← Quay lại trang sách

Chương 1222 Diệp Chân Than Tiếc

Nhìn hài cốt của Phá Hư Hắc Hổ Vương thân dài hơn ngàn mét bị Diệp Chân dễ dàng lấy đi, khóe miệng của Tây Điền Bá lần thứ hai co giật, không nhịn được lên kêu rên.

Một đường đi qua, từng toà từng tòa linh thạch trung phẩm chồng chất như núi nhỏ, toàn bộ bị Diệp Chân lấy đi, con số có hơn trăm vạn viên linh thạch trung phẩm.

Ở giữa nhất một bên, linh thạch thượng phẩm chồng chất như núi nhỏ, cũng bị Diệp Chân lấy đi tất cả.

Cho tới từng hòm từng hòm châu ngọc bảo thạch cực kỳ hoa mỹ, Diệp Chân không thèm nhìn đã thu sạch vào trong trữ vật giới chỉ.

Trong chớp mắt này, Tây Điền Bá có một loại ý nghĩ liều mạng xông lên đánh thiến nô Triệu Trung này.

Bảo bối trong trấn tộc bí khố, đều là một đời lại một đời gia tộc từ từ tích lũy xuống, nếu gia tộc ngày nào có suy yếu, chỉ cần không phải tội lớn mưu nghịch phản quốc, những bảo bối này trong trấn tộc bí khố, tuyệt đối có thể một lần nữa phục hưng Tây Điền Giải gia.

Nhưng hôm nay, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn những bảo bối kia bị Diệp Chân lấy đi.

Không tới nửa canh giờ, trấn tộc bí khố của Giải gia đã bị chuyển đi toàn bộ, ngay cả Triệu Trung cũng dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn Diệp Chân, chiếc trữ vật giới chỉ của Diệp Chân có dung lượng cũng lớn quá rồi đó?

Diệp Chân bĩu môi, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn Bất Tử Chiến Hồn phía sau màn sáng vừa tách ra, sau đó hắn liếc mắt nhìn thứ làm cho Linh Phủ bị thương, ánh mắt có chút tham lam nhìn áo giáp, vũ khí của cung phụng thần vị, từng kiện thả ra toả ra khí tức huyền ảo.

Còn có mấy ngàn cái rương khổng lồ chồng chất đều đặn thả ra, dùng chân nghĩ, đều biết trong đó chính là thứ tốt.

Tây Điền Bá lại như mèo con bị dẫm đuôi, nhảy đến trước mặt Diệp Chân, run lập cập, nói.

- Vật liệu phía sau cung phụng thần vị, ngươi đừng có mơ! Dù bây giờ giết ta, lão phu cũng sẽ không để ngươi động vào!

- Diệp Kỵ úy, vật liệu phía sau này. Thật không thể động vào, nếu như di chuyển, quấy nhiễu một ít người Chiến Hồn Điện, vậy sẽ có phiền phức lớn, nếu không sắp xếp được, chúng ta đều sẽ phải xong đời!

Triệu Trung khuyên nhủ.

Thấy Triệu Trung nói trịnh trọng như vậy. Diệp Chân cũng lấy làm kinh hãi, quả nhiên từ bỏ vật liệu phía sau cung phụng thần vị, vung tay lên, nói.

- Tây Điền Bá, được rồi, mang chúng ta đi tư khố của ngươi đi!

- Còn chưa chứa đầy?

Tây Điền Bá có chút ngẩn ra.

Diệp Chân tiện tay vỗ vào Xích Nguyệt Hồn Giới, nói.

- Vẫn còn sớm, chỉ mới lấp kín chưa đến một phần ba!

- Đều chưa được một phần ba?

- Phốc!

Tây Điền Bá nhìn trấn tộc bí khố trống rỗng, một ngụm máu tươi bỗng phun ra thật xa.

Triệu Trung lại nhìn hồng bảo thạch nhẫn khổng lồ trên tay, rồi nhìn Xích Nguyệt Hồn Giới của Diệp Chân, dáng vẻ đăm chiêu.

Ngay cả trấn tộc bí khố đều đã lấy ra, như vậy tư khố của Tây Điền Bá, bao giồm kho báu quốc khố trong vương cung, cũng sẽ không quan tâm.

Đối với hắn có đất phong quý tộc mà nói, tính mạng mới là quan trọng nhất.

Đất đai một quận nghe tới không nhiều, nhưng một quận chính là một triệu dặm chính thức của Đại Chu, chỉ cần người còn, không tốn thời gian dài, hắn sẽ một lần nữa thu được lượng lớn của cải.

Vì lẽ đó, dù cho đau lòng vạn phần, Tây Điền Bá vẫn ngoan ngoãn mang theo Diệp Chân đến cướp sạch từng cái tư khố của hắn, vương cung kho báu, quốc khố Tây Điền Quận Quốc.

Tư khố của Tây Điền Bá kỳ thực không lớn, tất cả đều là một ít vật liệu tư nhân của Tây Điền Bá, đúng là tiện nghi cho tên hoạn quan Triệu Trung này.

Bởi vì trong tư khố của Tây Điền Bá, để nhiều nhất chính là đủ loại bảo thạch, châu ngọc sáng lấp lánh kia!

Rất nhiều thứ, thậm chí Diệp Chân thấy đều chưa từng thấy.

Chân chính để Diệp Chân kinh hỉ, chính là vương cung kho báu của Tây Điền Quận Quốc!

Ngoài lượng lớn kim ngân châu ngọc bảo thạch, trong vương cung bảo khố, nhiều nhất chính là quân giới.

Nói cho đúng, đều là bộ Hồn khí!

Một trăm bộ trung phẩm Hồn khí, khôi giáp, vũ khí, nỏ, có ba bộ!

Còn có một ngàn bộ hạ phẩm Hồn khí, năm vạn bộ thượng phẩm Linh khí.

Những quân giới chế tạo thành bộ này, Tây Điền Bá có thể trong thời gian cực ngắn tạo thành một nhánh đại quân có sức chiến đấu kinh người, nhưng bây giờ, Diệp Chân lại tiện nghi lấy hết.

Thậm chí, Diệp Chân còn mang đi mười chiếc Phá Thành Nỗ!

Một chiếc Phá Thành Nỗ dài chừng một trăm mười ba mét, cao mười một mét, rộng năm mươi mét, phi thường cồng kềnh!

Phá Thành Nỗ này, chính là bản giản lược của Phá Thiên Tru Long Nỗ, luận uy lực, chỉ có tám phần mười Phá Thiên Tru Long Nỗ, thế nhưng nhét vào đầy đủ, một lần bắn, cần trăm hơi thở mới có thể nhét vào, so với tốc độ Phá Thiên Tru Long Nỗ mà nói chậm hơn nhiều.

Quan trọng nhất, một lần muốn khởi động món đồ chơi này, ít nhất cần hai mươi người mới khởi động được.

Cũng chính vì cồng kềnh lại khó thao tác, tác dụng đều là thủ thành hoặc công thành.

Nhưng Diệp Chân vẫn lấy đi mười chiếc, món đồ chơi này, nếu như dùng tốt, vào một số thời điểm, sẽ có hiệu quả hiếm thấy.

Sau đó, chính là các loại tiễn nỏ tiêu hao.

Phá Thành Nỗ pháo, tiễn nỏ cần điệp gia vô số phù văn, tuy rằng không có loại sát khí đẳng cấp như Viêm Linh Bạo Ma tiễn và Viêm Linh Bạo Ma nỗ, nhưng giống như diệt ma nỗ và diệt ma tiễn cũng có.

Nếu món đồ chơi kia che ngợp bầu trời bao trùm xuống, cũng phi thường khủng bố.

Đan dược, bùa chú, đủ loại bùa chú dùng da thú viết có uy năng to lớn, các loại trận bàn quân dụng to nhỏ, các loại đan dược cổ quái kỳ lạ, có độc đan, có mê đan, thúc tình đan vân vân.

Ngược lại chỉ cần Diệp Chân cảm thấy hữu dụng, đều thu lấy một phần, có thể có lúc dùng đến.

Nói thật, thu gom vương cung kho báu của Tây Điền Quận Quốc, để Diệp Chân cực kỳ khiếp sợ.

Tây Điền Quận Quốc này, chỉ là một Quận Quốc bé nhỏ không đáng kể trên Hồng Hoang đại lục, đã có thể thu gom lượng lớn như vậy, bàn về giá trị, còn nhiều hơn tất cả của cải so với những năm này Diệp Chân thu được trên Chân Huyền đại lục.

Những Hầu tước kia nắm giữ lượng lớn đất phong, Công tước, các vương gia, đến cùng giàu có cỡ nào?

Giàu có như toàn bộ thiên hạ Đại Chu Đế Quốc, kia đến cùng là cảnh tượng một phen như thế nào?

Sau nửa canh giờ, Diệp Chân bỗng lại thở dài một tiếng.

Vương cung kho báu của Tây Điền Quận Quốc thực sự quá to lớn, trong không gian lòng đất một mảnh nối liền không dứt, vật liệu nhiều đến nỗi để Diệp Chân thu bất tận.

Mới chỉ thu mất một phần tư vương cung kho báu, Xích Nguyệt Hồn Giới của Diệp Chân đã đầy.

Cho tới mấy trung hạ phẩm Linh giới khác, dung lượng căn bản không thể sánh bằng với Xích Nguyệt Hồn Giới.

Trước đây Diệp Chân còn cảm thấy Xích Nguyệt Hồn Giới quá lớn, làm sao đều chứa không đầy.

Thế nhưng ngày hôm nay, Diệp Chân chỉ cảm thấy Xích Nguyệt Hồn Giới quá nhỏ, nếu lớn hơn mấy chục lần nữa mới tốt!

Đáng tiếc chính là, cấp bậc của trữ vật giới chỉ mỗi lần tăng lên một giai, cần một lượng lớn Vũ Không Ma Kim.

Dựa vào cấp bậc trung phẩm Hồn khí của Xích Nguyệt Hồn Giới, lại muốn tăng lên nhất giai, chỉ sợ cần hơn trăm cân Vũ Không Ma Kim.

Mà tình huống thông thường, món đồ chơi Vũ Không Ma Kim này, đều bán theo lạng.

Độ khó có thể tưởng tượng được.

Cuối cùng, Diệp Chân chỉ có thể nhìn bảo bối trong vương cung bảo khố than tiếc, nhìn Tây Điền Bá run rẩy.

Vương cung kho báu đều bị thu mất một phần ba, vẫn còn chê ít?

- Đi thôi, Tây Điền Bá, đi lượn một vòng quốc khố đi!

Diệp Chân nói.

- Còn đi?

Tây Điền Bá đánh run lên một cái.

- Chiếc trữ vật giới chỉ của ngươi không phải chứa đầy sao? Hình như chúng ta có ước hẹn!

- Ha, ta vẫn còn một chút không gian, nói không chừng quốc khố sẽ có thứ tốt ta cần thì sao?

Diệp Chân nói.

Một khắc đồng hồ sau, Diệp Chân, Tây Điền Bá, Triệu Trung ba người chạy tới kho quốc tự số một của Tây Điền Quận Quốc!

Đây là một nhà kho khổng lồ kéo dài mười dặm rộng năm dặm, theo cách nói của Tây Điền Bá, trong Tây Điền Quận Quốc, nhà kho như vậy có hơn vạn cái!

Thu gom trong quốc khố, đều là hàng thông thường, so với vật liệu trong vương cung bảo khố vẫn còn kém vài đẳng cấp, đi một vòng, Diệp Chân cũng không coi trọng cái gì.

- Giải Quốc chủ, tại sao đi dạo nhiều kho báu như vậy, ta không có phát hiện Niệm Linh Đan?

Diệp Chân hỏi.

-Loại bảo bối như Niệm Linh Đan kia, ai sẽ đặt ở trong bảo khố, giống như đều là…

Nói còn chưa dứt lời, Tây Điền Bá đã biết hắn uể oải lỡ miệng nói, vội vã thay đổi.

- Chủ yếu do số lượng quá ít.

Không chờ Tây Điền Bá nói xong, bàn tay của Diệp Chân đã đưa ra.

- Hừm, theo điều kiện trước đó ngươi nhấc lên, năm trăm viên, năm trăm viên Niệm Linh Đan!

- Đừng hòng!

Tây Điền Bá tức giận nói.

- Theo ước định, kho báu có vật gì, ngươi tùy tiện lấy, nhưng trong bảo khố không có...

- Giải Quốc chủ, ngươi nghe cho rõ, chỉ cần lại cho ta năm trăm viên Niệm Linh Đan, giữa chúng ta, có thể xóa bỏ! Mà cái ước định kia giữa ta và Công chúa điện hạ, cũng có thể tiếp tục hữu hiệu! Bắt được năm trăm viên Niệm Linh Đan, ta lập tức cho ngươi thuốc giải Cương Thi Tán!

Diệp Chân nói.

Nghe vậy, Tây Điền Bá thở dài một tiếng!

Mạng nhỏ bị Diệp Chân nắm trong tay, hơn nữa phía sau Diệp Chân lại có Hưng Khánh Hầu làm chỗ dựa, hắn cũng không thể làm gì!

Không có lựa chọn khác, chỉ có thể lấy ra năm trăm viên Niệm Linh Đan hứa hẹn trước đó.

Kỳ thực Tây Điền Quận Quốc bọn họ, một năm mới có thể thu được một ngàn viên Niệm Linh Đan mà thôi, bản thân tu luyện ban thưởng cho trung thần đã mất một phần, thật không còn bao nhiêu trữ hàng.

- Thuốc giải, thuốc giải đủ lượng!

Trong tay cầm Niệm Linh Đan, dáng vể một tay giao tiền một tay giao hàng.

Diệp Chân cũng không vội vã, thần niệm dò vào trong Xích Nguyệt Hồn Giới, chậm rãi tìm ra hai, ba loại đan dược do Thủy Lệ Đan Vương luyện chế, sau đó vò các loại đan dược này lại với nhau, cuối cùng lại truyền vào một điểm Ất Mộc linh lực, lúc này mới giao ra lọ thuốc giải đưa cho Tây Điền Bá.

Diễn kịch thì phải diễn nguyên bộ, tên tuổi của Cương Thi Tán cũng không thể bị mất, vì lẽ đó, giải dược này được tạo thành như vậy.

- Mỗi người dùng một viên thuốc giải, độc của Cương Thi Tán sẽ không kéo dài chuyển biến xấu, trước khi dư độc hoàn toàn bị luyện hóa, xem cá nhân tu vi không giống nhau, khoảng chừng cần bảy đến mười ngày.

- Trong vòng bảy đến mười ngày này, các ngươi vẫn như cũ không cách nào thuyên chuyển bất kỳ linh lực nào, nhưng tình huống này sẽ càng ngày càng nhẹ.

Diệp Chân tỉ mỉ dặn dò nói.

Ném năm trăm viên Niệm Linh Đan, Tây Điền Bá vội vàng rời đi, giải dược này, hắn cũng không dám lập tức dùng, nhưng dưới tay của hắn, chính là thuốc thí nghiệm.

- Diệp Kỵ úy, theo ước định, thế nhưng năm mươi: năm mươi! Vừa rồi thứ này của lão nô không thu vào được, gửi bảo bối đến trong thứ đó của Diệp Kỵ úy.

Triệu Trung mặt đầy tỏa ánh sáng hướng về phía Diệp Chân, nói.

- Đương nhiên, tiểu bối làm sao có thể quên tiền bối! Nhưng sau đó, vẫn xin tiền bối chăm sóc nhiều hơn!

Diệp Chân lại rất đau lòng, lấy ra lượng lớn tiền hàng phân cho Triệu Trung.

Nói đi nói lại, nếu không có Triệu Trung, ngày hôm nay, Diệp Chân thu hoạch, khả năng một phần trăm cũng không bằng hiện tại.

- Ha ha, dễ bàn, Diệp Kỵ úy là người thoải mái, lão nô cũng cực kỳ yêu thích!

Triệu Trung cười đến con mắt đều sắp nheo lại.