Chương 1220 Lừa Gạt
Diệp Chân và Triệu Trung trở lại gian nhà nhỏ u tĩnh chưa tới một canh giờ, Tây Điền Bá đã phong trần mệt mỏi, mang theo một đám lão thái giám đến.
Hiển nhiên, loại chuyện thất cách mất mặt chịu thua này, hắn không muốn có quá nhiều người biết.
Mà những lão thái giám này, từng tên cực kỳ trung tâm đối với vương thất, sau đó, chỉ cần Tây Điền Bá đồng ý, ra lệnh một tiếng, những thái giám này sẽ lập tức tự sát.
- Ha ha, xem ra Tây Điền Bá đã nghĩ thông suốt, Diệp mỗ hiếu kỳ, Quốc chủ sẽ mở ra bảng giá gì cho tính mạng mình?
Diệp Chân cười nghênh nói.
Khóe miệng của Tây Điền Bá giật giật.
- Năm trăm viên Niệm Linh Đan, ngàn vạn viên linh thạch hạ phẩm, mười vạn viên linh thạch trung phẩm, năm ngàn viên linh thạch thượng phẩm.
- Triệu lão tiền bối, chúng ta đi, trở về cống hiến cho Hầu gia!
Còn không chờ Tây Điền Bá nói xong, Diệp Chân đã lôi kéo Triệu Trung muốn bay lên trời.
Hành động này đã dọa sợ Tây Điền Bá, hắn không cách nào điều động linh lực, không thể lên không, lại không dám sai khiến những thái giám nội thị chặn lại, vô cùng cấp bách, suýt chút nữa đã hống gọi từ cổ họng.
- Đừng, đừng đi, có thể thương lượng, có thể thương lượng, chúng ta còn có thể bàn lại!
Diệp Chân đương nhiên sẽ không đi thật, chầm chậm hạ xuống mặt đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm về Tây Điền Bá, nói.
- Có thể bàn lại, nhưng, ta cần thành ý! Nếu Quốc chủ cho rằng Diệp mỗ là một tên ngốc đến từ khe suối chưa từng gặp thói đời, còn muốn lừa gạt Diệp mỗ, vậy chúng ta sẽ không cần thiết bàn lại.
- Thương lượng, rất dễ thương lượng, lão phu sẽ lấy ra thành ý!
Tây Điền Bá đã gấp đến đầu chảy đầy mồ hôi, của cải có thể tích lũy, nhưng mệnh không còn, thật sự sẽ không còn gì.
Tây Điền Bá cũng khá phiền muộn, theo lời giải thích của Giải Ưu Công chúa, Diệp Chân pha trộn trong thủy yêu, có thể có nhiều kiến thức sao?
Vốn định lấy ra một ít của cải lừa gạt, không ngờ, Diệp Chân lại khó chơi như vậy.
- Vậy Diệp mỗ phải nhìn, thành ý ra sao!
Diệp Chân quát lên.
- Nhưng nếu còn dám lừa gạt Diệp mỗ, Diệp mỗ lập tức đi ngay, không cùng ngươi phí lời!
- Diệp Kỵ úy yên tâm, chỉ cần ngươi quay lại, sau này hiệu lực thật tốt cho Hầu gia, đến khi đó, đầu ngón tay của Hầu gia tùy tiện chảy xuống một ít, của cải đều hơn gấp mấy lần Tây Điền Quận Quốc. Không cần ở đây lãng phí miệng lưỡi?
Âm thanh âm nhu của Triệu Trung đúng lúc vang lên.
Khóe miệng cuồng quất nói, Tây Điền Bá cắn cắn hàm răng, nói.
- Trong quốc khố Tây Điền Quận Quốc chúng ta, Diệp Kỵ úy ngươi tùy tiện lấy! Chỉ cần trữ vật giới chỉ của ngươi có thể mang đi bao nhiêu, thì mang đi bao nhiêu!
- Chỉ là quốc khố sao?
Diệp Chân hờ hững mở miệng.
- Diệp Kỵ úy, quốc khố ta đã là giới hạn của ta với người! Thành ý lớn nhất.
- Vô nghĩa!
Diệp Chân thô bạo đánh gãy lời nói của Tây Điền Bá.
- Ngươi lừa gạt ta không có kiến thức đúng không? Quốc khố Tây Điền Quận Quốc ngươi, chỉ là cơ bản nhất mà thôi, thứ chân chính tốt nhất, đều trong bảo khố trong vương cung!
Tây Điền Bá ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Chân, tên này sao có thể là dã nhân tầm thường vùng hẻo lánh trong miệng Giải Ưu, dĩ nhiên lại biết kho báu vương cung.
Nhưng kho báu vương cung này cũng không phải bí mật gì quá to lớn, suy nghĩ một chút, Tây Điền Bá lần thứ hai gật đầu.
- Được rồi, lần này lão phu nhượng bộ, kho báu vương cung, ngươi cũng tùy tiện lấy, chỉ cần ngươi có thể mang đi!
- Nghe nói, Giải Quốc chủ còn có một tư khố riêng?
Diệp Chân híp mắt cười nói.
Lần này, Tây Điền Bá đột nhiên lại như rắn bị giẫm đuôi, nhảy lên.
- Tư khố của lão phu, làm sao ngươi biết? Ngươi đừng hòng đi vào! Nơi đó, tất cả đều là một ít tư nhân lão phu thu gom, không có bảo bối gì, không có bảo bối gì!
- Làm sao, ý của Giải Quốc chủ là chúng ta không cần thương lượng tiếp?
Hai tay của Diệp Chân mở ra!
Tây Điền Bá đứng ở nơi đó, nhìn chòng chọc vào Diệp Chân, răng trắng đầy miệng cắn khanh khách vang vọng, cuối cùng, đột nhiên nói.
- Được, lão phu đồng ý! Chỉ cần ngươi có thể mang đi, vậy thì thuộc về ngươi!
- Chờ đã, không vội!
Diệp Chân ngăn cản Tây Điền Bá.
- Ngoại trừ tư khố của Giải Quốc chủ, ta nghe nói, Giải thị bộ tộc của Tây Điền Bá còn có một toà trấn tộc bí khố, Diệp mỗ thế nhưng rất muốn đến trong trấn tộc bí khố mở mang tầm mắt!
Thân hình của Tây Điền Bá lại run rẩy một hồi, sau đó biểu hiện lộ ra cực kỳ mờ mịt.
- Trấn tộc bí khố? Ta làm sao không biết?
- Diệp Kỵ úy đây là đang gạt lão phu? Lão phu chính là tộc trưởng Tây Điền Giải thị bộ tộc, nếu thật có trấn quốc bí khố, há có thể không biết?
Diệp Chân dùng một loại cười như không, ánh mắt cười nhìn về Tây Điền Bá.
- Nếu Tây Điền Bá không nhớ ra được, Triệu lão tiền bối, vậy chúng ta cứ trở về, chờ lúc nào Tây Điền Bá nhớ tới trấn tộc bí khố, lúc đó trở lại bàn tiếp chuyện này!
- Được, mọi việc lão nô đều nghe Diệp Kỵ úy!
Nghe được âm thanh của Triệu Trung, Tây Điền Bá đột nhiên đã tỉnh ngộ ra, ánh mắt nhìn về phía Triệu Trung như muốn giết người!
Tây Điền Bá đã hiểu rất rõ, Diệp Chân lại hiểu rõ thân gia Tây Điền Quận Quốc bọn họ như vậy, khẳng định là được Triệu Trung chỉ điểm.
Cũng chỉ có Triệu Trung là lão nô quanh năm nấp ở trong tối, mới có thể nắm rõ thân gia Tây Điền Quận Quốc bọn họ như vậy.
Yên lặng một chút, Tây Điền Bá chậm rãi nói.
- Diệp Kỵ úy, Giải thị bộ tộc chúng ta, quả thật có trấn tộc bí khố! Nhưng trấn tộc bí khố, không phải tai họa diệt tộc sẽ không mở ra được!
- Không biết phong tước của Tây Điền Bá bị tiêu, có tính là tai họa diệt tộc của Giải thị bộ tộc hay không?
Diệp Chân híp mắt cười nói.
- Theo luật Đại Chu, không có người kế thừa sẽ trừ tước!
Âm thanh âm trầm của Triệu Trung giống như vịt đực nở nụ cười.
- Nếu tước vị Tây Điền Bá của Giải thị bộ tộc bị tiêu trừ, Tây Điền Quận Quốc sẽ trong vòng mười ngày bị người khác chiếm đoạt.
- Thông thường, thủ đoạn của phong quốc đối xử tộc nhân Tây Điền của Giải thị bộ tộc chỉ có hai đường, nhẹ thì đàn ông bị đày làm tử sĩ doanh, nữ tử có sắc đẹp thì đày vào thanh lâu, tất cả người già đều giết tuyệt, nặng một chút, chính là nhổ cỏ tận gốc!
Mấy câu nói này, Triệu Trung nói rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói, lại có một loại mùi máu tanh không cách nào hình dung, Diệp Chân cũng không nhịn được rùng mình một cái, đừng nói là Tây Điền Bá.
Sắc mặt của Tây Điền Bá bỗng trở nên cực kỳ trắng bệch.
- Ngươi các ngươi.
- Giải Quốc chủ, mất tài mà không mất mạng!
Âm thanh của Triệu Trung lần thứ hai vang lên.
Tình cảnh này, xem Diệp Chân âm thầm cảm thán, tâm tư thái giám này đúng là không giống người thường, một khi ưng thuận số tiền tài lớn, đối với việc này, quả thực còn muốn để bụng hơn so với Diệp Chân.
Một lát sau, Tây Điền Bá xì hơi đột nhiên co quắp ngồi xuống ghế.
- Được rồi, trấn tộc bí khố thì trấn tộc bí khố! Nhưng vẫn câu nói kia, chỉ cần trữ vật giới chỉ của ngươi có thể mang đi, có thể chứa đựng, chính là của ngươi!
Hơn nữa, lúc này, giới hạn trên người ngươi chỉ mang theo trữ vật giới chỉ!
Nói tới chỗ này, Tây Điền Bá có chút cuồng loạn gầm rú lên.
- Nếu không thể đáp ứng điều kiện này của lão phu cái, lão phu tình nguyện cống hiến ra toàn bộ Tây Điền Quận Quốc đi cầu giúp Thiên Miếu Thánh địa, cũng sẽ không để cho các ngươi thực hiện được!
Bốn chữ Thiên Miếu Thánh địa, để Diệp Chân không khỏi đưa mắt nhìn về phía Triệu Trung, tâm ý hơi dò hỏi.
Người phía sau biểu hiện nghiêm nghị gật đầu với Diệp Chân, trong phút chốc, Diệp Chân đã hiểu rõ.
- Được rồi, trữ vật giới chỉ trên người ta, chỉ cần có thể chứa đủ đúng không?
Diệp Chân hỏi.
- Không sai, hiện tại, hiện tại lấy ra tất cả trữ vật giới chỉ của ngươi, để lão phu kiểm kê!
Ánh mắt của Tây Điền Bá đỏ như máu, biểu hiện hơi doạ người.
- Hiện tại, được rồi!
Đầu tiên Diệp Chân lấy ra Xích Nguyệt Hồn Giới, sau đó lại từ chụp vào chòm râu trên cằm Tiểu Miêu trong lồng ngực lấy ra trữ vật giới chỉ, sau đó, lại từ trong lồng ngực lấy ra một chuỗi năm trữ vật giới chỉ.
Năm trữ vật giới chỉ trong lồng ngực, một cái là Diệp Chân chém giết thu hoạch được từ trên Ly Giao, bốn cái khác, là Diệp Chân chém giết bốn người Tưởng Hào thu hoạch được.
Trong năm trữ vật giới chỉ, ngoại trừ trữ vật giới chỉ của Quách Dục nhi tử của Quách đại tổng quản là một trữ vật giới chỉ cấp bậc trung phẩm linh khí, cái khác, tất cả đều là trữ vật giới chỉ cấp bậc hạ phẩm Linh khí chỉ có diện tích ngàn mét.
- Chỉ có những thứ này!
Diệp Chân nói.
Nói tới chỗ này, không thể không nói một chút về cấp bậc của trữ vật giới chỉ.
Một luyện khí đại sư có thể luyện chế thượng phẩm Hồn khí, đừng nói là luyện chế trữ vật giới chỉ cấp bậc Hồn khí, chính là trữ vật giới chỉ cấp bậc thượng phẩm linh khí đều không thể luyện chế.
Thời điểm miễn cưỡng có thể luyện chế ra trữ vật giới chỉ cấp bậc trung hạ phẩm Linh khí, cũng không có người dám cho hắn luyện chế.
Chủ yếu là luyện chế trữ vật giới chỉ cần một loại vật liệu tên Vũ Không Ma Kim, cực kỳ quý giá, một khi luyện chế thất bại, bị phá huỷ, vậy lúc đó sẽ thiệt thòi rất lớn.
Thông thường Vũ Không Ma Kim to bằng móng tay có thể luyện chế mười cái hạ phẩm Linh giới, nhưng luyện chế một cái hạ phẩm Hồn giới, cần Vũ Không Ma Kim to bằng trái dưa hấu.
Hơn nữa, trữ vật giới chỉ này luyện chế đẳng cấp càng cao, độ khó càng lớn, càng dễ thất bại!
Như bản thân Diệp Chân, có thể luyện chế hạ phẩm Linh giới, cũng chưa chắc có thể trăm phần trăm thành công!
Vì lẽ đó, dù cho là trên Hồng Hoang đại lục, tồn thế lượng nhiều nhất, chính là loại hạ phẩm Linh giới này có diện tích trăm mét.
Giới chỉ cấp bậc Hồn khí, quá hiếm thấy!
Ngược lại, cho đến bây giờ, Diệp Chân cũng chỉ thấy qua một cái!
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tây Điền Bá này cố ý đưa ra yêu cầu này.
Vì lẽ đó, dù cho Diệp Chân lấy ra một chuỗi trữ vật giới chỉ như thế, khóe miệng của Tây Điền Bá cũng chỉ giật giật, so với của cải của Tây Điền Quận Quốc chồng chất như núi, Diệp Chân thật nắm không được bao nhiêu!
Hắn đau lòng chính là trấn tộc bí khố!
Chỉ cần lấy đi một hai loại bảo bối, là có thể sánh với một nữa quốc khố của Tây Điền Quận Quốc bọn họ.
- Không thành vấn đề!
Khóe miệng của Tây Điền Bá co giật, nói.
- Khặc khặc!
Triệu Trung dùng sức ho khan hai tiếng, vô tình hay cố ý bàn tay trắng bệch như tờ giấy lung lay hai lần trước mặt Diệp Chân, chiếc trữ vật giới chỉ kia đặc biệt dễ thấy.
Rõ ràng Diệp Chân hiểu dụng ý của Triệu Trung, một là muốn lay ra chiếc trữ vật giới chỉ của Triệu Trung, hướng về phía Tây Điền Bá cười nói.
- Ta mượn chiếc trữ vật giới chỉ của Triệu lão tiền bối dùng một lát, Tây Điền Bá không có ý kiến chớ?
Sắc mặt của Tây Điền Bá lần thứ hai trắng bệch, mạnh mẽ nhìn chăm chú Diệp Chân một nói.
- Không ý kiến!
Tây Điền Bá có thể thấy, vạch trần dung lượng của mấy chiếc trữ vật giới chỉ của Diệp Chân, gộp lại đều không bằng chiếc trữ vật giới chỉ kia của Triệu Trung!
- Ha ha, vậy thì tốt, trước tiên đi trấn tộc bí khố đi!
Diệp Chân cười to nói.
Cũng vào lúc này, thân hình Triệu Trung lóe lên, kề sát tới bên người Tây Điền Bá, âm hiểm cười nói.
- Đã như vậy, từ giờ trở đi, Tây Điền Bá không được liên hệ với bất cứ người nào, miễn cho trước khi chúng ta đến, lại di chuyển hết kho báu!
Vừa dứt lời, Tây Điền Bá suýt nữa đã phun ra một miệng lão huyết!