Chương 1224 Khí Tức Hồng Hoang
Lão nô muốn dùng biện pháp trên người Diệp Kỵ úy, chính là biện pháp tu luyện cấp tốc có tỉ lệ sống cao nhất mà lão nô dùng cho tinh nhuệ của Hầu gia những năm này, biện pháp đánh đổi lớn nhất!
Một bên mang theo Diệp Chân đi tới nơi làm việc, một bên Triệu Trung giới thiệu cho Diệp Chân.
- Tỉ lệ sống cao nhất, cao bao nhiêu?
Diệp Chân hỏi.
- Biện pháp căn bản này, có người nói là truyền tới từ trong Thiên Miếu. Võ giả
Khai Phủ Cảnh dùng biện pháp cấp tốc này, tỉ lệ sống cao tới chín phần mười! Võ giả Nhập Đạo Cảnh dùng cái biện pháp cấp tốc này, tỉ lệ sống cao tới bảy phần mười! Ngay cả võ giả Thông Thần cảnh, dùng biện pháp cấp tốc này, tỉ lệ sống cũng có thể đạt đến bốn phần mười!
Triệu Trung nói.
Diệp Chân lại kinh hãi, võ giả Khai Phủ Cảnh tu luyện cấp tốc, chín phần mười tỉ lệ sống, biện pháp như vậy, nếu như trên Chân Huyền đại lục đi, không biết có bao nhiêu người khóc lóc hô muốn tới tu luyện.
Bởi vì chính là trong quá trình tu luyện, một ngàn tên võ giả Khai Phủ Cảnh nhất trọng đến sau trăm tuổi, tu vi đạt đến Khai Phủ Cảnh cửu trọng mới có thể sống tiếp, khả năng một phần mười không có.
Phần lớn không phải là bị giết, chính là bị yêu thú ăn thịt, hoặc là tẩu hỏa nhập ma.
Mà hiện tại, trực tiếp tăng lên tu vi từ Khai Phủ Cảnh sơ trung kỳ tới Khai Phủ
Cảnh cửu trọng đỉnh phong, còn có tỉ lệ chín phần mười sống sót, này không phải chuyện tốt to lớn thì là cái gì?
Liếc mắt nhìn Diệp Chân đang cực kỳ kinh ngạc, Triệu Trung lại chậm rì nói.
- Tỉ lệ sống đến chín phần mười không sai, nhưng trong chín phần mười võ giả sống sót, có hơn một nửa đã thành khùng, điên, ngốc, ngu!
Diệp Chân vừa bởi vì kinh ngạc mà mở lớn miệng, đột nhiên khép lại, hít vào một ngụm khí lạnh, một nửa sống sót đã biến thành khùng, điên, ngốc, ngu?
Đây đối với võ giả mà nói, còn không bằng chết.
- Híc, Triệu lão tiền bối, hay là, nếu không, chúng ta thay đổi phương pháp đi?
Diệp Chân có chút lùi bước.
Nét mặt già nua của Triệu Trung chợt trở nên hung tợn dữ dằn.
- Đổi phương pháp, điều đó không thể!
- Ta vừa rồi nói số liệu, tất cả đều là tỉ lệ sống của biện pháp tu luyện cấp tốc trong vòng nửa năm, nhưng hiện tại, Hầu gia cho ta thời gian chỉ có hai tháng. Vậy phương pháp này, chính là có xác suất thành công lớn nhất!
Triệu Trung quát lên.
- Lớn bao nhiêu?
Diệp Chân tha thiết mong chờ hỏi.
- Để chờ ta tính!
Triệu Trung bắt đầu tính trên bàn tay.
- Ngươi là Hầu gia cố ý ra lệnh, vì lẽ đó dùng thiên tài địa bảo cũng có thể dùng loại cao cấp nhất. Này có thể để cho xác suất ngươi còn sống ít nhất tăng cường hai phần mười! - - Lần này, lão nô chỉ nhìn chằm chằm một mình ngươi, vì lẽ đó có thể bất cứ lúc nào tăng giảm lượng dược, có thể để cho xác suất ngươi sống tăng thêm một thành.
- Bản thân ngươi lại có tu vi Khai Phủ Cảnh ngũ trọng, trong cơ thể lại có Ất Mộc linh lực tinh khiết hộ thể, xác suất sống sót ít nhất tăng thêm hai phần mười! Cũng khá, ta tính toán một chốc, xác suất ngươi sống sót, có hơn bảy phần mười!
Triệu Trung nói.
- Bảy phần mười!
Sau khi, Diệp Chân vi thở ra một hơi, đột nhiên trừng mắt lên, nói:
- Vậy xác suất ta biến thành khùng điên ngốc ngu là bao nhiêu?
Lúc này, Triệu Trung lại bất ngờ nhìn Diệp Chân chăm chú một chút.
- Đây chủ yếu xem cường độ và ý chí của thần hồn của ngươi! Ý chí càng cường đại, thần hồn lực lượng của người càng mạnh mẽ, càng không thể biến thành khùng điên ngốc ngu.
- Diệp Kỵ úy xem như là một quái thai có thần hồn lực lượng cao hơn so với tu vi, tiên thiên hồn quang lục trọng hậu kỳ. Cao hơn hai tầng, có lẽ, lão nô đã tính được, độ khả thi Diệp Kỵ úy biến thành khùng điên ngu ngốc chỉ có bốn phần mười!
Tinh quang lấp loé trong mắt Triệu Trung:
- Nếu Hầu gia nói rồi chỉ cần kết quả, một ít đan dược quý giá khác trong bảo khố, lão nô cũng có thể vận dụng. Độ khả thi chắc là có thể thu nhỏ lại đến ba phần mười!
Nói tới chỗ này, mắt tam giác của Triệu Trung đột nhiên hướng về phía Diệp Chân bắt đầu dựng ngược lên:
- Nhưng quan trọng nhất chính là ý chí của bản thân! Trên lý thuyết, chỉ cần ngươi có ý chí cứng cỏi, là có thể vĩnh viễn chống đỡ được.
- Ý chí?
Nghe hai chữ này, Diệp Chân lại thở phào nhẹ nhõm.
Đây có quan hệ với thần hồn lực lượng, hắn sẽ không sợ!
Tiên Thiên hồn quang của hắn, chính là Tiên Thiên hồn quang tứ sắc, càng có Chiến Hồn Huyết Kỳ bảo vệ thần hồn. Diệp Chân đột nhiên cảm thấy, lần này tu luyện cấp tốc tu luyện hình như cũng không phải quá nguy hiểm!
Ít nhất có thể tiết kiệm cho thời gian Diệp Chân từ bảy đến mười năm tu luyện, tiền lời hình như rất lớn.
- Vậy cứ làm như vậy!
Triệu Trung chỉ khà khà khà âm hiểm cười, hình như rất tán thưởng đối với dũng khí của Diệp Chân.
Rất nhanh, Triệu Trung đã mang theo Diệp Chân đến một không gian khổng lồ dưới lòng đất. Hơn trăm tên tiểu thái giám đang bận rộn chuẩn bị ở nơi đó.
Dưới trên mặt đất của nền đất không gian tràn đầy hoa văn phức tạp, nhưng bắt mắt nhất, chính là một cái đại đỉnh ở chính giữa, lúc này đang sùng sục sùng sục bốc hơi nóng.
- Hài nhi, đều đã chuẩn bị tốt chưa?
Triệu Trung nắm bắt cổ họng rống lên một câu.
- Bẩm báo tổng quản gia gia, đều theo ngươi dặn dò, chuẩn bị kỹ càng!
Tiếp nhận một hộp gấm của một tiểu thái giám đưa tới, Triệu Trung lấy ra trong một viên cỡ quả trứng, viên thuốc màu bích lục toả ra ngưng hương đưa cho Diệp Chân.
- Ăn đi!
- Đây là cái gì?
Diệp Chân hỏi.
Mắt tam giác của Triệu Trung kia đột nhiên nhướng lên.
- Bây giờ, thân gia tính mạng của lão nô quấn lấy với Diệp Kỵ úy, Diệp Kỵ úy còn sợ gì! - Lần này tu luyện cấp tốc, dùng đan dược có hơn hàng trăm hàng ngàn loại, lẽ nào lão nô phải giải thích từng cái? Ngươi chỉ cần biết không sao là được rồi, nhưng nếu để cho ngươi phân tâm, lão nô chính là gặp vận đen tám đời!
Lườm nguýt một cái, Diệp Chân nuốt vào viên đan dược kia, đan dược vào miệng chớp mắt, một luồng dược lực ôn hòa khó có thể hình dung cứ tản ra như vậy, tán hướng toàn thân, lục phủ ngũ tạng.
Còn có một luồng bàng bạc lực lượng lan vào Linh Phủ của Diệp Chân, lực lượng nhu hòa kia vừa tràn vào Linh Phủ của Diệp Chân, mấy ngày trước, trong trấn tộc bí khố của Tây Điền Quận Quốc, linh trụ của Diệp Chân bị thương còn chưa hoàn toàn khôi phục vết nứt, chỉ một tia hô hấp đã triệt để khôi phục.
- Đan dược chữa trị vết thương?
Ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía Triệu Trung.
Triệu Trung không nói gì, chỉ chỉ vào đại đỉnh đang bốc hơi nóng sùng sục sùng sục trong cung điện dưới lòng đất kia, ra hiệu Diệp Chân đi vào.
Trong đại điện, canh sắc hiện màu nhũ bạch, tuy rằng đang sôi trào, nhưng hiện nay, thể chất của Diệp Chân vẫn đúng là không sợ.
Trước mặt một đám thái giám cởi sạch, Diệp Chân vẫn có mấy phần áp lực trong lòng, Diệp Chân gần như lấy tốc độ nhanh nhất nhảy vào trong đại đỉnh sôi trào.
Bước vào chớp mắt, thân thể của Diệp Chân đã rất thoải mái.
Quá thoải mái!
Dược lực màu nhũ bạch kia hướng về nhắm vào xuyên qua ba mươi sáu nghìn lỗ chân lông quanh thân, khoảnh khắc dược lực thấm vào làn da, một luồng cảm giác khoan khoái trong xương đã tràn ngập toàn thân.
Mọi uể oải trong chớp mắt cũng bị đuổi đi, trong dược lực nhũ bạch kia mang theo khí tức, dĩ nhiên lúc ẩn lúc hiện để lục phủ ngũ tạng của Diệp Chân cũng bắt đầu lớn mạnh.
- Này hình như rất thoải mái!
- Đúng đấy, rất nhanh sẽ thoải mái đến lên trời!
Sau một canh giờ, sau khi một đỉnh dược lực màu nhũ bạch trở nhạt màu, Triệu Trung nhẹ nhàng vỗ tay, những tiểu thái giám kia từng tên tiến lên, đổ vào lượng lớn dược trấp mới nồng nặc vào trong dược đỉnh.
Trong dược trấp có bàng bạc linh lực, Diệp Chân không cần ngửi, dùng thân thể đều có thể cảm ứng được.
Vô Thường Huyền Hỏa quyết bắt đầu tự phát vận chuyển, hấp thu linh lực nổi lên trong nước thuốc.
Lúc này, Triệu Trung âm hiểm cười hắc hắc, tự tay phá bỏ tầng tầng phong ấn mở một cái bình, mùi máu tanh gay mũi lập tức tràn ngập ra.
Trong nháy mắt tiếp theo, Triệu Trung cầm một cái bình khoảng chừng trăm cân không biết là máu gì, toàn bộ khuynh đảo tiến vào trong chiếc đỉnh lớn.
Lại như dầu sôi mà cho nước lạnh vào, lúc này, toàn bộ chân vạc ti ti bá bá nổ vang lên, nước thuốc bắt đầu nổ tung, bắt đầu sôi trào!
Khoảnh khắc huyết dịch không tên kia và dược trấp hỗn hợp đến cùng một chỗ, đã bắt đầu như mũi khoan điên cuồng hướng về xuyên vào trong cơ thể Diệp Chân.
Trong phút chốc, ngoài thân và kinh mạch của Diệp Chân đã bắt đầu chảy máu, nhưng trong cơ thể, dược lực trước đó phục dụng tiên đan diệu dược toả ra, trong nháy mắt đã chữa khỏi thương thế vừa mới xuất hiện của Diệp Chân.
Phá hoại và khôi phục tại tiến hành cùng một giây, Diệp Chân cảm giác linh lực hải như dưới đáy sâu của đại dương, trên thân thể của hắn mở ra vô số miệng, linh lực khủng bố kia đang điên cuồng quán ép trong cơ thể hắn.
Dưới loại linh áp này, Vô Thường Huyền Hỏa quyết của Diệp Chân lấy một loại tốc độ nhanh chóng bắt đầu vận chuyển, bảy đạo linh trụ đồng thời rơi ra hào quang chói mắt, khí tức đồng thời bắt đầu kéo lên.
Dưới loại luân phiên đâm nhói này, Diệp Chân không nhịn được hí lên một tiếng.
- Khà khà, mới bắt đầu ngươi đã không chịu được nữa! Vừa nãy ngươi không phải nói rất thoải mái sao, xem ra Diệp Kỵ úy còn không bằng nhóm người tứ chi không trọn vẹn như chúng ta!
Âm thanh chế nhạo của Triệu Trung vang lên.
- Lăn mẹ ngươi trứng!
Diệp Chân nổi giận gầm lên một tiếng, một bên phối hợp vận chuyển Vô Thường Huyền Hỏa quyết điên cuồng, một bên lớn tiếng gào thét.
- Thoải mái!
- Thật mụ nội nó thoải mái!
- Thoải mái quá!
Trong tiếng gào thét của Diệp Chân, huyết dịch kia ẩn chứa bàng bạc linh lực bắt đầu nhanh chóng bị Diệp Chân luyện hóa hấp thu.
Đột nhiên, tình huống sáu linh trụ khác đều đang nhanh chóng tăng cao tu vi, Hắc Thủy linh trụ của Diệp Chân đột nhiên lóe lên ánh sáng, cực kỳ đột ngột hóa thành một đầu Hắc Long hư ảnh ngửa mặt lên trời rít gào.
Gào thét một tiếng, tốc độ Diệp Chân hấp thu dược lực trong chiếc đỉnh lớn kia bỗng gia tăng hơn gấp mười lần.
Nói cho đúng là tốc độ lực lượng huyết dịch hấp thu gia tăng không chỉ gấp mười lần, ngay lúc này, dùng mắt trần có thể thấy, Hắc Thủy linh trụ của Diệp Chân biến thành Hắc Long hư ảnh đã bành trướng một vòng.
Không chỉ có như vậy, Diệp Chân càng trố mắt ngoác mồm phát hiện, Hắc Thủy linh trụ của hắn lại bỗng dưng tăng cao một tấc, cực kỳ dễ thấy trong bảy cái linh trụ.
Ngẩn ra, Diệp Chân ý thức được không đúng, đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía Triệu Trung.
- Huyết dịch, đó là máu gì?
- Ha, còn có thể là cái gì! Chính là máu của một đầu Giác Long có vạn năm tu vi mà thôi! - Diệp Kỵ úy, nói thật, những người khác nhiều nhất chỉ có thể dùng một ít Giao Long huyết mấy ngàn năm tu vi để tu luyện, Diệp Kỵ úy có thể tu luyện Giác Long huyết dịch có vạn năm tu vi, cũng do mệnh lệnh cứng rắng của Hầu gia, bằng không, những tôn tử thủ khố kia đánh chết đều không đưa ra thứ tốt như vậy.
Triệu Trung nói.
- Giác Long huyết dịch có vạn năm tu vi? Vậy những Giác Long này chắc là có huyết mạch Thái cổ Long tộc?
Diệp Chân hỏi.
- Đương nhiên!
- Chỉ cần có thể hoá hình thành long, ít nhiều gì đều sẽ tỉnh lại một chút huyết mạch Thái cổ Long tộc! Bằng không, từ đâu tới dược lực mạnh mẽ như thế!
Triệu Trung nói.
Đạt được đáp án này, khóe miệng của Diệp Chân hiện ra một nụ cười quái dị không cách nào hình dung, sau đó đột nhiên nhắm hai mắt lại.
Giác Long huyết dịch và nước thuốc dưới đáy da dẻ của Diệp Chân, cốt nhục, đột nhiên loé lên một luồng ánh sáng màu đen nhạt.
Dưới ánh sáng màu đen nhạt lấp loé, nước thuốc trong Giác Long huyết dịch bắt đầu nhanh chóng biến mất, khi màu máu do Giác Long huyết dịch mang đến trong chiếc đỉnh lớn gần như biến mất, trong cơ thể Diệp Chân, đã tỏa ra một tia khí tức Hồng Hoang như có như không.
Đồng thời, Diệp Chân mở mắt ra rống to.
- Triệu lão tổng quản, đã hết dược lực, thêm dược, thêm dược!
Triệu Trung đang chợp mắt, hai con mắt trừng tròn vo!
Chương
1225: Thiên Phú Dị Bẩm