← Quay lại trang sách

Chương 1247 Địa Công Công

----

Cổ Thiết Kỳ dùng một loại ánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn Diệp Chân đang đem đè Khương Mãnh xuống đất cuồng đánh, Cổ Khuông thúc của hắn từng nói với hắn, Diệp Kỵ úy này rất mạnh, rất không bình thường.

Hắn tin bởi vì thúc hắn xưa nay không lừa hắn, nhưng hắn xưa nay không ngờ Diệp Chân lại có thể mạnh đến biến thái được như vậy.

Khai Phủ Cảnh cửu trọng đỉnh phong đánh Thông Thần Cảnh nhị trọng tơi bời?

Ừ đúng rồi, hiện tại là Nhập Đạo Cảnh!

Càng kinh người hơn chính là Diệp Chân tàn nhẫn đang đè ép thêm một thân vệ dưới trướng Khương Mãnh.

Trên thực tế Cổ Thiết Kỳ cũng sợ hết hồn!

Cổ Thiết Kỳ cũng có chút nhìn không thấu Diệp Chân đang đùa Khương Mãnh, giáo huấn Khương Mãnh hay không cách nào đánh giết Khương Mãnh!

Nếu như Khương Mãnh bị giết như vậy thì đúng là một chuyện lớn.

Thân vệ Đô Thống của Trường Nhạc Công chúa phủ đặt ở tiểu quốc như Quận Quốc kia cũng đã có thể làm Đại nguyên soái quân đội, đặt ở trong cấm quân tinh nhuệ nhất của Lạc Ấp cũng có thể làm một người thống lĩnh vạn binh!

Quan trọng nhất chính là Khương Mãnh này có bối cảnh cũng rất mạnh mẽ.

Nếu như Khương Mãnh chết rồi chỉ sợ có thật nhiều người sẽ gặp xui xẻo!

Việc này cũng là nguyên nhân thực sự khiến những thân vệ của Khương kia bị câu nói hung ác của Diệp Chân dọa sợ.

Bây giờ Cổ Thiết Kỳ vẫn đang suy nghĩ một vấn đề khác cực kỳ đau đầu, ngày hôm nay việc này làm sao để chấm dứt?

Một thân vệ bị giết, một Đô vệ, thân vệ Đô Thống không có chút hình tượng nào bị đè xuống đất đánh tơi bời, việc này bất luận làm sao thì sợ đều sẽ không có cách nào ngừng lại!

Dưới cái nhìn của hắn, Diệp Chân giết Khương Mãnh rất khó có kết cuộc tốt, nhưng nếu như không giết Khương Mãnh, chỉ cần để cho Khương Mãnh hồi phục lại thì như thế sẽ rất khó kết cuộc!

Giữa lúc Cổ Thiết Kỳ bởi vì vấn đề này mà đau đầu, Cẩn công công Hà Cẩn ở phía sau thao trường đã xem trợn mắt ngoác mồm đột nhiên lắc mình đến phía sau đám thân vệ kia Khương Mãnh.

- Các ngươi mỗi một người đều trơ mắt nhìn Khương Đô Thống bị tên côn đồ này đánh chết ở tại chỗ hay sao?

Âm thanh công cực kỳ thâm độc của Cẩn công vang lên.

- Tên côn đồ này hiện tại còn không giết được Khương Đô Thống, nhưng tu vi của Khương Đô Thống đang kịch liệt giảm xuống, nếu kéo dài mấy tức nữa vậy thì không nhất định!

- Cẩn công công chắc chắn chứ?

Một Đô Thống khác vội hỏi.

- Tu vi Thông Thần Cảnh trung kỳ của lão phu. Cũng không phải mù, chút nhãn lực ấy năng vẫn có!

Hà Cẩn gằn giọng.

Sau khi Hà Cẩn giải quyết nỗi lo của đám thân vệ, bọn họ lo lắng nếu một khi bọn họ xông lên. Dưới thủ đoạn ác độc của Diệp Chân, Khương thống lĩnh bị giết thì cũng thật phiền phức.

Ngay một khắc đạt được câu trả lời khẳng định của Hà Cẩn, đệ nhị thân vệ Đô vệ kia đã gào thét lên.

- Đệ nhị bộ tương ứng, tất cả mọi người nghe quân lệnh của ta, đan nỏ khoảng cách ba mươi bước khóa chặt!

Diệp Chân làm ra động tĩnh quá to lớn, lúc Diệp Chân bắt đầu đè Khương Mãnh xuống đất cuồng đánh, bắt đầu lúc đó ngoại trừ một đám thân vệ Khương Mãnh vừa mới bắt đầu mang đến kia ra thì còn khoảng chừng hơn hai trăm người ở lại trong trại lính đệ nhị bộ thân vệ, lúc này toàn bộ đều bị hấp dẫn lại đây.

Lúc này, tên Đô vệ kia ra một quân lệnh, trong tiếng xoạt xoạt xoạt bước tiến cực kỳ đều đặn, hơn hai trăm đệ nhị bộ thân vệ nhanh chóng bao vây hướng về phía Diệp Chân.

Từng tên giơ tay lên, Phong Dực Liệt Sát nỏ giương lên, một tiễn lại một tiễn dồn dập khóa chặt hướng về phía Diệp Chân.

Phong Dực Liệt Sát nỏ, đây là cấm quân Đại Chu chế tạo chuẩn bị một nỏ mười tiễn, mỗi một tiễn có thể tạo thành thương tổn cho võ giả Nhập Đạo Cảnh, là vũ khí cùng một cấp bậc với Viêm Linh Bạo Ma nỏ.

Khác với Viêm Linh Bạo Ma nỏ chính là phạm vi đánh giết của Viêm Linh Bạo Ma nỏ.

Một nỏ mười tiễn bộc phát ra có thể bao trùm phạm vi trăm mét, thích hợp nhất để đối phó Ma tộc trên Nhân chiến trường Ma.

Nhưng chi phí của tiễn nỏ cực kỳ đắt đỏ!

Tiễn nỏ của Phong Dực Liệt Sát nỏ nhằm vào mục tiêu một người, tiễn nỏ có chi phí tương đối rẻ tiền rất nhiều. Trở thành trang bị dành cho cấm quân của Đại Chu.

Bị đan nỏ khóa chặt, mỗi nỏ chỉ cần bắn một tiễn, mỗi tiễn đều khóa chặt một mục tiêu, trăm nỏ cùng oanh vào một người, có thể ung dung oanh một võ giả Thông Thần Cảnh thành mảnh vỡ.

Mà bốn phương tám hướng bao vây ở khoảng cách ba mươi bước, có thể lựa chọn xạ kích, không đến nỗi thương tổn được Đô Thống Khương Mãnh trong tay Diệp Chân.

Đây là biện pháp ổn thỏa nhất mà Đô vệ kia ở trong thời gian ngắn nghĩ ra để thủ tiêu Diệp Chân cứu Khương Mãnh.

Kích động thành công, khóe miệng Hà Cẩn hiện lên một tia tiếu ý thâm độc, họ

Diệp này hại hắn xấu mặt bị đánh trước mặt mọi người, ngày hôm nay không đùa chơi chết hắn mới là lạ!

Nhìn tình cảnh này, Cổ Thiết Kỳ đã triệt để há hốc mồm.

Trước mắt tình cảnh này đã không phải ẩu đả luận võ bình thường, vận dụng quân nỏ thì chuyện có tính chất ác liệt gấp mấy lần.

- Diệp huynh đệ, nói thật thì ngày hôm nay ta thật sự rất phục ngươi, nhưng nếu như ngươi có biện pháp bảo mệnh gì thì vẫn nên mau dùng đến đi, bảo mệnh quan trọng hơn…

- Hống!

Không chờ âm thanh của Cổ Thiết Kỳ rơi xuống, một tiếng hổ gầm kinh động tâm phách đã từ trong trời cao truyền đến, một đạo bóng trắng từ nơi sâu xa trong phủ Công chúa đập ra, trong chớp mắt đã đánh về phía những thân vệ đã hoàn thành động tác nâng nỏ.

Đột nhiên xuất hiện Vân Dực Hổ Vương khôi phục bản thể đã để những thân vệ kia ngẩn người.

Trong con ngươi Hà Cẩn lại lóe lên tia hung quang chỉ vào Tiểu Miêu hét rầm lên.

- Nếu có yêu thú dám xông vào phủ Công chúa hại người, người đâu, đánh giết nó nhanh cho ta, oanh cho ta…

- Lớn mật!

- Làm gì, đều dừng tay lại cho Bổn cung!

Tiếng thét chói tai của Hà Cẩn còn chưa kết thúc lại bỗng đột nhiên ngừng lại, tiếng quát thanh nhã điềm đạm của Trường Nhạc Công chúa lại mang theo vài phần phẫn uấn phẫn nộ vang lên.

Giữa bầu trời, Trường Nhạc Công chúa đơn giản mặc một thân váy dài màu xanh lục theo sát Tiểu Miêu lăng không lao đến, phía sau Trường Nhạc Công chúa, một nhóm lớn cung nữ thái giám thất kinh nhanh chóng truy đuổi theo nàng.

Trong lúc nhất thời toàn bộ phủ Trường Nhạc Công chúa hình như cũng vì thế mà rối loạn.

Chỉ thấy khóe miệng Diệp Chân chợt hiện qua một tia lạnh lùng mà nghiêm nghị, xem ra hắn không cần mang theo Tiểu Miêu lưu vong.

Thần niệm hắn chỉ vừa rồi khẽ nhúc nhích, Vân Dực Hổ Vương đang bị Trường Nhạc Công chúa mang theo mấy người cung nữ chọc cười liền đằng không bay lên, trong tiếng hổ gầm thê thảm hiện ra bản thể đánh về phía thao trường.

Theo Diệp Chân suy đoán, tình hình Vân Dực Hổ Vương nếu như xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Trường Nhạc Công chúa tám chín phần mười sẽ đuổi theo, nếu vậy thì chuyện trước mắt sẽ chuyển biến tốt.

Nếu như Trường Nhạc Công chúa không xuất hiện, như vậy Diệp Chân sẽ không chút do dự mang theo Tiểu Miêu chạy khỏi nơi đây, trước tiên bảo mệnh rồi lại nói.

Mặt cười mang theo sương lạnh, Trường Nhạc Công chúa trực tiếp rơi vào gần Diệp Chân, cũng tức là vòng vây của hơn hai trăm tên thân vệ nâng nỏ kia.

Trong thời gian ngắn đã rơi vào trong phạm vi oanh kích của hơn hai trăm thân vệ cầm Phong Dực Liệt Sát nỏ.

Có lẽ tình cảnh trước mắt này biến hóa quá nhanh, có lẽ Trường Nhạc Công chúa đột ngột xuất hiện khiến cho những thân vệ này vẫn chưa kịp phản ứng lại, hoặc là tên Đô vệ chỉ huy kia không có ý thức được chuyện đã biến hóa, mệnh lệnh ra chậm một chút.

Nói chung chính là khi Trường Nhạc Công chúa hạ xuống, hai trăm tên thân vệ cầm Phong Dực Liệt Sát nỏ không ngờ lại chỉ vào nàng.

Bản thân Trường Nhạc Công chúa vẫn còn không có gì. Trong hư không lại truyền tới một âm thanh cực kỳ phẫn nộ, nổi giận quát lên.

- Lớn mật!

Trong tiếng quát bén nhọn, hơn hai trăm chiếc Phong Dực Liệt Sát nỏ chỉ vào Diệp Chân và Trường Nhạc Công chúa cực kỳ đột ngột đã biến thành bột phấn, nhỏ vụn giống như giống như bột mì.

Cùng biến thành bột phấn, còn có hai tay của hơn hai trăm tên thân vệ kia!

Trong nháy mắt này, hai của tay hơn hai trăm thân vệ cầm Phong Dực Liệt Sát nỏ này đã biến thành thịt vụn!

Tiếng kêu thảm thiết, mùi máu tanh đã sớm phóng lên tận trời.

Trường Nhạc Công chúa có chút không vui mà cau mũi một cái. Trong hư không hiện lên một vòng thanh quang, một chỗ thịt vụn kia đã đồng thời biến mất, nơi đang kêu thảm thiết hơn hai trăm tên thân vệ bị cụt tay đồng thời cầm máu.

Nhìn tình cảnh này, nét mặt già nua của Hà Cẩn vốn dĩ đang tràn đầy thâm độc ngay lập tức trở nên trắng xám, hai đầu gối mềm nhũn sau đó quỳ xuống về phía hư không, run giọng nói.

- Lão tổ tông!

Biểu hiện của Diệp Chân cũng trong nháy mắt này cũng sợ hãi tới cực điểm, sóng sức mạnh kia lóe lên trong hư không liền qua, dây là đạo sức mạnh mạnh nhất mà Diệp Chân gặp qua từ trước tới giờ.

So với mấy người Đông Tuần Thú Cảnh Trạm, Nguyệt Ma Ma, Quân Lư Đạm ở Diệp Chân gặp ở Lôi Trạch lĩnh thì mạnh hơn nhiều.

Nếu không phải người kia chủ động bạo phát một đòn khủng bố thì Diệp Chân thậm chí không cảm giác được người kia tồn tại.

Vô ảnh vô hình một đòn đã có thể để hơn hai trăm cỗ Phong Dực Liệt Sát nỏ còn có hai tay của hơn hai trăm tên Nhập Đạo Cảnh biến thành thịt vụn, phần năng lực này sớm đã vượt qua phạm vi hiểu biết của Diệp Chân.

Nói cách khác thì chỉ cần người này đồng ý, hắn có thể trong thời gian ngắn xoá bỏ đi hơn hai trăm tên thân vệ Nhập Đạo Cảnh kia.

- Để điện hạ chấn kinh!

Hư không hiện lên một quang ảnh mông lung, đầu tiên là hướng về Trường Nhạc Công chúa ở xa xa thi lễ, sau đó đã lạnh giọng lên tiếng.

- Thân là thân vệ của Công chúa mà lại dám hướng Phong Dực Liệt Sát nỏ về phía Công chúa. Tội không thể tha thứ, người đây, thông báo bộ binh cấm vệ ti, những tên thân vệ này phạm tội phạm thượng. Toàn bộ từ bỏ quân chức, đày đến tử sĩ doanh ở Nhân Ma chiến trường!

Vừa dứt lời, hơn hai trăm tên thân vệ vừa rồi còn ở đó kêu rên thảm thiết dồn dập quỳ xuống đất kêu rên, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, từ bỏ quân tịch cơ bản chính là đại diện cho ngày tháng bọn họ sau này cũng chỉ có thể ăn no chờ chết.

Nhưng bị đày đến tử sĩ doanh ở Nhân Ma chiến trường thì đúng là đến đó chịu chết.

Nhân Ma chiến trường, binh sĩ bình thường chết trận trên đó đều cao tới ba, bốn phần mười. Như vậy, tử sĩ doanh chấp hành các loại nhiệm vụ hẳn phải chết chính là thập tử vô sinh.

Mấy năm mới có thể kiếm được quân công sống sót mà đi ra khỏi đó.

- Địa công công, bọn họ cũng là vô tâm mà thôi, ngươi hãy tạm tha cho bọn họ một lần này đi!

Nhìn các thân vệ quỳ xuống đất kêu la, trong lòng Trường Nhạc Công chúa có chút không đành lòng nói.

Hư ảnh giữa bầu trời nghe vậy vội vàng khom người, sau đó hướng về phía những thân vệ đang quỳ xuống kia mà quát.

- Công chúa thiện tâm, cho các ngươi con đường sống, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thoát!

- Mỗi người đi quân pháp lĩnh hình hai trăm roi, nếu dám tái phạm, nhất định chém không tha! Còn không mau cảm ơn Công chúa điện hạ!

Hét lên một tiếng, hai trăm tên thân vệ kia đều dồn dập hướng về Trường Nhạc

Công chúa dập đầu tạ tội, tình hình làm cho sắc mặt Diệp Chân kịch biến.

Đây chính là quyền thế, đây cũng chính là thực lực!

Sinh tử của nhiều võ giả như vậy đều chỉ trong một ý nghĩ của Trường Nhạc Công chúa và Địa công công kia.

Thu thập xong một đám thân vệ này, hư ảnh giữa bầu trời nhìn về phía Diệp Chân, trong phút chốc Diệp Chân chỉ cảm thấy cả người bỗng trở nên cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích.

- Vừa vào thân vệ của Công chúa điện hạ mà đã dám gây ra đại sự như thế! Còn dùng một món đồ chơi nho nhỏ để kinh động Công chúa! Hắn có lòng ác độc, lòng dạ này đáng chém! Người đây.

Không chờ Địa công công nói xong thì Trường Nhạc Công chúa bỗng nhìn về phía Địa công công giữa bầu trời một chút.

Chỉ một chút, hư ảnh trên bầu trời đang muốn xử trí Diệp Chân thấy thế đột nhiên cả kinh, sau đó lập tức hướng về phương hướng Trường Nhạc Công chúa quỳ xuống rồi sợ hãi nói.

- Lão nô vượt quyền, kính xin Công chúa trách phạt!

- Địa công công xin đứng lên, tấm lòng muốn bảo vệ của Địa công công, bổn cung cũng rất rõ ràng, nhưng hiện tại Bổn cung muốn biết nhất là trong phủ Công chúa của bổn cung đến cùng đã xảy ra chuyện gì, sao lại động quân giới?