← Quay lại trang sách

Chương 1223 Hai Tháng Mệnh Lệnh Bắt Buộc

Tại sáng ngày thứ hai, Tây Điền Bá xác định thuốc giải hữu hiệu, Diệp Chân gần như lấy tốc độ nhanh nhất cùng Triệu Trung rời khỏi Tây Điền Quận Quốc.

Diệp Chân rất rõ ràng, hắn gần như mang đi hơn nửa thu gom của Tây Điền Bá, nếu không phải có Hưng Khánh Hầu chống đỡ, có lẽ, Tây Điền Bá sẽ đã phát động cả nước tới đối phó Diệp Chân hắn.

Hưng Khánh Hầu tên Cơ Đào, cha chính là Dương Lăng Vương Cơ Lưu, đều là người trong hoàng tộc Đại Chu.

Đại Chu Đế Quốc truyền thừa cực kỳ lâu đời, người trong hoàng tộc quả thực đến trăm tỉ! Có thể nói, đến một châu quận đại thành nào đó vứt một viên gạch, đều có thể đập trúng ba, năm người trong hoàng tộc.

Nhưng phụ tử Hưng Khánh Hầu không phải như những người hoàng tộc khác, hiện nay Đại Chu Thánh Thiên tử, trong một ít trường hợp, còn phải âm thầm gọi Dương Lăng Vương Cơ Lưu một tiếng thúc phụ.

Phụ tử Hưng Khánh Hầu chính là một phần nhỏ người có huyết mạch thuần chính nhất trong hoàng tộc, vì lẽ đó, quyền thế rất lớn.

Bởi vì một số nguyên nhân, Dương Lăng Vương Cơ Lưu chỉ là nhất phẩm Vương tước, cũng không phải Thân Vương đứng đầu thương nghị chính trị, nhưng dù như vậy, quyền thế cũng rất lớn.

Hưng Khánh Hầu sớm đã được phong tước vị là Tam Phẩm hầu, bây giờ lại mạnh mẽ dựa vào chiến công của mình tăng tước vị lên tới Nhất Phẩm hầu.

Đương nhiên, trong chiến công có bao nhiêu mồ hôi và sức mạnh của những người khác, vậy thì khó nói.

Nhưng quyền thế này lại không có bất kỳ tác dụng gì.

Đất phong của Dương Lăng Vương Cơ Lưu có ba châu năm mươi sáu quận, hơn nữa đều là Thượng phẩm châu quận, xuất phát từ một số nguyên nhân, cũng không có thành lập phong quốc, nhưng đất phong và phong quốc cũng chẳng có bao nhiêu khác biệt.

So với phụ thân, đất phong của Cơ Đào vẫn còn kém hơn nhiều, tổng cộng có bảy quận nửa châu, bảy quận nửa châu là một khái niệm gì?

Mỗi một quận nhỏ nhất đều là phạm vi triệu dặm, trên căn bản mỗi một quận to nhỏ, gần bằng một Chân Linh vực trên Chân Huyền đại lục, nói cách khác, Hưng Khánh Hầu đang nắm giữ bảy khu Chân Linh vực!

Hơn nữa, dưới trướng Hưng Khánh Hầu, trình độ mỗi một quận phú thứ đều gấp mười lần Chân Linh vực, thậm chí gấp mấy chục lần, dưới trướng có hơn trăm ức con dân.

So với ba mươi vạn quân lực của Tây Điền Quận Quốc, số lượng đại quân dưới trướng Hưng Khánh Hầu đạt đến con số khủng bố hai trăm vạn!

Theo Triệu Trung nói, chỉ cần Hưng Khánh Hầu đồng ý, tùy tiện phái ra một quân đoàn tinh nhuệ vạn người dưới trướng là có thể đồ diệt ba mươi vạn đại quân của Tây Điền Quận Quốc.

Đây mới là nguyên nhân thực sự Tây Điền Bá vô cùng e dè đối với Hưng Khánh Hầu.

Cương vực của Đại Chu Đế Quốc bao la, phong quốc đông đảo, giữa các phong quốc thường có chiến tranh, chinh phạt chiếm đoạt lẫn nhau cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên.

Theo lý thuyết, Hưng Khánh Hầu dựa vào rộng lớn đất phong như vậy, dưới trướng nhân tài đông đúc, không thể thiếu người.

Nhưng dùng Triệu Trung lại nói, sở dĩ Hưng Khánh Hầu coi trọng Diệp Chân, cũng bởi vì năng lực Ất Mộc Thông Linh Thần quyết của Diệp Chân. Loại năng lực này nếu dùng tốt, là có thể trong một lúc phân thắng bại trong chiến tranh.

Đương nhiên, Hưng Khánh Hầu tuyệt đối sẽ không mang theo Diệp Chân ra chiến trường Nhân Ma, trên chiến trường Nhân Ma, chút thực lực này của Diệp Chân, chỉ có thể làm đồ ăn cho Ma tộc.

Mà một tháng trước, Hưng Khánh Hầu và đối thủ cũ của hắn An Linh Hầu vì vấn đề chiến công, bố trí một trận đánh cuộc.

Đánh cược năng lực chỉ huy của hai người!

Xem ai càng có soái tài, ai có năng lực chỉ huy càng mạnh hơn.

Thương lượng đến thương lượng đi, vì phong quốc khác biệt, bọn họ điều động binh mã công kích cũng sẽ không quá công bằng. Cuối cùng quyết định, hai người chỉ định số lượng nhân mã đồng dạng, đao thật thương thật đối chiến, thủ hạ của ai bị tiêu diệt trước, người đó sẽ thắng.

Vì thế, hai người nhằm vào trận đánh cuộc này định ra rất nhiều điều kiện.

Nhân số chiến đấu quy định ở một vạn. Vì để hể hiện năng lực chỉ huy kiệt xuất của tướng lĩnh, binh lính đều bị hạn định ở Chú Mạch Cảnh, tu vi tướng lĩnh cũng không thể hơn Nhập Đạo Cảnh.

Vì thế, hai người đều rất coi trọng lần đánh cuộc này, mà cụ thể xem trọng bao nhiêu, Triệu Trung không nói.

Nhưng nếu Hưng Khánh Hầu thắng, ít nhất không cần phấn đấu trong vòng trăm năm, nếu thua, Hưng Khánh Hầu cần phải phấn đấu thêm một hai trăm năm.

Vì lẽ đó, hai người đều rất chú trọng trận đánh cuộc này, một tháng qua, Hưng Khánh Hầu không ngừng điều động tướng lĩnh binh lính dưới quyền, dưới tình huống không trái với quy tắc, tận lực tăng lên thực lực quân đoàn.

Mà Diệp Chân chính là một bảo bối trong lúc Hưng Khánh Hầu vô tình phát hiện, dùng tốt, nói không chắc chính là cơ hội tuyệt thắng.

Lúc này mới có chuyện Hưng Khánh Hầu chống đỡ cho Diệp Chân.

Dọc theo đường đi, Triệu Trung nói liên miên cằn nhằn nhấc lên rất nhiều với Diệp Chân, giống như Hưng Khánh Hầu rất yêu người tài, nhưng cũng hận nhất là lừa dối. Chỉ cần Hầu gia cao hứng, rất nhiều thứ, chính là một câu của Hưng Khánh Hầu, vân vân.

Tất cả những thứ này đều là một nửa thu hoạch mà Triệu Trung quan sát tình huống ở Tây Điền Quận Quốc.

Không thể không nói, Hồng Hoang đại lục thực sự quá quảng đại.

Theo lời giải thích của Triệu Trung, nếu như bọn họ bình thường dựa vào phi hành trở về vị trí Khánh Dương quận của Hưng Khánh Hầu, nhanh nhất cũng cần nửa năm!

Vì lẽ đó, Triệu Trung trực tiếp mang theo Diệp Chân tới một Thượng Cổ na di trận gần đây, sau khi giao nộp không ít phí khởi động na di, khoảng cách cách Khánh Dương quận chỉ còn có sáu quận.

Rẽ trái lượn phải, Triệu Trung lại mang theo Diệp Chân thông qua một tiểu na di trận khá tư mật, tổng cộng dùng thời gian hai ngày, đã trực tiếp xuất hiện trong một quân doanh ở Khánh Dương quận thành.

Sau nửa khắc đồng hồ, Triệu Trung đã mang theo Diệp Chân đi vào Hưng Khánh Hầu phủ, ở trong phủ, trên một con thuyền nhìn thấy Hưng Khánh Hầu.

Cơ Đào đang nghiêng người dựa vào mép thuyền, trong lồng ngực ôm lấy hai thiếu nữ dung mạo rất tốt, bàn tay lớn đang du động trong áo lót mỏng của hai thiếu nữ, làm cho hai thiếu nữ hình như rất ngột ngạt, phát ra tiếng kêu như mèo con.

Nhìn thấy Diệp Chân lại đây, Hưng Khánh Hầu không có bất kỳ ý tứ ngừng tay, động tác trên tay, trái lại càng thêm kịch liệt.

- A, công pháp của ngươi rất tốt, người nhìn qua cũng không tệ, tốt hơn nhiều so với chiêu Khái Đầu Trùng của nhóm thủ hạ kia của bản Hầu! Chỉ là thực lực có hơi yếu!

Nói xong, Hưng Khánh Hầu tiện tay lấy ra một miếng lệnh bài ném cho Triệu Trung, quát.

- Triệu Trung, cho phép ngươi vận dụng bảo bối trong bí khố, cho ngươi thời gian hai tháng, trước khi bản vương quân diễn, làm cho tu vi của tiểu tử này tăng lên tới Khai Phủ Cảnh cửu trọng đỉnh phong!

- Hai tháng?

Diệp Chân ngẩn ngơ, hắn có nghe lầm không?

Triệu Trung một bên ngẩn ngơ, nhưng ngay tại chỗ quỳ xuống lĩnh mệnh.

- Lão nô lĩnh mệnh, trong vòng hai tháng, nhất định sẽ giúp Diệp Kỵ úy tăng lên tu vi tới Khai Phủ Cảnh cửu trọng đỉnh phong!

- Hừm, đi thôi!

- Trong vòng hai tháng, nếu tu vi của tiểu tử này chưa đạt đến Khai Phủ Cảnh cửu trọng đỉnh phong, hay bị ngươi luyện chết, hoặc bị luyện phế luyện choáng váng, hơn một vạn miệng tộc nhân kia của ngươi, chờ chôn cùng với đánh cuộc của bản Hầu đi!

Trong chớp mắt này, âm thanh của Hưng Khánh Hầu trở nên cực kỳ lạnh sát, vận mệnh sinh tử hơn một vạn người, hình như đang trong chớp mắt này đã đi tới cửa chết.

Triệu Trung quỳ trên mặt đất đột nhiên run cầm cập một hồi, lấy đầu chạm đất cắn răng nói.

- Lão nô nhất định sẽ làm Hầu gia hài lòng!

Tùy ý phất phất tay, Triệu Trung đã vội vàng lôi kéo Diệp Chân lùi về sau mấy bước, sau đó xoay người rời khỏi.

Âm thanh đặc hữu thống khổ của thiếu nữ uyển chuyển kéo dài, còn có âm thanh va chạm da thịt, đã vang lên từ phía sau.

Lúc rời khỏi, Diệp Chân cắn chặt môi, sắc mặt có chút khó coi.

Phí đi lớn như vậy, trắc trở nhìn thấy Hưng Khánh Hầu, nhưng Hưng Khánh Hầu này chỉ nhìn Diệp Chân một chút, ngay cả một câu cũng không hỏi.

Diệp Chân hiểu rõ, không phải Hưng Khánh Hầu xem thường hắn, mà là không them đếm xỉa đến.

Một đầu voi lớn sẽ chào hỏi với một con kiến sao?

Không biết!

Ở trong mắt Hưng Khánh Hầu, Diệp Chân chính là con kiến kia!

Ở đây, lần thứ hai, Diệp Chân cảm nhận được hai chữ ‘thực lực’!

Không có thực lực, chính là giun dế!

Vậy bây giờ, mục tiêu của Diệp Chân, chính là nỗ lực tăng cao thực lực!

- Triệu lão tiền bối, ngươi thật sự có thể trong vòng hai tháng, giúp ta tăng thực lực lên tới Khai Phủ Cảnh cửu trọng đỉnh phong?

Diệp Chân quay đầu nghi ngờ nói.

Triệu Trung khà khà cười gằn mấy tiếng.

- Lão nô đương nhiên không có năng lực, nhưng có những bảo bối kia trong bảo khố của Hầu gia, thì có rất lớn khả năng! Tiền đề là, ngươi có thể sống sót không chết!

- Không chết?

Diệp Chân hơi nghi hoặc một chút.

- Khà khà, Diệp Kỵ úy, hai tháng, tăng tu vi từ Khai Phủ Cảnh ngũ trọng sơ kỳ tăng lên tới Khai Phủ Cảnh cửu trọng đỉnh phong, đây chính là hành vi nghịch thiên chân chính! Không chỉ cần muốn các loại thiên tài địa bảo, còn cần ngươi có thể chống đỡ, cần mệnh ngươi rất cứng!

- Trước đây, lão nô giúp Hầu gia huấn luyện qua một nhóm thiết vệ, trong vòng nửa năm, tu vi của những thiết vệ này đều từ Khai Phủ Cảnh nhất trọng tăng lên tới Khai Phủ Cảnh cửu trọng đỉnh phong, nhưng tham huấn một ngàn người, cuối cùng chỉ có bốn trăm ba mươi hai người sống sót!

Triệu Trung âm hiểm cười nói.

- Nửa năm, chết gần một nửa?

Diệp Chân vô cùng giật mình.

- Vì lẽ đó, Diệp Kỵ úy, ngươi cần cầu khẩn ‘ba…’ nói tới chỗ này, Biểu hiện của Triệu Trung đột nhiên trở nên cực kỳ cay đắng, mạnh mẽ tự tát một cái.

- Ngươi nói ta làm sao lại xấu xa như thế, phân chia liên lụy lên ngươi như thế, này là muốn luyện chết ngươi rồi, tộc nhân khác chết rồi không có chuyện gì, nhưng một chút xíu huyết mạch của ta, sẽ phải đoạn tuyệt!

Nói tới chỗ này, biểu hiện của Triệu Trung bất ngờ trở nên biến ảo không ngừng, trong biểu hiện biến ảo, càng ngày càng hung tợn dữ dằn, đến cuối cùng, quả thực lại như một ác quỷ sống sờ sờ.

- Nói không chừng, ta sẽ vì một chút xíu huyết mạch, chỉ có thể vận dụng biện pháp khủng bố kia!

Nỉ non một tiếng, Triệu Trung dùng một loại ánh mắt cực kỳ âm u nhìn về phía Diệp Chân.

Nhìn kỹ thứ ánh mắt này, Diệp Chân đột nhiên không nhịn được rùng mình một cái!