← Quay lại trang sách

Chương 1245 Lại Thấy Thần Thôngs

----

- Mới tới, không chạy, nhìn dáng dấp vẫn có mấy phần cốt khí?

Trên đầu mang Đô Thống giáp trụ, võ giả cao lớn vạm vỡ đứng cách Diệp Chân mười mấy mét, lông mày giương lên, trong con ngươi tràn đầy vẻ khinh bỉ.

- Nhưng mà ở nơi này của chúng ta, cốt khí… món đồ chơi này vẫn đúng là không có tác dụng! Thức thời thì tự đoạn tứ chi, sau đó từ trong doanh trại thân vệ này cút ra ngoài, cút càng xa càng tốt!

Đệ nhị bộ Đô Thống quát lên.

- Đây là đệ nhị bộ Đô Thống Khương Mãnh, cái tên này là kẻ đã trải qua chiến trường Nhân Ma, là nhân vật hung ác, kiến nghị của ta là ngươi nên làm theo hắn nói, đó cũng chính là lựa chọn thích hợp nhất!

Âm thanh mang theo vài phần trêu chọc của Cổ Thiết Kỳ vang lên trong Linh Phủ của Diệp Chân.

Ánh mắt Diệp Chân quét qua, những người trước mắt này tu vi vừa xem đã hiểu ngay, lấy đệ nhị bộ Đô Thống Khương Mãnh có tu vi cao nhất, Khương Mãnh kia có tu vi cao tới Thông Thần Cảnh nhị trọng, đối với Diệp Chân có ưu thế áp đảo.

Tu vi xếp thứ hai là ba vị đệ nhị bộ Đô vệ bên người Khương Mãnh, tu vi đều ở

Nhập Đạo Cảnh đỉnh phong, hơn ba mươi thân vệ còn lại, tu vi đa số đều ở xung quanh Nhập Đạo Cảnh trung kỳ.

Trong những người này, bất luận người nào so với tu vi Khai Phủ Cảnh cửu trọng đỉnh phong của Diệp Chân, thật sự là không đáng để chú ý.

- Nếu như ta không đi thì sao?

Ánh mắt quét một vòng, Diệp Chân không để ý lắm cười nhạo.

Sắc mặt Khương Mãnh đang ôm cánh tay tối lại, khóe miệng hiện ra một tia hung tợn dữ dằn sau đó chỉ vào Diệp Chân mắng to lên.

- Tiểu tử, ta đã cho ngươi cơ hội!

- Đa cho thể diện mà ngươi không cần, nếu không cút vậy thì đi chết đi!

Vừa nói xong, ánh mắt Khương Mãnh khẽ động, một thân vệ tu vi cao tới Nhập Đạo Cảnh lục trọng từ bên cạnh Khương Mãnh đột nhiên nhảy ra, lăng không bay nhào hướng về phía Diệp Chân.

- Một đứa con hoang Khai Phủ Cảnh, cũng dám hò hét trước mặt chúng ta, ngươi quả là thật không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào!

Trong tiếng cười ha ha kia, song chưởng của tên thân vệ Nhập Đạo Cảnh lục trọng bắn ra khí tức chấn động tâm hồn. Hai đạo thuần từ linh lực ngưng tụ thành mãnh hổ sặc sỡ đã đánh tới trước Diệp Chân.

Trong cơ thể sặc sỡ mãnh hổ, một viên lại một quang hoa sâm bạch bạch sắc đạo văn bắn ra tứ phía.

Khí tức của trung phẩm Hồn khí, hơn nữa rất rõ ràng. Tên thân vệ này vừa ra tay thì đã vận dụng toàn lực. Ý đồ trong đó tự nhiên là muốn một quyền đánh giết Diệp Chân.

- Chữ ‘chết’, ta thích nhất là viết cho người khác!

Cười gằn một tiếng, Diệp Chân đã tiến lên nghênh tiếp, mặc cho Hồn khí kia đã biến thành mãnh hổ sặc sỡ đánh tung ở ngực mình, tình cảnh này đủ để Cổ Thiết Kỳ một bên xem chiến đột nhiên kinh ngạc thốt lên.

Đô vệ ở bên cạnh Khương Mãnh, mỗi người đều trợn to hai mắt, chỉ là một Khai Phủ

Cảnh cửu trọng lại dám dùng thân thể để gắng đón đỡ một kích toàn lực của võ giả

Nhập Đạo Cảnh?

Đô Thống Khương Mãnh thấy thế con ngươi thế lại là đột nhiên co rụt lại, trong con ngươi thần quang biến đổi, la hét nói.

- Không được, trở về!

Nhưng đã chậm.

Y phục trước ngực Diệp Chân vỡ vụn, một tầng Long Lân Linh giáp do Hắc Long thủy linh lực ngưng tụ thành trong thời gian ngắn đã bao trùm ngực bụng Diệp Chân.

Diệp Chân rất tự tin, dựa vào Hắc Long Bá thể cấp bậc trung phẩm Trấn khí của hắn chắc sẽ có thể gắng đón đỡ một kích này, nhưng mà vì để cẩn thận. Diệp Chân vẫn thôi thúc Long Lân Linh giáp.

Ầm!

Trung phẩm Hồn khí biến thành mãnh hổ sặc sỡ thoả thích ầm ầm ở trước ngực Diệp Chân, thân hình Diệp Chân sừng sững bất động, chỉ có một âm thanh nổ vang.

Ầm!

Trong tiếng nổ vang giòn giã, đầu Nhập thân vệ Đạo Cảnh lục trọng lại giống như trái dưa hấu chín rục vỡ ra, hồng và trắng cùng nổ tung một chỗ.

Quyền thế dư uy chưa tiêu trực tiếp oanh kích ở trên Tiên Thiên thần hồn vừa chạy ra của thân vệ Nhập Đạo Cảnh lục trọng kia, dưới quyền thế xung kích, Tiên Thiên thần hồn trực tiếp tiêu tan.

Trong phút chốc, toàn bộ thao trường trở nên yên tĩnh.

Xa xa quan chiến, Cổ Thiết Kỳ càng choáng váng, hắn giống như nhìn chòng chọc vào Diệp Chân lại hình như có hơi không thể tin được mà xoa xoa con mắt.

Xa xa đang cực kỳ chờ mong, nhìn tất cả những thứ này ở trước mắt, biểu hiện của Cẩn công công đột nhiên trở nên cứng đờ!

- Ngươi ngươi lại dám giết thân vệ của công chúa, ngươi, ngươi thật to gan!

Một Đô vệ lắp ba lắp bắp chỉ vào Diệp Chân, bắt đầu quát mắng.

- Đừng như nữ nhân như thế, những tên vô dụng kia! Không phải các ngươi định bắt ta hay sao?

- Giống như một nam nhân đi, kẻ kế tiếp. Ai tiếp theo!

Diệp Chân một mặt khiêu khích nhìn một nhóm người Khương Mãnh đối diện.

Một tên có quan hệ rất tốt với thân vệ bị giết, ngay lập tức gầm lên giận dữ, chớp mắt đang muốn đánh ra lại bị Khương Mãnh ngăn cản, ánh mắt Khương Mãnh nhìn về phía một Đô vệ dưới trướng của hắn, tu vi cao tới Nhập Đạo Cảnh cửu trọng.

Đó là một võ giả cao gầy, quanh người âm khí âm u.

- Không ngờ, lão gia nhìn nhầm, không ngờ tiểu tử ngươi là một kẻ giả trư ăn thịt hổ!

Đô vệ Ngô Tông chậm rãi tiến lên, trong tròng mắt tràn đầy sát ý, Ngô Tông rít gào,

- Chúng ta thay đổi chủ ý, vốn dĩ nghĩ sẽ cho ngươi được chết thoải mái! Nhưng ngươi dám giết huynh đệ của chúng ta, ngày hôm nay lão tử nhất định phải lấy linh hồn ngươi ra, luyện thành hồn phiên, để ngươi hàng đêm kêu rên!

- Cẩn thận, tên này ưa thích công kích thần hồn.

Âm thanh nhắc nhở của Cổ Thiết Kỳ vừa vang lên ở trong Linh Phủ Diệp Chân, Ngô Tông đã gầm một tiếng, một chùm Tiên Thiên Hồn Quang tứ sắc giống như trường mâu trực tiếp nổ ra.

Nhìn thấy Tiên Thiên hồn quang tứ sắc biến thành trường mâu không trở ngại chút nào oanh vào cái trán Diệp Chân, Ngô Tông cười gằn một tiếng, trực tiếp nhảy lên cao dùng đầu gối mạnh mẽ đánh về phía đầu của Diệp Chân.

Cũng muốn một chiêu đánh nổ đầu Diệp Chân!

Đối với điểm này, Ngô Tông vẫn cảm thấy rất cực kỳ tự tin.

Bởi vì huyết mạch của hắn, vì vậy tiên thiên hồn quang của hắn là tứ sắc, tuy tu vi thần hồn của hắn giống như vậy, nhưng tiên thiên hồn quang tứ sắc mạnh mẽ trên chất cũng không phải tiên thiên hồn quang tam sắc có thể so sánh được.

Đừng nói những người khác, nếu bất ngờ không kịp đề phòng, cho dù thủ lĩnh của bọn họ Đô Thống Khương Mãnh cũng chịu thiệt thòi, vì vậy, đối với việc thủ tiêu Diệp Chân thì hắn cực kỳ có lòng tin.

Đồng thời, việc này cũng là nguyên nhân Khương Mãnh phái hắn ra!

Bằng không lấy việc Diệp Chân tiện tay đánh chết võ giả Nhập Đạo Cảnh lục trọng, sức chiến đấu này chính là võ giả Nhập Đạo Cảnh cửu trọng e là cũng không có niềm tin sẽ tất thắng.

Bởi vì cho dù là hắn rất dễ dàng chiến thắng võ giả Nhập Đạo Cảnh lục trọng, nhưng muốn chém giết không có hai mươi chiêu là không làm nổi.

Nhưng hiện tại, dưới tiên thiên hồn quang tứ sắc tập kích, hắn tin tưởng, một chiêu đã có thể thủ tiêu Diệp Chân!

Mắt thấy đầu gối cứng như sắt của Ngô Tông kia đã sắp oanh kích ở trên gáy Diệp Chân, Cổ Thiết Kỳ có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Nếu như lúc trước Diệp Chân không dùng thủ đoạn ác độc chém giết tên thân vệ kia, như vậy lấy mặt mũi của hắn, nếu hắn nói lời nói tốt hơn là sẽ có thể bảo đảm cho Diệp Chân một mạng này.

Nhưng sau khi Diệp Chân chém giết tên thân vệ dưới trướng Khương Mãnh kia thì chút mặt mũi này của Cổ Thiết Kỳ hắn sẽ không có bất kỳ tác dụng gì nữa.

Trong lúc Cổ Thiết Kỳ thở dài lại không có phát hiện biểu hiện của Ngô Tông đột nhiên đã trở nên cực kỳ kinh hãi.

Không chỉ Cổ Thiết Kỳ, Khương Mãnh, đám người cũng không phát hiện Ngô Tông kia đã có biểu hiện trở nên sợ hãi cực kỳ.

Không gì khác, bởi vì ngay một khắc khi Ngô Tông chuẩn bị đánh nổ đầu Diệp Chân thì đột nhiên phát hiện vốn dĩ thần hồn của Diệp Chân chắc chắn bị thương nặng đang dùng một loại ánh mắt trong trẻo nhìn hắn từ trên không nhảy xuống.

Trong ánh mắt trẻo kia lại tràn đầy cười nhạo!

Tử Linh hồn kiếm kiếm quang chợt lóe lên, Ngô Tông thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra đã bị Diệp Chân chém thành hai nửa.

Quá đột ngột, tốc độ quá nhanh, cho tới vài món Hồn khí Ngô Tông luyện hóa trong cơ thể còn chưa cảm ứng được nguy hiểm đã bị một đòn chém giết.

Linh lực lớn trong bàn tay bay ra, Diệp Chân nhanh chóng giam cầm Tiên Thiên thần hồn của Ngô Tông lại, sau tầng tầng phong cấm mới ném vào trong trữ vật giới chỉ.

Trước mắt, Ngô Tông này là người thứ hai nắm giữ tiên thiên hồn quang tứ sắc trừ

Diệp Chân hắn gặp được, đáng tiếc chính là, cái tên này có tu vi thần hồn quá thấp, chỉ có tiên thiên hồn quang tứ trọng mà thôi.

Công kích Thần Hồn kia tuy sắc bén, nhưng đối mặt với Diệp Chân đã có tu vi tiên thiên hồn quang lục trọng đỉnh phong, căn bản không đáng chú ý.

- Kế tiếp, ai tới?

Cả người Diệp Chân đều là máu của Ngô Tông, một mặt khiêu khích!

Lần này, hai Đô vệ và hơn mười thân vệ phía sau Khương Mãnh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút nhưng không có người nào dám phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Nếu như chém giết người thứ nhất đó là do vận may, như vậy chém giết Ngô Tông đã triệt để làm cho bọn họ kinh sợ.

Mặt của đệ nhị bộ Đô Thống Khương Mãnh đã khó coi giống như nước lẩu, ngực giống như phong tương kịch liệt chập trùng một hồi, Khương Mãnh phát ra một tiếng gầm gừ, trong nháy mắt tiếp theo, Khương Mãnh giống như tiệp báo từ tại chỗ bắn ra, một cái búa lớn màu đen phát ra khí thế khủng bố, giống như giống như một đạo phích lịch màu đen bổ xuống đầu Diệp Chân.

Thượng phẩm Hồn khí?

Con ngươi Diệp Chân co rụt lại, đối với loại binh khí hạng nặng này thì dù Diệp Chân có thân thể cường hãn hơn nữa thì cũng không dám đón đỡ, cho dù thân thể không có chuyện gì nhưng lực chấn động cũng đã đều để cho nội phủ của Diệp Chân bị thương.

Mũi chân nhẹ dẫm một chút, dưới địa từ lực trường gia trì, Diệp Chân lập tức giống như một chiếc lá cây bay ngược về phía sau, búa lớn màu đen trong tay Khương Mãnh như như hình với bóng bổ về phía Diệp Chân.

Lùi về sau, Lôi Quang Châu lặng lẽ không một tiếng động từ sau đầu Diệp Chân bay ra, một đạo lôi đình màu tím nhạt nhanh chóng bổ về phía Khương Mãnh.

Lôi đình màu tím nhạt đánh xuống trong chớp mắt, hơn trăm đạo văn như ẩn như hiện.

Mãi đến tận khi lôi đình màu tím nhạt oanh đến trên gáy Khương Mãnh, âm thanh phích lịch mới vang lên, trong tròng mắt Khương Mãnh mới lộ ra vẻ khó tin.

Dù cho ngoài cơ thể hắn đồng thời hiện lên một bộ thượng phẩm hồn giáp phát tán ánh sáng bạch sắc bệch, nhưng sức mạnh của phích lịch màu tím kia trong nháy mắt đã đánh tan mặt ngoài linh quang của thượng phẩm hồn giáp, trực tiếp tiến vào trong cơ thể Khương Mãnh khiến cho khắp toàn thân Khương Mãnh ức chế không chỉ kịch liệt run rẩy.

Hầu như là đồng thời, Diệp Chân nở nụ cười hung tợn dữ dằn, trên nhu thân bổ nhào, Hắc Long thủy linh lực rơi ra lên nắm đấm thép, Diệp Chân dùng một quyền đập về phía trán của Khương Mãnh.

Con ngươi Khương Mãnh trong nháy mắt này đã sợ hãi đến cực hạn, dùng hết sức mạnh toàn thân, Khương Mãnh cắn lưỡi một cái, một ngụm bản nguyên tinh huyết phun mạnh ra, ánh sáng trong mắt hơi động, một đạo khiên tròn màu máu đã bảo hộ ở trước người hắn.

Trong huyết sắc khiên tròn hiện lên đạo văn phát ra ánh sáng cực kỳ huyền ảo.

Ầm!

Chỉ thấy nắm đấm thép của Diệp Chân nện trên khiên tròn màu máu, nắm đấm thép bị bắn lên cao, nhưng trên khiên tròn màu máu cũng xuất hiện vô số vết rạn nứt!

Sau khi kinh hãi xong, thần quang trong mắt Khương Mãnh biến ảo, trên người Khương Mãnh mọc ra bốn cánh tay, huy động tạo ra một làn sóng tiếng một làn sóng xé rách không khí, muốn xé Diệp Chân thành mảnh vỡ!

Thần thông!

Lại thấy thần thông!