Khai Phủ Cảnh bát trọng.
Quách Dục và Tưởng Trường Trung thì không cần phải bàn, nhưng nếu như Diệp Chân không có nghe lén thì sợ rằng hắn cũng không hề nghĩ tới Hà Thành là con riêng của Tưởng Hào.
Nếu như nhìn kỹ, lại bỏ đi mái tóc đen thì Hà Thành chính là đúc ra từ một cái khuôn với Tưởng Trường Trung.
- Công chúa điện hạ, chúc ngài thuận buồm xuôi gió!
Quách đại tổng quản chắp tay cúi đầu ở xa xa, hắn đứng trên boong thuyền rẽ sóng theo gió mà đi, nhưng mà ánh mắt nhìn về đoàn người của Giải Ưu công chúa lại tràn đầy ước ao.
Từ lúc vừa mới rời khỏi boong tàu thì Quách Dục và Hà Thành đã lập tức bảo hộ ở bên cạnh Giải Ưu công chúa, Tưởng Trường Trung thì vẫn luôn hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Chân, hắn và Tưởng Hào liên thủ hợp lực tách Diệp Chân và Giải Ưu công chúa ra.
- Lên đường thôi!
Tưởng Hào khẽ quát một tiếng, đi trước mở đường, linh quang quanh thân hắn lấp loé, ngự không dẫn mọi người bay về phía bờ biển.
Cho dù Tưởng Trường Trung không ngăn cách thì Diệp Chân cũng sẽ chủ động giữ khoảng cách với những người này.
Diệp Chân không sợ mấy người Quách Dục, Hà Thành, nhưng mà nghĩ tới Tưởng Hào có tu vi Nhập Đạo Cảnh tứ trọng, nếu như hắn ta đột kích bất ngờ thì tuyệt đối có thể lấy cái mạng nhỏ của mình.
Năm trăm dặm đường biển, nếu là tình huống bình thường thì chỉ cần bay khoảng nửa khắc, nhưng mà thực tế thì còn chưa tới.
Diệp Chân còn có thể đuổi kịp tốc độ phi hành của Tưởng Hào, nhưng Hà Thành và Tưởng Trường Trung còn phải chở Giải Ưu công chúa cho nên tốc độ có chút không theo kịp.
Một đường không nói chuyện.
Diệp Chân vừa phi hành vừa cảnh giác động tĩnh xung quanh, đồng thời còn lặng lẽ cảm nhận rất nhiều biến hóa khi đặt chân lên Hồng Hoang đại lục.
Lực lượng địa mạch, địa từ của Hồng Hoang đại lục phi thường mạnh mẽ.
Diệp Chân so sánh một chút, lực lượng địa mạch, địa từ của Hồng Hoang đại lục còn nhiều hơn gấp mười lần xung quanh Chân Huyền đại lục.
Lực lượng địa mạch thì không nói gì, thứ này rất hữu ích cho việc tu luyện, có thể tăng uy lực của trận pháp mượn dùng lực lượng địa mạch lên, nhưng mà lực lượng gấp mười lần so với Chân Huyền đại lục thì trở nên có chút khủng bố rồi.
Lực lượng địa từ lại vô hình tạo một tầng trường lực địa từ trên người Diệp Chân khiến cho việc phi hành của hắn đã tiêu hao linh lực gấp mấy lần.
Kỳ thực khi còn ở Bắc Hải, Diệp Chân đã phát hiện khi mình phi hành với tốc độ đồng dạng thì tốc độ tiêu hao linh lực trong cơ thể là gấp mấy lần so với khi ở trên Chân Huyền đại lục.
Lúc này khi đặt chân lên lục địa Hồng Hoang thì cái cảm giác này càng rõ ràng hơn nữa.
Vốn dĩ với tu vi hiện tại của Diệp Chân, dựa vào Âm Dương Ngũ Hành Linh Phủ thì hắn đã gần như có thể phi hành không ngừng nghỉ ở Chân Huyền đại lục.
Nhưng mà hiện tại theo tính toán của Diệp Chân, hắn chỉ có thể phi hành tối đa là một ngày thì phải dừng lại khôi phục linh lực. Nếu không nghỉ ngơi mà dùng linh thạch bổ sung linh lực liên tục thì nhiều nhất cũng chỉ có thể phi hành hai ngày.
Mà Tưởng Trường Trung và Hà Thành càng thảm hơn nữa, hai tên đó chỉ mới phi hành được sáu tiếng thì đã phải dừng lại để đả tọa nghỉ ngơi, khôi phục linh lực.
Theo như lời giải thích của Tưởng Hào, Tây Điền Quận Quốc còn cách nơi này chừng một quận nữa, mà ở Đại Chu Đế Quốc, cho dù là quận nhỏ nhất thì cũng có phạm vi trăm vạn dặm.
Chính là bởi vì lãnh thổ quốc gia quá mức rộng lớn cho nên bốn phía Đại Chu Đế
Quốc mới trắng trợn phân phong như vậy.
Phàm là thu được tước vị cha truyền con nối như vương, công, hầu, bá bởi vì chiến công thì đều có thể được phong làm thuộc quốc tự trị. Bọn họ có thể thu thuế, có thể trưng binh xây dựng quân đội, chỉ cần hàng năm đưa lên ba phần mười cống phú cho Đại Chu Đế Quốc là được, chỉ khi nào chiến tranh kéo đến thì Đại Chu Đế Quốc sẽ nắm giữ quyền chỉ huy cao nhất.
Tây Điền Quận Quốc trên căn bản chính là Quận Quốc cấp bậc thấp nhất của Đại Chu Đế Quốc, nhưng dù vậy, theo như lời của Giải Ưu công chúa thì Tây Điền Quận Quốc nắm giữ hơn ba mươi vạn binh lính hiếu chiến, con dân trong nước có hơn ba tỉ.
Đến nỗi những người có tước vị cao hơn như hầu, công, vương, khi thành lập phong quốc thì cầm binh ngàn vạn cũng không phải là chuyện hiếm thấy gì.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà tước vị trong Đại Chu Đế Quốc quý giá như vậy.
Chỉ cần dùng quân công thu hoạch được một đám nhất hạ phẩm tam đẳng bá là đã có thể nắm giữ tư cách thành lập phong quốc nhỏ với mấy trăm ngàn hùng binh, con dân mấy chục tỷ, như vậy cũng không không khác gì Đế Vương ở nhân gian, phú quý cực kỳ.
Theo như những gì mà Tưởng Hào nói, đô thành Tây Điền Thành của Tây Điền Quận Quốc cách bờ biển ước chừng một triệu năm trăm ngàn dặm, với tốc độ của bọn họ thì cần bay khoảng mười ngày mới có thể tới nơi.
Lời giải thích kia cũng làm cho Diệp Chân biết được một chuyện, mấy người Tưởng Hào sẽ tìm cơ hội ra tay trong khoảng thời gian mười ngày này.
Nếu như Diệp Chân không biết chuyện này thì thôi, nhưng một khi biết rồi thì hắn sao có thể cho bọn họ có cơ hội ra tay nữa.
Khi Diệp Chân lên bờ thì đã là mùa thu, những gì chứng kiến trên đường đi phồn hoa cực kỳ.
Trong ruộng kết đầy những bông lúa vàng rực rỡ, những hạt lúa tròn trịa to bằng nửa cái móng tay, chúng nó lại được hấp thụ thiên địa nguyên khí cho nên cường tráng dị thường.
Khắp nơi là bá tánh đang làm lụng, từng người đều nở nụ cười thuần hậu, nhìn qua hết sức an bình.
Khi bay ngang qua, Diệp Chân có thể tùy ý bắt gặp cảnh tượng các thiếu niên tập võ, bọn họ nhìn qua chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi mà đã bắt đầu dẫn linh vào thể, rèn luyện thân thể.
Các đội thương buôn qua lại như dệt cửi, quả là một cảnh tượng an cư lạc nghiệp.
Nhưng cũng có những nơi cùng sơn ác thủy, ngay cả võ giả Nhập Đạo Cảnh như Tưởng Hào cũng không dám tự tiện xông vào, có thể tránh thì sẽ tránh thật xa.
Có lẽ bởi vì Diệp Chân quá mức cảnh giác cho nên khi bước lên Hồng Hoang đại lục đã qua ngày thứ năm thì đám Tưởng Hào vẫn chưa có động thủ.
- Tối nay chúng ta ở đây nghỉ ngơi đi!
Tưởng Hào chỉ vào một cánh rừng đen như mực, hắn nhìn Diệp Chân một cách chăm chú rồi nói.
- Tưởng thống lĩnh, tại sao chúng ta không đi vào thành? Điều kiện ở trong thành tốt hơn nơi này rất nhiều!
Ngươi bắt bổn cung ngủ ngoài trời đã năm ngày rồi, cũng chính là năm ngày ta chưa được tắm rửa!
Giải Ưu công chúa nghiến răng nghiến lợi nói.
Dọc theo đường đi, Tưởng Hào đều lấy đủ loại lý do để không đi vào thành, một hai phải ngủ ngoài nơi hoang dã, chuyện này khiến Giải Ưu công chúa tức giận đã lâu.
Diệp Chân biết nguyên nhân, chắc chắn là do giải thưởng kia mà ra.
Bởi vì giải thưởng huân vị mà Quốc chủ Tây Điền đưa ra đã khiến cho xung quanh Tây Điền Quận Quốc rất là náo nhiệt. Nếu hiện tại bị người gần đó phát hiện hành tung của Giải Ưu công chúa, nói không chừng cả nhóm sẽ gặp rắc rối.
Hộ tống Giải Ưu công chúa về nước lặng yên không một tiếng động rồi nhận giải thưởng, đây mới là dự định của Tưởng Hào, đương nhiên, ý định này cũng trùng hợp với suy nghĩ của Diệp Chân.
Mọi người đều không thích phiền phức, phải không?
- Công chúa điện hạ, không phải tiểu nhân không muốn vào thành, lẽ nào Công chúa điện hạ không phát hiện? Từ ngày thứ hai chúng ta đặt chân lên bờ thì đã có người bắt đầu nhìn chằm chằm chúng ta!
Tưởng Hào giải thích.
Vừa nghe thấy câu này, Giải Ưu công chúa đột nhiên biến sắc, như chim sợ cành cong.
- Là ai? Đã tới đây rồi mà vẫn còn có người đánh chủ ý lên bổn cung sao?? -
- Có yêu khí! Tiểu nhân đã tra xét cẩn thận, phát hiện phía sau có yêu khí qua lại, có thể là Ma tộc, có thể là Yêu tộc cũng có thể là đám bại hoại trong Nhân tộc. Mấy ngày nay tiểu nhân chạy ngày chạy đêm không dám dừng lại chính là vì muốn thoát khỏi bọn hắn.
Tưởng Hào nói.
Đáp án này khiến cho Giải Ưu công chúa bị dọa sợ, nàng cũng không cần tắm rửa gì nữa, mấy thứ này không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là nàng có thể an toàn về nước.
- Tưởng thống lĩnh, ngươi nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi bọn họ! Chỉ cần bổn cung an toàn quay lại thì chắc chắn sẽ trọng thưởng các ngươi!
Giải Ưu công chúa đã sợ hãi đến nỗi bất đầu nói năng lung tung.
Thấy thế, Tưởng Hào nở nụ cười đắc ý, ánh mắt bén nhọn dừng ở trên người Diệp Chân.
- Tất cả nâng tinh thần lên cho lão tử! Nếu tối nay bị yêu ma đánh giết thì đừng trách lão tử không nhắc nhở các ngươi trước!
Diệp Chân rõ ràng, câu nói này là để khiêu khích mình, đồng thời cũng là để làm nền cho sự biến mất của Diệp Chân.
Rất nhanh, mọi người đã dựng xong một căn lều tinh xảo cho Giải Ưu công chúa, mọi người lấy đồ ăn thức uống trong nhẫn trữ vật dùng bữa rồi bắt đầu đả tọa khôi phục.
Đúng lúc này, Diệp Chân đột nhiên đứng dậy.
Bốn người Tưởng Hào, Quách Dục, Hà Thành và Tưởng Trường Trung đồng loạt nhìn phía Diệp Chân.
- Ngươi định đi đâu?
Tưởng Hào quát một tiếng.
- Ị phân!
Diệp Chân trả lời một câu thô tục.
- Mau lăn xa một chút!
Tưởng Hào vô cùng khó chịu mắng một câu.
Nhìn thấy Diệp Chân đi sâu vào trong khu rừng đen kịt kia, đám người đưa mắt nhìn nhau, hung quang trong mắt chợt hiện, đặc biệt là Tưởng Trường Trung, hung quang trong mắt hắn ta là dày đặc nhất.
- Ai da, ta cũng muốn đi tiểu, A Thành, ngươi có muốn cùng đi không?
Tưởng Trường Trung liếc mắt một cách đầy ẩn ý về phía rừng cây.
Ánh mắt Tưởng Hào khẽ nhúc nhích, hắn lớn tiếng nói.
- Ranh con, các ngươi nói làm lão tử cũng cảm thấy mót! Quách Dục, ngươi bảo vệ công chúa, chúng ta đi trút bầu tâm sự một chút!
Tưởng Hào, Hà Thành và Tưởng Trường Trung hơi liếc mắt ra hiệu nhau, ba người đồng thời đứng dậy rồi đi về phía Diệp Chân biến mất.
Quách Dục ừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phương hướng ba người biến mất hiện lên sự vô cùng chờ mong.
Qua tối nay, hắn sắp trở thành dũng sĩ hộ tống Giải Ưu công chúa về nước, thu được huân vị mà Tây Điền Quận Quốc treo thưởng.
Đến nỗi về vấn đề Giải Ưu công chúa có phối hợp hay không, theo như cách nói của Quách đại tổng quản, người mà xưa nay hắn không dám gọi là cha, một công chúa Quận Quốc lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, hẳn là sẽ có không ít chuyện xưa không muốn người biết.
Một cô gái yếu đuối làm sao có thể ở ngoài sống bốn, năm năm được.
Cần thiết phải có mấy tên hộ vệ mạnh mẽ đi theo.
Hắn tin tưởng, chỉ cần là người thông minh thì đều sẽ hiểu và ngoan ngoãn phối hợp.
Một chỗ sâu trong rừng, Diệp Chân cảm nhận có ba luồng khí tức đuổi theo mình, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười mỉa mai.
Hôm nay Diệp Chân chủ động đưa cơ hội cho đám người Tưởng Hào là bởi vì hắn đã phát hiện nơi tốt có thể trừng trị bọn hắn dễ như ăn bánh.
Trong rừng tràn đầy cây cối, bụi gai, cỏ dại và hoa dại, quả thực là nơi lý tưởng để biến thành chiến thường địa lợi cho Tiểu Yêu.
Nếu như vận dụng thỏa đáng thì có lẽ hắn sẽ không cần cử động một đầu ngón tay.
Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân tới gần, Diệp Chân nhấc lưng quần lên rồi chầm chậm xoay người lại, trên mặt hiện lên nụ cười như có như không nhìn ba người Tưởng Hào, Hà Thành, và Tưởng Trường Trung.
- Ba vị đây là chờ không nổi muốn ra tay phải không?
Diệp Chân đột nhiên lên tiếng.
Thái độ của Diệp Chân quỷ dị như thế khiến thần sắc của Tưởng Hào biến đổi, hắn đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nói.
- Ngươi có ý gì….
- Đến bây giờ mà các ngươi vẫn còn giả vờ giả vịt à?
- Tiếp tục giả bộ thì không vui rồi, chẳng phải là mấy ngày nay các ngươi đang cân nhắc xem làm thế nào để giết chết ta một cách thần không biết quỷ không hay sao?
Diệp Chân cười lạnh một tiếng.
- Ngươi! Làm sao ngươi biết được?
Tưởng Hào kinh ngạc thốt lên.
Tưởng Trường Trung lộ ra vẻ mặt hung lệ và dữ tợn.
- Nếu ngươi đã biết vậy thì chịu chết đi!
Trong nháy mắt tiếp theo, trên đùi Tưởng Hào, Hà Thành và Tưởng Trường Trung đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, ba người đồng thời cúi đầu kinh ngạc thốt lên.
- Cẩn thận, cây cỏ này có gì đó quái lạ!